Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Moon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 624 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:38:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ó cười như chưa từng đc cười luôn.. hắn tức tối nhìn cái bánh kem rồi đang chuẩn bị quay ra thì nhìn ngay bà dì cầm gậy đứng lừ lừ trước mặt.. lại còn đang định giơ lên thủ thế.. hắn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra,... thì bị bà dì phang 1 cái vào lưng, hắn chỉ kịp giơ tay lên đỡ và nghe tiếng bốp.. (bà dì lại lên cơn sao ta?)
- Á à.. thằng trộm.. – bà dì đứng lùi ra xa.. – dám vào nhà bà ăn vụng à.. bà ày sang tây thiên.. (=.=’’ bà này cố tình đây mà..)
- Dì.. – hắn túm cây gậy quát.. – là cháu đây nè... (=.=’’)
- Á à.. – bà dì đánh liên tiếp mấy gậy nữa.. -..còn dám giả làm cháu ta, cháu ta dù cái mặt nhìn ngu ngu nhưng ko đến nỗi mặt toàn phân chim như ngươi.. tính lừa ai hả.. (=.=’’)
- Cái.. – hắn giật mạnh cái gậy rồi quát ầm lên.. – bà cô này thế đánh đủ chưa ý vậy.. (>’’ - Ô.. – bà dì buông gậy ra rồi đưa tay lên miệng cười lộ rõ là bà này đang giả vờ.. – hôm nay đại minh tinh rảnh đến mức bôi nhiều phấn lên mặt thế để làm gì, còn cái gì hồng hồng nữa.. ôi, cháu muốn giả gái thì để dì chứ, sao lại tự làm cho ra cái nông nỗi này.. cháu đúng thật là.. nhìn xem.. có giống cái thằng 2 phai ko kia chứ? (híc, bà này...)
- Cái.. – hắn đứng đơ đớ đờ ko đỡ đc câu nào.. – dì.. cơ mà.. dì biết là cháu rồi sao còn đánh.. (=.=’’ bà ấy cố tình thì anh đỡ làm sao đc..)
- Ô.. – bà dì chạy lên cầu thang.. – thì dì chỉ muốn xử cháu cho đỡ chán tay chân thôi mà.. lo dọn dẹp nha cháu, giúp việc hôm nay cho nghỉ hết rồi.. (=.=’’ bó tay lun òy)
Hừ, vậy đấy, dì với chả diếc, giờ hắn lại phải 1 mk thu dọn bãi chiến trường này rồi.. bà dì bỗng nhiên lò đầu xuống cầu thang và nói:
- À.. mai ta bận chút việc nhá, ta phải sang thu xếp việc ẹ cháu nên nhà trường cho nghỉ dài hạn, cũng mới thi xong rồi mà... tầm mấy tuần, cũng có thể mấy tháng đấy.. ở nhà ko đc nghịch gì đâu đấy.. rõ chưa?
- Sao dì ko dặn con nhỏ kia kìa.. – hắn lầm bầm..
Sáng hôm sau bà dì đã đi khỏi, hắn lại đứng ngoài cửa phòng nó gọi rầm rầm..
- Heo đất, dậy ngay.. dậy đi.. (anh này muốn ăn cháo đây mà..)
- Tên kia.. ngứa tay à? – nó nói vọng từ dưới nhà lên.. – dậy từ lâu rồi.. 8 giờ rồi còn gì? (o.0 chị này hôm nay dậy sớm thía)
- Sao nay cô dậy sớm thế.. – hắn lạch bạch chạy xuống.. -,,trời bão à? cô làm gì ở dưới đấy vậy? (o.0)
- Chuyển oxi thành các bon.. – nó nhún vai.,. – chứ làm gì nữa.. (?!?!)
- Cái gì? – hắn đứng đơ giữa nhà như trời chồng.. (?!?!)
- Tôi thở.. – nó quay lại rồi ném cho hắn với ánh mắt ‘nhìn cái mặt đã biết ngu rồi’. Khiến hắn thấy tức tức sao á..
Nó đứng lên nhìn hắn rồi tiến về phía tủ lạnh lấy cái kem ra, cho vào miệng 1 thìa kem mát lạnh..
Hắn thì đứng hí hoáy trong bếp kiếm đồ ăn..
- Này.. cô xem dùm tôi, thời tiết ngày mai thế nào? – hắn nói với ra..
- Làm gì? – nó hỏi hắn.. (=.=’’)
- Tôi có điều này muốn hỏi cô nhá.. – hắn hăm hở chạy ra thì nhìn cái mặt nó khiến hắn thấy tức.. không thèm quan tâm lời hắn nói..
- Điều gì? – nó thản nhiên múc thìa kem cho vào miệng.. - nếu nó vớ vẩn thì ít ra tiêu chuẩn phải như cây kem này đấy.. (=.=’’ ặc..)
- Cái.. – hắn cau có bước vào trong bếp hơi bực mình.. – thì tôi dự định đi cắm trại.. cô có muốn đi ko? (chị ý thích lắm..)
- Okie.. – nó hào hứng.. - ừ thì...thời tiết ngày mai á.. Dự báo thời tiết nè, ngày sáng, đêm đen, trưa và chiều giảm mây, trời tối, gió đông nam thổi ngược thổi xuôi,thổi tới thổi lui, thổi qua thổi lại.. thế.. (o.0 dự báo thời tiết là đây sao?)
- Cái… gì? – hắn chạy ra.. – cô đọc ở đâu đấy.. (chị ý bịa chứ đâu ra nữa..)
- Thì tôi tự nghĩ ra đấy.. – nó tỉnh bơ, đưa hộp kem cho hắn cầm… rồi đứng dậy.. – mấy giờ rồi mà còn hỏi dự báo thời tiết.. (=.=’’)
Con nhỏ này, làm hắn tức quá mà.. hắn cau có, khuôn mặt nhăn nhó..
- Tôi ốm rồi.. xuống nấu cơm đi.. (=.=’’ đến lượt anh này giở trò..)
- Cái.. – nó cau có như ko tin nổi vào mắt mình.. – gì? Tôi á? anh ko nhầm đó chứ.. (?!?!)
- Ờ.. cô đấy.. – hắn lăn kềnh ra ghế mà khiến nó tức nổ đom đóm.. (=.=’’)
Okie, dù gì cũng chỉ nấu cơm thôi mà.. lo gì.. nó sẽ nấu cơm cho hắn biết tay, cho hắn không dám khinh nó không biết nấu cơm nữa.... tên…chết tiệt.. (thì đúng là chị có biết nấu cơm đâu)
Nó vào bếp, thực tình nó chả biết bắt đầu cái gì với cái gì… nó bắt tay vào làm canh rau cải nè.. thịt gà rang nè.. trứng rán nè.. thịt bò xào lăn nè… nhiều món quá cơ.. xong đâu đấy nó gọi hắn vào ăn cơm, hắn nhìn bàn ăn liếm mép rồi ngồi vào bàn cầm đũa… (cẩn thận kẻo có độc anh ui)
- Cô nấu nhiều món thế.. – hắn tươi tỉnh.. – nhưng mà hơi chậm chạp
- Ừ… - nó xới cơm cho hắn.. – chậm mà chắc.. (=.=’’)
- Ăn thôi.. – hắn cho thìa cơm đầu tiên vào miệng.. – sột… sột.. lạo xạo.. lạo xạo… cô.. đã vo gạo để lấy sạn ra chưa? Chắc cái kiểu này đó hả.. (=.=’’ chưa hết đâu)
- Hả.. – nó ngừng ngay động tác xới cơm.. -..còn phải vo gạo nữa hả? (@.@ ối giời ơi..)
- Thôi.. – hắn nhả miếng cơm trong miệng ra.. – không có gì.. a.. món trứng rán vàng vàng… (^^)
Hắn gắp 1 miếng trứng nhìn rất ngon mắt lên cho hẳn vào miệng rồi hắn nhăn mặt cố nuốt cho bằng đc miếng trứng, nuốt xong, hắn nhăn nhó dùng đũa lật mặt sau của trứng lên thì ôi thôi, cháy đen sì.. nhìn không ra là trứng rán nữa, mà nó giống cái gì ý… nó thấy hắn nhăn mặt cũng chả muốn ăn nữa, đặt ngay bát cơm xuống nhìn hắn, tươi cười vui vẻ…
- Cô không lật trứng à? – hắn hỏi nó.. (>’’ - Phải lật nữa à.. – nó ngạc nhiên không hiểu.. (@.@)
Hắn quay qua món gà rang thì.. ôi sao mà mặn thế ko biết.. hắn nhăn nhó chẳng buồn hỏi nó nữa.. tiếp sang món thịt bò thì.. sống nguyên, còn dai nữa.. ngán ngẩm, hắn đặt phịch bát cơm xuống rồi lấy muôi múc canh thì.. 1 con châu chấu nổi lềnh bềnh trên mặt nước.. khiến hắn quay ngoắt đi ko ói ra hết... hắn nhìn nó chán nản..
- Ăn cơm cô nấu tôi thấy tràn đầy sức sống.... (^^)
- Thật á.. – nó cười toe.. (^^)
- Ờ.. thật.. – hắn gật đầu đứng dậy.. - Thịt sống rau sống, cơm sống, cái gì cũng sống.... nên tôi tràn trề sức sống.. (=.=’’ mỉa chị ý ạ..)
- Anh.. – nó biết hắn đang nói mỉa nó..nhưng cũng tại nó bất tài nên nó cố im.. (ko im thì cãi nổi nữa đâu)
- cô biết ko.. – hắn nhìn thẳng vào mắt nó khiến nó bối rối.. – Tôi luôn mong có được một người phụ nữ để thương yêu, chăm sóc, và sau khi gặp cô – hắn nhìn nó, với ánh mắt gian gian nhưng những câu nói của hắn khiến nó hơi hoang mang.. -... tôi đã đổi ý. (=.=’’)
- What? – nó không thể tin nổi vào mắt mình.. – anh có muốn.. – nó xắn tay áo.. – lau mặt bằng bông gòn, rửa mặt bằng cồn không hả? Đồ chết giẫm.. (=.=’’)
- Nếu được thế thì còn gì bằng.. – hắn nói rồi chạy ngoắt ra cửa lêu lêu nó..nó bực mình trèo lên phòng, ko thèm đuổi hắn nữa..
Trời ơi sao lúc này nó thèm đc sút ai đó 1 phát và tát ai đó 1 phút thế ko biết.. hắn giỏi lắm, dám chọc tức nó.. đc, kệ hắn đi.. đi ngủ tiếp.. buồn gì thì cũng sẽ qua nhưng với nó buồn ngủ thì chẳng tha ngày nào.. lại đi ngủ.. (heo mà..)
Đang ngủ, nó giật mình tỉnh dậy.. ác mộng, nhìn đồng hồ, 12 giờ trưa.. nó mới ngủ đc 30 phút.. nó ngồi đần ra, cơn ác mộng như nuốt chửng lấy nó.. hình ảnh thật đáng sợ.. 1 con thú dữ trong nó trỗi dậy nuốt chửng ánh sáng, niềm hạnh phúc, con ác thú ấy đã đánh hắn, làm hắn bị thương, dòng máu của hắn đã chảy, hắn nằm xuống, tay vẫn nắm chặt chiếc khăn quàng nó đã tặng hắn.. mồ hôi lấm tấm trên trán nó.. không ai đánh thức nó dậy.. không ai ngăn cản nó.. và nó sẽ làm tổn hại hắn.. xưa nay nó chưa từng nghĩ đến điều này, không lẽ nó đã bị tâm thần.. nó cần đi khám.. nhưng nó sợ mình sẽ bị bệnh thật, như vậy mọi ng sẽ nhìn nó khác đi.. ngay chiều nay, nó phải đi khám, nhưng không đc cho hắn biết, hắn sẽ lo, mà không điều nó sợ không phải thế mà nếu nó bị tâm thần thật thì hắn sẽ không quan tâm, không nói chuyện với 1 đứa tâm thần như nó…
Nói rồi, nó với cái áo và ra khỏi phòng, xuống nhà, nó thấy hắn đang ngồi cầm gói bánh quy vừa ăn vừa gác chân lên bàn xem ti vi say mê luôn.. ớ.. mà gói bánh đó..
- Này.. – nó nhìn hắn mắt tròn xoe.. (?!?!)
- Gì.. – hắn nhìn nó cảnh giác, ôm gói bánh quay ra chỗ khác.. – tôi không cho cô ăn với đâu.. (=.=’’ anh này như trẻ con rùi đấy..)
- Ờ…- nó ngồi nhìn hắn ăn tiếp.. -..tôi không định ăn của anh đâu.. thế anh ăn sắp xong chưa.. (chị này lại có ý định gì òi)
- Chưa.. – hắn nhìn nó rồi lại dán mắt vào ti vi xem tiếp, không để ý gì đến nó nữa..
Nó ngồi nhìn hắn ăn xong gói bánh rồi im lặng, nó muốn nhìn hắn thêm lúc nữa, lúc nữa thôi, ngắm gói bánh hắn ăn sao mà ngon quá... (=.=’’)
- Sao.. vậy – hắn hơi bất ngờ.. vì thái độ của nó tự nhiên ôn hòa đến mức khó hiểu.. (sắp có bão..)
- Ăn xong chưa tôi nói.. – nó ngồi im, mặt bình thản hết mức.. (=.=’’)
- Xong rồi.. – hắn cầm vỏ bánh nhét vào trong thùng rác.. – cô nói đi…
- Gói bánh anh ăn đã hết hạn 2 tháng trước rồi.. – nó vẫn bình thản.. (=.=’’ đấy, không nói thì thôi, con này làm gì biết đến 2 chữ “hiền lành”)
- Cái.. – hắn lục tung thùng rác lên nhìn lại vỏ bánh.. đúng thật là hết hạn thật.. hắn hơi bị bức xúc rồi đó nha, nó biết trước mà không thèm báo hắn 1 câu... (ai bảo anh làm chị ý tức..)
- Nãy tôi định nói nhưng nhìn mặt anh đáng ghét quá nên tôi không nói nữa.. – nó tỉnh bơ như thường.. (=.=’’)
- Cô.. – hắn khoanh tay.. – không biết thì thôi chứ Đêm nào tôi cũng mơ thấy cô, có khi cả ban ngày nữa. Đó là lí do tôi phải vào khoa thần kinh khám gấp… (=.=’’)
- Thế á.. – nó nói tỉnh bơ..- anh cũng không biết chứ.. Trc khi nhắm mắt ngủ tôi vẫn cầu nguyện cho a.“1 ngày trời trong xanh a hãy về với ông bà nơi cát bụi” (=.=’’ chị này làm 1 cặp với anh này quá hợp)
- Cái gì..- hắn đứng phắt dậy.. thôi, quả này không đỡ nổi nữa rồi.. nó cũng đâu vừa mà nhỉ.. hắn hạ giọng.. – mà nãy giờ cô làm gì ý vậy.. thấy im im.. (=.=’’ giờ mới hỏi)
- Tôi á.. – nó nói.. - Vừa tát hộc máu mồm 1 anh muỗi vì tội dâm dê, dám hôn trộm tôi, giờ chắc thằng bé đang nằm ăn vạ, đau đớn vì bị tôi tuyệt tình.. (O.O cái gì…vậy???)
- What.. – hắn há hốc mồm.. không đỡ nổi.. (o.0 em cũng vậy)
Nó hả dạ rồi.. giờ đi khám đã… nó bước ra khỏi nhà, có lẽ bóng hình hắn đã len lỏi trong trái tim nó, khiến nó thấy ấm áp hơn, yêu đời hơn..
Đứng trước cổng bệnh viện, nó không dám vào, nhỡ mọi thứ không bình thường như nó nghĩ, nhỡ nó mang bệnh thật, điều đó sẽ là ghánh nặng cho gia đình nó, cho bạn bè, và là 1 cú sốc cho nó.. đồng thời sẽ kéo hắn ra khỏi cuộc đời nó, nó không muốn.. nó lại quay ra lang thang ở trạm xe buýt gần đấy.. bỗng…
- Em gì ơi.. – 1 cô gái dắt theo 1 con chó Tây đang đi dạo.. – chị nhờ 1 tí..
- Dạ.. – nó ngơ ra.. (máu chưa dồn lên não đây mà..)
- Trông cho chị con chó.. – chị ý hồn nhiên dúi cái dây xích của con chó vào tay nó và chưa để nó kịp hiểu cái gì thì chị ấy đã chạy đi mất tiêu không thấy bóng dáng đâu, ng gì mà kì lạ, tự nhiên đưa con chó cho 1 ng không quen không biết như nó, mà cũng chắc tại mặt nó nhìn ngu quá nên chị ý không nghĩ nó là kẻ xấu à..
- Cái gì thế này.. – nó hậm hực.. (chó chị à..)
Đi khám mà thành ra trông chó cho ng ta là sao? Thật không tin vào cuộc đời có quá nhiều bất ngờ.. híc.. mong không có ai mà nó quen trông thấy cái cảnh tượng đáng xấu hổ này..
- Ôi, cái gì thế này.. – 1 giọng nói khá quen thuộc vang lên khiến nó muốn chui đầu xuống đất luôn.. – tôi tưởng cô đi chơi đâu chứ,.. thế cô dắt khỉ đi đâu vậy.. (tại con chó này thuộc giống Chihuahua ít lông nên có nhiều ng nhầm là khỉ..) (=.=’’ anh ý chứ ai vào đây nữa..)
- Cái gì.. – nó nhìn, phải, cái giọng đáng ghét ấy là hắn chứ còn ai nữa.. – bộ anh đui hả, đây là con chó mà.. (=.=’’ chị ý chắc cũng chả biết đâu nếu chị kia không nói là trông cho chị ý con chó..)
- Ơ.. thế à.. – nhận ra mình quá đớ.. hắn vội chữa lại.. – Ơ, nhưng tôi đâu có hỏi cô, tôi hỏi con chó mà.. (=.=’’ anh này, chán sống rồi)
- À.. – nó tỉnh bơ quay xuống con chó.. – ê chó, bạn mày nó hỏi mày kìa.. (=.=’’ hoan hô.. chị quá giỏi)
- Cái.. – hắn há hốc mồm.. sao nó có thể đỡ đc câu thâm sâu của hắn thế nhỉ..híc.. bó chiếu..
Hắn đứng ngay cạnh nó..
- Này,. – hắn xỏ tay túi quần nhìn xuống vũng nước gần đó.. – cái kiểu, Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngồi hát vu vơ,vẻ mặt ngây thơ giả vờ không nghe máy cô học ở đâu ý vậy? (=.=’’)
- Ơ.. – nó ngơ ngác, à, cái phone của nó ở dưới hồ rồi còn đâu.. – hi.. cái phone anh mua cho tôi, tôi làm mất rồi.. (^^ vẻ mặt ngây thơ và rất chi là vô tội)
- Cái gì.. – hắn nhảy dựng lên.. – tôi đã bảo cô ko đc làm mất cơ mà.. (>’’ - Thì tại anh chứ tại ai.. – nó cũng gào tướng khiến nhiều ng chú ý.. – hôm đó nếu tôi ko ngã xuống hồ thì đâu đến mức nào.. (to mồm nè..)
- Thôi thôi.. – hắn chữa lại cho nó hạ hỏa ko là nhiều ng nhìn sẽ phát hiện ra hắn là ai mất.. – nhưng cô phải biết giữ chứ.. (=.=’’ nói nó mà cũng nói..)
- Cái đồ cứng đầu.. – nó hậm hực.. – mượn gì anh làm tôi tức.. (@.@)
- Ko cứng đầu thì vỡ sọ chết nhăn răng từ lâu rồi.. – hắn nói mà ko thèm nhìn.. – thì tôi cũng đã xin lỗi rồi mà.. (=.=’’)
- Nếu chỉ cần xin lỗi mà hết chuyện.. – nó hậm hực.. – thì Lê Văn Luyện đã ko phải vào tù.. (câu này quá chất...)
- Thế giờ cô muốn sao.. – hắn quay ra nhìn nó nhăn mặt.. (T_T)
- Tôi muốn anh nằm nín thở ở độ sâu 2 mét.. – nó tỉnh bơ.. (T_T chị ơi, ác vừa thôi, ko ống chề à xem..)
- Cái gì? – hắn ngơ ng.. – Hơ, với cái chiêu chân tay lủng lẳng, xương sườn trưởng của cô mà cũng đòi làm tôi nằm ngủ đc cơ á.. (đây, cái tuyệt chiêu anh ý đặt cho chị ý mà làm t/g cười muốn bể bụng luôn...)
- Anh vừa nói cái gì.. – nó bắt đầu điên lên... chiêu thức quái quỷ mà hắn đặt cho nó sao mà khó nghe đến thế ko biết... - qua bên kia thế giới chắc vui lắm vì ai qua cũng không thấy về.. tôi cho a qua nhé.. (^^)
- Thôi, tôi thấy ở đây là vui rồi.. – hắn đứng lùi ra sau.. – với lại tôi chưa khám phá hết cái thế giới này.. (^^)
Bỗng chị vừa nãy về rất đúng lúc, chị xin con chó.. và khi đi ngang qua hắn thì..
- Ơ.. anh Hero của nhóm Super Twins? (o.o nổi tiếng quá đây mà..)
- Ơ..ờ ờ.. – hắn đang định lôi nó đi thì bị đứa con gái đấy giữ lại.. – đúng rồi, cám ơn chị đã nhận ra.. (=.=’’ a ý đang rất là khó chịu ý,..)
- Anh ơi, cứu em với.. – chị gái lo nơm nớp ôm chặt vào tay hắn, mà sao nó vẫn đang phải giữ chó cho chị ta nhỉ… - em chỉ nhờ mỗi anh đc nữa thôi.. huhu.. (?!!?)
- Ch..chuyện gì… từ từ.. – hắn vừa gỡ tay chị đấy ra vừa cười trừ liếc liếc nó… - …buông tay ra rồi nói… (chuẩn bị tinh thần đi anh ui)
- Có ng muốn bắt em… - chị đó vừa nói vừa chỉ vào đám ng đang tiến lại… - ya, tên cầm đầu sợ quá.. đi thôi... (bà chị này..)
Cô gái vừa nói vừa ép sát ng nép vào hắn, bộ ngực đầy đặn của cô ta ép chặt vào cánh tay hắn, còn nó ở đằng sau thì.. tử khí, hàn khí, hỏa khí bốc ra, đủ cả.. đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn hắn không chớp.. hắn cười trừ và cố đẩy chị kia ra..
- Tôi cũng sợ… - hắn lẩm bẩm - nhưng là sợ cái khác kìa… (sợ chị ý lắm rồi..)
- Ơ.. – chị đấy quay lại phía nó.. nhìn nó rồi ngước lên nhìn hắn.. – em kia đang biến hình phải không? (>’’< nó mà điên lên thì biến hình ngay ý chứ..)
- Không.. – hắn quay đi.. – cô ấy là người đấy ạ.. không phải là yêu quái đâu.. (=.=)
- Ơ..- chị đấy chạy lại lấy cái dây xích từ tay nó rồi mon men tiến gần hắn.. – cho chị xin con chó… (mk nghe đâu tiếng răng ken két thì phải..)
Siêu Quậy - Thiên Thần Sa Ngã Siêu Quậy - Thiên Thần Sa Ngã - Moon