Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Tiểu Mị
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 35 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 507 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:32:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
hương 17: Quả bom thứ nhất
Tô Dao không biết là Cố Nguyên đi tìm Hứa Đông Dương, khoảng sáu giờ tối cô tới Bình Thành, vừa kịp cùng cả nhà ăn cơm
Bố mẹ hai bên hỏi vài câu liên quan đến việc làm thủ tục, Tô Dao theo lời dặn của Cố Nguyên đáp lại qua loa. Mẹ Tô Dao quay sang an ủi cô: “Nếu đã như vậy cũng đừng lo lắng, dứt khoát sang năm chuyển hộ khẩu về. Nếu vì việc Tô Thư đi học thì có thể chuyển hộ khẩu của con bé về với bố mẹ trước.”
Tô Dao cười cười không nói gì, trong mắt cô là cả một sự lo âu. Hộ khẩu của cô không rút ra được, Tô Thư và cô cùng chung một hộ khẩu cũng sẽ không rút ra được. Hứa Đông Dương có lẽ chỉ muốn ngăn chặn cô và Cố Nguyên tái hôn, nhưng không biết là đã vô tình nắm trúng nhược điểm lớn nhất của cô.
Buổi tối Tô Thư làm nũng mẹ hồi lâu rồi mới ngủ được. Tô Dao chào bố mẹ Cố Nguyên, nói Cố Nguyên hôm nay chưa về nên tối nay về nhà mình ngủ, bố mẹ anh đồng ý.
Mẹ Tô Dao bế Tô Thư đặt vào phòng của cô rồi kéo con gái ra ngoài phòng khách ngồi, vừa xem tivi vừa nói chuyện.
Tô Dao trong lòng nặng trĩu lo âu nên nên đáp qua quýt câu được câu chăng. Mẹ Tô Dao nói chuyện gia đình, rồi đột nhiên chuyển chủ đề, nhắc tới việc cô và Cố Nguyên: “Dao Dao, lần trước nhà Cố Nguyên có nhắc tới việc sinh thêm đứa nữa, nếu các con định có con thì bây giờ tranh thủ luôn đi. Con bây giờ cũng không còn trẻ nữa, vài tuổi nữa mới sinh thì không tốt cho cả mẹ lẫn con.”
Mẹ Tô Dao vừa nói ra câu này, Tô Dao lại nghĩ tới một việc quan trọng. Tối hôm qua không biết Cố Nguyên có dung biện pháp bảo vệ gì không.
Cô cúi đầu nhớ lại kĩ càng, nhưng mãi cũng không nhớ ra.
“Nói con đó, cái con này, mẹ với con nói chuyện mà con cứ thả đầu óc đi đâu.”
Mẹ Tô Dao đập vào Tô Dao một cái, Tô Dao giật mình bừng tỉnh, cười lấp liếm: “Sinh con không phải là chuyện nhỏ, lẽ nào nói sinh là sinh sao ạ?”
“Ban đầu khi con khai hộ khẩu cho Tô Thư, nói theo họ Tô, bố đã không đồng ý.” Không ngờ bố Tô Dao đứng bên cạnh nói: “Bây giờ tuy nói nam nữ đều như nhau nhưng Trung Quốc vẫn là một nước truyền thống. Nói một câu khó nghe, con và Cố Nguyên có Tô Thư lại để con bé theo họ Tô, bên ngoài không biết có bao nhiêu người cười Cố Nguyên nhà rể ngoài cổng nhà ta. May là nhà ta và nhà Cố Nguyên có mối thâm giao. Tuy họ không nói ra nhưng không có nghĩa là bạn bè thân thích của nhà Cố Nguyên không nói.”
Bố Tô Dao nhìn Tô Dao, nói: “Con phải nghĩ cho Cố Nguyên một chút. Nếu thực sự muốn có thêm đứa nữa thì phải tranh thủ, cũng nên chặn miệng những kẻ bên ngoài. Nếu không muốn có thêm nữa thì phải đổi họ cho Tô Thư, đổi thành họ Cố.”
Tô Dao thật không nghĩ rằng bên ngoài lại có nhiều lời gièm pha như vậy. Cố Nguyên chưa bao giờ nhắc tới trước mặt cô, bố mẹ Cố Nguyên cũng thương cô, không thể hiện thái độ gì về chuyện này, chỉ thỉnh thoảng hỏi cô khi nào sinh thêm đứa nữa.
Họ Tô Thư dù thế nào cũng không thể đổi được. Con bé rốt cuộc không phải con đẻ của Cố Nguyên nên không thể mang họ Cố, lấy theo họ cô đã là một bí mật của cô rồi.
Lẽ nào thực sự phải có thêm một đứa nữa?
Nghĩ tới đây, Tô Dao không thể không suy đoán suy nghĩ của Cố Nguyên. Sáu năm nay anh đối với Tô Thư như cha ruột đối vói con gái, nhưng Tô Thư và anh rốt cục không có quan hệ huyết thống, hơn nữa khi đó hai người còn chưa có quan hệ với nhau. Bây giờ mọi việc đã thay đổi, Cố
Nguyên liệu có muốn một đứa con hoàn toàn thuộc về anh và cô hay không?
Tô Dao cảm thấy đau đầu.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có đứa con thứ hai. Theo cách nhìn của cô, nếu sinh thêm một đứa nữa thì tình cảm cha mẹ dành cho con cái cũng bị chia sẻ, nhất là đối với gia đình đặc biệt của cô và Cố Nguyên sau khi tái hợp. Nếu cô có thêm đứa con thứ hai, chắc chắn sẽ không công bằng với Tô Thư.
“Con trở về thì không nên đi tìm việc nữa, nên theo lời của mẹ chồng con, tới công ty của Cố Nguyên làm việc.”
Mẹ Tô Dao tiếp tục ngồi bên cạnh dặn dò: “Đừng nói với mẹ nào là phụ nữ phải độc lập, không được dựa vào đàn ông. Ban đầu thấy con tốt nghiệp rồi tự tìm việc, khi đó điều kiện của Cố Nguyên cũng không tốt lắm, nên mọi người để mặc con. Bây giờ tình hình đã khác, công ty của Cố Nguyên làm ăn tốt như vậy, phụ nữ có chỗ dựa thì dựa, nếu không, con lấy người ta làm gì,
kết hôn làm gì?”
Tô Dao định nói gì đó nhưng mẹ cô đã trừng mắt nhìn cô, chặn lời cô lại: “Con được gả cCố Nguyên thì là dâu họ Cố, dựa vào họ là điều hiển nhiên.”
Đây là vấn đề quan niệm, Tô Dao biết không nói chuyện được với mẹ nên im lặng.
“Còn nữa…”
Mẹ Tô Dao ngồi sát lại gần Tô Dao hơn: “Năm nay, Cố Nguyên ba mươi tuổi, đẹp trai như vậy, lại có tài có của, bình thường con phải chú ý nhiều hơn, đừng để nó ong bướm bên ngoài.”
“Mẹ!” – Tô Dao dở khóc dở cười – “Cố Nguyên không phải người như vậy.”
“Đàn ông mà tin được thì con lợn cái cũng biết trèo cây.”
Mẹ Tô Dao vỗ vỗ tay cô: “Nghe lời mẹ, cẩn thận không thừa. Người đàn ông của mình thì mình phải coi cho kỹ, dù nhân phẩm của Cố Nguyên tốt nhưng cũng không ngăn được những người khác quấn lấy nó. Đàn ông có mấy người có thể đứng vững được?”
Bố Tô Dao nghe vậy cũng không vào tai: “Được rồi, Cố Nguyên không phải là người như vậy.”
“Ông đừng có nói xen vào.”
Mẹ Tô Dao quay lại nhìn bố Tô Dao: “Các người cùng là đàn ông thì bênh vực nhau. Không phải tôi đã nói rõ với Tô Dao rồi sao, sau này mà nó thiệt thòi thì ông chịu trách nhiệm.”
“Tôi gánh không nổi.”
Bố Tô Dao bực mình đứng dậy, nhìn đồng hồ treo trên tường: “Hơn mười hai giờ rồi, nếu không có việc gì thì đi nghỉ sớm đi.” Nói rồi nhìn Tô Dao ra hiệu.
Tô Dao nhịn cười không được, biết là bố đang giải vây cho mình, bèn đẩy mẹ ra:
“Mẹ, muộn lắm rồi, mẹ đi ngủ đi.”
Đang nói chuyện, cửa lớn đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, ba người trong nhà quay ra nhìn nhau. Bố Tô Dao bước lại mở cửa: “Nửa đêm ai còn tới muộn như vậy?”
Cửa vừa mở, Cố Nguyên lạnh run đứng bên ngoài: “Mẹ, bố, Dao Dao.
“Ôi, đêm mà con cũng lái xe từ Nam Thành về ư?”
Mẹ Tô Dao không nhịn được, lên tiếng trách móc: “Trời lạnh như vậy, lái xe đêm nguy hiểm lắm, sáng mai về có tốt hơn không?” – nói rồi vội đi rót nước nóng – “Vào đây nhanh lên cho ấm.”
“Con vừa về nhà, mẹ con nói Dao Dao tối nay không ngủ ở nhà nên con qua đây luôn.”
Cố Nguyên bước vào, ngãi ngãi đầu ngại ngùng, cảm ơn mẹ Tô Dao rồi nhận lấy ly nước.
Mẹ Tô Dao cười: “Bố mẹ con ngủ cả chưa? Đêm nay con ngủ bên này nhé.” Nói rồi ngáp một tiếng, bà nhìn bố Tô Dao nháy mắt: “Chúng ta đi nghỉ thôi.”
Bố Tô Dao đáp lại, hai người quay người đi lên phòng.
Cố Nguyên đặt cốc nước nóng xuống, kéo Tô Dao vào phòng.
Tay anh lạnh cóng, người anh vẫn còn hơi lạnh. Tô Dao giúp anh cởi áo khoác ngoài: “Sao người anh lại lạnh như vậy? Trên xe anh không mở điều hòa sao?”
“Mở rồi.” Cố Nguyên ngồi xuống cạnh giường, kéo Tô Dao đang đứng trước mặt mình, ôm vào lòng: “Mẹ nói em sang bên này ngủ, anh đứng ở sân một lúc, nhìn thấy đèn phòng khách còn sáng nên mới quyết tâm sang gõ cửa.”
“Anh không sợ lạnh à?”
Tô Dao đưa tay vuốt má anh. Anh quay đầu hôn vào tay cô: “Anh không nhịn được, anh muốn nhìn thấy em.”
“Đã hơn ba mươi tuổi rồi, làm sao mà lại quyến luyến thế này?” Tô Dao cười cười. Nụ cười nhẹ nhàng của cô khiến anh cảm thấy lái xe đêm hôm về cũng đáng, đứng lâu ở ngoài sân như vậy cũng đáng.
Cố Nguyên nằm ra sau, kéo Tô Dao ngã người xuống, rồi đè cô xuống, hôn lên môi cô.
Ham muốn kìm nén lâu như vậy, làm sao mà một đêm có thể khiến anh thỏa mãn?
Ban đầu là nụ hôn nhẹ nhàng êm á rồi sau đó nóng bỏng ngây ngất. Hơi thở Cố Nguyên càng lúc càng gấp, tay của anh lần cởi áo cô, cúi xuống vuốt ve thân thể cô. Tô Dao nhớ lại chuyện hôm trước, nâng đầu Cố Nguyên, bắt anh tạm thời dừng lại: “Đêm qua anh có dùng bao cao su không?”
Cố Nguyên khẽ chau mày: “Trong hoàn cảnh đó làm sao anh có thể nghĩ tới việc dùng bao?”
Không phải vì anh không nghĩ tới việc kiềm chế bản thân, anh muốn có con với cô.
“Anh…” – Tô Dao tức giận, nhưng có chút lo lắng - “Có bầu thì sao?”
“Dao Dao” – Cố Nguyên đưa tay vuốt mặt cô, nhìn cô lặng lẽ: “Sinh cho anh một đứa con không tốt sao?”
Tô Dao không biết phải nói với Cố Nguyên thế nào về việc con cái.
Nói không muốn có con của anh? Nhìn sự kì vọng ở sâu trong mắt anh, lời nói đang định thốt ra Tô Dao đành nén lại, cô muốn chọn một thời điểm khác cùng anh ngồi bàn bạc vấn đề này. Ban đêm anh về bị lạnh lâu như vậy, cô không nhẫn tâm nói đến những việc khiến anh không vui vào lúc này.
Ngày thứ hai tỉnh dậy vẫn là toàn thân ê ẩm.
Cố Nguyên dường như không hề biết kiềm chế, ban đầu cô nghĩ rằng một người đàn ông hơn ba mươi tuổi thì thể lực cũng kém hơn một chút, nhưng ở Cố Nguyên chẳng thấy có dấu hiệu gì cả.
Nhân lúc Cố Nguyên còn đang ngủ say, Tô Dao thức dậy sớm, vội chạy ra tiệm thuốc vừa mở cửa mua một liều thuốc tránh thai khẩn cấp, cô hy vọng không quá muộn.
Mua thuốc xong Tô Dao đi sang chợ rau gần đó, mua ít rau cải, vừa xách rau cải vừa chầm chậm bước về nhà.
Buổi sáng rất lạnh, hơi thở trước mặt biến thành khói. Không biết là Cố Nguyên đã thức dậy hay chưa, Tô Dao còn đang suy nghĩ như vậy thì từ xa đã nhìn thấy anh đứng ở cổng sân. Nhìn thấy cô, anh sải bước băng qua.
Cố Nguyên đưa tay ra cầm lấy chiếc túi trên tay cô rồi vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng, cả hai cùng thả bước chầm chậm về nhà: “Sớm vậy mà em đã dậy rồi, sao em không ngủ thêm một lúc nữa?”
“Em không ngủ được, dậy giúp mẹ mua ít rau.”
“Ngủ không được, lẽ nào đêm qua anh chưa cố gắng đủ sao?” Anh cúi đầu, mỉm cười trêu cô.
Tô Dao đỏ mặt, đưa tay ra véo nhẹ anh thì bị anh nắm tay lại, nhoài người sang hôn môi cô, thở dài một tiếng: “Dao Dao, em không biết đâu, không nhìn thấy em là anh luôn cảm thấy bất an.”
Đúng rồi, cảm thấy bất an, anh vẫn chưa đủ tự tin rằng mình đã hoàn toàn sở hữu được cô.
Giữa hai người tuy đã có những bước đột phá khiến cho Tô Dao đứng về phía anh, nhưng trong lòng anh vẫn còn những ưu tư. Anh vẫn còn nhớ lúc trong siêu thị, khuôn mặt cô bao trùm sự đau thương tuyệt vọng, anh cũng vẫn nhớ khi từ công ty Hứa Đông Dương về, cô đã tắm nước lạnh trong nhà tắm lâu thế nào.
Anh biết dù thế nào đi nữa, người đàn ông đó đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong cuộc đời cô, dù đã sáu năm nhưng khi gặp lại, cô không thể không quan tâm đến anh ta.
Bởi vì bất an, bởi vì hoài nghi, anh luôn cần một thứ để khẳng định tình cảm giữa anh và cô, để chứng minh giữa anh và cô có một mối quan hệ bền chặt không gì phá vỡ được. Sợi dây kết nối không thể mài mòn, sợi dây kiên cố nhất hiển nhiên là đứa con.
Cũng như là một sự so sánh trong tiềm thức, dường như có đứa con giữa anh và Tô Dao, anh mới thực sự có thể phân chia cao thấp với Hứa Đông Dương, không cảm thấy lo lắng như lúc này.
Hai người về đến nhà Cố Nguyên, mẹ Cố Nguyên đã thức dậy, đang chuẩn bị đồ ăn sáng, nhìn thấy các con, bà gọi họ vào phòng. Bàn tròn toàn là lễ phẩm chúc tết bà con thân thích, mẹ Cố Nguyên hầu hết đều đã đánh dấu từng lễ một, bà muốn Cố Nguyên lái xe đến từng nhà biếu lễ trước mười hai giờ.
Đây là phong tục của địa phương, vào ngày 25 tháng chạp, trước mười hai giờ trưa phải đem biếu lễ hết cho bà con thân thích, cầu mong những điều tốt lành. Cố Nguyên đáp “dạ” một tiếng rồi vào phòng, trên giường chất đống lễ phẩm các loại
Cố Nguyên thở dài một tiếng rồi bắt đầu đem lễ ra ngoài. Mẹ Cố Nguyên đi theo, ngồi xuống cạnh giường, cùng Tô Dao thu dọn, sắp xếp lại những lễ nhỏ trên giường.
Mẹ Cố Nguyên cầm lấy một chiếc quần của trẻ nhỏ, đưa cho Tô Dao xem: “Cậu của Cố Nguyên vừa rồi có một thằng cháu trai, sang năm là đầy tháng. Mẹ cũng không biết tặng nhà bên cái gì nên mua toàn đồ dùng cho trẻ con. Con xem đồ trẻ con bây giờ so với đồ của Tô Thư mấy năm trước. mẫu mã chủng loại nhiều vô kể.”
Tô Dao đáp “dạ”một tiếng rồi cầm lấy chiếc túi mẹ đưa để xem, vừa nhìn đã thấy đây là loại quần áo vô cùng mềm mại: “Đồ trẻ con bây giờ càng lúc càng tốt.”
Mẹ Cố Nguyên nhìn sắc mặt Tô Dao, bà bắt đầu thăm dò: “Dao Dao à, trước đây Cố Nguyên đi đông đi tây, bây giờ đã ổn định rồi, các con dự định bao giờ có thêm cháu nữa?”
Tô Dao bất ngờ, không ngờ mẹ chồng cô cuối cùng cũng không kìm nén được, đang hỏi cô trực tiếp về vấn đề này. Cô chưa kịp trả lời thì Cố Nguyên đã sắp xếp xong đồ đạc, quay trở lại phòng, nghe thấy câu hỏi của mẹ mình.
Cố Nguyên bước đến ôm lấy Tô Dao, nhìn về phía mẹ, mỉm cười: “Mẹ, nếu không có gì đặc biệt thì sang năm, đợi đến sang năm chúng con sẽ sinh thêm một nhóc nữa.”
“Tốt, tốt.”
Mẹ Cố Nguyên nghe vậy cười rạng rỡ: “Cũng may các con đều về Bình Thành, Dao Dao sinh con, mọi người còn có thể giúp một tay chăm sóc hoặc trông nom Tô Thư. y da, thì ra các con cũng sớm có kế hoạch rồi, mẹ với bố con cứ lo lắng phí công.”
Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên, buồn buồn không nói gì.
Thật lâu mới chuyển được toàn bộ lễ phẩm lên xe, sau khi giúp Cố Nguyên sắp xếp xong lễ phẩm, Tô Dao đóng cửa xe lại, đứng bên ngoài cửa xe nhìn Cố Nguyên: “Chút nữa Tô Thư dậy, em trông con, anh đi sớm về sớm.”
“Dao Dao.” Cố Nguyên hạ kính cửa xuống, nhìn cô: “Có phải là em không vui?”
Tô Dao
Anh nhìn cô hồi lâu: “Có phải vì việc có con không?”
“Chỉ là em không thích việc lớn như vậy mà anh không hề hỏi qua ý kiến của em đã vội đưa ra lời hứa dứt khoát như vậy.”
“Dao Dao”
Cố Nguyên ngừng lại, cảm thấy tim mình nhói đau: “Có phải là em không muốn có con với anh?”
Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên, dường như có một sức ép ập tới. Anh đang đợi câu trả lời của cô.
“Em chỉ cảm thấy như vậy thật không công bằng với Tô Thư.”
Tô Dao do dự hồi lâu, quyết định nói thật những gì mình đang suy nghĩ. Nếu không giải quyết thì việc này sẽ luôn tồn tại giữa anh và cô.
“Anh đối với Tô Thư không tốt sao?”
Cố Nguyên nhướng mày, giọng có vẻ không vui: “Sáu năm nay, lẽ nào anh không coi con bé như con mình sao?”
“Không phải…” – Tô Dao khó nhọc lựa chọn lời lẽ, cô muốn nói rõ suy nghĩ của mình nhưng lại không muốn làm tổn thương Cố Nguyên – “Con bé rốt cuộc vẫn không phải là con đẻ của anh, nếu có thêm đứa nữa chắc chắn tình yêu và sự quan tâm của chúng ta dành cho con sẽ bị san sẻ, em…”
“Tô Dao.”
Cố Nguyên ngắt lời Tô Dao một cách dứt khoát: “Thực ra người để ý là em chứ không phải anh, em luôn nghĩ Tô Thư không phải con gái ruột của anh, anh có con mình rồi chắc chắn sẽ ghét bỏ con bé.”
Cố Nguyên dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Em nói rằng như vậy là không công bằng với Tô Thư, nhưng em không nghĩ rằng, như vậy có công bằng với con của chúng ta hoặc có công bằng với anh hay không?”
Dứt lời, Cố Nguyên hạ cửa xe xuống rồi lái xe đi.
Tô Dao đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, lời nói của Cố Nguyên khiến trái tim cô như tắc nghô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Muốn có một kết cục lưỡng toàn xem ra thật khó.
Chiếc xe của Cố Nguyên vừa ra khỏi sân chưa đầy một phút thì chiếc xe SUV màu đen đã ngoặt vào trong sân.
Tô Dao đang định quay người bước vào nhà, nghe thấy tiếng xe hơi, nghĩ là Cố Nguyên quay về, cô vội quay người nhìn lại thì chết sững tại chỗ.
Chiếc SUV màu đen dừng lại, bước xuống là một người đàn ông cao lớn, anh bước thẳng tới phía cô.
Hứa Đông Dương tháo găng tay ra, anh nhìn quanh, cuối cùng dừng lại ở Tô Dao:
“Tôi còn cho rằng chỗ này rất khó tìm, không ngờ lại dễ tìm như vậy.”
Tô Dao cảm thấy vô cùng bực bội, vừa mới tranh cãi với Cố Nguyên thì người cô không muốn gặp nhất lại tìm tới.
“Thì ra nhà em ở đây.” – Hứa Đông Dương dừng lại hồi lâu rồi quan sát thái độ của Tô Dao - “Hình như em không muốn gặp tôi?”
Gương mặt anh hiện ra nụ cười châm biếng: “Sao vậy, bởi vì em và hắn quyết định tái hôn nên sợ tôi đến phá hỏng việc của em?”
Tô Dao bất giác quay đầu nhìn về phía sau lưng, may mà bố mẹ Cố Nguyên đều đang ở trong phòng. Tô Dao chau mày, bước ra ngoài: “Có việc gì ra ngoài nói.”
Hứa Đông Dương đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng cũng đi theo cô.
Hai người đi một mạch tới công viên cạnh bờ sông. Tô Dao sau khi biết chắc chắn rằng cuộc trò chuyện của mình và anh không bị người quen nghe thấy mới bắt đầu nói: “Hứa Đông Dương, thực ra anh muốn gì?”
“Em thực sự muốn tái hôn với anh ta?” Anh cúi đầu nhìn cô.
“Đúng.” “Tại sao?
“Cố Nguyên là một người chồng tốt.”
“Nếu là một người chồng tốt, vậy sao ban đầu em còn ly hôn?”
“Đó là sai lầm của tôi” – Tô Dao dừng lại rồi nói tiếp – “Hứa Đông Dương, tôi muốn nói cho anh biết, chuyện giữa tôi và anh đã trôi qua từ rất lâu rồi, tôi bây giờ có cuộc sống riêng của mình, tôi có người thân của mình, tôi không muốn anh tới tìm tôi, làm phiền tôi…”
Tại sao cô lại dứt khoát rời bỏ anh không một chút lưu luyến?
Nhưng chỉ cần từ ánh mắt, lời nói anh đều có thể cảm nhận được rằng cô còn tình cảm với anh.
Nếu đã như vậy, tại sao cô lại kiên quyết rời xa anh?
“Dao Dao.” Hứa Đông Dương bước lên phía trước, ép cô lùi sau tới tận lan can bao quanh bờ sông, đến khi cô không thể lùi thêm được nữa, anh cúi đầu nhìn cô: “Muốn anh đi thì hãy nói với anh rằng em không yêu anh.”
Tô Dao hít một hơi, quay đầu nhìn Hứa Đông Dương, nói: “Tôi không yêu…”
Trong lòng anh chợt dâng trào sự tức giận, tức giận cô, tức giận với chính mình.
Tại sao khi đối diện với cô, anh lại giống như một đứa trẻ, anh không hiểu tại sao mình đã cố gắng nhiều như vậy mà lại không có được cô?
Hứa Đông Dương kéo mạnh Tô Dao về phía mình, hôn cô, ngăn không cho cô nói những lời tiếp theo.
Tô Dao giãy giụa, anh bèn dùng sức siết chặt mọi phản kháng của cô.
Môi anh mạnh mẽ đến đau đớn, đáy mắt anh trào dâng sự tức giận. Mùi máu giữa những kẽ răng đang lan đi, anh vẫn không buông cô dù đau, ngược lại, anh càng hôn cô thật sâu, muốn chiếm đoạt cô.
Khao khát từ nụ hôn, môi Hứa Đông Dương vừa đỏ vừa sưng, thậm chí còn bị cắn chảy máu. Vừa mới buông ra, Tô Dao đã đưa tay tát anh thật mạnh.
Hứa Đông Dương vội nắm chặt bàn tay cô đang tát vào mặt anh, giọng trầm xuống: “Bây giờ mới chỉ là một nụ hôn thôi mà em muốn tát anh?”
Mắt cô long lanh ngấn lệ, cô cảm thấy xấu hổ tủi nhục, và còn một thứ khác nữa, khiến cô trở nên giận giữ thương tâm.
Tô Dao như vậy khiến trái tim Hứa Đông Dương như mềm ra, tay anh khẽ nới lỏng: “Dao Dao…”
“Anh đi đi!” – Tô Dao giật tay ra khỏi anh, nhìn anh lạnh lùng – “Tôi nói với anh thêm một lần nữa, tôi không yêu anh, tôi bây giờ có cuộc sống riêng của mình, anh đừng luẩn quẩn quanh tôi nữa.”
Tô Dao bỏ đi vội vã, cô không muốn ở lại bên Hứa Đông Dương thêm một phút nào nữa.
Cô cảm thấy mình bị sỉ nhục, anh không bao giờ để ý đến nguyện vọng, mong muốn cũng như suy nghĩ của cô, anh luôn cướp đoạt lấy những gì anh muốn. Cô cảm thấy lo sợ, lo sợ sự việc vừa rồi bị người nhà nhìn thấy, lo sợ cái tin cô và Cố Nguyên ly hôn bị người nhà phát giác, lo sợ Hứa Đông Dương sẽ tiếp tục đi theo phá hỏng cuộc sống bình yên vốn có của cô.
Cô cảm thấy buồn.
Những tình cảm khác nhau đan xen trong cô khiến cô không thể bình tĩnh trở lại.
“Dao Dao.”
Bước chân cô đột nhiên dừng lại, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, quay người nhìn sang, không biết mẹ Cố Nguyên đã đi ra khỏi cổng khuôn viên khu nhà từ lúc nào.
Mẹ Cố Nguyên nhìn gương mặt đỏ bừng của Tô Dao một cách nghi ngờ: “Con làm sao vậy?”
“Con không sao, con lạnh quá.”
Tô Dao gượng cười: “Mẹ, sao mẹ lại đứng ở đây?”
“Không phải là dì của Cố Nguyên tới sao? Dì vừa mới ở tỉnh khác về, không biết nhà chúng ta ở đâu nên mẹ ra cửa đón.
Hai người đang nói chuyện thì Hứa Đông Dương chậm rãi đi tới. Tô Dao bỗng chốc cảm thấy căng thẳng, nhìn anh đang từng bước từng bước tiến lại gần.
Anh lạnh lùng nhìn cô, cuối cùng anh như một người xa lạ bước qua cô.
“Dao Dao! Dao Dao!”
Tô Dao thất kinh, sau khi định thần lại mới nhìn thấy người phụ nữ trung niên đang đứng trước mặt họ từ khi nào. Mẹ Cố Nguyên nhiệt tình nắm tay Tô Dao giới thiệu: “Dao Dao, đây là dì của Cố Nguyên, con gọi là dì Chân cũng được. Chân, đây là vợ của Cố Nguyên, Tô Dao.”
Người phụ nữ trung tuổi nhìn Tô Dao một lượt, nói giọng chẳng lạnh lùng cũng chẳng nồng nhiệt: “Gọi tôi là dì? Tôi sợ không dám làm dì.”
“Giọng gì thế, dì là dì của Cố Nguyên, bậc trên mà lại sợ không làm dì là sao?”
Mẹ Cố Nguyên cười rồi kéo dì Chân vào nhà: “Vào đi, vào đi, Cố Nguyên đang đem lễ đi biếu, đến trưa mới về tới nhà.”
Tô Dao đứng nhìn xe của Hứa Đông Dương đi xa rồi mới thở phào một cái, mệt mỏi cất bước theo mẹ Cố Nguyên vào nhà.
Gần trưa, Cố Nguyên về tới nhà. Trái ngược hoàn toàn với thái độ lạnh lùng khi tiếp xúc với Tô Giao, dì Chân lại vô cùng thân thiết với Cố Nguyên. Tô Dao dường như cảm nhận được thái độ kì lạ của dì Chân với mình nhưng cô vẫn không hiểu tại sao.
Sau bữa cơm trưa, khi Tô Dao chuẩn bị hoa quả trong nhà bếp thì dì Chân bước vào phòng tìm trà để pha. Tô Dao lấy hộp trà đưa cho dì nhưng dì không đi ra mà đứng ở bên nhìn Tô Dao cắt xong đĩa hoa quả.
Tô Dao cảm thấy thái độ của dì Trân có gì đó khác lạ, quay người nhìn lại: “Dì Chân, dì còn cần gì nữa không ạ?”
“Tôi không dám mắng chửi cô” – Sự bực bôi, ghét bỏ lộ rõ trên khuôn mặt dì – “Cố Nguyên nhà tôi là một đứa trẻ tốt, thật thà, vì vậy nó rất dễ bị người ta ức hiếp. Chỉ đi ra ngoài biếu lễ thôi mà vợ nó lại chạy tới công viên hẹn hò với người đàn ông khác, lại còn ôm hôn thắm thiết, đâu còn coi nó ra gì.
Đĩa hoa quả đang cầm trên tay Tô Dao rơi “choang” một tiếng.
Đầu cô trống rỗng.
Sống Chung Sau Ly Hôn Sống Chung Sau Ly Hôn - Hồ Tiểu Mị