Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hà
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1866 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 -
rời đã bắt đầu se lạnh !
Có nghĩa là chẳng bao lâu nữa mùa Xuân sẽ trở về !
Bích Nhung soi mình trong gương. Một thoáng phiền muộn nhuộm tối khuôn mặt vốn đã không còn xinh đẹp sau lần té xe vừa rồi. Đã mấy tháng nay, những vết sẹo đáng ghét không thôi hành hạ nàng. Không chịu nổi, Bích Huyền nhắm nghiền đôi mắt. Đối với một người luôn luôn được bảo bọc trong cái vỏ bình yên, êm đẹp của cuộc sống thì một tai nạn dù nhỏ cũng được xem là đại họa. Đó là trường hợp của cô gái này đây.
- Chị Hai ! Chị Hai ! - Có tiếng Bích Huyền gọi.
- Gì vậy ? - Bích Huyền ngẩng lên nhìn em.
- Có anh Bữu tới kiếm chị kìa. Để em kêu ảnh vô đây nghen ?
Không nghe chị trả lời, Bích Huyền quay trở ra - Lát sau, Bữu vào tới.
- Em khỏe không ? - Chàng ân cần hỏi.
Bích Huyền khẽ gật đầu:
- Em vẫn bình thường. Anh tìm em có chuyện gì vậy ?
- Anh đã xin nghỉ phép năm. Tuần tới chúng mình có thể đi Sài Gòn để chữa bệnh cho em.
Hai mắt Bích Huyền vụt sáng lên:
- Thật không ?
- Em lo chuẩn bị đồ đạc và báo cho ba mẹ biết. Thứ hai mình đi.
Nhưng phải đến thứ năm họ mới lên đường được vì Bữu còn bận bàn giao công việc lại cho người thay thế mình.
Ngồi trên xe, Bích Huyền chìa cho người yêu tờ báo:
- Mình tới chỗ này nha anh ?
Bữu liếc vào khoảng trang quảng cáo đọc thấy tên một thẩm mỹ viện khá nổi tiếng ở thành phố, gật đầu:
- Tùy em !
Bàn tay Bích Huyền mân mê mấy vết sẹo lồi trên mặt, giọng phấn khởi:
- Chắc là bạn em sẽ ngạc nhiên lắm !
Bữu cũng nhiệt tình hưởng ứng:
- Anh đã bảo là chẳng việc gì em phải lọ Bây giờ người ta có thể làm được tất cả mọi chuyện kia mà ! Miễn là em có tiền thì xong tất.
- Hay là sẵn đây... em sửa luôn cái mũi cho nó cao lên một tí - Hứng chí, Bích Huyền nói luôn.
Nhưng lần này, sự phấn khích của nàng đã bị "stop" lại.
- Không được đâu em - Bữu lắc đầu - Nói dại, lỡ mà có té một lần nữa hoặc là vô ý bị va chạm vào đâu đó thì gãy mũi như chơi. Độn cao lên sẽ dễ gãy lắm !
Anh chàng nói cứ y như rằng mình đã từng có một cái lỗ mũi nhân tạo vậy ! Còn Bích Huyền, nghe nói thế nàng cảm thấy nhột nhạt nơi sống mũi.
- Thôi, không sửa mũi nữa... nhưng em thích có núm đồng tiền giống như nghệ sĩ Ngọc Huyền ấy. Trông thật dễ thương !
- Thôi đi em ! Của cha mẹ cho thế nào thì cứ để nguyên thế ấy là đẹp nhất rồi - Bữu lại gạt đi.
Bích Huyền có vẻ không vui vì nói ra thứ gì cũng bị "kỳ đà cản mũi". Nàng quyết định sẽ âm thầm "kiếm thêm" hai lúm đồng tiền cho khuôn mặt vốn đã xinh lại càng duyên dáng dễ thương hơn.
Buổi tối đầu tiên, họ thuê phòng ở khách sạn. Mỗi người một phòng hẳn hoi, nhưng đến giờ ngủ, Bích Huyền kêu sợ ma, không dám ở một mình. Thế là phải "nhập" lại làm một. Dường như đối với cả hai người, chuyện ấy là bình thường, bởi từ lâu Bữu đã có với Bích Huyền những điều mà trước đây chàng đã bị Phương Tâm từ chối. Xem ra cũng chẳng có gì thiêng liêng, huyền diệu đến nỗi người ta phải ví như vườn địa đàng !
Bữu bỗng nhớ lại cái lần đầu tiên mình ăn trái cấm ! Cứ tưởng là Bích Huyền sẽ phản đối, hoặc làm ra vẻ như thế. Nhưng thật bất ngờ là nàng cũng hưởng ứng không kém phần nồng nhiệt.
- Em không sợ sao ? - Bữu tò mò hỏi.
- Sợ gì ? Chúng mình yêu nhau mà. Nàng trả lời thật ngây thơ.
- Người ta bảo, đời con gái... chỉ có một lần, phải biết giữ gìn cho đến ngày xuất giá.
- Quan niệm đó xưa rồi. Nàng thản nhiên trả lời - Nếu như không yêu nhau mà bắt buộc phải làm chuyện đó thì mới là tội lỗi. Còn em yêu anh thì hà cớ chi phải tự ép mình như một nữ tu ?
- Anh hỏi chuyện này... Bữu ngập ngừng - Chỉ là giả sử thôi. Nếu như chúng mình không thành duyên nợ, em có hối hận không ?
- Em biết ở đời không có cái gì là bất biến. Nếu vì một lý do nào đó mà không lấy được anh thì chúng ta vẫn sẽ xem nhau như bè bạn. Còn chuyện cho và nhận trước đó thì lại thuộc về tình yêu. Mà tình yêu thì không có gì phải ân hận - Bích Huyền nói một hơi với vẻ mặt thật nghiêm túc.
- Sau anh, em còn có thể yêu ai khác nữa không ?
- Nếu anh không yêu em thì việc gì phải níu giữ quá khứ ? Nàng khẽ nhún vai.
- Em là một người hơi đặc biệt.
- Anh ngạc nhiên vì em chẳng hề quan tâm đến chuyện anh và Phương Tâm trước đây chứ gì ? Đó là cá tính của em và cũng bởi vì em nghĩ Phương Tâm là quá khứ thì có nghĩa lý gì đâu. Giọng Bích Huyền vẫn đều đều.
Bữu phải công nhận rằng nàng có lý. Hiện tại và tương lai mới là điều quan trọng. Đối với chàng, Phương Tâm đã lui vào quá khứ kể từ lúc nghe Thanh Thúy báo tin nàng sẽ lấy chồng. Từ lúc đó, chàng chuyển mối bận tâm vào cuộc tìm kiếm tương lai cho mình.
- Em cũng hiểu rõ là anh rất khó xử khi Phương Tâm trốn khỏi đám cưới chạy đến cầu cứu anh - Bích Huyền tiếp tục - Lúc ấy, anh chỉ thương hại con nhỏ chứ tình yêu thì đã chuyển hết cho em, có đúng không ? Và vì vậy mà em không hề ghen tuông với nó.
Nàng nói cứ y như thể đã soi thấu ruột gan người tình.
- Nếu bây giờ tình cờ gặp lại Phương Tâm, em sẽ xử sự thế nào ? - Bữu chăm chú nhìn nàng.
- Xử sự thế nào còn tùy thuộc vào thái độ của anh đối với nó - Giọng nàng bình thản.
Câu chuyện xảy ra đã lâu vậy mà đêm nay Bữu lại nghĩ nhiều đến nó. Chàng và Bích Huyền, mối quan hệ có khác chi vợ chồng ? Gia đình nàng biết rõ điều đó và không hề có ý cấm cản. Vậy thì, cứ thẳng đường mà đi tới.
Nhưng sao đêm nay bỗng dưng chàng lại nghĩ nhiều đến sự đón nhận trong tình yêu giữa mình với Bích Huyền. Họ chẳng hề có những bí mật gì để dành cho nhau. Thậm chí, bây giờ, ngay cả những nụ hôn hoặc những lần ân ái cũng chỉ đơn thuần là sự vận động cơ học của những bộ phận trên cơ thể, niềm đam mê, sự rung động đã biến mất từ bao giờ.
Những suy nghĩ đó đã đuổi giấc ngủ rời xa Bữu. Chàng nhìn sang bên cạnh, thấy Bích Huyền đang ngon giấc như một em bé vừa được bú nọ Bất giác, chàng thấy thương hại mình, thương hại cả nàng.
Sáng ra, Bích Huyền bảo:
- Có lẽ em phải nằm lại ở chỗ đó để bác sĩ tiện theo dõi. Vì vậy mà phải trả bớt một phòng đỡ tốn tiền.
- Dĩ nhiên là phải như vậy rồi. Nào đi thôi.
Họ trả phòng của Bích Huyền xong đón xe đến viện giải phẫu thẩm mỹ. Trên đường đi Bích Huyền lại đưa tay sờ lên những vết sẹo. Có lẽ chỉ ngày hôm nay nữa thôi thì chúng sẽ phải biến mất. Nàng đang chơi trò ảo thuật với nhan sắc của mình đây.
Đúng như lời Bích Huyền dự đoán. Nàng phải nằm lại viện giải phẫu thẩm mỹ để tiện cho việc chăm sóc và theo dõi kết quả của công việc. Và còn một lý do nữa mà người yêu của nàng không hề biết !
Chiều thứ bảy, vào thăm Bích Huyền xong Bữu trở về khách sạn. Đứng trên lầu cao nhìn xuống phố phường tấp nập, đông vui một hồi, lòng chàng bỗng thấy buồn bã quạnh hiu thật vô cớ. Không kềm được, chàng thay quần áo, rời khách sạn.
Bữu chỉ có một người quen duy nhất giữa mấy triệu người của thành phố này. Chàng quyết định đi một chuyến cầu may.
Và chàng đã gặp vận may thật sự bởi vợ chồng ông phó giám đốc công ty, chiều nay cũng về thăm nhà. Trông thấy cậu nhân viên của mình, Hữu Thanh hơi giật mình.
- Cậu lên từ bao giờ ?
- Dạ được hai ngày rồi. Anh chị mới vừa về tới phải không ?
Kim Liên đáp thay chồng:
- Anh Thanh đã không định đi nhưng có điện thoại của chú Khoa báo tin gia đình một người quen ở Pháp sắp về tới. Thế là anh ấy tranh thủ lên sớm để kịp đi đón.
Đến lúc này, Minh Khoa với Bữu mới chào nhau. Hoàng Thúy bảo em:
- Kiếm giúp anh vài lon bia. Mấy anh em lai rai cho đỡ buồn.
Lúc đó Phương Tâm đi học chưa về. Nàng đang theo một khóa kế toán tại chức ở trường đại học kinh tế. Chuyện học hành xem ra khá cuốn hút Phương Tâm. Nàng luôn là một trong những học viên xuất sắc nhất của lớp.
Trong khi chờ Khoa đi mua bia, Hoàng Thúy bấm vợ vào nhà bếp:
- Lỡ Phương Tâm về bất tử thì sao ?
- Em nghĩ chẳng cần phải giấu nữa đâu anh. Bữu biết càng tốt - Kim Liên trấn an chồng.
- Tùy em thôi. Nếu thấy làm thế nào tốt hơn thì em cứ làm.
- Anh yên tâm. Cứ để chúng nó gặp nhau, Phương Tâm không hề gì đâu.
Hơn tám giờ tối, Phương Tâm về tới, hôm nay có chuyện gì vui mà mặt mày nàng trông thật phấn khởi. Nàng chưa biết có Hoàng Thúy và Kim Liên về thăm nhà nên khi trông thấy họ vội reo lên:
- Vậy mà em cứ tưởng anh chị không thèm về.
Ngay lúc đó, thì nàng đã kịp nhận ra kẻ lạ mặt thứ ba đang ngồi trong phòng. Kẻ ấy còn kinh ngạc hơn cả nàng:
- Phương Tâm ! Em ở đây sao ? - Bữu luýnh quýnh hỏi.
Nàng từ tốn gật đầu:
- Như anh thấy đấy ! - Quay sang vợ chồng Kim Liên nàng bảo - Em phải giải bài tập với bé Oanh. Anh chị cứ tiếp khách.
Dứt lời, không nhìn Bữu, nàng đi thẳng vào phòng của chị em Hoàng Thúy. Hai cô bé đang miệt mài bên bàn học của mình. Thấy Phương Tâm, Hoàng Oanh mừng rỡ:
- Cháu đã giải xong bài tập rồi, cô xem lại giùm cháu với !
Năm nay HO học lớp tám, từ cuối năm lớp bảy đến giờ, cô bé luôn đứng đầu lớp. Thành tích đó, có một phần công sức của Phương Tâm đóng góp vào. Nàng đã chính thức trở thành "gia sư" của hai cô bé.
Xem xong các bài giải của HO, nàng mỉm cười xoa đầu cô bé:
- Giỏi lắm ! Bây giờ cháu phải nghỉ ngơi và vui chơi một chút. Mai là chủ nhật mà !
- Cháu sẽ tập cắt áo đầm. Lúc nãy chị hai cho cháu xem nhiều mẫu lắm.
- Ừ, cháu cứ làm đi !
Nãy giờ, Hoàng Thúy vẫn im lặng. Chờ cho em gái "thả" cô Phương Tâm ra, cô bé mới lên tiếng:
- Cô ơi ! Cô xem giùm cháu cái này.
Cô bé hồi hộp đặt trước mặt Phương Tâm hai chiếc áo do tự tay mình may lấy, vẻ mặt căng thẳng chờ đợi.
Phương Tâm mở ra xem từng cái, không giấu được vẻ thích thú:
- Có lẽ cô phải học tập ở Thúy "khoản" này. Áo đẹp quá... nhưng hình như...
Không chờ Phương Tâm dứt lời, Hoàng Thúy đã mau mắn:
- Cháu may cho ba và dì... nhưng cháu sợ ba chê.
- Cô bảo đảm với Thúy rằng ba và dì sẽ rất cảm động.
Ánh mắt Hoàng Thúy rạng rỡ. Cô bé cầm lấy hai chiếc áo áp vào ngực. Món quà này thật nhiều ý nghĩa. Nó thay mặt Hoàng Thúy để nói với ba và dì rằng mối quan hệ giữa họ đã được con cái chấp nhận. Một sự chấp nhận hoàn toàn tự giác.
- Ơ kìa ! Cô làm sao vậy ? Hoàng Thúy giật mạnh tay Phương Tâm.
Nàng giật mình:
- À, không...
- Rõ ràng là có mà ! - Cô bé cãi - Đang vui vẻ tự dưng Thúy thấy sắc mặt cô tối sầm. Hay là... chú Út chọc cho cô giận ?
Phương Tâm cố nở một nụ cười:
- Không có đâu. Thôi, cô ra ngoài một tí.
Nói rồi, nàng đứng dậy đi ngaỵ Con bé quả là tinh ý. Thật lòng mà nói, đầu óc Phương Tâm đang rối bời. Nàng không hiểu Bữu tìm đến đây để làm gì.
Lát sau, lúc nàng đang ở trong phòng thì có tiếng gõ cửa và tiếp theo là tiếng chị Kim Liên:
- Cậu Bữu muốn gặp em một lát.
Phương Tâm mở cửa cho chị.
- Chị nói với anh ấy là em không muốn gặp... Không có chuyện gì để nói với nhau cả.
- Được rồi ! Chị sẽ nói lại với cậu ấy. Kim Liên nói và quay ra.
Nhưng khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, lại có tiếng gõ cửa phòng. Phương Tâm phân vân tự hỏi : Anh ta cần gặp mình để làm gì ? Con người ấy suýt chút nữa đã dìm cuộc đời nàng xuống dòng sông lạnh lẽo hôm nào. Chẳng lẽ bấy nhiêu đó chưa đủ hay sao ?
- Phương Tâm ! Mở cửa ra đi.
Lần này thì cái tiếng kêu bên ngoài đã khiến nàng giật bắn người. Không phải Bữu mà là Khoa ! Tiệc tàn rồi hay sao ?
Nàng mở cửa và hốt hoảng bước lùi lại. Trước mặt nàng là một gã say rượu với cặp mắt đỏ ngầu, hằn học:
- Tôi không say đâu ! - Như đoán được ý nghĩ của nàng, Khoa nói ngay - Tôi đến chỉ để hỏi Tâm một câu.
Cánh cửa sau lưng Khoa đã khép lại. Chàng đứng tựa người vào đó, nhìn Phương Tâm như muốn nuốt chửng nàng.
- Anh không đợi lúc khác được hay sao ? - Phương Tâm đã lấy lại bình tĩnh.
- Không được... Khoa lắc đầu.
- Tôi nghe đây !
Nếu không có rượu, chắc hẳn Khoa đã nhận ra ngay vẻ tự nhiên giả tạo trên gương mặt và giọng nói của Phương Tâm. Nhưng giờ đây, chàng chẳng nhận thấy gì.
- Hắn là gì của cô ? - Khoa hỏi bằng giọng của một quan tòa khó tính.
- Ai ? - Phương Tâm hỏi lại như một cái máy.
Bởi nàng không hề nghĩ rằng Khoa lại quan tâm đến chuyện này !
- Cái gã đang ngồi ở phòng khách.
- Anh ta chưa về sao ?
- Hắn đang chờ cô.
- Vậy thì để tôi ra nói chuyện với anh ấy ! - Phương Tâm nói liều.
Bây giờ nàng thấy sợ kẻ đang đứng trước mặt mình hơn là sợ cuộc chạm trán với Bữu. Trong hai điều rủi ro, nàng sẽ chọn điều ít nguy hiểm hơn.
Nhưng Khoa không hề có ý định để cho cuộc gặp gỡ xảy ra bởi vì chàng vẫn đứng ngáng đường và chẳng tỏ vẻ gì là sẽ tránh sang một bên.
- Tôi sẽ đứng đây cho đến khi nào hắn ra về - Khoa hầm hừ.
- Anh say rồi, vô ngủ đi - Phương Tâm nhăn mặt nhìn chàng.
Khoa gật đầu:
- Nếu tôi say thì ngày mai tôi sẽ xin lỗi cô.
Chưa bao giờ Phương Tâm thấy chàng trong trạng thái bị kích động như thế này. Nàng hoang mang không biết phải xử sự ra sao, đành yên lặng chờ cho "địch thủ" tự rút lui.
Cuối cùng thì chuyện đó cũng xảy ra, khi nồng độ ê- ty- líc trong máu người say đã giảm xuống một cách đáng kể ! Nhưng, than ôi ! Lúc đó thì đã mười hai giờ khuya rồi.
Thế đấy, khi một người say rượu bảo rằng anh ta chỉ muốn nói một câu thôi, thì xin hãy hiểu điều anh ta sắp nói là cả một câu... chuyện dông dài !
Sợi Nhớ Sợi Thương Sợi Nhớ Sợi Thương - Minh Hà