A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Bính
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
èn trong khoang thuyền mở lên, bụi bặm, đồ đạc, còn có cô bé đang ôm cái túi sách, bóng dáng thanh tú động lòng người đứng trong khoang thuyền, anh nhìn thấy toàn bộ không sót gì cả.
Lý Chính cầm bình nước ấm, đổ một chén nước rồi uống ực một cái, nhìn cô mấy lần, đặt chén xuống bàn bếp, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Chu Diễm nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống mép giường, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Trần nhà rất thấp, phòng bếp bên kia cao hơn một chút, vừa rồi người nọ có thể đứng thẳng uống nước.
Thềm cửa là một bậc sẽ đi xuống bậc thang, đi vào trong sẽ dài và hẹp, bên trái phòng bếp, bên phải nhà vệ sinh, đi vào chính giữa là chỗ ngủ tối hôm qua của Chu Diễm, bên trái góc tường là tủ treo quần áo, bên phải là giường và cửa sổ bị vỡ, hai bên tường còn hai cánh cửa mở được, lúc này cũng đang đóng lại.
Chu Diễm ra giường ngồi một lát mới đứng dậy, nhìn quanh cửa.
Bên trong có một phòng ngủ, diện tích lớn hơn một chút, trần nhà cũng cao hơn, bên tường có một bàn học, hai phòng ngủ lại không có cửa ngăn cách.
Cả khoang thuyền đầy bụi bặm, ở góc trường còn có mạng nhện, không có bày biện đồ dùng, nhìn vắng vẻ như không có người ở.
Lý Chính tắm ba phút là xong, lúc đi ra còn cầm khăn xoa đầu, trông thấy cô bé kia còn ôm túi sách đứng một chỗ, anh quét mắt nhìn chân đối phương, cô dịch chuyển vị trí sang sáu bảy bước.
Lý chính chẳng muốn nói nhảm với cô bé này, nói: “Ngủ đi đã.”
Anh ném khăn mặt lên bàn bếp, bước ra cửa.
Chu Diễm không có cách nào, nhanh chóng nói: “Cả ngày nay tôi chưa ăn gì.”
Lý Chính dừng chân, quay đầu lại nhìn cô.
Chu Diễm nói: “Hôm qua tôi đi quên không mang tiền.”
“Tự nấu.”
Tiếng bước chân đi về phía khoang điều khiển ở phía sau.
Chu Diễm thả túi sách xuống, đóng cửa lại, lập tức tìm cái gì đó ăn.
Thịt chân khò hun khói khô cô không động tới, một đống rau dưa trên mặt đất cô cũng không động vào, lục tung khắp cả phòng bếp nhỏ cô mới tìm được mười gói mì sợi. Không có dưa thừa bát đùa thì, tất cả chỉ có đúng một cái, lúc này đang nằm cùng nồi ở trong bồn.
Chu Diễm rửa sạch sẽ, thuận tiện rửa sạch cái chén, thời gian đợi mì sôi, cô rót một chén nước mối, nhíu mày gắng gượng nuốt xuống.
Mì sợi canh suông khó ăn, cô đói quá mức, ăn vài đũa đã dừng lại, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục ăn.
Mười hai giờ rưỡi, cô mở cửa, nhìn ra ngoài một cái, cũng không dám tùy tiện đi về phía khoang điều khiển. Cô cẩn thận nghe ngóng, không có động tĩnh gì, cô đóng cửa lại, đi vào buồng vệ sinh.
Phòng dù nhỏ nhưng lại có đầy đủ toàn bộ, bên tọng thậm chí còn có một bồn tắm hình vuông. Chu Diễm không có khăn cũng không có bàn chải, cô thoa kem đánh răng lên ngón trỏ, chà vài cái rồi súc miệng vừa rửa mặt.
Bên trong không có máy sấy, cô trở lại phòng ngủ lấy cái quạt bàn nhỏ cầm vào buồng vệ sinh, quần jean không thể giặt, nếu không sẽ không có cái mặt. Cô giặt sạch quần lót và T-shirt, tắm vội rồi lấy T-shirt làm khăn mặt, rửa một lần, sau đó dùng quạt thổi.
Cô khẩn trương tới mức trái tim như muốn vọt ra ngoài, may mà thuyền vẫn luôn chạy không ngừng lại, cô cũng nhân dịp đối phương chưa về phòng, mặc quần áo ướt trốn vào phòng ngủ.
Chu Diễm tự động viên mình, tất cả đều rất thuận lợi.
***
Mọi vật đều yên tĩnh, trên sông chỉ có một chiếc thuyền vẫn đang chạy.
Lý Chính ngậm điếu thuốc, tiếp tục lái tàu, híp mắt nhìn đường sông.
Điện thoại được bắt mắt, bên kia giọng nói già nua lại mơ màng, dường như còn chưa tỉnh.
Anh mở lớn tiếng lên rồi nói: “Ông già, cô bé hôm qua tới nhà ông lạc mất, mẹ của cô bé có biết không?”
“Cháu nói cái gì vậy, mấy giờ rồi còn gọi điện thoại hả? Làm sao lại lái thuyền lúc nửa đêm thế, giữa ban ngày làm cái gì?”
“Ông quản rộng quá, trả lời trước đi.”
“Cô bé nào?... Ngày hôm qua?”
Lý Chính suy nghĩ, chỉnh lại: “Là hôm trước, có một bác gái với một cô bé.”
Đầu dây bên kia có vẻ tỉnh táo hơn: “Bé con sao?”
“Đúng rồi.”
“Con bé bị lạc sao?”
Lý Chính gẩy tàn thuốc: “Lúc này cháu đang vội, ngày mai sẽ đến bến tài Thượng Hải, ông bảo mẹ của con bé tới đón người.”
“Ông không có số điện thoại của mẹ nó!”
“,.. Họ hàng mà không có điện thoại sao?”
“Ôi đừng nói nữa, cũng không biết sai số nào, hôm nay còn muốn gọi điện thoại cho nó, cuối cùng lại lộn số. Chỉ có thể chờ nó tới tìm ông!”
Lý Chính lười dính vào chuyện bao đồng, thấy thế cũng không nói nhiều. Anh đang định tắt điện thoại thì bên kia kịp thời hô lên: “Đúng rồi, có phải cháu cầm nhầm đồ của ông không?”
Lý Chính nghe ông lải nhải một lúc lâu mới có thể cúp máy.
Không lâu sau có điện thoại gọi tới, là ông chủ bến tàu Thượng Hải, biết rõ Lý Chính đảo lộn ngày và đêm nên canh thời gian gọi điện thoại cho anh, hỏi anh khi nào tới.
Kết thúc cuộc nói chuyện, điện thoại báo sắp hết pin, Lý chính ném máy sang một bên, mặc nó tự sinh tự diệt, còn tai anh cũng thanh tinh được không ít.
***
Chu Diễm không dám ngủ lâu, cô đặt một cái đồng hồ báo thức vào lúc năm giờ sáng, lúc mở mắt ra cô thấy chân trời váng màu đỏ nhạt, giống như một con sống.
Cô giơ tay lên quờ qua cửa sổ.
Sờ soạng không khí, đầu ngón tay là cảm xúc ướt ướt, bên dưới là thủy tinh bén nhọn, cô vẫn đắm chìm trong không khí bay bổng của gió, có lẽ sơ ý một chút sẽ bị thủy tinh làm chảy máu.
Cô đang suy nghĩ gì đây?
Chu Diễm lại nhắm mắt thêm vài phút, sau đó cô đứng lên, rửa mới, uống một chén nước muối, rồi mới mở cửa ra, ngồi ở mép giường.
Lý Chính đẩy cửa ra, chỉ thấy Chu Diễm ôm túi sách đứng ở đó.
Sáu giờ hơn, trời đã sáng rõ, anh đi đến cạnh bếp chuẩn bị rót nước, quét mắt nhìn, cái chén dường như đã được rửa sạch sẽ.
Anh uống hết nước, cầm lấy khăn mặt trên bàn bếp đi vào nhà vệ sinh.
Hai người không nói gì, lúc đi ra, cô bé đã tự giác đi ra sàn tàu, còn giúp anh đóng cửa lại.
Lý Chính lười nấu cả mì, trực tiếp nằm lên giường.
Chu Diễm gọi một cú điện thoại cho Nghiêm Phương Phương.
Chu Diễm nói: “Chị tới đón em về.”
Bên kia giống như ôm lấy điện thoại nói: “Cô chủ nhỏ à, em muốn chị bị xào lên sao?”
“Chị là vai chính, mẹ em sẽ không xào em.”
Nghiêm Phương Phương nở nụ cười, nói: “Mẹ em rất ác, hôm qua còn thu điện thoại của chị và chú Ngô.”
“Nghĩ cách đi.”
“... Em nói em lớn như vậy, sao không biết làm một cái thẻ ngân hàng, gửi nhiều tiền một chút.”
Chu Diễm thoáng tức giân: “Chị thì không thể nói với mẹ em...”
Cô còn chưa dứt lời, đầu bên kia hiển nhiên là bị người đoạt mất.”
“Nói cái gì?”
Giọng điệu bình thản hệt ngày hôm qua.
Chu Diễm gọi một tiếng: “Mẹ.”
“Tại sao lại gọi điện thoại?”
“Mẹ tới đón con đi.”
Bên kia im lặng trong chốc lát rồi nói: “Con coi lời của mẹ như nói đùa à?”
Chu Diễm ngồi giữa boong tàu, xoa xoa bắp chân nói: “Trên người con không có chút tiền nào, cả ngày không ăn gì, phải đi xin mới có chỗ ngủ.”
“Đừng có giả bộ đáng thương, không phải con rất ngang ngược sao?”
“Mẹ!”
“Mẹ sẽ không đi đón con, xăng không tốn tiền à? Làm trể nải buổi diễn, không cần ăn không cần uống sao? Con chạy tới đó làm sao thì về bằng cách đó đi.”
Chu Diễm lớn tiếng: “Con có phải con ruột mẹ không thế!”
“Mẹ lại hi vọng con là đứa mẹ nhặt được!”
Chu Diễm đảo tròn mắt, cắn môi, không tắt máy cũng không nói chuyện, cánh tay hơi run.
Bên kia cũng im lặng, một lúc sau mới nói: “Chu Diễm.”
Chu Diễm nghe rõ, giọng điệu này không phải là bình thản, mà là không có chút tình cảm nào.
“Con nói con về trường, được, mẹ cho con cơ hội, trước khi vào học, con tự kiếm được sinh hoạt phí thì mẹ cho con về trường.”
Chu Diễm há miệng ra, yết hầu bị chặn lại, cô cố gắng nói: “Con không có tiền, không có chứng minh thư.”
“Tự nghĩ biện pháp.”
“... Mẹ không thể như vậy.”
“Con không đi theo đường mẹ chỉ, vậy thì tự đi. Con không chịu khuất phục, bản lĩnh lớn, vậy đừng ăn đồ của mẹ, tiền của con là mẹ cho, chứng minh thư của con cũng là mẹ làm, quần áo, túi sách của con cũng là của em, điện thoại di động của con cũng thế. Con không chịu khuất phục thì đổi hết những đồ đó đi, đừng lấy một đồng nào của mẹ.”
Chu Diễm lại lau mắt: “... Con sai rồi.”
“... Con không sao, chỉ là mẹ không muốn gặp con.”
Chu Diễm không lên tiếng, cô dúi đầu vào trong cánh tay, cọ cọ vài cái, lại ngẩng đầu lên, cổ họng như bị chặn lại. Cô miên man suy nghĩ, cô có nên mời hòa thượng hay đạo sĩ đến, nhìn xem có phải mẹ bị nhập vào người không, nếu không vì sao hai năm qua mẹ lại đối xử với cô như thế.
Bên kia còn nói: “Mẹ sẽ biểu diễn quanh đây đến tháng tám, con kiếm đủ học phí thì tự về đi.”
Chu Diễm cúp máy trước.
Cô lại dúi đầu vào trong cánh tay.
Người trong khoang thuyền trở mình, tiếp tục ngủ.
***
Buổi chiều Lý Chính rời giường, vặn eo bẻ cổ mở cửa, nghe thấy cô bé hỏi anh: “Khi nào thì cập bờ?”
Lý chính nói: “Buổi tối.”
Chu Diễm gật gật đầu, trông thấy anh lại ăn mì sợi thì do dự một chút, nói: “Ăn cơm trưa sao!”
Lý Chính liếc nhìn cô một cái, trong nồi lưu lại một ít mì, chỉ vào nồi: “Ăn!”
Chu Diễm vội vàng đứng lên, vỗ vỗ cái mông đi vào buồng nhỏ trên tàu, dùng muôi để ăn.
Một người húp sùm sụp, một người cố gắng ăn.
Chu Diễm nhai nhai, liếm môi dưới rồi nói: “Anh Ba, khi nào thì anh trở về?”
Lý Chính liếc cô một cái, nói: “Một tháng.”
Chu Diễm lại liếm môi dưới: “Anh Ba, có thể... cho em mượn ít tiền không?”
Lý Chính cũng không nhìn cô, cứ thế ăn mì.
Chu Diễm quấy nồi nói: “Một chút tiền xe là được rồi, sau này em trả lại cho ông cậu.”
Lý Chính hừ một tiếng, dường như đang diễu cợt.
Chu Diễm nóng mặt, cúi đầu.
Ăn xong, Lý Chính giống như đại gia ném bát vào trong bồn rửa, định đi ra ngoài, Chu Diễm vội vàng nói: “Anh Ba!”
Lý Chính dừng lại, tay nhét vào trong túi.
Anh mặc quần rộng thùng thình, màu nâu nhạt, những sợi vải trở nên trắng toát, hai cánh tay lại vouwn ra, rút ra hai cái túi rộng, bên túi trái còn bị rách một mảng, miệng vết rách cũng ẩu tả.
Lý Chính nói: “Không có tiền.”
Rõ ràng là Chu Diễm không tin.
Lý Chính đá đá đống rau dưa trên mặt đất: “Tiền đều ở đây.”
Một quả bí đao, hai củ khoai tây, ba củ cà rốt.
Lý Chính lại nói một câu: “Tin hay không thì tùy, không cho cô mượn tôi cũng không nợ cô.”
Nói chuyện, đi qua cô ra khoang thuyền, đi phía trước lái thuyền.
***
Chạng vạng tối, thuyền chạy tới bến tàu Tây Thượng Hải.
Vô số thuyền xếp thành hàng dựa vào bờ, xe cộ qua lại, từng rương hàng hóa được chuyển xuống, làn người bắt đầu khởi động, đông một tiếng thét to, tây một tiếng thét to.
Trời chiều nghiêng nghiêng, khói bếp lượn lờ.
Lý Chính chào hỏi với mọi người, nhận điếu thuốc đối phương đưa tới, cười nói rôm rả.
“Thằng nhóc cậu, hôm nay thế nào cũng phải uống với tôi vài chén! Kệ bọn họ chuyển hàng!”
Lý Chính cười: “Uống rượu thì sao lái thuyền được.”
“Ngày mai đi!”
“Chậm trễ hàng!”
“Làm trễ nải thì tôi chịu trách nhiệm cho cậu.” Người này đang nói, nhìn sau lưng Lý Chính: “Ơ, lâu không gặp mà có thay đổi à. Ôi, tìm thấy ở đâu vậy?”
Lý Chính quay đầu lại, thấy cô bé đang đeo túi sách, đứng nghiêm sau lưng anh, anh quay lại, phủi đằng sau rồi nói: “Sao là sao, tiện đường chứ sao! Đi một chút đi, không phải muốn uống vài chén à.”
Chu Diễm nhìn anh đi xa.
Bến tàu nhiều người, đàn ông nhiều, ánh mắt nhìn vào người cô, châu đầu ghé tai không biết đang nói cái gì.
Chu Diễm đi xa một chút, tìm một góc yên lặng ngồi xuống đợi.
Đợi mặt trời lặn, đợi trăng sáng, đợi sao giăng khắp trời, mọi người đều đi xa.
Một người đàn ông đi tới, cười hì hì nói: “Em gái, em ăn cơm chưa?”
Chu Diễm đổi một chỗ khác.
Người đàn ông kia lại đi tới: “Em gái, có phải là không có chỗ đi không? Ăn cơm với anh nhé? Nhà anh ở bên kia.”
Chu Diễm ôm túi sách chạy trốn, người đàn ông đằng sau đuổi theo cô, chân cô như bị rót chì, nặng trịch, chạy tới nơi có nhiều người, người đàn ông kia mới phẫn nộ bỏ đi.
Chu Diễm tông phải một đứa trẻ đang cầm bát cơm ăn, bát của đứa trẻ rơi xuống đất, một người phụ nữ chạy tới, chỉ vào Chu Diễm lớn tiếng ồn ào, bà ấy nói tiếng địa phương, cô nghe không hiểu nhưng nghĩ cũng biết đó là lời mắng người.
Chu Diễm luôn miệng nói xin lỗi, giọng nói khàn khàn run run, không giống như tiếng của cô.
Cô kéo đôi chân đi tới bến tàu, run rẩy lấy di động, gọi điện thoại cho mẹ, bị cắt đứt, gọi điện thoại cho Phương Phương, bị cúp máy, gọi điện thoại cho chú Ngô, tắt máy.
Chu Diễm giấu mình vào một góc tối như mực, một mực đợi một mực chờ, đập vào mắt cô là thế giới màu đen, một màu đen vô tận không thấy bến bờ, một tâm tình tuyệt vọng xông vào lòng cô.
Đột nhiên, xa xa có một điểm đen.
Điểm đen này di động tới, càng ngày càng gần, đi về phía bến tàu, là hướng đi tới thuyền.
Chu Diễm đứng lên, hai chân run lên, cô chạy về phía anh.
Người nọ nhảy lên thuyền, còn khoảng trăm mét, Chu Diễm hô: “Anh ba ——”
Người nọ quay đầu lại, nhìn về phía cô.
Còn gần 100 mét, người nọ đi vào khoang điều khiển, Chu Diễm hô: “Anh ba ——”
Còn gần 50 mét, thuyền hình như bắt đầu hoạt động, Chu Diễm hô: “Anh ba ——”
Còn gần mười mét, cả người Chu Diễm bổ nhào qua, cô ngã trên mặt đất, cô đứng lên, đuổi theo thuyền chạy.
Trong gió đêm, cô kêu lên một tiếng: “Anh ba ——”
“Lý Chính ——”
“Lý Chính ——”
“Lý Chính ——”
Thuyền ngày càng đi xa, cuối cùng không thấy bóng dáng đâu.
Sinh Đồ Sinh Đồ - Kim Bính