The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhã Vy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 74
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 532 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:32:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Nàng Rất Tốt
huyển ngữ ♥ Gyanji Beta ♥ Nhã Vy Hai người cứ im lặng một cách kì lạ như vậy mà đi xuống núi, Sở Thu Nguyệt vừa xuống dưới chân núi đã thấy Giang Thành Văn và Sở Lưu Sương vội vội vàng vàng chạy lại. Phía sau là mọi người trong gia đinh, còn có Giang Thiến Thiến đang lo lắng không yên, ngoài ra Hà Tương Tư cũng tới.
Thấy trên người Sở Thu Nguyệt hoàn toàn không có vết thương nào mà bên cạnh còn có Lâm An Dạ người đầy máu đang đi tới, mọi người đều trợn mắt há mồm. Sở Lưu Sương thấy Lâm An Dạ thì càng mở to hai mắt, lúc nãy xuống núi cùng Giang Thành Văn, ai ngờ lại vô tình gặp được Lâm An Dạ, tuy cũng biết tình huống bây giờ khẩn cấp nhưng vẫn là không nhịn được nói chuyện với Lâm An Dạ, ai ngờ được Lâm An Dạ lại đi cứu Thu Nguyệt đường tỷ?!
Giang Thiến Thiến bước đến hai bước, ôm lấy Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt ngoan, con không sao chứ?”
Thu Nguyệt dịu dàng nói: “Mẹ, con không sao. Lâm công tử đã cứu con.”
Giang Thiến Thiến “A” một tiếng, đầu tiên là nhìn Sở Thu Nguyệt một chút, chắc chắn là nàng không có việc gì thì mới xoa xoa đầu Sở Thu Nguyệt, sau đó nhìn Lâm An Dạ đứng một bên, nói: “Lâm công tử, lần này thật sự cảm ơn cậu.”
Lâm An Dạ trả lời: “Không có gì.”
Nhưng có lẽ vì Giang Thiến Thiến là trưởng bối, thái độ của chàng cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Hà Tương Tư đứng một bên tuy không sốt ruột lo cho con gái giống Giang Thiến Thiến nhưng thấy Sở Thu Nguyệt không sao nên cũng an lòng. Lúc này bà sắc bén đánh giá Lâm An Dạ đã hơi bẩn thỉu vì cứu Sở Thu Nguyệt, tình huống chắc chắn là không đơn giản, coi như là dũng cảm làm việc nghĩa nhưng cũng không đến mức như thế chứ… Như vậy, lẽ nào…?!
Hà Tương Tư bị ý nghĩ của mình dọa càng thêm hoảng sợ, cẩn thận nhìn Sở Thu Nguyệt và Lâm An Dạ, lại thấy giữa hai người cũng không có gì đặc biệt.
Thấy người nhà Sở gia đều tới, Lâm An Dạ nói: “Sở phu nhân, tại hạ xin phép đi trước.”
Hà Tương Tư và Giang Thiến Thiến nói: “Dáng vẻ Lâm công như vậy cũng là vì cứu Thu Nguyệt, hay là trước hết hãy đến Sở phủ thay y phục đã?”
Lâm An Dạ lắc đầu: “Lúc này tại hạ đang định đến phủ Chiết Trùng để tuyển binh lính.”
Lần này ngay cả Giang Thiến Thiến cũng thấy được có cái gì đó không đúng, việc phủ Chiệt Trùng tuyển binh sĩ tuy rằng không được coi là chuyện đại sự, có khi thậm chí cũng không cần tướng quân tự mình chọn lựa, thế nhưng xưa nay Lâm An Dạ đều rất để tâm đối với mọi chuyện mà mình phụ trách, thế mà chàng vì cứu Thu Nguyệt mà lại trì hoãn, điều này…
Giang Thiến Thiến liền gật đầu: “Vậy Lâm công tử hãy mau đi đi.”
Lâm An Dạ gật đầu, nhìn thoáng qua Sở Thu Nguyệt, Sở Thu Nguyệt cũng nhìn chàng cười cảm ơn, Lâm An Dạ cùng không nói gì nữa, lên kiệu của mình rồi đi về hướng Chiết Trùng phủ.
Nhìn Lâm An Dạ đi, mọi người trong nhà Sở gia đều mang trong lòng nhiều suy nghĩ riêng, bây giờ Sở Lưu Sương và Giang Thành Văn cũng cảm thấy Lâm An Dạ hình như là quá tốt với Thu Nguyệt. Vì thế tất cả mọi người đều im lặng không lên tiếng nhìn Sở Thu Nguyệt, khiến cho trong lòng Sở Thu Nguyệt sợ hãi.
“Thu Nguyệt, con…” Giang Thiến Thiến dù sao cũng là mẹ ruột, vì thế liền mở lời trước, “Và Lâm công tử… quen nhau từ khi nào vậy?”
Sở Thu Nguyệt “À” một tiếng, nói: “Không có gì đâu mẹ, Lâm công tử chẳng qua là vô tình biết con bị bắt đi nên mới tới cứu thôi… Con và Lâm công tử chỉ mới gặp nhau có ba lần. Lâm công tử thân là An Định hầu, quan tâm nhân dân là việc nên làm thôi ạ.”
Giang Thiến Thiến gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, Hà Tương Tư đứng bên cạnh cũng nói “Ra là như thế”.
Sở Thu Nguyệt “Vâng” một tiếng, vốn những câu nàng nói đều là sự thật nhưng không biết sao bây giờ lại cảm thấy hơi chột dạ…
Nếu Sở Thu Nguyệt không sao thì bọn họ cũng yên tâm, Giang Thành Văn và Sở Lưu Sương lại càng yên tâm hơn, hai người đều lo lắng cho Sở Thu Nguyệt, nhưng Sở Lưu Sương đồng thời cũng mơ hồ sợ liên lụy đến mình, nếu như Sở Thu Nguyệt xảy ra chuyện thì mình cũng không thể trốn khỏi trách nhiệm.
Đoàn người lại trở về Sở phủ, nhắc đến chuyện này là lại kinh hồn táng đảm. Vì gây ra chuyện này nên Hà Tương Tư cố ý ng quát Sở Lưu Sươngay trước mặt Giang Thiến Thiến và Sở Thu Nguyệt, cớ làm sao lại muốn đi vào sâu bên trong, rõ ràng hiện giờ ở trong núi rất không an toàn lại cứ kiên quyết đòi đi.
Giang Thiến Thiến cũng nói thêm vài câu để Hà Tương Tư đừng trách móc nữa, Sở Thu Nguyệt không có chuyện gì, dù gì cũng không không nên trách Sở Lưu Sương… Dù sao cũng hiểu được tính tình của Sở Lưu Sương nên nàng đã sớm bình tĩnh lại, bây giờ không nói lời nào, chỉ là còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi của Lâm An Dạ mà thôi.
Sở Lưu Sương và Hà Tương Tư lại cho là Sở Thu Nguyệt vẫn còn đang tức giận, Hà Tương Tư không thấy có gì, trẻ con mà, luôn dễ không vui, qua một thời gian nữa sẽ hết ngay. Nhưng Sở Lưu Sương lại không vui, nàng ta cũng biết chuyện này là mình đã sai rồi, cũng có nói xin lỗi rồi, nhưng Sở Thu Nguyệt thật ra cũng không bị thương tích gì mà, còn được Lâm An Dạ cứu, có thể nói là chỉ lời chứ không lỗ. Nếu có thể được Lâm An Dạ cứu thì dù có chuyện gì nàng ta cũng sẽ bằng lòng ở lại.
Lúc này nàng ta vẫn còn không được vui, Hà Tương Tư mắng nhưng nàng ta cũng chỉ cúi đầu không trả lời.
Trở lại Sở phủ, Hà Tương Tư dặn dò hạ nhân nấu canh an thần cho ba người Sở Thu Nguyệt. Sở Thu Nguyệt vì lúc nãy ngồi trên tảng đá, giờ cảm thấy người hơi bẩn, nên tỏ ý muốn đi tắm trước. Sở Lưu Sương lại không vui nói: “Sợ là Thu Nguyệt đường tỷ vẫn còn đang giận muội nên mới không muốn uống canh cùng muội.”
Sở Thu Nguyệt nhìn nàng ta một cái, nghĩ thầm mình giận thì cũng có gì sai sao? Nhưng vẫn nói: “Không đâu, muội là muội muội của tỷ, sao tỷ có thể giận muội được, tỷ ngại người mình hơi bẩn thôi.”
Sở Lưu Sương cũng không nói thêm nữa.
Sở Thu Nguyệt cũng không để những chuyện này trong lòng, tắm rửa chải tóc một lúc, thay quần áo sạch sẽ rồi mới ra ngoài. Lúc này Sở Lưu Sương đã không còn ở đại sảnh, Giang Thành Văn thì vẫn còn đang chậm rãi uống thuốc, thấy nàng tới thì nhìn nàng cười xin lỗi, nói: “Biểu muội, ngày hôm nay thật sự là có lỗi với muội.” “Không có gì ” Sở Thu Nguyệt cười cười, “Dù gì thì muội cũng không sao, muội cũng không còn giận nữa, lúc nãy không phải muội đã nói rồi sao.”
Thực ra nàng không tức giận, cũng không là thánh mẫu gì hết, chỉ không muốn Giang Thành Văn và Sở Lưu Sương lại cầu xin.
Sở Thu Nguyệt hoàn toàn là xem bọn họ như người ngoài, vào lúc gặp hoạn nạn cũng không quá mong bọn họ sẽ giúp. Nếu sau này bọn họ gặp nạn, nếu có thể giúp thì sẽ giúp một chút, nhưng nếu có nguy hiểm cho bản thân thì cũng xem như là không nhìn thấy đi. Chuyện như vậy cũng đã quyết định trong lòng nên cũng sẽ không có gì không vui cả, lòng đã lạnh, bây giờ nàng cũng không còn quan tâm nữa rồi.
Giang Thành Văn không hiểu được Thu Nguyệt nghĩ như vậy, chỉ thở dài nói: “Sau này huynh sẽ không nuông chiều Lưu Sương như vậy nữa, muội ấy… Dù sao vẫn còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện.”
“Ừ.” Sở Thu Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, không biết Giang Thành Văn suy nghĩ gì.
“Muội cũng đừng trách nàng ấy.” Giang Thành Văn suy nghĩ một chút rồi nói “Nàng ấy cũng thấy rất khổ sở, nếu như muội còn giận nàng ấy, nàng ấy ấy sẽ càng thêm tự trách mình.”
“Ừ?” Sở Thu Nguyệt nhấp một hớp canh, khó hiểu nhìn Giang Thành Văn, “Muội đã không còn trách muội ấy nữa.”
Giang Thành Văn: “Muội khi nãy hình như vẫn còn đang tức giận.”
“Đã không còn.” Sở Thu Nguyệt cười cười.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Giang Thành Văn không nói gì nữa, cầm chén uống cạn canh rồi đi. Lúc này Sở Thu Nguyệt mới hiểu được, thảo nào Giang Thành Văn ăn canh chậm như vậy, hóa ra là đang chờ mình, muốn khuyên mình đừng nên tức giận với Sở Lưu Sương. Phần tâm tư này cũng thật đáng quý, xem ra là do Sở Lưu Sương yêu cầu.
Sở Thu Nguyệt cười bất đắc dĩ, cũng không quan tâm thêm nữa, chỉ yên tĩnh ngồi uống canh.
Vốn Sở Thu Nguyệt cho rằng lúc này sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, nhưng chuyện xảy ra vào ngày thứ hai cũng lại là do Sở Lưu Sương khơi mào.
Đầu tiên là Sở Thu Nguyệt và Sở Yên Ba ra ngoài mua vài thứ rồi trở về, bởi vì không mang nhiều tiền nên chỉ mua vài đồ trang sức. Nhưng lúc quay về Sở phủ, Sở Lưu Sương thấy hai người không mua về ình thứ gì nên cũng có vẻ không vui, Sở Yên Ba luôn rất sợ Sở Lưu Sương, vốn định tặng Sở Lưu Sương một chiếc trâm ngọc mà nàng vừa ý.
Sở Thu Nguyệt thuận miệng nói một câu “Ủa, không phải là Yên Ba Đường tỷ thích nhất cái này sao, đắt như vậy mà cũng quyết mua”, coi như là muốn cho Sở Yên Ba một bậc thang để bước xuống, cũng vì Sở Yên Ba thật sự là rất thích cái này, tuy rằng chuyện này là chuyện của là Sở Yên Ba, Sở Thu Nguyệt nghĩ Sở Yên Ba chỉ là bị ảnh hưởng quá nhiều bởi mẫu thân cho nên mới lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ như vậy, vì thế mới nói một câu để giúp nàng, ai ngờ lại làm cho Sở Lưu Sương rất là khó chịu, cho rằng Sở Thu Nguyệt hoàn toàn là ở nhắm vào mình.
Đúng thật là ở không đi gây sự.
Chuyện ở trên núi vốn dĩ là lỗi của Sở Lưu Sương, Sở Thu Nguyệt không tính toán với nàng ta đã là tốt lắm rồi, nhưng nàng ta lại bắt đầu tìm Sở Thu Nguyệt gây phiền toái.
Sở Yên Ba thấy tình hình không ổn, nói: “Trâm ngọc này dù sao thì… Tỷ cũng thật sự rất thích.” Thấy Sở Thu Nguyệt tốt xấu gì cũng ra mặt vì mình, nếu mình không nói gì thì cũng thật là làm cho trong lòng người ta nguội lạnh, cho nên vẫn nên biểu đạt ý nghĩ của mình một chút rồi vội vàng đi trước, trâm ngọc cũng không để lại, việc này càng khiến Sở Lưu Sương tức giận.
Nhìn Sở Lưu Sương như vậy, Sở Thu Nguyệt buồn cười nói: “Nếu muội thích thì cứ đi mua một cái, tức giận như vậy làm cái gì.”
Sở Lưu Sương nói: “Vấn đề ở đây không phải là cây trâm! Thu Nguyệt biểu tỷ, từ lúc Thành Văn biểu ca đến, tỷ vẫn không thích muội đúng không?”
“Hả?” Sở Thu Nguyệt không hiểu, “Muội làm sao vậy?”
Sở Lưu Sương “Hừ” một tiếng nói: “Sao muội lại như vậy? Đương nhiên là bởi vì muội biết được chuyện lúc trước của hai người, đương nhiên muội cũng đã biết tâm tư của tỷ!”
Sở Thu Nguyệt càng không hiểu: “Tỷ có tâm tư gì? Chuyện lúc trước của tỷ?”
Sở Lưu Sương không vui nói: “Tỷ vẫn còn giả ngốc sao… Nếu như không phải hôm qua Thành Văn biểu ca chủ động kể chuyện này uội biết thì bây giờ muội vẫn còn không hay biết gì.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Sở Thu Nguyệt đãkhông kiên nhẫn, lười nhiều lời với nàng ta, “Muội cứ nói thẳng là được.”
“Ngày hôm qua Thành Văn biểu ca nói uội biết,” Sở Lưu Sương nhìn Sở Thu Nguyệt nói, “Lúc trước Thành Văn biểu ca có tặng cho tỷ một bức cửu tiêu hàn đồ, tỷ rất cảm động, nên có lẽ như vậy mà tỷ hiểu lầm gì đó, bởi vậy… cũng có chút ý nghĩ khác với Thành Văn biểu ca, sau này thấy Thành Văn biểu ca và muội quan hệ tốt nên liền càng ngày càng không thích muội. Chuyện ngày hôm qua vừa hay cho tỷ mượn đề tài để nói chuyện của mình mà thôi!”
Dứt lời nàng ta lại thở dài nói: “Muội cũng thật là khờ, cái gì cũng không biết, còn vì chuyện nguy hiểm ngày hôm qua của tỷ mà áy náy một lúc lâu!”
Sở Thu Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười: “Giang Thành Văn nói với muội như vậy à?”
Nét mặt của nàng chỉ cười cười, nhưng lại không gọi Giang Thành Văn là “Biểu ca” mà là “Giang Thành Văn”, cũng không thể thấy được bây giờ có đang giận hay không, nàng nhìn bốn phía, bây giờ cũng hoàn toàn không có ai, hạ nhân cũng không có, Sở Yên Ba cũng cũng đã đi, trong viện chỉ có hai người bọn họ mà thôi, không phải người khác nghe thấy được, nếu không tiếng tăm của nàng đều bị Sở Lưu Sương phá hỏng.
“Không phải sao?” Sở Lưu Sương thấy Sở Thu Nguyệt vẫn chưa phản bác thì càng thêm đắc ý nói, “Tỷ cũng đừng chống chế nữa.”
“Chống chế, tỷ chống chế cái gì?” Sở Thu Nguyệt lạnh mặt nói, “Lưu Sương, muội còn nhỏ, không hiểu chuyện, tỷ có thể tha thứ. Nhưng Giang Thành Văn tuổi cũng không nhỏ, phải biết đúng mực. Lưu Sương, muội cứ suy nghĩ lại đi, Giang Thành Văn nói chuyện uội biết, có bất kỳ chứng cớ nào không? Đúng là huynh ấy đã tặng tỷ cửu cửu tiêu hàn đồ, tỷ thật sự rất vui, thế nhưng nói vì thế mà tỷ có ý nghĩ khác đối với huynh ấy là hoàn toàn không có.”
Dứt lời, nàng chỉ bên ngoài, lạnh lùng nói: “Lưu Sương, bây giờ muội tìm Giang Thành Văn đến đây, ba người chúng ta đối chất nhau một chút xem ai mới là người nói dối!”
Sở Lưu Sương phỏng chừng cũng là bị dáng vẻ giận dữ ngút trời hiếm thấy của Sở Thu Nguyệt dọa cho sợ hãi, ngẩn người nói: “Hừ, phải đi tìm ngay!”
Dứt lời nàng ta liền chạy nhanh ra ngoài đi tìm Giang Thành Văn.
Sở Lưu Sương đi rồi, Sở Thu Nguyệt thở hổn hển ngồi trên ghế, thật đúng là không biết nói gì, được rồi, đúng là khi đó nàng có ý với Giang Thành Văn, cũng cho rằng Giang Thành Văn có ý với nàng – coi là nàng tự mình đa tình, coi như nàng là Mã Lệ Tô, nhưng ngoại trừ lúc đó, sau này hắn vốn không có bất kỳ bày tỏ gì, nàng cũng hiểu là mình đã nghĩ sai nên cũng không chút dây dưa nào.
Vốn tưởng rằng Giang Thành Văn là người vô tâm vô tính, ai biết trong lòng hắn cũng không hoàn toàn đơn thuần! Lại còn vì dỗ Sở Lưu Sương vui vẻ mà cũng nói chuyện không có chứng cứ này ra, cũng không cố kị nàng một chút nào cả, đúng là tức chết đi được.
Dù cho trước đây nàng có tình ý với hắn nhưng bây giờ chẳng lẽ không có không được sao, Giang Thành Văn chẳng lẽ lại có chứng cớ gì sao?!
Đúng là muốn giết người mà…
Sở Thu Nguyệt ngồi trên ghế, phồng mang trợn má, nghĩ đến Giang Thành Văn liền đau đầu lợi hại.
Không bao lâu Giang Thành Văn liền theo Sở Lưu Sương đến, vẻ mặt hơi xấu hổ, hiển nhiên là không nghĩ tới Sở Lưu Sương lại có thể kể chuyện này cho Sở Thu Nguyệt. Bây giờ nhìn Sở Thu Nguyệt ngồi ở chỗ kia sắc mặt âm trầm, biết là Thu Nguyệt đang không vui nhưng cũng chỉ có thể kiên trì theo Sở Lưu Sương đi vào.
Sở Thu Nguyệt thoáng nhìn Giang Thành Văn, hừ một tiếng, Giang Thành Văn tiến lên phía trước nói: “Thu Nguyệt biểu muội…”
“Biểu huynh, huynh cũng còn biết muội là biểu muội của huynh sao.” Sở Thu Nguyệt ôn hoà nói, “Muội còn tưởng huynh chỉ biết một mình Lưu Sương thôi chứ.”
Giang Thành Văn không biết nên nói gì, thở dài nói: “Thu Nguyệt biểu muội, chuyện này, aiz, cũng là ta sai, vì thấy Lưu Sương không được vui nên thuận miệng nói ra những chuyên này để dỗ muội ấy, lại không biết cuối cũng muội ấy lại kể chuyện này uội.”
Sở Thu Nguyệt buồn cười nói: “Thực ra muội lại thấy may mắn vì muội ấy đã kể uội biết để bây giờ chúng ta còn có thể đối chất một chút, bằng không nếu như Lưu Sương không nói uội mà lại đi nói cho người khác thì cũng không biết chuyện này sẽ thế nào.”
Sở Lưu Sương đứng một bên nghe, vô cùng kinh ngạc, không ngờ Giang Thành Văn đầu tiên là nhận lỗi với Sở Thu Nguyệt, nàng ta đưa Giang Thành Văn đến là muốn để Sở Thu Nguyệt và Giang Thành Văn đối chất một chút, sau đó Sở Thu Nguyệt sẽ thừa nhận tâm tư của mình, để cho nàng ta trút giận một lần, tình huống bây giờ sao lại thành như thế này!
Thế là nàng ta liền vội vàng hỏi Giang Thành Văn: “Thành Văn biểu ca, lần trước chẳng phải huynh đã nói với muội như thế sao! Lẽ nào, lẽ nào huynh chỉ là vì dỗ uội vui sao? Huynh nói lung tung vậy để làm gì!” Sở Lưu Sương bị chọc đến tức chết rồi, không còn chút ánh sáng nào trên mặt, lúc này cũng không muốn nhìn mặt Giang Thành Văn nữa, chỉ tức giận nghiêng mặt qua một bên.
Giang Thành Văn bây giờ thật sự là người không đúng, Sở Thu Nguyệt tức giận cũng là nên, nhưng bây giờ liên Sở Lưu Sương cũng đã oán giận hắn, lại làm cho người ta chẳng biết như thế nào cho phải.
Giang Thành Văn lưỡng lự nhìn hai người một chút, Sở Lưu Sương đang quay lưng lại với mình, hiển nhiên hay là đang tức giận, mà Sở Thu Nguyệt chỉ nhàn nhạt ngồi ở đàng kia, cũng không nhìn ra vui vuồn gì, Giang Thành Văn cắn răng, nhìn Sở Thu Nguyệt nói: “Thu nguyệt biểu muội, nói lung tung đích xác là lỗi của huynh, xin hãy tha thứ cho huynh một lần.”
Sở Thu Nguyệt cười nói: “Huynh nói làm gì nữa, nói thì cũng đã nói, có tha thứ cũng uổng công. Biểu huynh, huynh có nhận ra từ khi đến kinh thành, huynh ngày càng có nhiều chuyện khiến muội phải tha thứ không?”
Dáng vẻ Giang Thành Văn phục tùng không nói gì, chỉ nói: “Lưu Sương còn nhỏ, huynh cũng không thể nhìn muội ấy không vui.”
“Ừ, vậy muội thì có thể sao.” Sở Thu Nguyệt lạnh lùng nói, “Biểu huynh, huynh thế nào muội cũng không quan tâm, thế nhưng sau này đừng làm gì dính dáng đến muội nữa. Chuyện lần trước lên núi muội đã không nói gì thêm, trái lại còn bị hai ngươi khiến cho không hiểu ra sao. Sau này dù huynh có làm gì cho Lưu Sương hài lòng thì đều là chuyện của huynh.”
Giang Thành Văn liếm môi một cái, bỗng nhiên cau mày nói: “Thu nguyệt biểu muội, lẽ nào lời của ta, tất cả đều là sai sao, không đúng chút nào sao?”
Sở Thu Nguyệt sửng sốt: “Huynh nói cái gì?”
Giang Thành Văn lúc này cũng không biết là nghĩ tới điều gì, sắc mặt không hề như lúc bắt đầu xin lỗi, chỉ là nhìn Sở Thu Nguyệt nói: “Khi đó huynh tặng muội Lạc Thành Mai cửu cửu tiêu hàn đồ, đúng là lúc đó thật hy vọng muội vui vẻ. Cho nên muội cũng biết khi đó dù rất gian khổ nhưng huynh cũng không để trong lòng. Lúc tặng muội, muội cũng rất thích, cũng rất vui vẻ, lúc đó mẹ và bác đều biết chuyện này, cũng thường lấy nó để trêu ghẹo muội… Khi đó không phải muội cũng đã rất vui mừng sao?”
Hay cho Giang Thành Văn huynh, lại có thể lại nói chuyện này ra nữa sao?!
Sở Thu Nguyệt hung dữ đánh Giang Thành Văn một trận trong đầu, nhưng nét mặt bên ngoài chỉ lạnh lùng nói: “Huynh vì tặng bức tranh đó cho muội mà hao tâm tổn trí, muội tất nhiên là vui vẻ cảm tạ, về phần mẹ và mợ trêu ghẹo, muội đương nhiên cũng chỉ có thể ngồi nghe một lát, chẳng lẽ phải phản bác lại bọn họ sao? Họ cũng chỉ nói giỡn, cũng không phải là thật sự có ý đó.”
Giang Thành Văn vì không muốn để ình và Sở Lưu Sương lúng túng như vây cho nên mới nói ra sắc mặt Sở Thu Nguyệt mình nhìn thấy khi ấy, chứng minh rằng là Sở Thu Nguyệt thật sự có ý với mình, bây giờ lại bị Sở Thu Nguyệt nói vài ba câu mà đẩy lại, không khỏi hơi ủ rũ: “Nói là nói như vậy, nhưng…”
“Nhưng cái gì nhưng, huynh…” Sở Thu Nguyệt gần như cũng lười quan tâm đến cả cấp bậc lễ nghĩa, “Biểu huynh, huynh chỉ suy đoán mà đã kết luận ra nhiều như vậy, ngược lại cũng thật là bản lãnh, chỉ là đoán không chính xác lại lấy ra mà nói, cũng thật là không nên. Huống chi huynh nói như thế, chẳng lẽ là muốn nói uội biết – bức tranh trước đây, còn cả những chuyện sau này đều chỉ là vì muốn uội nảy sinh tình ý với huynh sao? Nếu là như vậy thì thực sự đáng tiếc, trong lòng muội trước giờ vẫn chỉ xem huynh là biểu huynh.”
Lúc nói lời này, Sở Thu Nguyệt cũng không cảm thấy có gì chột dạ, dù sao trong lòng nàng bây giờ cũng sáng như gương, những tâm tư trước đây giờ cũng không biết đã bay đến phương nào, chỉ cảm thấy mình khi đó hơi buồn cười.
Giang Thành Văn nghiêm mặt nói: “Cũng không phải là như vậy. Khi đó huynh thật lòng đối xử tốt với muội, muội là biểu muội của huynh, cái gì cũng đều tốt vô cùng… Nhưng khi đó, huynh vẫn còn chưa gặp Lưu Sương.”
Ý trong lời nói này của hắn tức là Sở Thu Nguyệt không bằng Sở Lưu Sương. Sở Thu Nguyệt ngược lại cũng không thèm để ý, dù gì đi chăng nữa thì bây giờ Giang Thành Văn cũng đã thích Sở Lưu Sương, mà người tình trong mắt hóa Tây Thi, hắn cho rằng mình với Sở Lưu Sương thì hắn hoàn toàn yêu thích Sở Lưu Sương, việc đó cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng Sở Lưu Sương lại vui mừng, quay đầu lại nói: “Thành Văn biểu ca, muội không trách huynh nữa.”
Vốn là làm chuyện sai trái, hai người bây giờ lại có thể ngang nhiên đứng trước mặt Sở Thu Nguyệt cười cười nói nói, thật là làm cho Sở Thu Nguyệt dở khóc dở cười.
“Khụ.” Bỗng nhiên bên ngoài viện truyền đến một tiếng tiếng ho nhẹ, ba người đồng loạt nhìn ra ngoài đã thấy một người chậm rãi đi tới, một bộ trường bào đen, bên hông buộc đai lưng bạc có hoa văn, lại là Lâm An Dạ.
Đi theo phía sau Lâm An Dạ còn có một người trông có vẻ là sai vặt, Sở Thu Nguyệt nhận ra hình như hắn là một hạ nhân hầu hạ ở đại sảnh, người nọ nhìn thoáng vào bên trong, cười nói: “Lâm công tử, sở Tam tiểu thư ở trong này.”
Sở Tam tiểu thư chẳng phải là nói Sở Thu Nguyệt sao, xem ra Lâm An Dạ đến tìm mình? Sở Thu Nguyệt sửng sốt, chỉ thấy Lâm An Dạ gật đầu rồi bước đến, chàng hơi quét mắt nhìn Giang Thành Văn và Sở Lưu Sương bên cạnh,làm như không nhìn thấy, chỉ nhìn Sở Thu Nguyệt gật đầu: “Sở tiểu thư.”
“Lâm công tử.” Sở Thu Nguyệt nhanh chóng đứng lên, hơi kinh ngạc nói, “Lâm công tử, sao huynh lại tới đây?”
Lâm An Dạ thản nhiên nói: “Ta tới thăm nàng một chút.”
“…” Sở Thu Nguyệt lập tức nhớ lại chuyện hôm ấy ở trên núi, không khỏi cũng hơi thẹn thùng, thế nào cũng không nghĩ tới Lâm An Dạ còn đặc biệt đến thăm nàng, lần trước nàng hoàn toàn cũng không bị hương gì, vì vậy nói, “Lâm công tử, ta rất khỏe.”
Lâm An Dạ gật đầu, Sở Lưu Sương bên kia lại đứng lên nhưng Lâm An Dạ cũng xem như Sở Lưu Sương là “tượng gỗ”. Sở Lưu Sương thấy Lâm An Dạ thì luôn luôn rất phấn khởi, lúc này cũng không ngoại lệ, đứng bên cạnh Lâm An Dạ cười: “Lâm công tử!”
Chỉ có điều Sở Lưu Sương thế làm sao mà so sánh được với “Sở Lưu Uyển” lúc trước, lúc đó Sở Lưu Uyển cứ đứng núi này trông núi nọ, cho nên lúc thấy Lâm An Dạ còn làm cho hắn bài Xuân Dạ Yến. Nhưng Sở Lưu Sương lại không phải như vậy, đối với Lâm An Dạ, nàng ta cũng không có ý gì khác với hắn, dù cho trước đây có nhưng bây giờ bởi vì đã có Giang Thành Văn nên cũng đã không còn như trước nữa.
Dù sao thì tâm tư của Sở Lưu Sương vẫn còn sạch sẽ hơn “Sở Lưu Uyển”, chung quy chỉ là tính tình trẻ con, xem mình là nhất thôi.
Lâm An Dạ liếc mắt nhìn nàng ta, bỗng nhiên nói: “Trước đây khi đánh giặc, ta từng bị địch dùng phấn độc làm bị thương ở mắt, sau này tuy không có gì đáng ngại, nhưng vẫn còn ảnh hưởng.”
“…?”
Lâm An Dạ nói xong, ba người Sở Thu Nguyệt đều không hiểu gì cả, không biết Lâm An Dạ nhắc tới việc đó để làm gì, là đang nói với người nào… Sở Thu Nguyệt càng 囧囧, bây giờ đang từ từ phát hiện ra hình như An Định hầu này khác với những gì mình tưởng tượng rất nhiều, chẳng hạn như bây giờ, đây là thế nào đây, hắn là muốn mọi người đến vỗ tay tán thưởng “Thật là lợi hại”… sao?
Những người khác cũng là không tài nào hiểu được..
Lâm An Dạ lại tiếp tục nói: “Có điều mặc dù mắt ta không được tốt lắm nhưng cũng nhìn ra, Sở Tam tiểu thư trông sao cũng tốt hơn Sở tứ tiểu thư nhiều.”
Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại - Nhã Vy