People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Quân Quân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 59
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 490 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:57:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
áng ngày hôm sau, Hoàng thượng định sẵn là sẽ khai đao với Trương tiệp dư. Lại nói đến, vụ việc hôm đó do Trương tiệp dư làm, Hoàng hậu cũng đoán được lờ mờ, nhưng chuyện này nàng ta không thể nhúng tay. Nếu giúp đỡ thì đắc tội Hoàng thượng, quan trọng là nàng ta cũng chẳng ưa gì Trương tiệp dư, nếu không giúp đỡ thì gia tộc lại không vừa lòng. Vì vậy Hoàng hậu đành mắt lạnh ngồi nhìn, chẳng bận tâm, muốn sao thì vậy.
Tin tức ở Thái y viện truyền ra, Thục phi không chỉ bị kinh hách, mà đứa bé chỉ thiếu một chút nữa là sảy mất, nói tới mức dường như chỉ chậm một giây thôi là đứa bé của Thục phi có thể mất. Rõ ràng là tội trạng nặng nề hơn nhiều. Hoàng hậu có nghe đến, nhưng không nói gì. Cho dù có hỏi vì sao tin tức báo lại ngay lúc đó và tin tức truyền ra sau đó không trùng khớp, Vương thái y cũng rất tự tin mà tuyên bố rằng, lúc đó trong cung đang có sự kiện quan trọng, vì tình hình đã có thể kiểm soát, hơn nữa báo qua với Hoàng thượng, được sự đồng ý của Hoàng thượng nên tạm thời chỉ nói như vậy, để mọi người đỡ lo lắng.
Lời nói dối này nhìn có vẻ rất trúc trắc, nhưng Vương thái y lôi Hoàng thượng ra, mà Hoàng thượng cũng gật đầu nói phải, thì dù lời nói dối có trúc trắc hơn nữa cũng thành nói thật, hơn nữa còn là thật hơn vàng.
Tội trạng của Trương tiệp dư vì thế mà bị đẩy lên một mức độ khác, đương nhiên là có Hoàng thượng nhúng tay mới được như vậy, Hoàng hậu không ngốc. Ngay từ đầu nàng ta đã không có ý định giúp đỡ, nay sự đã thành như vậy, càng là đứng ngoài mắt lạnh mà xem.
Tính ra, chuyện này đối với Hoàng hậu cũng xem như có liên quan, có thể quy vào tội quản lý Hậu cung không nghiêm, du ngoạn thưởng hoa để xảy ra sơ suất, nô tỳ không được bên cạnh chủ, thành ra Hoàng hậu cũng không muốn Hoàng thượng càng ngứa mắt mình.
Tính ra mà nói, bình thường những lần thưởng hoa trên thuyền như vậy, để nô tỳ ở trên bờ cũng không có gì lạ, Tây hồ tuy lớn, nhưng không chứa nổi thuyền hoa lớn đến mức đưa cả phi tần và cung nữ hầu hạ phi tần lên cùng.
Nhưng lần này lại đúng đến chỗ thịt trong tim của Hoàng thượng mới thành ra như vậy.
Quay lại với Trương tiệp dư, hỏi tội cũng không, Hoàng thượng trực tiếp sai người đem một cuộn thánh chỉ tới Dư Thương điện. Trong thánh chỉ nói Trương tiệp dư phạm vào tội hãm hại Hoàng tự, nể tình phụ thân nàng có cống hiến cho triều đình, hơn nữa nàng vào cung cũng xem như an phận, liền chỉ giáng nàng ta xuống làm thứ dân, đuổi khỏi Hoàng cung.
Trương tiệp dư nắm chặt tay, hai tay tiếp nhận thánh chỉ, còn phải giơ cao qua đầu mà tạ Hoàng ân mênh mông, trong lòng uất hận vô cùng.
Nàng ta cũng tự biết lần này nàng ta làm việc khinh suất, quan trọng là quá nôn nóng, chưa suy tính kỹ càng.
Nhưng nàng ta vào cung đã nửa năm, phi tần nào vào cung cùng dịp với nàng ta tuy không được sủng nhưng cũng đều đã thị tẩm, nhưng còn nàng ta thì sao, đến thị tẩm cũng chưa đến lượt. Biểu tỷ lại không nâng đỡ, hoàn toàn coi mình như người dưng.
Mấy ngày gần đây nàng ta lại nghe được tin tức Hoàng hậu thường xuyên cho truyền Tưởng mỹ nhân. Nếu Hoàng hậu đã chọn Tưởng mỹ nhân làm con cờ, thì Trương tiệp dư nàng hoàn toàn trở thành đồ bỏ, biểu tỷ biểu muội cũng coi như người qua đường.
Thục phi hiện tại lại được sủng, có thai, có thể sẽ sinh ra Đại Hoàng tử, người người đều biết Thục phi là đối thủ lớn nhất của Hoàng hậu. Trương tiệp dư ngu ngốc, nghĩ rằng mình giúp Hoàng hậu trừ bỏ đối thủ lớn này thì biểu tỷ sẽ nâng đỡ mình. Hoặc giả nếu không được vậy thì cũng có thể đổ tội danh hãm hại Thục phi lên đầu Hoàng hậu. Hoàng hậu nếu bị phạt, sẽ cảm thấy nguy cơ trùng điệp, sẽ nghĩ đến người biểu muội "có thể mang thai" này.
Ai nghĩ đến Thục phi phúc lớn mạng lớn, mà biểu tỷ cũng phủi tay không hỏi đến nàng, hoàn toàn mặc kệ.
Thời khắc nhận được thánh chỉ, Trương tiệp dư muốn hắt nước bẩn lên đầu Hoàng hậu, nhưng mọi sự xảy ra quá nhanh, nàng ta cũng không quá thông minh, không còn cách nào khác.
Lúc này Trương tiệp dư cũng không nghĩ lại, thời khắc này nàng ta giữ được cái mạng đã là may mắn. Vốn dĩ tội hãm hại Hoàng tự, nặng nhất còn có thể tru di cửu tộc.
Trương tiệp dư bị đưa ra khỏi cung, vô cùng gọn gàng nhanh chóng, Dư Thương điện mấy ngày sau liền không có người ở.
Đáng tiếc, đến tận lúc bị tống ra khỏi cung, Trương tiệp dư cũng không biết mọi chuyện cũng có bàn tay mơ hồ của Hoàng hậu xen vào, cốt yếu chỉ để loại bỏ nàng ta, một phi tần cũng có gia thế nâng đỡ, loại bỏ bớt sức ép của gia tộc. Chỉ là… Hoàng hậu ra tay kín kẽ âm thầm đến mức Trương tiệp dư không nhận ra nổi. Hoàng thượng vốn không thích nữ sắc, không đến chỗ Trương tiệp dư cũng là do Hoàng hậu động tay động chân, bản thân Hoàng hậu cũng biết Hoàng thượng ghét những đại gia tộc, nên rất biết lợi dụng điểm này, ép cho Trương tiệp dư chui vào đường cùng, giãy dụa không nổi nữa. Mấy ai sẽ nghĩ rằng người đổ thêm dầu vào lửa sau màn thực chất là Hoàng hậu, nha hoàn thiếp thân của Trương tiệp dư là người chỉ trung thành với gia tộc, nghe theo Hoàng hậu - người đang đắc thế hơn Trương tiệp dư - cũng không có gì lạ. Trương tiệp dư tin tưởng nha hoàn đó, trong lúc nàng ta giãy dụa trong đường cùng, bị ép đến mức nóng nảy, nha hoàn đó đứng bên tai thổi gió nói về cái thai của Thục phi. Kích thích liên tục, chồng chất khiến Trương tiệp dư không còn đủ tỉnh táo suy nghĩ kỹ càng lại.
Hoàng hậu vì chuyện Thục phi cũng bị Hoàng thượng quở trách mấy câu, nhưng không đáng kể, nàng ta cũng nhanh chóng mắt lạnh mà quên đi. Nói thực, bỏ được Trương tiệp dư, Hoàng hậu cũng có chút vui mừng, tính đi tính lại, trong gia tộc hiện giờ nếu nói đến nữ nhi hợp tuổi vào cung, thì cũng phải chờ thêm năm năm nữa, đến lúc đó, hẳn là nàng ta đã có thể sinh được Hoàng tử.
Còn cái thai của Thục phi, có lẽ hiện tại không phải thời điểm thích hợp để ra tay, chuyện nghiêng kiệu của Thục phi dường như đã khiến Hoàng thượng có lòng nghi ngờ với nàng, mùng một không đến Chiêu Dương cung, mười lăm gần đây đến cũng chỉ đắp chăn ngủ, không hề làm chuyện gì khác.
Dù sao Thục phi có sinh con ra, sống được hay không cũng phải xem xét, cũng không nhìn lại xem trước đây Hoàng thượng cũng có Hoàng tử, Công chúa, chẳng phải hiện tại cũng chẳng còn người nào hay sao.
Hoàng hậu quyết định bỏ qua chuyện của Thục phi, hiện tại, việc làm nhiều nhất chính là cho truyền Tưởng mỹ nhân, trò chuyện lung tung.
Tưởng mỹ nhân vừa rời khỏi Chiêu Dương cung, Hoàng hậu thấy nàng ta đi khuất, liền quay ra hỏi Tử Tình:
- Bổn cung giao cho ngươi việc này cũng đã lâu lắm rồi, tại sao vẫn chưa có tin tức.
Tử Tình cúi đầu, lời nói vô cùng cẩn thận:
- Nương nương tha tội, phương thuốc bí truyền của dân gian thực sự rất khó tìm, nô tỳ đến nay vẫn không có tin tức.
Hoàng hậu nhăn chặt mày, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, cả người lạnh lẽo như băng. Lúc này, Nguyễn ma ma đứng một bên do dự hồi lâu, lại đột nhiên tiến lên phía trước quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu dập đầu ba cái, do dự hồi lâu mới nói:
- Nương nương, nương nương thứ tội, lão nô có biết một phương thuốc bí truyền, nhưng lão nô lâu nay vẫn do dự không dám nói cho nương nương vì phương thuốc đó khiến cho thân thể người mẹ bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, có thể sau này sinh xong cũng không có thai được nữa. Xin nương nương thứ tội, lão nô không có ý giấu giếm.
Hoàng hậu lúc này nào có tâm tư gì mà trách móc, chỉ cảm thấy vô cùng vui sướng, giống như người đi trong hầm tối đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, bỏ cả hình tượng qua một bên, vô cùng nôn nóng hỏi lại:
- Nguễn ma ma, có thật không?!
Nguyễn ma ma trước kia vốn là ma ma trong cung, theo hầu sủng phi của tiên đế, sau này được Thừa tướng dùng không biết bao nhiêu tiền mua về để dạy dỗ con gái, muốn bồi dưỡng con gái vào cung.
Nguyễn ma ma là ma ma trong cung, kiến thức nhiều Hoàng hậu cũng không thấy lạ, phương thuốc từ miệng Nguyễn ma ma nói ra, có vẻ rất đáng tin cậy.
Nguyễn ma ma trịnh trọng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn suy xét đủ điều, thực lòng không muốn nói ra. Nhưng chủ tử có tốt thì bà mới tốt, chủ tử lâu nay không có con, Hoàng thượng không thích, mà địa vị Thừa tướng dạo gần đây cũng có vẻ không ổn. Nếu không có con, sợ là địa vị của Hoàng hậu không vững chắc.
Hiện tại Nguyễn ma ma lại không muốn nói ra phương thuốc này, nhưng lời đã ra khỏi miệng, giờ không muốn nói thì Hoàng hậu cũng muốn bà phải nói.
Nguyễn ma ma thở dài trong lòng, đúng là một bước đi sai lầm khó cứu vãn. Bà vẫn nói ra toàn bộ phương thuốc, sau đó nói thêm:
- Lão nô trước khi hầu hạ nương nương từng hầu hạ sủng phi của Hoàng đế, năm xưa, vị sủng phi đó chính là dùng phương thuốc này mong muốn có thai, nhưng vì thân thể vị sủng phi đó đã bị hạ Tuyệt dục dược trước đó, nên phương thuốc không còn tác dụng nữa. Nếu như thân thể nương nương chỉ vì ảnh hưởng của việc sảy thai lần trước thì chỉ cần một lần liền có thai, nhưng hại thân thể vô cùng. Bất đắc dĩ lão nô mới phải nói ra.
Hoàng hậu không để tâm, quả thực nàng ta muốn có con đến nôn nóng rồi, cẩn thận xem lại phương thuốc Nguyễn ma ma nói, trong lòng tràn đầy hy vọng.
Số Phận Phi Tần Số Phận Phi Tần - Quân Quân