A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 472 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:31:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56: Tay Bên Hông…
ayne đi, cậu ta để lại Chloe chi tâm, để lại tiếc nuối và quyến luyến khôn nguôi, cứ như vậy mà đi.
Lục Minh Viễn giao kim cương cho Tô San. Anh cũng không nói giống như khi Wayne giao phó, nói dối với Tô San gì mà anh mất rất nhiều sức mới xong chuyện, mà bình tĩnh nói cho cô biết, đây là do Wayne đưa cho cô.
Bởi vì, cuộc sống không chỉ là những kích thích và niềm vui. Tình cảm đơn giản mà đầy ý nghĩa mới tạo thành bản nhạc ấp áp vĩnh hằng dưới đáy lòng.
Tô San ôm cái hộp giá trị ngàn vàng, trên mặt đều là luống cuống và khó xử.
“Không được, tại sao em có thể lấy không một vật trân quý của cậu ấy như vậy được?” Cô kéo tay áo Lục Minh Viễn: “Anh Lục, anh lên lạc với cậu ấy giúp em có được không? Lâm thị sẽ trả tiền cho cậu ấy.”
Lục Minh Viễn cười, cô nhóc ngốc này.
“Em cảm thấy cậu ta đường đường là vương tử, phải bao nhiêu tiền mới bằng lòng để lại châu báu trong quốc khố?”
“Chuyện này…”
Nhìn bộ dáng Tô San không phản bác được, Lục Minh Viễn nắm tay cô, cưng chiều nói: “Có đúng không? Em có bao nhiêu tiền cũng không đủ, căn bản người ta cũng không ham.”
“Nhưng…” Tô San siết chặt cái hộp, cúi đầu, thầm nói: “Em nghĩ là cái gì cũng không làm, nhận lấy thì thật ngại…”
“Ha ha ha.” Lục Minh Viễn không nhịn được ngẩng đầu lên bật cười, gò má hoàn mỹ như được khắc bằng đá cẩm thạch, dưới ánh mặt trời hiện ra vẻ dịu dàng, thanh cao tự phụ giữa hai hàng lông mày cũng bị sự vui vẻ thay thế.
Vào giờ phút này, anh không còn phải là người đứng đầu cao cao tại thượng của Lục thị nữa, mà biến thành một người đàn ông bình thường, khiến Tô San không khỏi giật mình.
Cô nghe được anh nói: “Cô bé ngốc, làm sao em lại nghĩ nhận lấy thì thật ngại? Em đã cho cậu ta thứ quý giá còn hơn cả kim cương rồi.”
“Thứ gì gì quý giá hơn?” Khóe miệng Tô San giật giật: “Là cái gì?”
Dù là bán thận của cô, đại khái cũng không bằng một góc của viên kim cương này ấy chứ? ==
Lục Minh Viễn cười không nói.
Vốn dĩ Tô San cho là viên kim cương này sẽ làm cho Hoàng Thế Khải hết tức giận, nhưng không ngờ, hoàn toàn ngược lại, chuyện này lại bắt đầu trở nên gay gắt hơn.
Hoàng Thế Khải hoàn toàn không nể mặt mũi của Lục Minh Viễn, lấy tội lừa gạt tố cáo Lâm thị lên tòa án, yêu cầu Lâm thị trả lại đồ vật người vợ đã chết khi còn sống yêu thích.
Lâm Gia Thịnh là người đại diện pháp lý cho Lâm thị, hơn nữa cũng là người có trách nhiệm khi có sự cố quan trọng, xuất hiện ở chỗ ngồi của bị cáo.
Tô San đã không còn hơi sức tức giận với Lâm Duệ, giống như Lục Minh Viễn nói, hai cha con nhà họ Lâm là một đồng ý đánh, một đồng ý chịu đựng, cô cũng lười quản đến, vẫn là giải quyết vấn đề trước.
Trên tòa án, rõ ràng cảm xúc của Hoàng Thế Khải rất kích động.
“Cái tôi muốn là kim cương sao? Tôi muốn chính là viên Chloe chi tâm khi vợ tôi còn sống nhìn trúng!”
“Mặc dù viên kim cương này là một đôi, nhưng một viên là thích hợp đặt lên dây truyền của phái nữ, một viên được đặt trên mũ của phái nam, có thể là một được sao?”
“Hiện tại cái tôi cần chính là viên kim cương kia, là viên kim cương của tôi! Tôi có cái quyền này chứ?”
Nếu như Hoàng Thế Khải không nói, thật sự Tô San cũng không biết một viên kim cương lại có nhiều khác biệt như vậy. Thật ra thì theo như cô nhìn thấy, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n đều là sáng lấp lánh là được rồi.
Cô không nhịn được đứng lên, vừa định nói chuyện lại bị Lục Minh Viễn kéo lại.
Lục Minh Viễn mắt nhìn phía trước, cũng không nhìn cô, trong miệng lại nhỏ giọng nói: “Em muốn nói cái gì, thật ra ý của anh ta là lấy viên kim cương của người vợ đã mất, vậy coi như xong rồi. Ở đây đã đủ loạn, đừng có không có việc gì mà cãi nhau nữa.”
Tô San ngồi lại, yên lặng nhìn trời. Xem ra cô không có mắt nhìn hay sao?
Thật may là quan tòa không làm theo lời Hoàng Thế Khải đang nổi điên, phán quyết sau cùng _ hoặc là Hoàng Thế Khải tiếp nhận viên kim cương của Wayne hoặc là Lâm thị bồi thường theo 1.2 giá thị trường.
Ra khỏi tòa án, Tô San bước nhỏ theo Lục Minh Viễn, một đường yên lặng không lời, lại thỉnh thoảng cắn môi, lén lút quan sát anh.
Cuối cùng Lục Minh Viễn cũng không chịu nổi bộ dạng tiểu tức phụ của cô nữa, dừng bước lại, xoay người bất đắc dĩ nói: “Em sao vậy?”
“Không có, không sao cả.”
“Vậy sao có cái vẻ mặt này?”
“Em chỉ cảm thấy, giống như là em làm phiền đến anh rất nhiều.”” Tô San lấy dũng khí nói: “Có phải là anh đã tìm người đả thông quan hệ trước? Em cảm thấy quan tòa hôm nay đặc biệt dễ nói chuyện.”
Lục Minh Viễn chẳng nói đúng sai ừ một tiếng, ôm vai tựa trên xe, đùa giỡn cười nói: “Em thật là phiền toái.”
Nhìn Tô San đột nhiên cúi mặt xuống, anh nhịn cười không được, vươn tay, bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rồi nói tiếp: “Cho nên, vì báo đáp anh, em phải nhanh chóng ăn ập lên. Buổi lễ đính hôn anh không hi vọng nhìn thấy một vị hôn thê gầy khô.”
“Đính, buổi lễ đính hôn…” Tô San kinh hãi líu lưỡi.
“Đúng vậy.” Lục Minh Viễn mở cửa xe, đẩy Tss vào, cúi đầu, thắt dây an toàn cho cô: “Anh đã thương lượng qua với cha mẹ em rồi, cũng đã ẹ anh biết. Đợi khi người đến, chúng ta lập tức bắt đầu chuẩn bị. Buổi lễ đính hôn cử hành ở Du Lâm, nhưng khi kết hôn, em phải trở về thành phố Đồng với anh, nếu không cha anh ở đó không đồng ý…”
Lục Minh Viễn lúc này, khoảng cách quá gần Tô San. Trong khi nói chuyện, hơi thở ấm áp của đàn ông, xen lẫn hương thuốc lá nhàn nhạt phả vào mặt, kì dị, Tô San cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Không biết anh dùng loại nước hoa nhãn hiệu nào…
Tô San nhìn môi mỏng không ngừng đóng mở của Lục Minh Viễn, trong đầu đã không biết chạy đi đến nơi nào.
“Này, tô san? Em có nghe anh nói hay không vậy?” Lục Minh Viễn một tay đặt trên ghế ngồi Tô San, một tay quơ quơ trước mắt cô, bất mãn hỏi.
A? Cái gì?” Lúc này Tô San mới hồi hồn, mặt đỏ bừng tránh né ánh mắt nhìn chăm chú của Lục Minh Viễn, ngập ngừng nói: “Đúng, anh nói rất có đạo lý.”
Lục Minh Viễn cau mày, nở một nụ cười đùa giỡn hiếm có.
“Ai khi thất thần cũng đều nói lời nói của đối phương rất có đạo lý.”
Anh dùng ngón trỏ nâng cằm Tô San lên, nhìn thẳng vào mắt cô, sắc mặt cực kỳ lạnh, đây là điềm báo anh tức giận.
“Nói cho anh biết, vừa rồi đang nghĩ cái gì?”
Nếu như đến lúc này cô gái này còn suy nghĩ đến Lâm Duệ, anh lập tức bóp chết cô.
“Em…” Tô San ngẩn ra khi bị anh đột nhiên làm mặt lạnh.
“Được rồi được rồi.” Bỗng nhiên Lục Minh Viễn có cảm giác phiền lòng nôn nóng, cũng không muốn nghe đáp án kia nữa. Anh vươn tay buông lỏng cổ áo một chút, cứng rắn nói: “Không muốn nói thì thôi. Anh vừa đang bàn chuyện đính hôn với em, nhưng xem ra em không cảm thấy hứng thú.”
“Mẹ và dượng em đều đang ở phía sau, nếu như em muốn về nhà, hiện tại em có thể đi tìm bọn họ. Giờ này nhất định Lori đang ở công ty, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n em muốn tìm nói chuyện ví dụ là tìm kim cương ở nhà họ Trương như thế nào, anh có thể bảo tài xế chở em đến…”
“Em muốn đến chỗ anh thì sao?” Đột nhiên Tô San ngẩng đầu lên, đột ngột cắt đứt lời nói của Lục Minh Viễn.
“…Cái gì?”
Tô San chậm rãi nâng tay lên, đặt xuống cổ Lục Minh Viễn, tiến tới, gần như là dán vào tai anh nói: “Vừa rồi em đang suy nghĩ, làm sao anh có thể hấp dẫn như vậy.”
Thân thể Lục Minh Viễn khẽ cứng lại, mắt sắc lập tức tĩnh mịch lại. tay của anh khẽ trượt xuống, rơi xuống bên hông Tô San: “Cô bé, đây là em đang hấp dẫn dụ dỗ anh.”
Tô San quyến rũ cười, nhướng mày hài lòng: “Vậy thì như thế nào?”
Chương sau: Cầu H….. Ai vô giúp đỡ…
Tựa đề: Chương 57: Lần đầu tiên…
Sói Tài Gái Sắc Sói Tài Gái Sắc - Phúc Tiểu Thanh