My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhã Vy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 74
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 532 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:32:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Khởi Phong Ba
huyển ngữ ♥ Hỏa Lăng Quân
Beta ♥ Nhã Vy
Sở Thu Nguyệt đi tìm Sở Xuân Nguyệt nhưng không thấy, lập tức xoay người thông báo cho Giang Thiến Thiến cùng Sở Liên Bình.
Hai người cảm thấy rất kinh ngạc.
Bọn họ không gọi người trông coi Sở Xuân Nguyệt, cũng vì cho rằng nàng sẽ ngoan ngoãn quỳ, nhưng dù sao Sở Xuân Nguyệt thật sự hơi lạ lại có ý tưởng rất kỳ quái, bọn họ thật không thể ngờ rằng Sở Xuân Nguyệt lại dám ngỗ nghịch đến nông nỗi này.
Nhưng chuyện nếu đã phát hiện rồi, thì dù không muốn cũng phải tin.
Giang Thiến Thiến cùng Sở Liên Bình bàn bạc một chút, cho rằng Xuân Nguyệt rất có thể đi tìm TiểuThần, lúc đi ra cửa chính kiểm tra, quả nhiên phát hiện bên ngoài thiếu mất một gia đinh.
Người cùng làm việc với tên gia đinh kia nói: ” Đại tiểu thư bỗng nhiên đi ra, nói muốn an ủi Tiểu Thần một chút, A Ngưu liền lấy xe ngựa đưa nàng đi...... Có chuyện gì vậy?”
Đúng rồi, gia đinh ở bên ngoài thật sự không hề biết chuyện gì sảy ra.
Ba người đứng ở cửa trong lòng nóng như lửa đốt, Sở Liên Bình đang tính đi tới nhà Tiểu Thần mang Sở Xuân Nguyệt về, không ngờ Sở Xuân Nguyệt đã ngồi xe ngựa trở lại.
Sở Xuân Nguyệt mặt tươi như hoa bước xuống xe, gặp Sở Liên Bình, Giang Thiến Thiến và Sở Thu Nguyệt đều đứng ở cửa, ngay lập tức biết mình đã phạm lỗi, rụt rè nói: “Cha, mẹ.”
Sau đó nhìn thoáng qua Sở Thu Nguyệt.
“Ngươi còn biết ta là cha của ngươi?” Sở Liên Bình lạnh giọng hỏi, sau đó đưa mắt nhìn chung quanh, “Việc xấu trong nhà không không đưa ra ngoài, ngươi trước hết đến đại sảnh.”
Sở Xuân Nguyệt rụt bả vai lại, nhưng vẫn thuận theo bước vào đại sảnh.
Vào đại sảnh, Sở Liên Bình liền ọi người lui, lớn tiếng hỏi Sở Xuân Nguyệt: “Xuân nguyệt, ngươi đã đi đâu?”
Sở Xuân Nguyệt bị dọa, run run nói: “Con, con đi thăm Tiểu Thần......”
“Thăm Tiểu Thần?!” Sở Liên Bình cau mày nói: “Ngươi cũng biết ta buổi sáng đã nói cái gì, muốn để ngươi ở Từ Đường quỳ đến tối, chờ ta đích thân cho phép mới có thể thôi! Ngươi nhìn lại mình đi, mới quỳ bao lâu đã bỏ chạy?! Hơn nữa còn đi trêu chọc Tiểu Thần, ngươi ngại người ta không đủ khổ sao?!”
Sở Xuân Nguyệt nhanh chóng biện bạch: “Con quỳ rất lâu mà cha! Càng về sau, đầu gối con run lên, vừa đau lại vừa khó chịu, hơn nữa trong lòng nghĩ đến tiểu Thần, cho nên mới trốn đi! Hơn nữa con cũng không phải đi trêu chọc tiểu Thần, con đi an ủi nàng, thuyết phục nàng!”
Đây đúng là trò cười cho thiên hạ, ngay cả Sở Liên Bình đang giận dữ cũng phải cười: “Ngươi nghĩ đến Tiểu Thần? Ngươi buổi sáng còn không nhớ Tiểu Thần là ai! Ngươi an ủi nàng, thuyết phục nàng? Ngươi làm cái gì, nói cái gì?”
“Con......” Sở xuân nhất thời do dự, sau đó vô cùng cao hứng nói, “Con thuyết phục nàng, nàng đáp ứng con đem A Hổ áp tải lên quan phủ!”
“Cái gì?!” Lần này tiếng phát ra chính là của Giang Thiến Thiến, nàng có chút không tin “Nàng đáp ứng rồi? Ngươi làm thế nào lại có thể khiến nàng đáp ứng?”
Sở Xuân Nguyệt nghĩ rằng Giang Thiến Thiến đang tán thưởng năng lực của mình, có chút đắc ý đích nói: “Vẫn là lời nói vào buổi sáng kia! Cùng lắm con nói về việc sau này nàng đi theo con sẽ được đãi ngộ, như thanh danh chẳng hạn, hoàn toàn không chắc tới chuyện linh tinh khác.”
“Tiểu thần lại tiếp thu được?” Giang Thiến Thiến lắc đầu, “Thật là vớ vẩn!”
“Đương nhiên cũng không có nhanh như vậy, nàng ban đầu còn không đáp ứng, càng không ngừng xin con, nhưng là do con động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lí***, nàng liền chấp nhận!” Sở Xuân Nguyệt cao hứng nói, sau đó còn ra oai nhìn thẳng vào Sở Liên Bình như bình thường, “Đó là lí do mà con nói lý luận này của con không phải là linh ta linh tinh hay điên điên khùng khùng! Vẫn có người có thể hiểu con!”
***: hành động hướng tới tình cảm, hiểu lí lẽ.
Ngoại trừ Sở Xuân Nguyệt ra, ba người còn lại đều trầm mặc, nguyên nhân Sở Thu Nguyệt trầm mặc không giống Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình, bọn họ là vì không thể tin được còn nàng thì trong lòng có chút cảm giác là lạ......
Nó chính xác là gì vậy?
Sở Thu Nguyệt còn đang suy nghĩ, chợt nghe Sở Liên Bình nghiêm khắc nói: “Chuyện của Tiểu Thần có điểm kỳ quái, lát nữa ta sẽ cho người đi xem nàng, việc đưa A Hổ lên quan phủ cũng cần bàn bạc kỹ hơn...... Về phần con, tiếp tục đi Từ Đường quỳ, con đã có lỗi lại còn tái phạm, phạt con quỳ gối hết đêm nay!”.
Sở Xân Nuyệt mặt mũi trắng bệch: “Quỳ một buổi tối?! Nơi đó, nơi đó chính là Từ Đường! Lỡ như có gì đó không sạch sẽ.... “
Còn chưa nói xong, Sở Liên Bình đã cầm chén trà ném xuống đất: “Gì đó không sạch sẽ?! Sở gia liệt tổ liệt tông của chúng ta lại bị ngươi nói như thế?! Sở Xuân Nguyệt, ngươi thật là vô liêm sỉ, Sở Liên Bình ta tại sao lại có đứa con vô sỉ như ngươi?!”
Sở Thu Nguyệt cũng nói: “Tỷ, tỷ cũng biết, tỷ đã ba lần bốn lượt ngỗ nghịch cha mẹ, chửi bới tổ tông, dựa theo gia huấn phải dạy dỗ tỷ lại? Cha mẹ là vì tỷ trước kia thông minh nhu thuận, cho nên luôn cho tỷ cơ hội, tỷ đừng không biết tốt xấu được không? Nếu tỷ còn như vậy...... Chỉ sợ không phải đơn giản quỳ cả đêm ở Từ Đường.”
Sau đó Sở Thu Nguyệt chỉ ngón tay lên nói: “Lại nói tiếp, tình trạng của tỷ với tên Tưởng Tiểu Cường cách vách có chút giống nhau, hắn bị đưa đi tháp dành cho người điên, hiện tại cũng không được đón trở về, tỷ tỷ tỷ lại là một cô nương gia giáo, chỉ sợ vào đó lại không tốt?”
Nghe được tháp dành cho người điên, Sở Xuân Nguyệt sợ hãi ba phần, vì thế quỳ xuống trước mặt Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến dập đầu nói: “Cha mẹ, con, con cũng không phải là cố ý, dù sao con cũng chỉ muốn tốt cho Tiểu Thần, người đã cảm thấy con làm sai thì con đích thực là sai! Con, con đi Từ Đường quỳ, một buổi tối thì một buổi tối, con sẽ quỳ hết!”
Nói xong liền nhanh như chớp chạy đi.
Lời kia nói ra như là nhận sai, kì thực lại có hàm ý khoái thác, chỉ trích Sở Liên Bình cùng Giang Thiến Thiến không hợp tình hợp lí, chỉ trích bọn họ bảo thủ, Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến không biết làm thế nào, nhưng tốt xấu gì thì Sở Xuân Nguyệt cũng đáp ứng đi Từ Đường quỳ rồi, chuyện hôm nay chỉ tới đây thôi.
“Haizzz, hi vọng ngày mai con bé sẽ đỡ hơn.” Giang Thiến Thiến lắc đầu, nói xong cũng không tin tưởng ngay cả lời nói của mình.
Sở Thu Nguyệt ôm ngực, cảm thấy được trong lòng có một dự cảm không tốt, không biết đến tột cùng là cái gì...... Như vậy tâm trạng cả một buổi tối không yên, Sở gia lại có người mất ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người còn chưa tới nhìn Sở Xuân Nguyệt ra sao, đã thấy tỷ tỷ của Tiểu Thần mặt đầy nước mắt tìm tới trước cửa.
+++
Trong đại sảnh, Giang Thiến Thiến, Sở Liên Bình, Sở Thu Nguyệt, còn có Sở Xuân Nguyệt bị kéo tới đây vẻ mặt sợ hãi ngồi cùng một chỗ nghe tỷ tỷ Tiểu Thần nói chuyện tình ngày hôm qua cùng ngày hôm nay.
“Hôm qua, Đại tiểu thư......” tỷ tỷ Tiểu thần nói tới chỗ này có chút oán hận trừng mắt liếc Sở Xuân Nguyệt một cái dọa nàng phải rụt lui, còn cho rằng không ai phát hiện.
Tỷ tỷ Tiểu Thần lau nước mắt, tiếp tục nói: “Bỗng nhiên tìm đến Tiểu Thần, nói là đến an ủi Tiểu Thần một chút. Nhà của chúng ta mọi người đều thực lòng cảm kích, nghĩ rằng Tiểu Thần vận mệnh không tốt bị cái tên súc sinh kia khinh bạc, nhưng may mắn gặp được gia đình tốt, chủ tử tốt như vậy, còn cố ý chạy tới an ủi hạ nhân, vì thế cho nàng cùng Tiểu Thần một mình lưu lại ở trong phòng. Bên trong chúng tôi nghe thấy Đại tiểu thư thao thao bất tuyệt nói cái gì đó, Tiểu Thần vẫn trầm mặc, càng về sau bỗng nhiên khóc lên, tựa như cầu xin Đại tiểu thư cái gì”.
“Chúng ta trong lòng tuy rằng lo lắng, nhưng tin tưởng Đại tiểu thư sẽ không hại tiểu Thần, chỉ là làm tiểu thần nhớ lại chuyện cũ thương tâm thôi. Sau đó tiếng của tiểu Thần cũng dần yếu đi, Đại tiểu thư một mình tiếp tục nói xong, về sau Đại tiểu thư rốt cục cũng rời đi, lúc đi ra vẻ mặt tươi cười, còn nói Tiểu Thần là một tiểu cô nương tốt rất hiểu chuyện. Chúng ta không biết vì cái gì Đại tiểu thư nói như vậy, nhưng vào phòng, chỉ thấy Tiểu Thần thất hồn lạc phách, gọi nàng nàng cũng không để ý, chỉ có ngơ ngác nhìn trên mặt đất.
“Chúng ta rất lo lắng, đến lúc sau, lão gia phái người hỏi tình hình của Tiểu Thần, Tiểu thần bỗng nhiên khôi phục, nói mình không có việc gì, còn ra ăn một bữa cơm, chúng ta đều tưởng Đại tiểu thư thật sự an ủi có tác dụng, còn hết sức vui vẻ, sau lại nàng nói mình mệt mỏi, muốn đi ngủ, chúng ta liền cho nàng đi ngủ”.
“Sáng nay ta đi kêu nàng dậy, ai biết nửa ngày cũng không có phản ứng, Tiểu Thần luôn có thói quen dậy sớm, không có khả năng ngủ quên, tôi chạy nhanh gọi người hỗ trợ phá cửa phòng, liền nhìn thấy Tiểu Thần đang treo ở không trung, hai chân không chạm đất, trên cổ một dải lụa trắng bắt ngang xà trên —— đúng là tự tử!”
Nói tới chỗ này, tỷ tỷ Tiểu Thần tựa hồ nói không được nữa, bụm mặt lớn tiếng khóc lên, tiếng khóc kia như đang tố cáo, làm ọi người không dám nghe.
(Nhã Vy: Ta đúng thật là chịu không nổi nhân vật não tàn này nữa rồi =.=. Đúng là Ngu dốt + nhiệt tình = phá hoại mà)
Người ngoài bọn họ còn như vậy, càng không nói đến đầu sỏ gây nên Sở Xuân Nguyệt.
Nàng nghe tỷ tỷ Tiểu Thần miêu tả xong, ánh mắt mở to tựa như chuông đồng, sửng sốt nửa ngày mới đứng dậy: “Tiểu Thần tự tử?! Làm sao có thể?! Nàng ngày hôm qua còn chấp nhận......”
“Chấp nhận?!” Sở Thu Nguyệt thật sự mẫn cảm với từ này, “Cái gì gọi là chấp nhận, Xuân Nguyệt tỷ phải nói cho rõ ràng!”
Sở Xuân Nguyệt sững sờ nhìn nàng, nói: “Chính là, chính là lúc tỷ nói, nàng liền nhìn sàn nhà, sau đó tỷ nói cái gì, nàng đều gật đầu...... Đây không phải là chấp nhận, chứ là cái gì!”
“Sao có thể cho rằng nàng chấp nhận, rõ ràng là nản lòng thoái chí, không muốn tranh cãi nữa!” Sở Thu Nguyệt quả thực nghĩ muốn tát Sở Xuân Nguyệt một cái, tại sao lại có người ngu xuẩn đến thế?!
Tỷ tỷ Tiểu Thần nhịn không được hét lớn, “Đại tiểu thư! Chúng ta nhìn thấy Tiểu Thần viết vài chữ, ngươi cũng rõ là nàng biết chữ không nhiều lắm, vẫn là trước kia ở trong này, đi theo người khác học một ít chữ. Đại tiểu thư, ngươi cũng biết, nàng thật ra là viết chữ gì?”
“Cái, cái gì......” Sở xuân nguyệt liếm liếm môi, hỏi.
“Nàng viết, Đại tiểu thư nhất định muốn làm lớn chuyện này, bức tử tôi!” Tỷ tỷ Tiểu Thần hét lớn.
Sở Xuân Nguyệt run run, một lần nữa ngã xuống ghế: “Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy......”
“Xuân Nguyệt, ngươi sau khi tỉnh lại, ngươi luôn tự nhận mình thông minh, người khác nói như thế nào ngươi cũng không nghe, chính là cho là mình đúng, nghĩ đến người khác đều là cổ hủ, không biết lớn nhỏ...... Hiện tại bức tử người ta, ngươi có biết sai chưa?!” Giang Thiến Thiến trước giờ ít khi nghiêm khắc, giọng nói cũng cao lên, tính cách của một người mẹ mẫu mực liền hiện ra hết.
Ban đầu Sở Xuân Nguyệt không hề sợ nàng, nhưng hiện tại thấy nàng thay đổi cũng rất sợ liền gật đầu: “Con đã biết, con đã biết, mẹ, con sai rồi, con không nghĩ rằng...... Con, là do con tự ình đúng, con sai rồi!”
Nàng thật sự không thể ngờ mọi chuyện lại như thế, nàng nghĩ nàng có thể cảm hóa người khác là chuyện đương nhiên, đến cuối cùng, lại hóa thành vũ khí cướp đoạt tính mạng người khác!
Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại - Nhã Vy