Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Moon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 624 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:38:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
ì nhìn mẹ hắn với ánh mặt lạnh hơn nước đá..
- Chị nhất quyết ngăn cản bọn trẻ à.. – dì hắn nhìn mẹ hắn (O.O)
- Phải.. – mẹ hắn đứng thẳng ng.. – nếu nó là con chị..
- Vậy thì.. – dì hắn tươi cười.. – cứ ngăn cản đi..(O.O)
- Cái gì..- cả bọn há hốc mồm..
- Nhưng muốn vậy thì bước qua xác em đã.. – dì hắn tháo kính ra rồi tung cho hắn..(^^)
Dì và mẹ hắn bắt đầu xông vào nhau, 2 ng bắt đầu tung ra những đòn cước rất hiểm.. khiến cho cả lũ há hốc mồm ngạc nhiên.. hết mức.. còn nó thì chả nghiêm túc gì cả.. đứng nhún nhún rồi lại còn vỗ vỗ tay nữa chứ.. (=.=’’)
- Sống thì phải biết mình là ai, sai thì phải biết sửa, thấy lửa thì phải đổ thêm tí dầu, thấy nhảy lầu thì phải hô to cổ vũ.. – nó phát biểu rồi hét to lên khiến hắn phải bịt tai lại.. – DÌ ƠI.. CỐ LÊN… (=.=’’ bó tay với con này luôn)
- Em bớt miệng chút đi.. đó là mẹ anh mà.. – hắn bịt mồm nó lại.. (>’’ - Con đứng đó.. – mẹ hắn nói.. – mẹ không cần ai ngăn cản..(có ai định ngăn cản bà đâu)
- Nghe đây Trần Kiều Nguyệt Nga..- dì hắn hét lớn.. miệng thở hồng hộc.. đứng lùi ra xa..mẹ hắn
- Dạ.. – nó giật mình khi không lại bị gọi đầy đủ cả họ và tên ra như thế..
-..ta chọn cháu.. – dì hắn xông đến với đại 1 cành cây trong tay đánh mẹ hắn.. – vì chỉ có cháu.. mới có thể khiến Minh Tuấn hạnh phúc.. thằng bé đó.. – dì hắn đứng lại rồi quay lại chỗ mẹ hắn quăng cành cây đi phi thẳng.. mẹ hắn tránh đc.. – sống độc lập từ nhỏ như 1 đứa trẻ không gia đình..
- Dì.. – hắn cáu bẳn.. (>’’ -.. nó không biết đến ngày sinh nhật.. – dì hắn vẫn tiếp tục trong khi cả 2 ng đã mồ hôi đầm đìa.. -..căn nhà lúc nào cũng trống rỗng và thiếu bóng ng mẹ.. mẹ nó.. kẻ đc gọi là mẹ.. ấy.. – dì chạy ra chỗ bãi trống trong khi vừa đỡ đòn vừa chạy.. -..đã đẩy nó cho ta.. để ta nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ đến nay.. và giờ.. bà ta thật sự không biết hạnh phúc của con mình là gì.. để rồi phá vỡ cái gọi là hạnh phúc nhỏ nhoi ấy.. bà ta đã sống 1 cuộc hôn nhân không như ý muốn.. bà ta đổ lỗi ọi ng vì điều ấy.. vì thế những ng xung quanh bà ta không thể có hạnh phúc..
- Dì.. – hắn đứng khựng lại.. – cẩn thận.. dùng tuyệt chiêu phi đồ của dì ấy (>’’ - Thằng cháu ngốc.. – dì hắn cười hiền.. đây là lần đầu tiên dì cười hiền với hắn như vậy.. từ nhỏ trong mắt hắn dì luôn là ng đa mưu, quỷ kế, ranh ma.. khó đỡ.. nhưng đây là lần đầu hắn hiểu dì.. – cái đó ta chỉ dùng ình cháu thôi.. (o.o)
Bụp.. mẹ hắn đạp 1 cái vào bụng dì của hắn khiến dì ngã dúi ra đằng sau.. nhưng dì hắn vẫn đứng dậy đc..
- Em không nên nói chuyện khi đang đánh…- mẹ hắn nhìn..
- Ara.. – dì của hắn che miệng cười.. – nhân vật chính cuối cùng cũng xuất hiện... (bà này luôn khó đỡ thế đấy)
Tất cả mọi ng đều quay ra nhìn bên ngoài..
- Nếu nhà ta chuyển về đây ở thì đúng thật là 1 việc rất tốt, nơi đây khá yên tĩnh và đẹp.. rất tốt cho sức khỏe.. – 1 cụ bà quắc thước đi bên cạnh 1 cụ ông có vẻ rất quyền quý, đằng sau là cậu con trai cũng đã đứng tuổi – 2 đứa chúng bay lại đánh nhau nữa phải không.. lần này vì chuyện gì mà lôi cả 2 bố mẹ già về đây.. – Lã Ngọc Lân.. bà ngoại của hắn.. ng mà coi là nghiêm tính kèm với việc ác khẩu nhất nhà.. ng mà cả mẹ và dì của hắn đều sợ.. (=.=’’)
- Bà nghiêm với nó vừa thôi.. bà xem cả cháu của bà cũng sợ rồi..– ông của hắn.. Hồ Tùng Duy Dương.. là 1 ng nhân hậu và rất thương hắn..(=.=’’)
- Minh Tuấn.. thấy ông bà về không mau ra đón.. – ba của hắn.. Hoàng Trình Hạ Du.. là 1 ng nghiêm khắc nhưng rất mực thương con.. và ba hắn ấn tượng với nó, quý nó ở mọi đặc điểm.. (^^)
- Ông, bà, ba.. – hắn cười hớn hở chạy ra vậy mà vẫn nắm tay nó lôi cứ như nó là cái diều ko bằng ý.. còn nó thì cứ núp sau cái ng to lớn của hắn.. – sao mọi ng lại về đây.. (^^)
- Thì dì mày gọi bà về dự đám cưới của mày đó.. – bà hắn ngó ngó dì.. – thế 2 đứa đánh nhau vì cái gì nào.. (=.=’’ vì cái đám cưới ạ)
- Ko vì gì cả thưa mẹ.. mẹ nên về nghỉ ngơi.. – mẹ hắn bực dọc quay đi...
- Ối.. – dì hắn che miệng.. – chị nói hay chưa.. chị ép Minh Tuấn nhà ta lấy ng mà nó ko yêu kìa.. (=.=’’ đúng là bà này khó đỡ thật)
- Thế hả.. – ông hắn lên tiếng.. – thế cháu thích ai,,.. (--nhìn chằm chằm--)
- Đây.. – hắn kéo tay nó ra,, nó đứng bẽn lẽn.. híc ngượng chết đi đc ý.. sao lại ra mắt nhà hắn trong tình cảnh này không biết.. (=.=’’)
- Bố mẹ cháu làm gì.. – bà hắn nhìn nó từ trên xuống dưới rồi hỏi…
- Bố mẹ cháu mất cả rồi.. – nó trả lời.. mặt tự tin.. vì với nó ưng hay không thì tùy.. không việc gì phải giả tạo không thì sau này khó sống.. – nếu còn sống thì cũng chỉ là ng bán hàng ngoài chợ hay làm bảo vệ công ty thôi.. tuy nhiên cháu tuyệt đối không như bà nghĩ.. rằng theo Hiru chỉ vì tiền.. vì giờ tiền chẳng là gì.. (=.=’’ chị này ko nhớ nổi tên anh ý thật)
- Hiru.. – ông hắn nhíu mày.. – ha ha ha.. lần đầu ta nghe tên của Minh Tuấn bị biến chất thế đấy.. (=.=’’ ông có tính giống dì)
- Ông.. – mắt hắn nháy nháy rồi giật giật.. tức rồi đó nha.. (o.--)
- Tiền không là gì ư.. – bà hắn khẽ nhíu mày..
- Tiền cũng có thể lấy đi mạng sống con ng, nhưng có thể mua lại 1 mạng sống con ng không.. – nó đau đớn nhớ lại cái chết của ba mẹ.. – tiền có thể mua đc mọi thứ nhưng có mua đc tất cả sự hạnh phúc.. vui vẻ không hay là phải nỗ lực hết mình để đạt đc nó..
- Nói ta nghe..- bà hắn nhìn nó trìu mến.. – ba mẹ cháu mất lâu chưa..
- Cách đây 1 tháng ạ.. – nó cúi mặt.. – bị tai nạn.. có kẻ hãm hại.. (T_T)
- Xin chia buồn với cháu.. – bà hắn khẽ vuốt tóc nó.. – kẻ đó là kẻ nào..
- Cháu ko cần nói tự cô ta cũng biết.. – nó ngẩng đầu lên với vẻ mặt tự tin.. – nếu cô ta còn chút nhân tính thì sẽ bị dằn vặt đến cuối đời.. còn nếu ko thì ko cần cháu, trời cũng sẽ quả báo thôi.. vì dù trả thù cháu cũng ko được gì.. ba mẹ cháu cũng ko sống lại đc.. (^^ tự tin quá thể đáng)
- Con gái ngoan.. – bà hắn gật đầu vẻ hài lòng.. – nghĩ như thế là đúng.. vậy thì.. sao phải đôi co khi Minh Tuấn yêu cô bé này.. (^^ bà cũng ưng rồi kìa)
- Y...ê..uuu..í ạ.. – nó ko tin nổi vào lời bà vừa nói..híc, nói yêu thì có hơi.. ng lớn quá không.. nó vẫn còn nhỏ mà..
- Con nhỏ đó nhà nghèo.. lại xấu.. – mẹ hắn lên tiếng.. – ko bằng Devil nhà ta đây nè..
- Vậy à.. – bà nhìn sang mẹ hắn.. – vậy Devil là con bé nào..
- Cháu chào bà ạ.. –Devil chạy lại nhanh nhảu nhìn bà rồi nở nụ cười rất tươi..
- Ng nhỏ quá.. – bà nhìn devil nheo nheo mắt.. – dáng ko chuẩn để đứng cạnh Minh Tuấn.. với lại.. quá bạo sau này sẽ bắt nạt Minh Tuấn mất.. ánh mắt chứa đầy sát khí.. ko giống như con bé này.. ánh mắt ngây dại... (cái gì.. ngây dại á.. nó à.. còn lâu nhá.. cái bà già này.. chọc nó à..).. với lại miệng con nhỏ này môi quá cong là 1 đứa con gái rất đanh đá chua ngoa và tàn nhẫn.. ko như con bé này.. môi rất mỏng, tuy hay mách lẻo và lanh chanh nhưng thật thà.. (cái gì đây, tính dìm hàng nó à.. bực rồi à nha.. mà sao bà này giống thằng cha đầu tóc bù xù thế.. nói câu nào dù có thiện ý cho nó mà cứ như dìm hàng nó vậy khó chịu vô cùng)..
- Bà ơi.. – nó cáu.. – nếu bà muốn chê cô ta thế nào cũng đừng lấy cháu ra làm chuẩn mực nhá.. nghe bà nói mà cháu thấy cháu xấu thậm tệ luôn ý..
- Ko sao đâu.. bà ạ.. – Devil cười xòa.. – cháu sẽ chấp nhận mọi lời bà nói và sẽ sửa sang, tuy nhìn vậy nhưng cháu ko xấu thế đâu..
- Vậy còn cháu.. – bà quay sang nhìn nó hỏi.. – cháu sẽ thay đổi chứ..
- Cháu chỉ thay đổi những mặt xấu thôi.. – nó dõng dạc -..chứ ai yêu cháu vì chính cháu chứ đâu vì cách cháu thay đổi như thế nào..
- Này.. – hắn cau có.. – em ko nói câu nào cho bà vừa lòng đc hả..
- Ta đều vừa lòng hết.. – bà nhìn nó trìu mến.. – lần đầu tiên ta thấy 1 đứa trẻ cá tính như cháu.. nói rất thật, ko lừa dối ai lời nào.. còn cháu.. cháu quá háo hức để vào đc nhà này nên cháu phải lừa dối cả bản thân mình thế ư..
Devil cứng họng.. bà già này thâm thúy thật.. đâu ra cái thể loại xoắn ng ta liên hồi rồi sau đó đấm cho nhỏ 1 cái ở giữa mặt rằng nhỏ ko thích hợp với hắn... nhỏ nắm chặt tay.. bà già ấy đưa nó và hắn vào nhà.. mọi ng đều vào căn nhà mới đó, chỉ còn Devil.. nhỏ lủi thủi bỏ đi.. ‘đc lắm, ta sẽ ko bỏ cuộc.. ta sẽ trả thù.. Hero.. anh phải là của em..’ (tội nghiệp quá)
Mẹ hắn cái mặt cứ sưng lên đến là khó coi, hết gườm gườm nhìn nó nói chuyện vui vẻ với bà..mà thấy bực.. (bà này vốn ko ưng nó vì nó nghèo)
- Em đã bảo rồi mà.. – dì đứng gần mẹ hắn thì thầm, nở nụ cười nửa miệng gian ơi là gian.. – con bé sẽ chiếm đc hầu hết cảm tình của mọi ng.. vì trong cuộc sống này... nó ko giả dối.. (^^)
- Hư.. – mẹ hắn quay đi.. – dù giả dối hay ko thì ta đã ko ưng thì đừng hòng bước chân vào nhà.. (>’’ Bà nhìn nó từ trên xuống dưới rồi hỏi nhẹ..
- Ta muốn hỏi cháu.. – bà nghiêm túc nhìn nó khiến nó khẽ bối rối.. – cháu có muốn lấy Minh Tuấn nhà ta ko.. (^^)
- Lấy ạ.. – nó giật mình, hắn cười tủm tỉm, nó vào thế khó xử rồi.. bà hắn là chuyên gia moi móc kiểu này mà.. nhưng nếu nói có thì cứ như là nó đã tỏ tình với hắn ấy.. ngượng chết..- um.. đã là gì đâu mà muốn với chả ko ạ.. anh ta còn chưa nhận cháu làm bạn gái nữa.. (@.@)
- Gì..- hắn trố mắt.. điều hướng giỏi thật, giờ lại đổ vác trách nhiệm sang cho hắn là chưa là gì với nó mà đã bảo nó thế rồi.. (=.=’’)
- Vậy là 2 đứa chưa có gì à.. – bà nhìn nó dò xét.. -..2 đứa chưa. (=.=’’ bà này nghĩ gì đây..).
- Chưa có gì hết bà ạ.. – nó nhắm mắt hét lớn và ngượng ngùng.. (>’’ - Thật ra là có rồi.. – hắn gãi đầu.. rồi thì thầm gì đó với bà, bà mỉm cười rồi quay ra.. (?!?! gì đây)
- Thật á.. – bà nhìn nó cười tươi.. – thế nào.. cháu có muốn lấy cháu trai bà ko? (^^)
- Anh vừa nói cái gì..- nó khó hiểu.. – anh bị khùng à.. cháu không thèm lấy đâu.. (=.=’’ muốn cứ nói là muốn)
- Vậy à.. – bà quay đi. – Minh Tuấn.. về thôi.. (T_T)
- Ơ.. – hắn mỉm cười đi theo bà còn nó thì híc.. đứng đằng sau níu hắn lại.. không cho hắn đi tiếp.. (=.=’’)
- Sao.. – bà quay lại.. – thế cháu có để cho Minh Tuấn nhà ta về không.. (^^ bà này cũng khá cao tay đây)
- … - nó lắc lắc cái đầu.. lần đầu nó khó xử thế này.. xa hắn 1 tháng nó đã thấm thía cái cảm giác cô đơn lắm rồi.. không muốn chịu thêm nữa đâu Evil, Thảo Uyên, Kim Anh thì cười khúc khích.. (=.=’’ siêu bá đạo thua dưới tay bà già)
- Vậy thì phải làm sao – bà hắn nhíu mày. (=.=’’).
- Cháu không lấy thì ai mà thèm lấy.. – nó bé giọng.. (có nhiều ng thèm lắm chị à)
- Vậy là em lấy anh hả..- hắn ghé xuống nhìn nó.. (=.=’’)
- um..- nó lí nhí.. (T_T)
- Hả..- hắn giơ tay lên tai xem chừng là nghe không rõ (điếc à)
- Um.. – nó nói to hơn..(@.@)
- Hả..- hắn lại tiếp tục… (>’’< điếc thật òi)
- ƯM..- nó hét to lên vì bực tức.. (=.=’’)
- Ha ha.. – hắn xoa xoa đầu nó.. – từ sau phải vâng nghe chưa.. vâng nha.. (anh này sắp sửa xác định)
- Grừ…. – nó cáu lắm rồi muốn cho hắn cái cùi trỏ quá đi mất, vậy mà.. bà già nhà hắn ở đây đủ cả.. (=.=’’ bà ngoại chị ơi.. gọi cho tử tế dùm)
- Nếu con thích.. – ba hắn lúc này mới lên tiếng.. – cứ tự nhiên.. (=.=’’)
- Dạ.. – nó ngơ ngác nhìn bà và ông.. 2 ông bà cười gật gù.. (^^)
Huỵch.. hắn lết đất.. hắn đứng dậy nhăn nhó.. nó thì vui vẻ phủi tay.. 2 ông bà nhìn nhau.. ba nó thì quay chỗ khác huýt sáo.. dì hắn thì cười nham hiểm.. còn hắn.. híc..
- Ông,.. bà.. – hắn đau khổ gọi (=.=’’)
- Ta không có nhìn thấy gì hết nha.. – ông và bà hắn quay mặt đi.. (=.=’’ ông bà này)
- Anh thấy chưa.. – nó tự đắc.. – tính bắt nạt em á.. còn lâu.. (^^)
Híc.. làm sao bây giờ, ai giúp hắn với, cái gia đình chết tiệt này bỏ con trai theo con dâu rồi còn đâu.. trời ơi.. ai cứu hắn với.. (=.=’’ ai là ng rước đứa con dâu kia về ý nhể)
Mấy hôm sau nó ở lại căn nhà bên hồ vịt.. dần sắm sửa thêm nhiều thứ mới, Minh trí vẫn bên nó để chăm sóc nó.. còn hắn vẫn vui vẻ.. Nó thì không biết nấu cơm, còn hắn thì không thích nấu cơm.. và mọi việc đều do Minh Trí đảm đang hết.. (=.=’’ anh này làm quản gia này)
Bữa cơm trước ngày cưới, cả gia đình gồm ba, mẹ hắn, dì và ông bà hắn ngồi quây quần..
- Ba ơi.. – ba hắn nhìn ông và hỏi.. – con đang nghiên cứu bàn luận về 1 số triết học, mà không biết giải thích thế nào.. giờ.. (=.=’’ đừng nói kiến thức trước mặt nó)
- Để ăn cơm xong đi con.. – ông trả lời..
- A.. – nó đang ăn rồi bật lên.. – triết học ạ.. con có biết chút ít.. – cả nhà hắn tròn mắt nhìn nó.. - Triết học là 1 hiện tượng luận về hiện tượng mà đôi khi chúng ta luận về hiện tượng đó thì đúng là hiện tượng luận cho nên người ta mới gọi hiện tượng luận là luận về hiện tượng đó nhưng hiện tượng đó đôi khi không là hiện tượng luận nên luận về hiện tượng đó là hiện tượng luận, thấy chưa, dễ hiểu quá đi, đừng
nói triết học khó nữa nhá.. oàm.. (=.=’’ ăn tiếp)
Cả nhà sau khi nghe xong thì cứ như là vào chùa tụng kinh vậy, không ai hiểu gì sất..
- Cháu của ông giỏi nhỉ.. – ông hắn cười..(=.=’’)
- Đâu.. – hắn cúi xuống.. – cô ấy lanh chanh bộp chộp vậy chứ có biết gì đâu.. (anh ơi..)
- Hè hè.. – nó gãi đầu cười.. (=.=’’ bó tay với con này lun)
- Vậy đố con.. – ba hắn nhìn nó.. – thức ăn là gì..?
- Dạ.. – định đố trí thông minh của nó à.. đc, nó sẽ trả lời câu này à xem. -..tức là còn thức thì còn ăn, ngủ sao mà ăn đc.. (=.=’’)
- … - cả nhà trố mắt nhìn nó rồi bỗng phá lên cười còn mẹ hắn thì quay đi chỗ khác.. -..Ha ha ha… con đúng là cây cười của cả nhà… (=.=’’ cây cười đang bốc khói kia kìa)
-?!?! – nó thì hỏi chấm to đùng làm quái gì mà đến nỗi buồn cười thế cơ chứ..(=.=’’)
- Vậy.. – ông nhìn nó.. – ông hỏi con.. Nhất tự vi sư bán tự vi sư nghĩa là gì? (=.=’’ ông đố cái này thà chặt đầu nó đi còn hơn)
- Dạ.. – ông này bị làm sao vậy.. tự nhiên đố cái gì chưa nghe bao giờ.. híc nếu là thành ngữ thì nó chết chắc, xưa nay nó có bao giờ học hành tử tế đâu.. - ờ.. à.. a.. nghĩa là trong chùa có một ông sư bán chùa đi còn lại ông sư.. (=.=’’)
- HA HA HA HA HA..- cả nhà lăn lóc, đập bàn rầm rầm.. đúng là 1 đứa trẻ khó đỡ... mẹ hắn cũng khẽ cười nhưng lại nín bặt.. thật sự nó có điểm rất dễ thương..
Biết bị mọi ng cười, nó tức lắm.. nó giận giữ bỏ cơm.. ko ăn nữa.. tư nhiên bị đem ra làm trò cười thì có ma nào ko tức ko.. tức quá đi chứ.. híc.. cáu rồi đó nha.. mặt nó phừng phừng..
- Vậy đấy.. – nó gắt.. – cháu là đứa vô học thế đấy với cháu Nhà trường là nhà tù, sách vở là kẻ thù, thầy cô là sát thủ!!! thời gian như cao su!!! bạn bè như tôm sú!! Nên ko bao giờ học hành gì hết.. cháu ko biết gì cả đc chưa..(=.=’’ ai nói gì chị đâu mà cáu tuôn ra 1 tràng thế)
- này.. – hắn chọc chọc.. – em nói nữa thì chết bây giờ..
- Kệ.. – nó cáu mù lên.. – cứ thử bị lôi ra làm trò cười xem anh có tức ko? đằng nào chả chết, chết thì chôn, nông thôn lại đẻ, nhà trẻ lại chăm, năm sau lại chết... lo gì, chúng ta rồi cũng sẽ già, sẽ lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân 1 lượt thì lo gì sống với chết.. (=.=’’)
- Đúng là.. – hắn cười cười.. – giang hồ đẫm máu anh ko sợ.. chỉ sợ đường về thấy bóng em.. (=.=’’ đến lượt anh này nữa)
- Lần đầu.. ha ha,.. – bà hắn cười nắc nẻ.. – ta thấy.. ha ha 1 đứa thú vị như cháu.. ha ha.. ta cứ nghĩ chỉ có mỗi.. ha ha.. thằng cháu ta mới có nhiều câu bất hủ.. ha ha.. giờ mở rộng tầm mắt rồi.. ah ha ha... (bà ơi.. rơi răng rồi)
Nó ngồi im đợi mọi ng cười nốt, cố gắng hạ hỏa, hạ hỏa.. híc.. híc..
- Em đang nghĩ gì thế.. – hắn ngó ngó nó.. (o.0)
- Gì.. – nó chợt nhìn sang hắn, nhún vai.. – đang nghĩ xem mình đang nghĩ gì.. (=.=’’)
- Ha ha ha/.. ha ha ha.. – cả nhà lại lăn lóc với cái cách mà nó diễn đạt bằng từ ngữ.. thật là hại chết ng ta mà..
Bực mình.. bỏ lên phòng luôn.. hứ.. ai bảo dám cười nó.. nó xinh đẹp như thế này, tài năng và đức độ thế kia mà cứ trêu chọc nó là sao.. điên cả loạt..
Siêu Quậy - Thiên Thần Sa Ngã Siêu Quậy - Thiên Thần Sa Ngã - Moon