We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Bính
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40: Chương 40
e taxi chạy tới “Ti-a-mo”, Lý Chính và Chu Diễm đẩy cửa đi vào, trông thấy tình hình bên trong thì dừng lại.
Thời gian cơm trưa, trong nhà chỉ có vài vị khách, trong loa là một bài hát tiếng Italy, có vài người đứng dựa vào tường, cầm máy chụp ảnh, cầm microphone, giơ vơ, gọi điện thoại, bốn người học sinh bị bọn họ vây vào giữa, hai nam hai nữa, tuổi không giống nhau, có người chỉ huy một học sinh nam trong đó ngồi vào bên cạnh bồn hoa. Thẩm Á Bình nói với nhân viên: “Tắt nhạc đi.”
Người đối diện nói: “Không cần, bình thường nhà hàng cô như thế nào thì bây giờ cứ giữ nguyên như thế.”
Lý Chính và Chu Diễm nhận ra người nói chuyện là phóng viên lần trước đã tới, tên là Cao An/
Lâm Thái đứng ở đầu bậc thang gọi bọn họ: “Lý Chính!”
Lý Chính hoàn hồn hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Lâm Thái đến gần, nói: “Quay tin tức tại chỗ, chính là những chuyện bọn họ làm từ thiện.”
Lý Chính nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Chu Diễm.
Lâm Thái vỗ vai anh: “Chị Trương đang ở đó, không phải cậu tìm chị ấy có chuyện sao.”
Lâm Thái gọi với vào: “Chị Trương!”
Trương Nghiên Khê đang nói chuyện với một học sinh nữ, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, nét mặt vui vẻ: “Lý tiên sinh!”
Cô ấy đẩy Cao An ra, kéo mấy người học sinh tới, nói: “Sao ngài cũng đến đây thế? Tôi giới thiệu với ngài, đây là La Hạo, chuẩn bị lên lớp 11, đây là Đan Nguyệt Đồng, vừa lên lớp mười, đây là Cố Tuấn Hải, năm nay thi đại học, được đại học chính trị và pháp luật Tây Nam tuyển, tháng sau cháu sẽ nhập trường, còn đây là Chu Hồng, chuẩn bị lên cấp ba. Mấy đứa nhóc này đều có thành tích học tập rất tốt, năm đó suýt thì thất học, may mà có ngài quyên tiền để mấy đứa có thể tiếp tục hoàn thành việc học!”
Đứa thì đỏ mặt, đứa thì kích động, có đứa chất phác, đồng thanh nói: “Chú Lý!”
Giọng bốn người cao thấp không đều, ánh mắt của khách hàng đều đổ dồn vào, trong nháy mắt đó, ánh mắt có sùng bái hoặc cảm kích, cứ như ánh sao sáng rực rỡ quanh trăng sáng, khiến trong lòng Lý Chính đột nhiên cảm thấy không tự nhiên.
Đột nhiên anh cảm thấy bối rối, gật đầu mấy cái, hỏi: “Đang bận sao?”
Trương Nghiên Khê nói: “Không bận lắm, hôm nay chủ yếu chụp hai đứa bé trai, còn cả nhà hàng của Á Bình, Lý tiên sinh, ngài có muốn…”
Lý Chính cắt đứt lời cô, nói: “Tôi đến đây là để nhờ cô giúp một chuyện, không biết hôm nay cô có tiện không?”
“Ngài nói đi, nếu có thể thì tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Rốt cuộc người bên cạnh Lý Chính cũng mở miệng nói: “Trương tiểu thư, tôi muốn hỏi cô một chút truyện.”
Chu Diễm thấp giọng nói.
**
Dưới lầu quá ồn ào nên Thẩm Á Bình dẫn mấy người lên lầu, trong phòng khách một đống quần áo bẩn, trên dất còn có mấy lon nước và mấy túi khoai tây chiên, sắc mặt Thẩm Á Bình trầm xuống, trong phòng có người chạy ra, hét to: “Cháu chết ở trên này cũng chẳng ai biết hết, dì còn đến làm gì! Dù sao dì cũng không phải mẹ ruột cháu, dì không cần phải trông nom cháu làm gì, cháu đi bán máu, không tin không góp đủ tiền thuốc men cho Lưu Đào, trong mắt mấy người cũng chỉ có tiền, lương…”
Tiếng hét đột nhiên ngưng lại, Lý Chính Kiệt mặc áo bóng rổ hung dữ trừng mắt nhìn người đàn ông đang đứng ở đầu bậc thang, chỉ vào người đó hô lớn: “Để cho cái ông này tới làm gì, bảo ông ta cút đi cho cháu!”
Chu Diễm nhìn về phía Lý Chính, lặng lẽ nắm chặt tay anh.
“Câm miệng lại cho dì!” Thẩm Á Bình trầm mặt quát: “Cút về phòng đi!”
Lý Chính Kiệt giận không kiềm được: “Dì quên là ông ta đã hại chết cha mẹ cháu à, vậy mà dì còn cho ông ta vào, cháu biết rồi, dì với ông ta nối lại tình xưa ấy gì!”
Thẩm Á Bình tiến lên, đánh vào đầu cậu ta một cái, Lý Chính Kiệt đẩy cô ra, chạy tới chỗ cầu thang, trừng mắt nhìn Lý Chính, thoang nhìn người bên cạnh anh rồi va mạnh vào người cô, đi theo lao xuống lầu.
Chu Diễm ngã xuống một bậc, Lý Chính kéo cô lại, Thẩm Á Bình đuổi theo người: “Đứng lại cho dì!”
Lý Chính ôm Chu Diễm, hỏi: “Em không sao chứ?”
Chu Diễm lắc đầu: “Em không sao.”
Trương Nghiên Khê không nói gì, hơi xấu hổ chỉ vào sofa, nói: “chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”
Ba người ngồi xuống, Trương Nghiên Khê nói với Chu Diễm: “Nếu em không ngại thì cứ gọi chị là chị Trương, em muốn hỏi điều gì?”
Chu Diễm há miệng, Lý Chính liếc cô một cái, hỏi Trương Nghiên Khê: “Trương tiểu thư làm trong quỹ thiên sứ cây non đã bao lâu rồi?”
Trương Nghiên Khê nói: “Hơn mười một năm rồi, sắp được mười hai năm.”
“Các chị vẫn luôn giúp những học sinh nghèo?”
“Đúng thế, không riêng gì bọn họ mà còn có rất nhiều đứa trẻ khác, kể cả những đứa bé khuyết tật.”
Lý Chính nhìn Chu Diễm, cô cắn môi, hỏi: “Chị Trương, chị có từng nghe thấy một người tên là Chu Quốc Đào không?”
“Chu Quốc Đào?” Trương Nghiên Khê khó hiểu.
Chu Diễm nói: “Có lẽ vào hai năm trước từng tiếp xúc với quỹ ngân sách bên
Sinh Đồ Sinh Đồ - Kim Bính