No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Quân Quân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 59
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 490 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:57:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57: Ngoại Truyện 4
goại truyện 4.
Lưu Lạc Bình chỉ cảm thấy hai mắt dần mơ hồ, bên tai truyền đến tiếng khóc của trẻ con mới sinh, và tiếng nói hoảng hốt của Tư Lạc Thành, trước mắt dường như hiện ra một vòng xoáy đen, thân thể nàng chậm rãi bị hút vào đó. Đến thời khắc đó, khung cảnh giống như trong giấc mơ của nàng như xuất hiện, mặc dù nàng chẳng phải người đó, trong cuộc đời nàng cũng chẳng xuất hiện người tên là Vũ Hinh Như kia, nhưng vì sao, kết thúc của nàng lại giống nàng ấy đến vậy…
Lưu Lạc Bình không còn trông thấy gì nữa, chìm vào mơ hồ.
Lưu Lạc Bình khó nhọc nghiêng đầu, cảm thấy trên mặt có một thứ ánh sáng gì đó rất chói mắt khiến cô khó chịu. Lưu Lạc Bình tự hỏi, nếu cô chết rồi, tại sao vẫn còn cảm giác?
Lưu Lạc Bình khó nhọc nâng mí mắt nặng như đeo chì, chậm rãi mở mắt, thì ra thứ ánh sáng chói mắt kia chính là ánh nắng, mà nơi cô đang nằm, chính là một căn phòng ở hiện đại.
Lưu Lạc Bình có chút sửng sốt nhưng không nghĩ nhiều, xuyên không một lần, đến lần thứ hai, cũng không còn cảm thấy quá hoảng hốt nữa, chỉ là… Cô đưa mắt nhìn khắp căn phòng, cảm thấy rất quen mắt, cẩn thận lục tìm trong quá khứ, nghĩ hồi lâu, Lưu Lạc Bình mới nhớ ra, đây chính là căn phòng cô ở trước khi gia đình cô phá sản. Căn phòng lấy màu chủ đạo là màu xanh da trời, đồ đạc sắp xếp vô cùng gọn gàng, trên tường còn có hình vẽ do chính tay cô vẽ.
Lưu Lạc Bình vội vàng bật dậy, hoàn toàn quên hết mọi mệt mỏi, gần như chạy như bay về phía lịch để bàn. Nhìn xong, Lưu Lạc Bình lại cảm thấy sửng sốt… là vô cùng sửng sốt…
Nếu tính theo lịch để bàn… thì năm nay cô đã hai mươi tư tuổi rồi… Nhưng cô vẫn ở trong căn phòng này… nghĩa là gia đình cô không hề phá sản… Thay đổi rồi ư? Cuộc sống của cô ở hiện đại, sao đột nhiên lại thay đổi?
Lưu Lạc Bình vội vàng đến trước gương, nhìn khuôn mặt này, vẫn là dung nhan trước kia, nhưng rõ ràng không thể là dung nhan của một cô gái mười tám tuổi, càng không phải dung nhan của một cô bé mười bốn tuổi. Cô… thực sự trở về rồi… còn trở về khi tất cả vẫn như trước nữa… mọi chuyện vẫn rất tốt… cô… vẫn rất hạnh phúc.
Lưu Lạc Bình đột nhiên cảm thấy rất xúc động, nước mắt bắt đầu tràn ra khỏi mi mắt, Lưu Lạc Bình giống như trở về ngày cả bố và mẹ đều ra đi, khóc như chưa bao giờ được khóc, khóc cho hết nước mắt của những năm tháng sau này.
- Lạc Lạc, con gái yêu, con dậy chưa, đã trễ rồi đấy.
Lưu Lạc Bình vội vàng quệt nước mắt trên mặt, cố điều chỉnh giọng nói cho thật bình thường:
- Mẹ, con dậy rồi, con ra ngay đây ạ.
Giọng nói này, đã rất lâu rồi cô không nghe thấy, thực sự đã rất lâu rồi, tiếng bước chân ở ngoài cửa phòng cho thấy mẹ cô đã đi xuống nhà, Lưu Lạc Bình lại không kìm được nước mắt, tiếp tục khóc nấc lên, cố gắng dùng tay quệt nước mắt, nhưng lại thấy có gì đó cọ vào má hơi đau. Lưu Lạc Bình vươn tay, hơi ngạc nhiên hé miệng… là chiếc nhẫn ngọc màu đỏ… chiếc nhẫn này… cả đời cô cũng không quên được… vĩnh viễn không quên được…
Khi Lưu Lạc Bình xuống nhà ăn sáng, đã muộn hơn thường ngày không ít, nhưng bố mẹ cô vẫn kiên nhẫn đợi. Bố Lưu nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay con gái, mỉm cười hỏi:
- Con gái, bố tưởng con không thích những chiếc nhẫn mang phong cách cổ xưa như thế này chứ? Con gái bố đổi tính rồi à?
Lưu Lạc Bình vô cùng khắc chế mới kìm nén được xúc động, mỉm cười đáp lại:
- Vâng. Đột nhiên con cảm thấy rất thích chiếc nhẫn như thế này…
Lưu Lạc Bình vừa dùng bữa sáng vừa trò chuyện với bố mẹ, cảm giác năm xưa ùa về, Lưu Lạc Bình có cảm giác hai mắt mình chậm rãi nóng lên, cô cố gắng khắc chế, len lén cúi đầu để bố mẹ không nhìn thấy đôi mắt cô ươn ướt. Thực sự… rất lâu rồi… Mẹ với nụ cười dịu dàng, luôn chiều chuộng cô, bố với giọng nói trầm ấm, luôn yêu thương đứa con gái bé bỏng này.
Lưu Lạc Bình xuyên đến năm mình hai mươi tư tuổi, vừa vặn đã tốt nghiệp đại học, thi thoảng sẽ đến công ty của bố để giúp đỡ, hôm nay là chủ nhật, cả gia đình nghỉ ở nhà. Lưu Lạc Bình thầm thấy may mắn, nếu là làm việc trong công ty của bố cô, mọi chuyện chậm rãi tìm hiểu, học tập là được. Nếu còn đang học đại học, cô thực sự không biết mình nên thích ứng như thế nào, kiếp trước, bố mẹ vừa mất, cô đã bắt đầu bỏ học đi lăn lộn kiếm tiền, lúc đó còn chưa học hết trung học.
Dùng xong bữa sáng, Lưu Lạc Bình liền lên phòng, đã lâu rồi kể từ khi cô rời xa thế giới này, thực sự rất hoài niệm, nhân tiện hôm nay là chủ nhật, liền phải ra ngoài xem một lát mới được. Đã hai chục năm trôi qua đối với cô, có lẽ cô ra ngoài cũng có thể bị lạc đường. Nhưng Lưu Lạc Bình vẫn muốn đi, hơn nữa, nếu ở nhà, có lẽ cô sẽ không kiềm chế được xúc động mà khóc trước mặt bố mẹ, khi đó, thực sự không biết nên giải thích ra sao.
Lưu Lạc Bình mở tủ quần áo, tủ quần áo này không giống với trong ký ức của cô, có lẽ qua mười năm, cũng đã thay rồi, bên trong có rất nhiều quần áo, màu sắc và gu thẩm mỹ vẫn vậy, chỉ là quần áo hợp với tuổi hiện tại của cô. Lưu Lạc Bình vươn tay lướt qua một lượt những bộ quần áo, đột nhiên, bàn tay cô khựng lại.
Lưu Lạc Bình ngạc nhiên mở to hai mắt, dùng tốc độ nhanh nhất lấy bộ váy dưới tay cô ra. Lưu Lạc Bình nhìn chiếc váy này, quả thực vô cùng ngạc nhiên, từ ngạc nhiên lại đi đến xúc động. Chiếc váy này chất liệu khác với chất liệu của chiếc váy trước kia, là chất liệu vô cùng tốt, vừa nhìn liền biết là đồ đắt tiền, đường may cũng vô cùng tinh xảo, nhưng kiểu dáng không hề sai biệt một ly. Thực sự… không hề sai biệt dù chỉ một ly.
Cái ngày ấy, cái ngày mà cô xuyên không, cô nhớ rất rõ, chứ đừng nói đến chuyện mấy ngày gần ngày sinh, cô đột nhiên mơ đến rất nhiều chuyện của kiếp trước, ký ức giống như mới hôm nào. Chiếc váy này rõ ràng là chiếc váy màu đen ôm sát người, dài qua gối, kiểu dáng đơn giản, cô mặc với một chiếc mũ có ren đen buông xuống như quý tộc.
Lưu Lạc Bình nghĩ đến như vậy, vội vàng bỏ chiếc váy sang một bên, tìm đến chỗ mình thường để phụ kiện quần áo trước kia, không nghĩ tới, thực sự thấy một chiếc mũ màu đen mang hơi hướng quý tộc như vậy, giống y với cái mà cô đã mặc trong ngày cô xuyên không đến cổ đại.
Lưu Lạc Bình không biết trong lòng mình hiện tại có tư vị gì, chậm rãi cất chiếc váy vào tủ, rồi chọn một chiếc liền đơn giản, không trang điểm, chào bố mẹ, nói mình ra ngoài đi dạo, rồi đi giày thể thao rời khỏi nhà.
Vị trí căn biệt thự này dường như vẫn vậy, hoa viên cũng không thay đổi nhiều, chỉ là có thêm vài loài hoa mới. Lưu Lạc Bình mở điện thoại, trong danh bạ không có nhiều người lắm, mà những bạn thân này bây giờ cô cũng không nhớ rõ…
Quyết định đành tự mình đi dạo lung tung, dù sao phía sau cô cũng có vệ sĩ đi theo, nếu lạc thì hỏi họ là được, tuy hơi mất mặt, cũng hơi kỳ lạ.
Lưu Lạc Bình có cảm giác rất xúc động, tựa như được trở lại ngày tháng tươi trẻ trước kia, không ngừng nở nụ cười, đi dạo bất định, vào khu mua sắm, đến quán ăn ven đường, hoàn toàn đi lại bất định, cũng không biết mục đích là gì, chỉ đi thôi. Giống như đi để bù lại toàn bộ quãng thời gian trước kia vậy. Lưu Lạc Bình thực sự rất vui vẻ, bỗng nhiên phát hiện con đường phía trước có chút quen thuộc, nhưng cô không để ý kỹ, tiếp tục đi theo bản năng, vậy mà trước mắt, đối diện bên đường, là quán bar Dạ Vũ.
Bây giờ là ban ngày, Dạ Vũ không mở cửa, nhưng nhìn vẫn có vẻ xa hoa vô cùng, cũng đã thay đổi khá nhiều so với trước đây, chỉ có hai chữ Dạ Vũ trên biển vô cùng độc đáo kia thì không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên như cũ. Lưu Lạc Bình chuyển mắt, đột nhiên thấy cánh cửa Dạ Vũ mở ra, một người đàn ông vô cùng điển trai, đeo kính râm, mặc âu phục đi ra, Lưu Lạc Bình không biết tại sao lại muốn chạy trốn, vì vậy lập tức xoay người rời khỏi đó, bước chân hơi vội.
Lưu Lạc Bình lập tức trở về nhà, không hiểu sao người đàn ông kia cho cô cảm giác rất quen thuộc, giống Tư Lạc Thành… mà cũng giống Lạc Tư Thành. Tư Lạc Thành, Lạc Tư Thành…
Dung mạo Tư Lạc Thành và Lạc Tư Thành giống nhau. Ngày cô xuyên qua, cô nhớ rõ, Lạc Tư Thành ôm cô rất chặt, còn nói: “Lạc Nhi, Lạc Nhi, Lạc Nhi…Anh là Tư Lạc Thành đây, Lạc Nhi, Lạc Nhi…”
Lưu Lạc Bình ôm đầu, giống như… dường như đã hiểu ra gì đó.
Lưu Lạc Bình dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng, mở máy tính, gõ vào đó mấy chữ “Lạc gia Lạc Tư Thành”, thông tin hiện ra rất nhiều, dung mạo Lạc Tư Thành quả thực giống Tư Lạc Thành như đúc. Quan trọng là, Lạc gia vẫn hùng mạnh như trước, còn hơn trước kia gấp nhiều lần, bố cô không đắc tội Lạc gia nữa ư? Không bị Lạc gia trả thù nữa ư?
Lưu Lạc Bình có rất nhiều khúc mắc, nhưng thiết nghĩ, lại không muốn nghĩ nữa, dù sao mọi chuyện cũng đã qua, hiện giờ cũng rất tốt, không sao cả. Mọi chuyện kiếp trước cô không thể tha thứ được, cho dù thực sự là hắn, vậy thì kiếp này, cứ coi như cả hai không hề quen biết.
Lưu Lạc Bình về đến nhà cũng đã sắp trưa, ngồi trong phòng tra thông tin một lúc liền đến giờ cơm, Lưu Lạc Bình xuống dưới nhà, phát hiện có rất nhiều món mình thích, còn đặc biệt có một bát canh cá. Lưu Lạc Bình vô cùng vui vẻ, nhưng vừa tiến đến gần, một mùi chua lại xộc lên mũi, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, nôn khan.
Lưu Lạc Bình ngẩng đầu nhìn mình trong tấm gương trong nhà vệ sinh, có chút… sững sờ.
Hai bố mẹ Lưu cũng vô cùng ngạc nhiên, cũng đều nghĩ đến một khả năng như vậy.
Mẹ Lưu đợi Lưu Lạc Bình nôn xong, nhìn sắc mặt ngơ ngác của cô, vẫn quyết định hỏi:
- Lạc Lạc, con có thai rồi sao?
Lưu Lạc Bình thu hồi vẻ mặt ngơ ngác, đáp:
- Con không biết, chiều nay con sẽ đi khám thử xem.
Bố Lưu có chút không vui, nhưng là không vui, vì không biết thằng nhãi nào chiếm tiện nghi con gái nhà mình lại không đến chịu trách nhiệm, thấp giọng hỏi:
- Bố đứa bé là ai?
Lưu Lạc Bình bật cười, còn chưa chắc chắn là cô mang thai, mặc dù khả năng đó hơi nhiều, nhưng cô cũng không biết là ai được, cô chỉ mới xuyên đến đây thôi. Lưu Lạc Bình quyết định im lặng không nói.
Cả hai bố mẹ Lưu đều không trách con gái chuyện này, nhưng nhất quyết muốn cô đưa bố đứa trẻ về, Lưu Lạc Bình không biết là ai, nên việc đem về một người bố cho đứa bé có vẻ khó khăn. Lại nói, còn chưa chắc là cô mang thai mà.
Lưu Lạc Bình dùng bữa, nghỉ ngơi xong, đến chiều liền quyết định đi khám, cô đã phải năn nỉ bố mẹ lên xuống, hai người mới không đi cùng. Lưu Lạc Bình mở tủ quần áo, ánh mắt lại dừng lại ở bộ váy đen kia, quyết định mặc nó.
Lưu Lạc Bình đến bệnh viện khám, bác sĩ kết luận đã có thai được sáu tuần, thai nhi rất ổn, Lưu Lạc Bình nhìn hình ảnh siêu âm, trong lòng vô cùng vui vẻ, không biết đứa trẻ kiếp trước của cô… giờ ra sao…
Lưu Lạc Bình đem kết quả bỏ vào túi, xe đã chờ trước cửa, Lưu Lạc Bình nhìn tờ giấy trên tay, nở nụ cười.
Lạc Tư Thành ngồi trong xe, ở phía đối diện cửa bệnh viện, hắn hạ cửa kính xe xuống, thấy ở phía xa có một thiếu nữ quay lưng về phía hắn, đứng trước cửa bệnh viện, mặc váy bó màu đen dài qua gối, tóc dài đến thắt lưng, đội mũ đen có khăn voan cùng màu rủ xuống mang hơi hướng quý tộc, ngón áp út tay trái đeo một chiếc nhẫn có đính một hạt ngọc lớn màu đỏ, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng.
Kiếp trước, từ khi mất cô, cơ thể hắn suy yếu nặng nề, đến cuối đời nhờ đến Quốc sư vận dụng hết khả năng để đưa linh hồn hắn đi gặp cô, nhưng khi hắn đến đây mới biết rằng, gia đình cô đã phá sản, lý do lại chính là Lạc gia, hơn nữa, thân thể phù hợp với hắn thậm chí còn từng chiếm đoạt cô. Nhưng cũng chính vì điều đó, chút ký ức còn sót lại về cô trong thân thể này khiến hắn có manh mối để tìm ra cô, cái cảm giác ấy, linh hồn ấy, không thể sai được. Đọc lại những tư liệu về quãng thời gian đen tối nhất cuộc đời cô, hắn đau lòng, nhưng hắn lại không ở cùng cô lúc đó, hình như cô không hề biết gì về những lúc hai người ở cùng nhau, cũng không hề có ký ức một thời, khi hắn còn ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Vào khoảnh khắc khi thân thể cô tan vào hư ảo, hắn cảm thấy được có một chiếc xe đâm vào người mình, khi ngẩng đầu nhìn lên, hình như là kẻ thù cũ của thân thể này. Khi hắn tỉnh lại lần nữa, đã trở về quá khứ, nhưng là quá khứ của thân thể này, Lạc Tư Thành, khi đó, Lưu gia chưa phá sản, cô ấy, vẫn có một cuộc sống rất hạnh phúc.
Ít ra kiếp này, hắn không đến muộn, cũng sẽ… không phụ cô nữa.
Lạc Tư Thành chậm rãi vươn bàn tay đang đặt trên vô lăng ra trước mặt, trên đó cũng có một chiếc nhẫn có đính một hạt ngọc lớn màu đỏ, rõ ràng là từ một khuôn đúc mà ra.
Hắn chậm rãi mở cửa xe, bước xuống, bóng lưng yêu kiều của thiếu nữ ngày càng tiến gần tầm mắt, hắn vươn tay ra, môi mấp máy:
- Lạc Nhi, anh trở về rồi…
Toàn văn hoàn
Vài lời cuối.
Cuối cùng thì câu chuyện cũng kết thúc, đây là tác phẩm đầu tiên của mình, tuy rằng nhận xét thật lòng, thì tác phẩm này có những lỗ hổng rất lớn, nhưng đến lúc hoàn thành, mình vẫn vô cùng vui vẻ. Thật lòng mà nói, tác phẩm này tuy mang tiếng là cung đấu, nhưng mình tự nhận thấy những màn cung đấu này chả có gì dặc sắc, bị lặp lại, và cũng không đồ sộ cho lắm, hầu như đều là mưu kế đơn giản giải quyết một lần là xong, hơn nữa là viết xong mình cũng tự thấy ghét nam chính, bản thân mình miêu tả cảm xúc của nhân vật cũng không sâu sắc lắm, và nhiều lúc bị vướng vào cái tội lan man dài dòng. So với những tác phẩm ngôn tình khác mà mình từng đọc, từng thích thì đúng là so sánh vô cùng lệch =))) hi vọng là vẫn bằng được một góc =))))
Tuy vậy nhưng hoàn thành rồi thì mình vẫn cảm thấy rất vui mừng =))
Về kết thúc, mình xin phép không được nói gì thêm, mình sẽ chỉ dừng lại ở đó thôi, các bạn có thể nghĩ theo hướng mình mong muốn:> Như mình cũng đã nói, có lẽ nhiều bạn sẽ cảm thấy chưa thỏa mãn với kết truyện, nhưng mình lại muốn dừng ở đó:>
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong suốt thời gian vừa qua, nhất là quyết định theo đến cùng với mình, mặc dù tốc độ của mình thực sự là siêu chậm, siêu rùa, chờ đến dài cả cổ.
Mình sẽ trở lại vào khoảng tháng 7, hy vọng mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ mình:>
Tâm sự nhỏ về tác phẩm tiếp theo của mình: tác phẩm tiếp theo sẽ là sủng, mình đang suy nghĩ là hiện đại hay cổ đại.
Cuối cùng, xin chân thành cám ơn tất cả mọi người một lần nữa.
Số Phận Phi Tần Số Phận Phi Tần - Quân Quân