A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 295
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 746 / 1
Cập nhật: 2017-11-16 16:38:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 174 - Đại Tụ Hội Của Thế Lực Tà Ác
harles cũng không phải người có tội ác tày trời gì, cũng không có đem Lý Đông Tây cùng Tô Khải Trình cấp thế nào, chỉ là hai người kia đều bị Charles tạm thời nhốt lại để cho vệ sĩ trông coi, khôi hài là bọn hắn cư nhiên bị giam chung với nhau.
Charles đồng ý để Đường Phong đi xem bọn người Lý Đông Tây cùng Tô Khải Trình, lúc Đường Phong đi vào căn phòng liền thấy một màn như thế này.
Tô Khải Trình một bộ nữ vương gác hai chân lên chiếc bàn duy nhất trong phòng, có chút buồn chán cầm điều khiển từ xa liên tục đổi kênh TV, thoạt nhìn hoàn toàn chính là đang giết thời gian.
Mà Lý Đông Tây mang đôi kính đen to bản lại giống như một tiểu nô lệ bên người nữ vương khổ ha ha cúi người, đứng một bên của Tô Khải Trình giúp nam nhân xoa bóp đấm vai, thỉnh thoảng lại lấy tay lau mồ hôi, xem bộ dáng là bị ngược đãi đã lâu.
Đường Phong thật không phải cố ý cười ra, nhưng cậu thực sự nhịn không được mà phải cười ra.
Lúc biết Tô Khải Trình cùng Lý Đông Tây đều bị nhốt trong một căn phòng cậu còn lo lắng hai người kia có thể đánh nhau hay không, có thể làm cho long trời lở đất hay không, thế nhưng hiện tại thoạt nhìn…
Ngô, tựa hồ ở chung rất tốt a.
“Đường đại ca!” Vừa nghe đến tiếng cười của Đường Phong, Lý Đông Tây liền quay đầu nhìn qua, thấy là người quen, tiểu tử này chỉ còn kém quỳ xuống hô to một tiếng “mau tới cứu em a”.
Hai ngày này Tô Khải Trình đem Lý Đông Tây lăn qua lăn lại không nhẹ a.
Nghe được tiếng cười của nam nhân, Tô Khải Trình đem remote trong tay ném qua một bên, cũng không trông nom ngụy trang như bình thường, hướng về Đường Phong cười xán lạn, so song đưa tay hướng về Lý Đông Tây đang muốn chạy hướng Đường Phong kéo lại, chính mình bước lên trước: “Ngày đó tôi thấy cậu ngủ rất say nên không có quấy rối cậu, ở cùng một chỗ với Charles thật khổ cực đi?”
“Hoàn hảo.” Đường Phong nhìn về phía Lý Đông Tây bị Tô Khải Trình kéo ngã trên mặt đất, “Tô tổng thực sự biết hưởng thụ.”
“Sao nói như vậy?” Tô Khải Trình cười liếc mắt nhìn nam tử trẻ tuổi vừa đứng dậy từ mặt đất hẹ giọng, “Lý Đông Tây, tôi có sai sử cậu sao?”
“Không có! Không có!” Đầu của tiểu tử lay động giống như trống bỏi.
“Tôi có ép cậu đấm lưng xoa bóp cho tôi sao?” Dáng dấp cao ngạo vung lên khóe môi.
“Không có! Không có! Đều… đều là tôi tự nguyện!” Lý Đông Tây đẩy đẩy kính đen trên sống mũi, rất giống như cô vợ nhỏ bị ức hiếp mà cúi đầu.
Xét thấy Tô Khải Trình đã từng bắt cóc mình, Đường Phong một chút cũng không tin Tô Khải Trình sẽ không uy hiếp hay khi dễ Lý Đông Tây, đứa trẻ vẫn còn đi học chưa từng có kinh nghiệm từng trải trong xã hội, chỗ nào có thể so với con cáo già lăn lộn nhiều trong xã hội như Tô Khải Trình?
Đường Phong vẫy tay ý bảo Lý Đông Tây đi qua, cậu muốn nói vài lời với tiểu tử trẻ tuổi này.
Lý Đông Tây ngay từ đầu còn không dám đi qua, liên tiếp hướng Tô Khải Trình nhìn qua, một bộ bất an bước đi hai ba bước lại nhìn về nam nhân khoanh tay đứng một bên, bước hai ba bước lại len lén nhìn Đường Phong.
“Đi qua a.” Tô Khải Trình trừng mắt Lý Đông Tây, thanh âm vừa nói ra thiếu chút nữa hù Lý Đông tây sợ đến quỳ rạp xuống đất. Đường Phong lắc đầu, không biết Tô Khải Trình rốt cuộc đã làm gì mà đem Lý Đông Tây dọa thành bộ dáng như vậy, cậu nhìn không được, đành thẳng thắn bước đến đem Lý Đông Tây kéo ra khỏi phòng.
Vừa ra ngoài, Đường Phong liền hỏi: “Tô Khải Trình đã làm gì cậu, cậu nói cho tôi biết.”
“Không, không có.” Cúi đầu, Lý Đông Tây liên tục lay động đầu.
“Sợ cái gì, hắn có nhiều tiền hơn thế lực có lớn hơn thì cũng chỉ là một cá nhân, hiện tại còn không phải cũng giống như cậu đều bị nhốt lại sao, so với cậu tôi càng hiểu tến kia hơn, nói cho tôi biết, hắn có khi dễ cậu hay không?” Căn cứ vào tâm tình “đồng bệnh tương liên”, Đường Phong chuẩn bị làm chủ cho Lý Đông Tây.
“Đường đại ca, thực sự không có gì, hắn chỉ là khiến em hảo hảo hầu hạ hắn liền có thể không truy cứu chuyện em chụp lén hắn cùng Ca Trần.” Xoa xoa mũi, Lý Đông Tây thành thật nói.
Hảo hảo hầu hạ… lẽ nào hai người?” Đường Phong nhíu mày, một mầm non hảo hảo không phải là bị hủy rồi đi? Nếu Tô Khải Trình thực sự làm gì với Lý Đông Tây, hiện tại cậu sẽ chạy vào phòng kia cấp tên kia vài đấm.
“Không có! Không có!” Lý Đông Tây phản ứng kịch liệt, vội vã lắc đầu xua tay, “Đường đại ca, anh đừng suy nghĩ nhiều, hắn chỉ là khiến em xoa bóp hay rót nước cho hắn linh tinh thôi, với bộ dáng của em Tô tổng có chỗ nào để vào mắt a.”
Gãi gãi đầu, Lý Đông Tây hắc hắc cười hai tiếng.
Nhưng Đường Phong lại thực sự nhìn chằm chằm Lý Đông Tây một hồi, cười nói: “Tôi xem mới không phải, nếu như cậu tháo mắt kính lại hảo hảo đổi trang phục một chút cũng là một gia hỏa đẹp trai a.”
Cùng Lý Đông Tây đùa giỡn một chút, hay ngày nay tiểu tử này phỏng chừng bị dọa không nhẹ. Đường Phong mang theo Lý Đông Tây đi đến nhà hàng bên cạnh gọi vài món đồ ăn, vừa ăn cơm vừa cùng người thanh niên nói chuyện.
“Hai ngày nay có bị khi dễ không?” Đường Phong rót cho Lý Đông tây một ly nước trái cây.
“Không có, lúc đầu có chút sợ, nhưng sau đó ở cùng Tô tổng kỳ thực cũng không còn quá sợ nữa.” Lý Đông Tây tiếp nhận cái ly mở ra cái miệng nhỏ nhắn uống xuống.
Đường Phong cười cười, như thế, đợi một mình vẫn không yên tâm bằng hai người cùng đợi, tuy rằng Tô Khải Trình người này hơi xấu tính một chút, nhưng chí ít cũng là một người.
“Ngày mai đến đảo phổ cát cậu sẽ xuống thuyền, chuyện trở về tôi sẽ tận lực an bài giúp cậu, sau khi trở về không nên đem việc này đi nói lung tung, cậu hiểu chưa?” Tuy rằng Đường Phong cảm thấy dù Lý Đông Tây đem chuyện này nói lung tung cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì, nhưng loại chuyện này mặc kệ là cậu, Tô Khải Trình hay là Charles, cũng không mong muốn bị người nơi nơi loạn nói.
Một người bình thường như Lý Đông Tây đích xác sẽ không tạo thành thương tổn cho bất kì ai, nhưng chính bản thân cậu ta lại là người dễ bị thương tổn.
“Em sẽ không nói, nếu em nói ra thì cả đời không lấy được vợ.” Người thanh niên liên tục thề thốt.
Việc Đường Phong có thể làm cũng chỉ là như vậy, dù sao Lý Đông tây có thể nói là bị cậu liên lụy, cũng may Charles cũng không phải là cái đại phôi đản động một chút liền giết người như trong phim ảnh.
“Đường đại ca, vậy còn anh?” Lý Đông Tây lo lắng hỏi.
“Tự mình trở về.”
Cậu a, cậu chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Vũ hội buổi tối, Đường Phong một chút cũng không muốn tham gia, nhưng Charles vẫn ngoan cố đưa tới cho cậu lễ phục cùng mặt nạ như cũ.
Không sai, chính là mặt nạ.
Chủ đề của vũ hội chính là mặt nạ, khách nhân dự họp đêm nay đều bị yêu cầu phải đội mặt nạ thuộc về chính mình, mặt nạ của Charles là một mặt nạ màu vàng khảm bảo thạch che nửa mặt, có chút quá phận xa hoa, mang trên người bình thường phỏng chừng chỉ có thể có một chữ tục, thế nhưng cái loại xa hoa này lại vô cùng tương xứng với Charles.
Người này đứng ra chính là bộ dáng muốn hô to một tiếng “ta là quốc vương”.
Về phần Đường Phong, mặt nạ màu bạc vô cùng đơn giản, bên trên khảm mấy khỏa rubi, sạch sẽ lại không thiếu đặc sắc, ở phương diện thưởng thức thẩm mỹ Charles luôn luôn khiến Đường Phong thỏa mãn.
“Mình anh đi là được rồi, không cần phải lôi kéo tôi đi?” Mặc xong lễ phục cùng đeo mặt nạ, Đường Phong hướng về gương nhìn thoáng qua, một bộ trang phục như vậy trừ khi là người vô cùng quen thuộc nếu không sẽ không thể nhận ra cậu là ai. Đường Phong lại nhìn về phía Charles, hình thể cùng khí chất của người này phóng đầy xung quanh, dù mang mặt nạ ngươi cũng biết hắn là Charles.
“Bảo bối, người ta chỉ là luyến tiếc cậu mà thôi!” Vừa nói liền ôm lên, Charles nhẹ nhàng ở trên người Đường Phong sờ a sờ, thuận thế ôm lấy thắt lưng của nam nhân, “Đêm nay cậu thế nhưng là bạn nhảy của tôi, duy nhất a.”
Đường Phong đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Cậu thiêu mi hỏi: “Chờ một chút, anh không phải là định cứ như thế mà ôm tôi đi ra ngoài đi?”
“Kỳ thực tôi càng muốn cùng cậu hai người khiêu vũ đi vào, nhưng tôi cảm thấy như vậy có chút quá sức tưởng tượng.”
May là Charles không dự định lôi kéo cậu cùng nhau nhảy, nếu không Đường Phong tuyệt đối sẽ nổi điên, đây cũng quá khôi hài rồi.
Cũng không có cấp Đường Phong cơ hội để cự tuyệt, cái tên Charles cậy mạnh này liền ôm nam nhân trực tiếp cho vệ sĩ mở cửa ra, hắn lấy tư thái của một vị vương mang theo Đường Phong đi vào hội trường.
Bọn họ vừa rồi đang ở trong phòng nghĩ dành cho khách quý tham gia vũ hội ở hội trường, Đường Phong vẫn luôn cho à bọn họ sẽ lấy tư thái bình thường tiến vào, nhưng sau khi cửa mở ra cậu mới phát hiện chuyện căn bản không hề diễn ra như vậy.
Không biết vì sao một đám người ngay khi bọn họ bước vào liền tự động đem lộ nhường lại, phân ra đứng ở hai bên vỗ tay hoan nghênh, nếu như dưới chân có thêm một tấm thảm đỏ, rồi đem đại hùng bên người biến thành một mỹ nữ mặc áo cưới, Đường Phong sẽ cảm thấy bây giờ là đang đi vào giáo đường kết hôn.
“Đây là có chuyện gì?” Đường Phong trực tiếp hướng trên lưng Charles nhéo một cái.
“Bảo bối nhi, có chút đau a, ở trước mắt công chúng thế nhưng cậu lại muốn liếc mắt đưa tình với tôi, tôi thế nhưng sẽ tổn thọ a.” Charles thì thầm với nam nhân, lại thỉnh thoảng cùng khách nhân hai bên phất tay chào hỏi.
“Bọn họ là ai?”
“Đừng vội, tôi sẽ chậm rãi giới thiệu cho cậu, thấy cái người mập mạp bên kia không? Hắn là đồng bọn hợp tác bên Trung Đông của tôi, buôn lậu dầu mỏ liền có thể dựa vào hắn, hắn kỳ thực là hoàng tộc một vùng Trung Đông, cậu phải biết rằng người buôn bán súng đạn ở Mỹ rất tốt, cho nên thỉnh thoảng hắn cũng sẽ âm thầm mua một ít vũ khí từ chỗ của tôi.”
“Úc, còn có vị mỹ nữ có vóc người siêu chuẩn bên kia, là tình nhân của vị vua kim cương ở Nam Phi, song song cũng phụ trách giúp nam nhân kia nói chuyện làm ăn, tôi thế nhưng là đại hộ khách của bọn họ khi buôn lậu ở Châu Âu, bất quá gần đây bọn họ không quá an phận, dám chọc vào tôi rồi thì hắn cũng sẽ không yên.”
Nghe giống như một đại vũ hội dành cho tập thể những thế lực tà ác, nhiều nhân vật quan trọng như vậy đều ở chỗ này, thảo nào hai ngày nay Charles không ngừng nhảy nhót hưng phấn cạnh Đường Phong, đây không phải là phim ảnh về hắc bang, mà là đại tụ hội của thế lực tà ác chân chính, tùy tiện bắt lấy một người ở đây đều sẽ gây nên một hồi gió lớn.
Tiếp xúc với người ở nhân sinh khác nhau liền khác biệt, hay phải nói là cùng tiếp xúc với một người lại có cái nhìn khác nhau.
Nhất là khi Đường Phong ở trên yến hội thấy được nhiều người vô cùng quen mắt dù họ đã dùng mặt nạ che lại, loại cảm giác này càng lúc càng rõ ràng, có một số người cậu đã từng gặp qua lúc còn là Fiennes, mặc dù lúc đó không quá thân thiết, nhưng cậu nhớ là những người này đều làm sinh ý bình thường.
Hiện tại đến xem, hẳn đó chỉ là cái vỏ ngoài được bày ra.
“Người, quả nhiên không thể chỉ nhìn mặt ngoài.”
Đường Phong từ trong khay rượu của bồi bàn cầm lấy một ly cốc-tai, mặc dù đây là đại tụ hội của thế lực tà ác, thế nhưng nhìn những người này, áo mũ chỉnh tề, ăn nói khôi hài, cử chỉ ưu nhã khéo léo, ngươi rất khó đem những người này cùng hai chữ “bại hoại” liên hệ cùng một chỗ.
“Tôi cảm thấy mặt ngoài cùng mặt trong của tôi đều hết sức ưu tú.” Charles ở bên cạnh cậu dõng dạc.
Đột nhiên Đường Phong có suy nghĩ, Charles bày ra vũ hội hóa trang, yêu cầu mang mặt nạ như vậy, có đúng hay không là do muốn che giấu mắt gấu mèo do bị đánh của hắn a?
Kỳ thực cũng đã hai ngày, mắt gấu mèo của Charles cũng không còn quá rõ ràng, chỉ thoạt nhìn giống như không ngủ đủ mà thôi.
Charles mang theo Đường Phong đi dạo một vòng quanh vũ hội, cùng cái hoàng tộc Trung Đông này tâm sự, cùng cái Kim cương Vương lão ngũ kia trò chuyện, nếu như bỏ đi nhân tố bất an, việc nói chuyện phiếm ở vũ hội này đích xác đem đến lợi ích không nhỏ, mặc kệ là hắc đạo bạch đạo hay là hắc bạch lẫn lộn, phàm là những người thành công đều có phương pháp cùng chuẩn mực của riêng mình.
Mà khi ngươi có thể cùng đối phương nói chuyện phiếm sẽ có thể rõ ràng lý niệm cùng thái độ của đối phương.
Lá gan của những người này đủ lớn, có can đảm khiêu chiến quyền uy, tuy rằng nguy cơ trùng trùng lại tràn ngập tính không xác định, nhưng phiêu lưu càng lớn thì lại càng mang lại lợi ích càng nhiều cho bọn họ.
Âm nhạc trong yến hội đột nhiên trở nên du dương nhu tình, các thân sĩ đều hướng các nữ sĩ vươn tay mời nhảy cùng, chỗ tốt của mang mặt nạ chính là có thể ngụy trang cùng ẩn dấu loại lạc thú tìm tòi dưới một loại không khí thần bí đầy kích thích, so với bình thường càng thêm dày dạn cùng lớn mật.
Chỉ cần có chút ngưỡng mộ, cũng có thể ở dưới sự che chở của mặt nạ mà tiến lên đưa ra lời mời lớn mật.
“Tôi có thể có được vinh hạnh được nhảy cùng cậu không?” Charles cũng vậy, tuy rằng người này cho dù không có đeo ặt nạ cũng sẽ làm theo ý mình như trước.
Không có gì là không thể.
Đường Phong ôm lấy thắt lưng Charles: “Tôi nhảy bước nam.”
Tiền đề là ngươi đến nhảy vũ bộ của nhà gái.
“Vinh hạnh của tôi.” Charles đối với điều này không chút ngại ngùng, chỉ có nam nhân quá không tự tin mới có thể quan tâm đến loại hư vô kia, nhưng loại chuyện này trừ mình để ý thì người khác căn bản sẽ không đi quan tâm.
Charles đặt tay lên vai Đường Phong, ngay lúc bắt đầu bước nhảy đầu tiên liền nhẹ giọng cười: “Thân ái, tôi từng xem qua tiết mục kỳ các cậu học khiêu vũ, cậu nhảy thật tốt, từ lúc đó tôi đã muốn khiêu vũ cùng cậu, cảm giác nhất định rất mỹ diệu.”
“Hiện tại tuyệt vời không?”
“Tuyệt vời vượt xa trong tưởng tượng.” Charles thấp giọng nở nụ cười, không chút nào che giấu tâm tình đang rất tốt của mình.
Đường Phong ôm thắt lưng không quá tinh tế của Charles rồi vỗ nhẹ nhẹ lên lưng của đối phương, ở giây phút tiếp cận liền thấp giọng hỏi: “Anh không phải đã mời Ivan sao? Ngày hôm nay có nhiều thế lực tà ác ở đây như vậy, hắn có thể làm gì hay không a, nói thật, tôi hoàn toàn không hiểu quan hệ phức tạp giữa các anh.”
Rõ ràng là hắc đạo cùng bạch đạo, nhưng có đôi khi lại khiến cho người khác không thể phân rõ ràng.
Giống như hiện tại, đại tụ hội của thế lực tà ác cũng không có ai để ý tới, bất quá cũng không quá kì lạ, Trung Quốc có câu ngạn ngữ là “nước trong quá ắt không có cá.” Dù sao trong cái ao cá nho nhỏ này cũng phải có nhiều cộng đồng cùng sinh tồn mới có thể tồn tại lâu dài.
Chỉ là dù Đường Phong không quá am hiểu phương diện này cũng sẽ không đi tìm hiểu quá sâu, biết đến quá nhiều chuyện, có đôi khi chính là tự đi tìm phiền não, đôi khi cứ nên tin vào cách nói “Ngốc nhân có ngốc phúc” là được.
“Thế lực tà ác? Ha ha ha!” Charles nở nụ cười, mở to hai mắt trừng nam nhân, kề vào sát lỗ tai của Đường Phong mà nói: “Bảo bối thân ái của tôi, đó là do cậu chưa từng tiếp xúc qua vọng tròn này mà thôi, muốn bắt lại tất cả những người ở trên thuyền này, hiệu ứng có được thế nhưng có thể so với chiến tranh thế giới lần thứ ba.”
“Mỗi người ở đây, nếu như xảy ra chuyện gì đều sẽ khiến kim tự tháp vững chắc lung lay, cậu chỉ thấy bọn họ buôn lậu súng ống đạn dược hay sinh ý trái pháp luật gì đó nhưng thật ra phía sau luôn có được sự chống đỡ của chính phủ các nước, có rất nhiều chuyện người của bạch đạo không tiện xuất hiện chính diện, thỉnh thoảng sẽ cùng hợp tác với những người xen lẫn trong bóng tối như chúng ta.”
“Có cảm giác như quan tặc một nhà a.” Theo sự di động trong sân nhảy, Đường Phong thỉnh thoảng cũng quan sát những người ở xung quanh, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa thấy nhóm người của Ivan.
Charles bổ sung: “Cũng không thể hoàn toàn nói như vậy, người hợp tác cùng chính phủ cũng chỉ là số ít, cậu cũng biết đấy, những người thống trị quốc gia luôn tự cho mình là đúng, luôn luôn mong muốn tất cả mọi người đều nghe lệnh của họ mà làm việc, nhưng điều này là không có khả năng. Lực lượng tự do phi chính phủ cùng lực lượng của chính phủ, hai bên tương hỗ chống chọi song song lại tìm kiếm sự cân đối.”
Nhưng sự cân đối này lại phải tìm được như thế nào?
Đường Phong vừa thả lỏng liền cảm thấy có người nhìn theo bóng lưng của cậu, loại ánh mắt giống như kim châm đâm vào người khiến cho cậu không hay biết cũng khó.
Lúc này âm nhạc cũng ngừng lại, Charles cùng Đường Phong cũng rời khỏi sân nhảy, cậu quay đầu nhìn về nơi phát ra đường nhìn, trên ũ hội hóa trang có một nam tử trẻ tuổi duy nhất không mang mặt nạ đang đứng cạnh sân nhảy, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Trên vũ hội đại khái có vài người biết Ivan đều hướng ánh mắt mang theo địch ý hay hoài nghi về phía Ivan.
“Người này thật thích gây náo động.” Charles sách một tiếng, sau đó hướng về nam tử trẻ tuổi đi đến, mở ra hai tay hoan nghênh, “Nhìn xem ai đây, oa nga, không phải tổ trưởng Ivan khả ái của tổ chức hình cảnh quốc tế vì nhân dân phục vụ sao? Hoan nghênh quang lâm a, tổ trưởng Ivan.”
“Tôi có việc muốn nói với anh.” Ivan cũng không có đi nhìn Đường Phong bên cạnh Charles mà là đi thẳng về phía Charles.
“Ngoại trừ nói chuyện yêu đương, tất cả đều có thể.” Charles vẫn là một bộ bất cần đời, ngửa đầu ha ha phá lên cười, người này luôn luôn muốn cười liền cười, muốn nói cái gì liền nói, không chút thèm để ý ánh mắt của người khác.
Người như vậy có đôi khi khiến Đường Phong rất thưởng thức cùng ước ao, người thường rất khó có thể phóng khoáng như vậy, cuộc sống dưới ánh đèn của ngôi sao bọn họ đều phải vì hình tượng của chính mình mà chú ý thật kỹ lời nói cùng việc làm.
Charles nhìn về phía Đường Phong, người sau vội vã gật gật đầu: “hai người cứ từ từ mà nói chuyện.”
Loại chuyện này Đường Phong còn không ngốc đến nỗi chủ động can thiệp vào.
Charles cũng không phải kẻ ngu ngốc, biết chuyện gì Đường Phong có thể lý giải, chuyện gì người nam nhân này cách càng xa càng tốt.
“Chờ tôi một chút bảo bối, tôi sẽ trở về rất nhanh.” Charles lại bổ sung một câu, “Tối đa là năm phút.”
Năm phút có thể nói được gì a?
Charles cùng Ivan và mấy người vệ sĩ tiến vào trong phòng thay quần áo của Charles, Đường Phong một mình cầm ly rượu đi lên sân thượng của du thuyền vừa uống chút rượu vừa hứng gió biển, thỉnh thoảng cũng có một hai người nỗ lực đến gần, nhưng đa phần đều là chưa đến gần được nửa bước đã bị vệ sĩ do Charles an bài thỉnh đi.
Lại là loại đường nhìn kia?
Đường Phong đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn cậu, thế nhưng Ivan vừa đi cùng Charles để đàm luận, vậy thì không phải là Ivan, vậy là ai a?
Đường nhìn tựa hồ đến từ vũ hội, cậu quay đầu lại nhìn về phía yến hội, ánh mắt kia chợt lóe rồi biến mất khiến cậu khó có thể bắt được, giống như một cây châm nhẹ nhàng cắm vào trên lưng của cậu, không đau đớn nhưng lại khó chịu một cách quái dị.
Nếu như không phải Ivan, chẳng lẽ lại là đồng nghiệp mà Ivan mang đến?
Nhưng là một người bình thường không nên nhìn cậu như vậy, trong nháy mắt vừa rồi cậu bỗng nhiên có loại ảo giác mình bị người xem như con mồi mà rình rập, trên lưng đều đã đổ một chút mồ hôi lạnh.
Người ở vũ hội đều mang mặt nạ, mọi người ă uống linh đình, bước nhảy tiêu sái, một thân hoa phục mang theo mặt nạ tinh mỹ, cứ nhìn như vậy, cậu că bản không biết là ai đang nhắm vào cậu.
Đường Phong dời đường nhìn ra khỏi đám người, nhưng đối phương tựa hồ như đang muốn cùng cậu ngoạn trò chơi, thỉnh thoảng sẽ đột nhiên lại nhìn cậu, mà ngay khi Đường Phong theo cảm giác quái dị này nhìn lại thì chỉ thấy những người đang nói chuyện phiếm, căn bản không hề chú ý đến cậu.
“Đại Mạch Khắc, tiểu Mạch Khắc, hai người có cảm thấy có ai đang nhìn chằm chằm các anh không?” canh giữ bên cạnh Đường Phong chính là hai trợ thủ đắc lực của Charles.
“Không có a, Đường tiên sinh, có cái gì không thích hợp sao?” Đại Mạch Khắc cẩn thận hỏi, song song đường nhìn đặt trong đám người càng thêm kỹ càng.
“Tôi… luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm tôi, có thể chỉ là ảo giác.” Đường Phong thở dài, có thể hay không là hai ngày nay quá nhạy cảm?
Tiểu Mạch Khắc hì hì nở nụ cười: “Đường tiên sinh, tôi thấy nhất định là do ngài cùng lão đại một màn kia khiến tứ phía kinh diễm làm cho có vài tên muốn đến gần a.”
“Hanh, mấy tên không biết sống chết, cho rằng lão đại tạm thời rời đi là có thể đến gần làm xằng làm bậy.” Đại Mạch Khắc nghiễm nhiên đem câu nói “có người nhìn chằm chằm tôi” trong miệng Đường Phong lý giải là có kẻ đang muốn ăn thịt thiên nga.
Máy hát vừa mở ra liền không thể thu lại được rồi, đại Mạch Khắc bắt đầu liên tục nói tốt về Charles, mặc dù có một vài lời Đường Phong nghe cảm thấy hình như cũng không có ích cho lắm.
“Kỳ thực lão đại người này đặc biệt chung tình, nam nhân hoa tâm chỉ cần gặp người thích hợp sẽ trở nên chung tình, nhưng chuyện đó cũng không có biện pháp, lão đại vừa suất lại có mị lực, không biết đã có bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ muốn sáp lại.” Đại Mạch Khắc nói.
Tiểu Mạch Khắc tiếp ngay sau đó: “Không sai, tôi cảm thấy Đường tiên sinh nhất định là người do ông trời tác hợp dành riêng cho lão đại a!”
Đường Phong trợn mắt, đây là cái gì cùng cái gì a?
Siêu Sao Siêu Sao - Vạn Diệt Chi Thương Siêu Sao