Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Natalie Phạm
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 61 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 505 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:43:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
ứ như thế buổi gặp mặt mẹ chồng tương lai trôi qua một cách suông sẻ. Cho tận tới lúc lên xe ra về, bà Đình vẫn vui vẻ trò chuyện và luyến tiếc không ngừng, đúng là may mắn có một không hai, mẹ Huy rất ít khi chịu ngay một cô gái mà anh quen, nhưng việc Như và mẹ mình quen biết trước với nhau cũng làm Huy không ngạc nhiên, với tính cách của mẹ anh, thể nào cũng tìm mọi cách gặp gỡ và thử Như rồi, mà với tình hình hiện giờ thì chắc cô gái này đã vượt qua được thử thách rồi, hơn nữa còn làm mẹ anh thích thú vô cùng. Lúc ra về, mẹ anh còn căn dặn:
_Nhớ khi rảnh thì về nhà dùng cơm, lúc này ba con cứ nhốt mình trong phòng đọc sách, sức khỏe cũng không tốt như trước, nếu ông ấy nghe tin con kiếm được một nàng công chúa tốt như thế này thì chắc hẳn cũng muốn gặp đấy, cho nên con chọn ngày nào đó rồi đưa Như về nhà ăn bữa cơm với ông ấy, biết chưa?
_Con biết rồi…
_Vậy Như, hẹn gặp cháu sau nhé!
_Vâng, chào bác cháu về ạ!_Như lễ phép cúi đầu chào rồi vào trong xe.
_Đi cẩn thận!
Huy và Như sau buổi gặp mặt thì về thẳng biệt thự, Như tắm rửa sạch sẽ xong thì tiếp tục may sản phẩm chưa kịp hoàn thành của mình, Huy thì cũng không rảnh rỗi gì hơn, anh theo lịch hẹn phải đi gặp và ký tận 5 cái hợp đồng lớn, mà anh thì chẳng bao giờ tự ép mình làm việc quá sức, nên gọi điện cho thư ký dời 2 hợp đồng lại chiều mai. Trước khi đi làm việc, anh vẫn không quên dặn dò quản gia:
_4h30 mà cô ấy vẫn còn làm việc thì đừng làm phiền mà hãy đi đón con bé kia giúp đi nhé!
_Ý cậu là Tiểu Na?
_Còn ai ngoài nó nữa, thôi, tôi đi trước đây!
_Vâng, cậu chủ đi cẩn thận ạ!
Theo lời Huy dặn, đúng là Như tập trung làm việc đến mức quên cả ăn, nên quản gia đã tự mình đi đón Nana rồi làm thức ăn cho cô bé ăn, theo dõi bài tập rồi kể chuyện cho cô bé nghe, dặn cô bé không được làm phiền Như rồi dỗ cô bé ngủ luôn. Huy làm việc tới 11h khuya mới về tới nhà, anh mệt mỏi lao ngay lên giường rồi như chợt nhớ ra chuyện gì đó, anh gọi quản gia lên và hỏi:
_Cô ta sao im lặng vậy?
_Dạ? À, tiểu thư Hoàng Như làm việc từ trưa đến giờ, còn bé Na thì đã ngủ rồi ạ, cậu chủ có cần tắm không? Tôi pha nước nóng cho cậu nhé?
_Được rồi, nhanh lên đấy, tôi ra ngoài dạo một chút sẽ vào…_Huy nói rồi nới lỏng cà vạt, định đi ra khu vườn của mình ngồi một chút, nhưng chẳng hiểu sao chân lại mang anh tới….trước cửa phòng của Hoàng Như, anh nghĩ ngợi gì đó một chút rồi mới gõ nhẹ vào cửa:
_Này….tôi….vào đấy nhé?_Huy nói nhỏ rồi cũng tự nhiên mà đẩy cửa vào, quả nhiên là không khóa, cái tính cô nàng này nào giờ vẫn vậy, chẳng biết tự bảo vệ mình gì cả, nhỡ đâu có ai tâm niệm xấu xa vào phòng thì biết làm sao. Huy vừa nghĩ vừa bước vào trong rồi đóng cửa lại, anh ngồi lên giường cô, đôi mắt không thể dời sang chỗ nào khác mà chỉ nhìn vào mái tóc và gương mặt cô, thật là một nét đẹp trong sáng….chỉ là một cô gái bé nhỏ, mà lại có thể có nghị lực kiên cường tới như thế, làm việc không biết mệt mỏi và còn yêu công việc như người thân của mình, rồi anh lại nhìn những chiếc áo mùa Valentine mà cô may, tuy hơi vụng về một tí vì may tay, nhưng cũng là những kiểu rất mới lạ và phù hợp với cặp tình nhân, đúng là một nhân tài hiếm có, trẻ như thế mà đã có nhiều ý tưởng tốt rồi, nếu cô tiếp tục học nâng cao về chuyên ngành này thì tương lai chắc chắn sẽ là một nhà thiết kế sáng giá hái ra nhiều tiền của tập đoàn anh chứ không đùa. Nhưng nhìn này,gương mặt cô đã ốm đi nhiều, dù 1 tháng nay sống với anh, ăn không ít món ngon vật lạ và bổ dưỡng nhưng lại chẳng thấy tròn ra, mà ngược lại còn xanh xao thấy rõ, chỉ khi trang điểm trông cô mới đỡ nhợt nhạt thôi, anh nghĩ có lẽ mình nên bỏ ra ít thời gian tẩm bổ và đi chơi cùng cô chứ không nên cứ lôi cô đi khắp chỗ này đến chỗ khác mà toàn vì công việc. Anh quan tâm cô, muốn chăm sóc cô nhiều hơn nhưng mà không dám, bởi anh nghĩ mình không thể động lòng trước một cô gái nào nữa, mà chẳng qua anh muốn bù đắp những thiệt thòi trước nay cô phải chịu vì anh thôi. Qúa khứ mà trước nay anh luôn che đậy, thực ra, tai nạn giao thông mà ba mẹ Như gặp hồi trước anh thấy mình cũng có lỗi, tuy lúc đó anh chỉ là một đứa trẻ, nhưng cũng không thể chối bỏ trách nhiệm của mình, tình hình lúc đó, anh cùng về với bà của mình, nhưng làm rơi quả bóng trên tay nên anh chạy theo để nhặt lại mà không để ý rằng mình đang băng qua đường mà đèn xanh dành cho người đi đường chưa bật, cũng vì thế mà 2 vợ chồng đang lái xe trên đường phải tránh anh, tông hẳn một cái mạnh vào tóa nhà gần đó, còn bà Huy trong lúc chạy theo anh vì sợ anh gặp nguy hiểm cũng đã bị một chiếc xe tải đụng trúng, bây giờ vẫn còn là người thực vật nắm trên giường bệnh. Hai vợ chồng đó vì anh mà chết, anh là lý do khiến cô phải bơ vơ một mình sống một cách khó khăn cùng đứa em gái mà không có tình thương của ba mẹ, nên anh chọn cô, không chỉ là để bù đắp mà còn muốn cô trở thành một phần cuộc sống của mình, mọi thứ tốt đẹp anh muốn cho cô anh đều sẽ cố hết sức cho đi, chỉ mong cô đừng bao giờ hận anh, anh đã dõi theo cô từ rất lâu, biết được cả hoàn cảnh khó khăn khi cô phải đua xe để kiếm tiền nuôi sống mình và đứa em, anh biết hết tất cả, nhưng cô giấu, nên anh cũng vờ như không biết. Anh muốn trước khi bày tỏ tình cảm của mình, phải tạo được cho cô cảm giác an toàn khi ở bên anh, không phải ỷ lại vào anh và anh phải đầu tư cho cô để cô tiếp tục theo đuổi ước mơ trở thành một nhà thiết kế xuất sắc như cô mong muốn, tới khi cô thành công thì anh sẽ nói hết tất cả cho cô biết, cả quá khứ và tình cảm bấy lâu anh dành cho cô mà cố kìm nén. Anh vuốt lại mái tóc của cô, thật mượt mà và có cả múi hương rất dễ chịu, anh nhẹ nhang hôn lên trán cô rồi bế cô nằm lại chỉnh tề, đắp chăn cho cô rồi gom hết những bộ áo đặt lên bàn, nhưng đồng thời anh vẫn nhớ ra, hình như cô vẫn mải làm việc rồi ngủ quên mà chưa ăn uống gì, không thể cứ như thế được, anh lấy chiếc đồng hồ báo thức đặt 15 phút sau rồi để ngay bên cạnh Như, đồng thời về phòng dặn dò quản gia:
_Chừng nào cô ấy tỉnh dậy thì bảo cô ấy xuống ăn tối, có hỏi ai đặt đồng hồ báo thức thì cứ bảo bà đã đặt!
_Vâng, tôi biết rồi! Nước nóng đã chuẩn bị xong, cậu có thể tám rồi ạ!
_Được rồi, mau xuống dưới làm chút gì cho cô ta ăn đi! Còn nữa, nếu cô ta cần gì thì bảo sáng mai hãy nói, đừng làm phiền giấc ngủ của tôi!
_Vâng, tôi hiểu rồi ạ!_Quản gia nói rồi rời đi, đóng cửa phòng lại cho anh.
Huy tắm xong rồi cũng lên giường đánh một giấc hẳn hoi sau khi làm việc mệt mỏi.
Sợi Dây Chuyền Định Mệnh Sợi Dây Chuyền Định Mệnh - Natalie Phạm