The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 295
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 746 / 1
Cập nhật: 2017-11-16 16:38:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31 - Ai Muốn Ngồi Xe Của Anh ( 2 )
hương 31: Ai muốn ngồi xe của anh ( 2 )
Ngoài cửa sổ sấm sét đan xen, mưa rào rơi lách cách nện lên cửa sổ xe lạnh lẽo, mới chỉ là buổi chiều mà thôi, sắc trời cũng đã lờ mờ giống như ngày tận thế đã tới.
Một tay chống lên bên má, Đường Phong nhìn thành thị bị dầm mưa ngoài cửa sổ, tóc đen nhỏ vụn mà có vẻ đặc biệt mềm mại rơi trên gương mặt cậu, đường cong từ cằm tới cổ duyên dáng giống như một con thiên nga đen kiêu ngạo.
Cần gạt nước trên kính chắn gió đều đặn quét qua quét lại, giọt mưa rơi lên, rất nhanh lại bị quét đi, hiệu quả cách âm của xe rất tốt, người ở trong xe không nghe thấy thanh âm bên ngoài dù chỉ là một chút, hậu quả mang đến chính là hiện tại trong xe chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người đàn ông, đáng lẽ là an tĩnh khiến người ta xấu hổ, đáng tiếc hai người này cũng không phải là người dễ dàng rơi vào xấu hổ.
Một người bình tĩnh tự nhiên lái xe, một người nhớ lại chuyện diễn thử vừa rồi căn bản không thèm để ý đến người lái xe.
“Cậu là ai?” Trong không khí yên tĩnh đột nhiên tuôn ra một câu nói, thanh âm mềm nhẹ, nhưng vang dội bên tai Đường Phong.
“Lục tổng, tôi là Đường Phong, nhân viên của anh.” Cố ý nặng thêm giọng điệu ở hai chữ nhân viên, nếu như anh là chủ tịch của một công ty, còn coi tôi là nhân viên của anh, vậy xin anh đừng ở trước mặt tôi vui vẻ với người công ty khác như vậy
.
Biết rõ Lục Thiên Thần hỏi không phải là cái này, Đường Phong vẫn quyết định giả ngu đến cùng, cho dù đi thử DNA cũng không thể thay đổi chuyện cậu là Đường Phong.
“Cậu đang oán giận tôi không coi cậu là nhân viên?” Người này vậy mà cũng theo đề tài nói tiếp.
“Là tôi làm nhân viên không tốt.” Thu lại đường nhìn từ ngoài cửa sổ, Đường Phong tựa đầu lên ghế xe mềm mại, cậu híp mắt lại, tuy rằng không quá quen thuộc thành phố S, nhưng cậu chắc chắn con đường này không phải đường quay về biệt thự của Charles.
“Cậu hiểu thì tốt.” Lời này nói đến kiêu ngạo.
Đường Phong nhịn lại xung động khinh bỉ, thờ ơ nói: “Lục tổng, anh có chắc đường này là đưa tôi về nhà không?”
“Vậy ra cậu đã coi biệt thự của Charles là nhà của cậu? Chỉ có một tháng mà thôi, đến lúc đó cậu nhất định phải dọn đi.” Lục Thiên Thần vẫn như cũ tự nhiên lái xe cũng không trả lời vấn đề của Đường Phong.
Dọn đi là chắc chắn, ở chung với Charles một tháng cũng chỉ là thực hiện ước định của Đường Phong lúc trước mà thôi, hơn nữa Charles nhìn cũng không tệ lắm.
Hiện tại cậu nghĩ đến Đường Phong chỉ từng là một quân cờ trong tay Lục Thiên Thần thì có chút cảm thán, trên đời này một ông chủ có thể làm được như Lục Thiên Thần cũng thật đúng là không dễ dàng.
Để tránh cho mình nhịn không được miệng ra lời độc, Đường Phong lựa chọn ngậm miệng mình lại, hợp đồng quản lý của cậu còn đặt ở trên người Lục Thiên Thần.
Xe chạy nhanh đến một nhà hàng cao cấp nổi tiếng trong thành phố, nơi này lúc Đường Phong làm siêu sao cũng đã tới, hương vị rất tốt, giá cả càng hấp dẫn.
Ông chủ Lục keo kiệt chanh chua lại hà khắc muốn mời cậu đi ăn? Đường Phong ngồi ở vị trí phụ lái nhìn nhìn người ở bên cạnh.
“Ánh mắt của cậu giống như đang nói, tôi keo kiệt đến nỗi sẽ không mời nhân viên đi ăn.” Lục Thiên Thần đột nhiên nở nụ cười, người này bình thường luôn luôn một kiểu mặt, hiện tại thoáng cái cười rộ lên không khiến cho Đường Phong cảm thấy anh tuấn hơn bao nhiêu, chỉ có sởn gai ốc.
“Lục tổng, mắt của tôi không biết nói.” Đường Phong nhìn nhìn cửa xe, rõ ràng vẫn đang khóa, Lục Thiên Thần không mở khóa cậu cũng không thể đi xuống, hai người cứ như vậy ở trong xe làm cái gì.
“Tôi thấy ánh mắt của cậu trái lại rất biết nói.” Lục Thiên Thần hướng Đường Phong vẫy vẫy tay.
Đường Phong khó hiểu nhìn hắn.
“Hôn môi.” Vô cùng đơn giản, tự nhiên nhiên phun ra hai chữ.
“Lục tổng, anh đang nói cái gì vậy?” Cậu vừa rồi nhất định là nghe nhầm.
“Hôn môi.” Lục Thiên Thần vươn tay đè lại vai Đường Phong, “Giống như cậu và Kino vậy.”
“Vì sao?” Trước đó anh rõ ràng ghét tôi như vậy.
“Hôn kỹ của ngươi quá kém, mất mặt.”
Đây là cái lý do rách nát gì, Ca Trần không kém sao? Ở trong lòng Kino giống như một chú chim nhỏ không hề có sức chống cự, cậu chí ít còn chống đối một hồi lâu.
Siêu Sao Siêu Sao - Vạn Diệt Chi Thương Siêu Sao