Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Moon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 624 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:38:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ắn và Hải Tường đứng nán lại trước cửa phòng nó 1 lúc lâu, Hải Tường đẩy cửa bước vào.. còn hắn, đứng khựng lại trước cửa, không dám vào. Bỗng nhiên, lúc ấy, trong đầu hắn hiện lên bóng hình 1 ng con gái, với đôi mắt lạnh lùng, sắc lạnh nhìn hắn, cô gái ấy rất cô độc, hắn thoáng thấy sợ. Hắn lắc mạnh cái đầu, nhìn vào.. 1 ng con gái, đang ngủ thật yên bình.. cô gái ấy là nó.. 1 ng con gái cô đơn, cần sự chở che của hắn, hắn lặng lẽ bước vào. Nó vẫn chưa tỉnh, Thảo Uyên và Kim Anh vội vã kéo Hải Tường ra ngoài trong khi anh rất muốn đc ở bên cạnh và gần gũi nó, chăm sóc nó, vậy mà Thảo Uyên và Kim Anh lại kéo anh ra ngoài, không cho anh đc gần gũi nó.
Hắn ngồi bên cạnh nó, nhìn nó trong khi chân tay đang long ngóng, chả biết làm gì, bụng thì đang đói mà hắn có để ý đâu.. điều hắn quan tâm nhất bây giờ là không biết đến bao giờ nó mới chịu tỉnh, khi nó tỉnh thì nó có đói không… nó còn giận hắn nữa không.. (khiếp, ai mượn gây ra..)
Woạp… sột… sột… sột… mấy tiếng động kì quặc phát ra ở đâu thế không biết.. làm hắn bực mình kinh khủng, đang ngủ ngon mà bị mấy cái tiếng động quái gở làm cho thức giấc… hắn mở mắt, nheo nheo nhìn xung quanh và té ngửa khi thấy nó đã dậy từ lúc nào, đang cầm 1 quả táo ngồi gặm ngon lành, còn không thèm gọt vỏ, cắt miếng.. kiểu ăn rất bá đạo.. nhìn lại thì, trời ơi, 2 cái cùi táo còn mỗi tí hột, cộng thêm 4 vỏ chuối, 1 vỏ cam, mấy cái cành của chùm nho kèm theo đống hột nằm vương vãi trên xà nhà.. may mà nó còn thương tâm, không ấy cái đấy làm đồ trang sức để trang trí đầu hắn đấy.. hắn cười trừ khi nhìn thấy cảnh tượng đó…
- Cô.. tỉnh rồi à? – hắn đứng lên gãi đầu gãi tai.. (^^)
- Ai? – nó lạnh lung nhìn hắn.. – nhân viên quét dọn.. dọn bãi chiến trường này đi.. (-.-)
Hắn đơ toàn tập, con nhỏ này, đùa à? Sao dám bảo hắn là nhân viên quét dọn chứ, bộ trông hắn giống lắm sao? Mặt hắn giật giật, nhìn nó. Muốn gây sự đây mà, hắn cố nhịn vì nó đang ốm, ít ra là nốt ngày hôm nay.. hắn tiến lại gần nó, vì hắn biết từ khi quen nó, thì không gì là không thể đối với nó. Hắn giơ tay lên sờ nhẹ vào trán nó, vừa chạm vào thì hắn bất ngờ, trán nó nóng như lửa đốt, nó thì chưa để hắn nán lại 3 giây đã hất mạnh tay hắn ra nhìn hắn bằng nửa con mắt còn hắn thì ghét nhất kiểu nhìn ấy, hình như nó hội tụ tất cả những gì hắn ghét thì phải. (hí hí, ng ta thường có câu, ghét của nào trời trao của ấy mà..)
- Cô sốt cao quá! – hắn lo lắng..(>”< bực nhưng phải nhịn..)
- Tôi hỏi anh là ai.. – nó nhìn cảnh giác.. – không phải anh tôi, không phải bố hay mẹ của tôi, không phải ng yêu… chả là gì sao dám đụng vào ng tôi? Hả? (éc..)
- Tôi.. – hắn ấp úng, thì đã bị nó chẹn ngang họng,..
- Là kẻ.. – nó cao giọng, ngẩng cao đầu nhìn hắn.. – mà đã mấy lần ta định kill đó hả? (oái.. o.0)
- Cô.. – hắn hơi nóng 1 tí.. nhưng lại cảm giác cái gì đó vừa chạy dọc xương sống của hắn.. lạnh toát.. (>” - Yên tâm đi, nước sông không phạm nước giếng thì đại dương sẽ không nhấn chìm địa lục.. – nó cầm quả táo tiếp theo đưa lên miệng.. (văn ngữa chị này tiến bộ từ khi nào vậy ta?)
Hắn bắt đầu hoang mang, đây là con ng nào của nó vậy? Hắn ko hiểu nó đang nghĩ gì nữa... “cô tưởng cô báu lắm hả? không có đứa nào dại dột mà thích 1 đứa con gái không biết trời cao đất dày như cô nhá.. những kẻ đó chỉ là ng điên không thì là ng thần kinh nhá.. nhìn lại cô xem có điểm nào tốt, có điểm nào giống con gái không? Cô nghĩ tôi thích cô chắc.. còn lâu, cho dù con gái trên đời này chết hết thì cũng không ai thích cô đâu nhá..”.. bỗng, hắn nhớ đến hôm ấy, thì nó có nói với hắn đâu, tự nhiên hắn phi ra mắng nó xối xả.. nó ko giận thì mới là điều bất bình thường.. hắn nói nhỏ..
- Chuyện hôm nọ... (T_T)
-... – nó nhét quả táo cắn dở vào mồm hắn, chặn ko cho hắn nói nốt rồi quay mặt đi chỗ khác.. (khiếp).. hắn nhè vội quả táo ra cắm cảu..
- Nè.. (>” - Tôi đã từng lầm tưởng.. – nó nói mà giọng lạnh băng.. (@.@)
- Hả.. – hắn ngơ ngác.. (?!?)
- Về việc... – nó quay lại nhìn hắn với ánh mắt lạnh lung nhưng ẩn sâu là nỗi buồn cô độc.. – anh sẽ chấp nhận tôi...
- Ơ.. – hắn ngơ tiếp.. rồi như sực nhớ ra hắn nói chêm vào.. – thật ra..
- HỂ???- tiếng nói của 1 ng rúc rích khiến nó và hắn cùng nhìn ra cửa.. – coi bộ đôi này yêu nhau rồi...hí hí... tôi biết mà, cái cách mà Nguyệt nhi (???) nói về Hura là tôi đã biết, còn tên đó nói lại chứng tỏ hắn cũng thích Nguyệt nhi rùi đó..hé hé.. (=.=’’) (con nào vậy ta? Đang nói ai vậy?)
- Ừ... – 1 giọng khác chêm vào.. – tôi cũng nghĩ thế, lần đầu thấy nó phản ứng như vậy.. (?!?!)
- Ừ - lại 1 giọng nữa chen vào.. – con nhỏ đó làm gì thì ồn ào chứ chuyện tình cảm càng chối thì càng đúng.. he he.. (ai nhỉ??)
- Thích gì chứ.. – 1 giọng nam nói tiếp.. – cậu ta cũng chỉ coi cô ấy như bạn bè thôi, cậu ta thì lúc nào chả như vậy với bọn con gái.. lúc trong quán bar..cô nào cậu ta chẳng từng ôm.. (nè nè, nói xấu cũng phải để ý ng bên trong có nghe thấy không đấy nhá..)
Hắn bỗng chột dạ, quay sang nhìn nó… nó đưa cốc trà lên miệng rồi nhấp… hắn cũng yên tâm, không biết nó có nghe thấy không chứ hắn thì nghe rõ giọng của những kẻ nào..híc…
Chiếc cửa hé mở rất nhỏ, 1 cái đầu lò vào, 2 cái, 3 cái nhìn ngang, nhìn dọc, nhìn xuống, nhìn lên… ối trời ơi, Evil, Thảo Uyên, Kim Anh ngã bổ ngửa ra sau khi thấy hắn đứng lù lù trước mặt, mặt hầm hầm nhìn ra ngoài cửa.. đầu bốc khói, chỉ cần chờ hẹn đúng người là nổ bụp 1 cái cho chết hết cái lũ soi mói.. (đầu anh này làm bom hẹn giờ đc đấy..)
- Tôi vô tội, - Hải Tường nhìn hắn và giơ tay lên.. (ya, anh mới là ng có tội nặng nhất ở đây đấy ạ)
- Mấy ng tính nhìn trộm cái gì? – hắn nhăn nhó, ng bốc lửa phừng phừng.. rồi chỉ vào Evil nổi giận.. – cô, cái con nhỏ đen thui không biết điều kia.. Hura là ai hả? (ủa? ảnh tức cái này ý hả?)
- Ủa.. – Evil đứng dậy nhìn hắn rồi ngơ ra.. – bộ không phải tên anh hả.. – rồi ngẫm nghĩ 1 lúc.. – à.. Hiru… (=.=’’ trí nhớ con này kém thật)
Thảo Uyên, Kim Anh véo Evil 1 cái khiến nhỏ đau điếng quay lại gắt nhẹ, còn hắn, mặt hầm hầm..
- HERO, HERO.. NHỚ CHƯA? HERO.. (phun mưa tí át..hí)
- Rùi, rùi, nhớ rùi.. – Evil né né rồi ngoáy ngoáy lỗ tai.. (^^)
- Còn cậu.. – hắn quay ra nhìn Hải Tường khiến anh này cũng thót tim.. -..cậu nói ai đi chơi gái hả? (giờ ảnh mới nhớ nè..)
- Ơ.. – Hải Tường phân bua.. -..thì hôm qua cậu vào quán bar, rồi báo chí đăng tin ầm ầm kia kìa.. (thôi, xong cái đời hắn)
CỘP… CẠCH.. 1 tiếng động khô khan cất lên, khiến cả lũ giật mình, quay lại nhìn ng đang ngồi trên giường ở đằng sau, nó đặt cái chén xuống cái rầm rồi nằm phịch 1 cái.. hắn phi ra bịt mồm Hải Tường rồi thì thầm..
- Cậu im ngay, tôi chưa đủ rắc rối à… hả?... (=.=’’ thích thì nói là thích..haizz)
Hắn vừa quay vào thì nhận ra cái ánh mắt “biết rồi nhá” của mọi ng khiến hắn càng khó chịu..híc.. Nó vẫn chưa đỡ sốt, ng lại bắt đầu nóng, nhưng nó không cảm nhận thấy gì.. (híc, chị này là robot chắc..).. Evil cứ ngồi ngắm nó.. (ọe…).. còn hắn hơi bị khó chịu.. hắn cắm cảu..
- Con nhỏ kia, cô đến đây làm gì?
- Ớ.. sao hả? – Evil bất ngờ vì hắn tự nhiên lại đụng chạm đến nhỏ..
- Ngồi nhìn gì mà nhìn.. – hắn nhăn nhó..
- Ủa??? – Evil tỉnh bơ,.. – tôi nhìn Nguyệt nhi chứ nhìn anh đâu mà ý kiến.. hay là tôi không ngắm anh, anh ghen đó hả? hớ hớ..
- Con bé này.. – hắn đang định tiến lại..
- Culi.. – nó quay ra nhìn hắn.. hắn quay lại nhìn nó rồi tự chỉ vào mình với ý là.. “tôi ý hả”.. nó gật gật khiến hắn như muốn điên lên luôn.. Thảo Uyên và Kim Anh cười khúc khích, Hải Tường hơi khó chịu, Evil thì ung dung tự đắc.. nó nói tiếp.. khiến hắn tức gần như nổ khói đầu lên luôn.. -..ngậm mồm dùm cái..
- Cô.. – hắn cau có, thôi, nó đang ốm.. nó nói gì cũng nên kệ.. chứ giờ đấu võ mồm với nó cũng mệt..
- Ơ, nhưng sao cô lại đến đây.. – Kim Anh sực nhớ ra Evil..
- Thì.. – Evil tròn mắt.. – tôi đến để thăm bạn tôi, hé.. liên quan gì đến các cô, không đc tôi viếng thăm nên ghen à.. (con nhỏ này..)
- Cái.. – Kim Anh bực tức.. (đến phát điên với nhỏ rồi chị Kim ơi)
Evil ung dung nhìn nó.. hắn để ý, đây là lần đầu, vẻ mặt lạnh lùng của nó, ánh mắt không gằn đỏ và không còn hiếu chiến nữa.. chẳng nhẽ khi nào nguy hiểm thì nó mới trở nên như thế.. (anh cứ thử đi đánh nhau xem mk có như thế không?)
- Thế cô tìm tôi.. -..nó nhìn Evil.. chằm chằm.. (?!?!)
- Ừm.. – Evil nhìn nó với vẻ mặt háo hức như vừa gặp thần tượng.. (=.=’’)
- Làm gì.. – nó đáp gọn lỏn.. (=.=’’)
- Hi.. thật ra.. – Evil đang định trả lời thì..
- Tiểu thư? – 1 giọng nói cất lên, ngoài cửa 1 lẵng hoa biết đi.. lẵng hoa kèm cả giỏ hoa quả nữa..
Evil nhìn ra rồi giơ đồng hồ lên nói với cái “lẵng hoa biết đi”
- Cậu đến muộn quá.. (>. - Dạ.. – lẵng hoa đc đặt xuống.. 1 ng lôi thôi, lếch thếch bước sang bên, vừa nhìn nó đã không ưa rồi vì.. – tại vì.. ớ… (thằng cha hôm nọ mắng nó đây mà..)
- Vì sao? – Evil nhìn tên lôi thôi.. - Ớ gì? (O.o)
- Con nhỏ này.. – tên lôi thôi chỉ vào nó.. khiến nó nở nụ cười nửa miệng đầy vẻ đáng sợ.. tên đó đứng lùi lại.. (@.@ toàn gặp nó trong tình trạng nó đang lạnh lùng thì chắc kiếp trước anh này làm việc gì thất đức rồi..)
- À.. – Evil cười.. -..cậu ý là bạn tôi mà.. (bạn thật à?)
- Cái con.. con bé bà chằn... xấc xược... – hắn giật lùi lại ôm cửa.. chỉ dám ngó vào.. (chán sống rồi..)
- Cái gì? – nó nắm tay khiến chiếc gối cũng phải nhăn nhúm... -..tên kia, ta còn chưa xử tử ngươi vì tội hỗn láo với chị mày đây đấy nhá.. hừ.. muốn ăn đòn nữa ko con? (nó cũng bạo miệng thật, ngay cả khi đang ốm)
- Cái gì..- tên lôi thôi nhìn nó.. cau có, lấy vẻ bình tĩnh... -..tên kia, ngươi, chị mày, con? cách xưng hô nâng dần theo cấp độ mới chết chứ.. (@.@)
- Hờ.. hờ.. – nó khẽ cười khiến cả phòng gần như thấy mùi sát khí tỏa ra ầm ầm, tên lôi thôi quay ra chuồn lẹ.. (=.=’’)
- Thôi, tôi phải về.. – Evil đứng lên, đi ra đến cửa.. bỗng dừng lại rồi quay ra nhìn nó nói.. -...tạm biệt, thiên thần sa ngã của tôi ạ..
Evil đi, cả phòng khó hiểu dần.. riêng nó, đăm chiêu suy nghĩ.. vì đây ko phải lần đầu tiên nó nghe đến cái chữ ‘ thiên thần sa ngã’ này.. mà là lần thứ mấy rồi.. nó cũng ko nhớ, sao ai cũng gọi nó là thiên thần sa ngã thế nhỉ? hắn nhìn nó.. sao nó lại mang tên ‘thiên thần sa ngã’.. Kim Anh và Thảo Uyên về ngay sau đó, ko nói nhiều.. còn Hải Tường, anh cũng có đọc qua và cũng từng nghe qua tên này.. nhưng anh ko nghĩ nó có thật..
Tối hôm đó, Hải Tường bị dì của hắn gọi về mà ko có lí do.. còn mỗi hắn với nó ngồi trong phòng.. nó ngồi im.. còn hắn cũng ko dám nhìn nó..1, 2, 3 tiếng đồng hồ trôi qua.. (=.=’’)
- Tôi.. xin lỗi.. – hắn nói lí nhí.. (hả? gì cơ?)
- Ko cần.. – nó quay phắt đi.. (@.@)
- Tôi ko phải ghét cô.. – hắn phân bua.. (T_T giận dai thế)
- Ko ghét thì là gì? – nó quay ra nhìn hắn.. (là thương thầm trộm nhớ)
- Thì.. – hắn ngập ngừng..
- Đi ngủ.. – nó quay đi.. (=.=’’)
Trong lòng nó.. 1 giọng nói bất chợt vang lên.. “em thích anh”.. nó giữ chặt trái tim mình rồi nhỉnh miệng lên.. “cái gì gọi là tình yêu chứ.. ta khinh bỉ nó.. ta sẽ xóa sổ cái thứ gọi là tình yêu này.. sẽ không có tình yêu tồn tại ở nơi chốn này”.. nó bóp nghẹt ngực mình lại như muốn bóp nghẹt trái tim mình..
Con hắn, hắn đang định nói thích nó, dù chỉ là ý nghĩ thoáng qua thôi, nhưng sao lại nghĩ thế.. có mà hắn bị điên thì có.. mới đi thích nó.. con nhóc ngang ngược.. nhưng, nó thật đáng yêu ngay cả khi nó ngủ.. nó thật cô đơn, thật băng giá… hắn đã từng như thế, và hắn rất muốn bù đắp cho nó, không hiểu sao.. chỉ đơn giản hắn muốn.. (-.-)
Sáng sớm ngày ra.. cái gì đang diễn ra đấy nhỉ? ồn ào quá.. hắn tỉnh dậy.. 1 cô bé, chạy lăng xăng trong phòng.. hắn mở to mắt, là nó.. khỏi ốm rồi đấy ư? Nó đang lấy nước thì nhìn thấy hắn tỉnh dậy, nó lon ton chạy đến.. nhìn hắn, nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhất..
- Anh dậy rồi hả? – nó nhìn hắn bằng ánh mắt hiền vô cùng.. khiến hắn khẽ bối rối.. (=.=’’)
- Ơ.. ờ.. – hắn tự nhiên thấy vui vui.. cô bé yếu đuối lâu rồi hắn không thấy, nhìn nó chạy lăng xăng rót nước cho hắn mà hắn thấy tội nghiệp thế không biết.. (@.@ cô bé tội nghiệp ấy từng muốn ăn tươi nuốt sống anh đấy ạ..)
Vấp.. bụp.. á..
Trong lúc đang lăng xăng thì.. nó vấp phải cái chân của hắn ngã cái bụp, nằm đứ đừ, duỗi thẳng chân tay như con cá bị lên thớt, sấp úp cả mặt xuống nền nhà.. híc.. nó nằm im bất động còn hắn há hốc mồm rồi vội chạy lại đỡ nó dậy. Nó lồm cồm bò dậy rồi rơm rớm nước mắt ôm cái trán sưng u một cục của mình… (thôi, xong..)
- Đau.. híc..
- Cái tội lăng xăng cơ. Anh xem nào.. – hắn nhìn rồi xoa xoa, nó cứ tròn mắt rồi ngước lên nhìn cái u trên trán (mà lẽ ra là không thấy đc) khiến tim hắn đập thình thịch, vì nhìn nó bây giờ yêu chết đi đc.. (hé hé, tí nữa là biết yêu thế nào ngay ý mà..)
- Đau.. – nó tiếp tục rơm rớm.. khiến hắn phải quay mặt đi, dù gì hắn cũng là đàn ông mà.. (=.=’’)
- Anh biết là đau, ra kia ngồi đi, để anh đi lấy cái gì bôi cho.. – hắn đứng phắt dậy, quay đi, tim đập mạnh liên hồi.. hắn đưa tay lên trấn an con tim.. (<3)
1 lúc sau, trở vào, Hải Tường, Thảo Uyên, Kim Anh đang có mặt đông đủ, Hải Tường thì đang say nắng trước vẻ cực kì kute của nó.. còn Thảo Uyên và Kim Anh thì bất lực nhìn nó chán nản.. hắn lại gần bóc lớp băng dán và đang chuẩn bị dán thì không hiểu trời xui đất khiến kiểu gì lại ngứa tay, búng cái chóc 1 cái vào cục u của nó khiến cho nó mở tròn mắt, mọi ng nhìn nó và hắn.. còn nó thì ôm trán và ngồi giật lùi lại.. rơm rớm và.. (=.=’’ biết ngay cái anh này..)
- Không ngờ, anh là ng như thế.. híc.. (=.=’’)
- Ơ.. – hắn ngơ ngác.. – đau lắm à.. để a xem nào.. (O.O)
Nó đứng phắt dậy, tung 1 cú sút và hắn lãnh trọn bộ trưởng.. híc.. hắn thề, hắn hứa, hắn đảm bảo không bao giờ chọc vào nó nữa.. và giờ hắn phải lãnh như thế này đây.. (mượn gì anh dốt..)
- Ha ha ha ha ha – nó đứng trên giường rồi chống nạnh, cười một cách tàn nhẫn.. -..ta đã trở lại và lợi hại hơn xưa.. hô hô hô.. (nản lun =.=’’)
- Cô.. – hắn lồm cồm bò dậy rồi đứng dưới ngước lên nhìn.. – cái đồ.. (cay cú quá)
- Hô hô hô.. – nó lại cười tiếp.. – mọi ng chào đón anh Hiru đây, anh đã trở lại và ăn hại hơn xưa.. (éc.. bó tay với con nhỏ này lun)
- Cái quái gì.. – hắn cau có.. (>” - Chả không đúng.. – nó nhìn hắn với vẻ thách thức.. – anh đứng đó thấp hơn tôi còn gì.. hé hé hé hé hé.. (ôi, điệu cười vô đối..)
- Cô.. đc rồi.. – hắn bực mình, leo lên giường đứng ngay cạnh nó rồi hét.. -..tôi nhịn đủ rồi nha.. tôi cao hơn cô là cái chắc.. (thì anh cao hơn nó mà.. =.=’’)
- he.. – nó nhảy cẫng lên.. – tôi cao hơn anh.. (=.=’’ con khùng)
Hắn cũng nhảy lên và cả hai không có câu nào khác là ai cao hơn ai, Thảo Uyên, Kim Anh, Hải Tường thì vuốt mặt nản cuộc đời.. đúng là đôi này hết việc để làm rồi à.. giờ có giống trẻ con so bì hơn thua trong khi mọi thứ đã rành rành ra đấy rồi không… giống 2 đứa con nít nhảy trên đệm lò xo ý nhỉ.. và thật không may đó là.. đệm này.. không phải lò xo.. (=.=”) Và rồi chuyện gì đến thì nó cũng phải đến.. 1 loạt tiếng động kẽo kẹt phát ra từ chiếc giường xinh đẹp.. Thảo Uyên, Kim Anh, Hải Tường đứng lùi lại phía sau nhìn 2 tên nhảy rầm rầm trên gường lo lắng và.. (=.=’’)
Rầm… cái gường đã đến thời kì giới hạn chịu đựng của nó.. chiếc giường đã về nơi an nghỉ cuối cùng kèm theo 1 đống đổ nát bên trên, nó, hắn nằm lẫn lộn trên giường, mồm thì vẫn nói “tôi cao hơn”.. mọi ng nhìn nó với hắn lặng lẽ lắc đầu.. (=.=’’ bó tay + bất lực)
- Tại anh.. – nó đứng phắt dậy, khiến mọi ng bất ngờ nhìn nó.. – cái giường sập là tại anh.. hứ.. (chị cũng không kém phần long trọng đâu)
- Cái gì.. – hắn lồm cồm bò dậy và nhìn nó, tay xoa xoa đầu vì bị đau nhìn nó với vẻ khó hiểu.. (=.=’’)
- Đền cho bệnh viện là việc của anh chứ.. he.. – nó xách vali và.. chuồn lẹ lẹ... (=.=’’)
Hừ.. tức thật, chuồn mất tiêu rồi, giờ hắn về nhà và sẽ tính sổ với nó.. Vừa về nhà, hắn đã mồm chữ a mắt chữ o khi thấy bà dì mở hẳn 1 bữa tiệc to đoành mừng nó khỏi ốm.. hắn vuốt mặt.. còn gì bất ngờ trong cuộc đời chưa xảy đến với hắn ko? Trong khi ngày mà hắn đi du học về, ko 1 ai ra đón lại còn vừa về nhà đã thấy tờ giấy nhỏ nhắn, rất chi là xinh xắn với dòng chữ đáng yêu hết mức “dì đi nghỉ mát, cháu ở nhà dọn nhà đi nhé”.. và 1 món quà vô cùng to lớn là căn nhà từ trên xuống dưới như 1 căn nhà hoang, giấy rác, đất cát từ đâu đổ dồn đến.. còn dì thì ko để lại 1 cô giúp việc nào cả, và hắn thì phải tự túc.. hắn nhớ lại cảnh đó mà nản hết mức.. giờ thì, tốt rồi.. nó đến và chỉ bị ốm thôi cũng có ng chào đón.. híc (anh này ghen ăn tức.. mà!!!)
Nó cảm nhận mình thật có ích và rất hạnh phúc, nó lon ton trong nhà nhìn ngộ hết mức.. còn hắt thì cũng cười cho qua chuyện.. (^^)
Sáng hôm sau, lại là 1 ngày bình thường xảy ra như chưa từng xảy ra 1 biến cố nào.. nó đi học, vẫn bị soi mói, hết tiết, hắn lại nằm ườn ra bàn và bắt đầu say giấc.. ai gọi cũng không thèm nói cái gì.. (ngủ như ng chết trôi..)
Bỗng Hải Tường hổn hển phi từ ngoài vào như bay nhìn hắn gõ gõ, đập đập.. rồi gọi hắn dậy.. nó liếc qua rồi nói mỉa…
- Hắn ta ngủ như heo.. còn lâu mới dậy đc.. (^^)
- Hero.. hero.. – Hải Tường gọi to.. -..nó về rồi.. (?!?)
- um.. – hắn trong cơn ngái ngủ chỉ ừm cho qua chuyện.. (?!?!)
- Cậu còn ừm đc cơ à? – Hải Tường lo lắng khiến nó cũng lo theo.. thay cho hắn..
-.... – hắn không thèm ngóc lên luôn. (=.=’’ ngủ say quá..)
- Lục Nhi Hà Linh về rồi… - Hải Tường hét lên.. (O.O)
Hắn – bật dậy như lò so.. khỏi phải nói, nó giật bắn cả mình, không ngờ vừa nghe đến cái tên đó, hắn lại phản ứng kinh đến vậy.. hắn tròn mắt hỏi dồn..
- Ở đâu? (O.o)
- Dưới.. cổng trường ấy.. – Hải Tường chỉ ra ngoài..
- Cái gì? – hắn nhảy ngược lên.. – nó vác xác đến đây á…
- Ai… - nó vừa đang định hỏi thì tự nhiên bị hắn túm tay lôi ra ngoài cái tuột, theo 1 phản xạ tự nhiên nó đi theo thôi, chứ thật ra máu chưa dồn lên đến não để phân tích xem đang xảy ra chuyện gì cả.. (chị này nhiều lúc nhìn cái mặt ngu ngu lém)
Hắn cứ lôi nó xềnh xệch trên hành lang, còn nó thì vẫn đi theo và chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, mọi ng nhìn nó cau có.. khi thấy hắn – Hero – đại minh tinh đang cầm tay 1 con nhỏ như nó.. hắn đang phi như bay bỗng nhiên khi đến nhà kho hắn dừng cái kít làm nó đâm cái sầm vào lưng hắn, mà sao lưng hắn cứng thế không biết.. nó nhăn nhó..
- Cái đồ.. (>’’ - Con nhỏ kia.. (?!?)
Hắn nhìn về phía sân bóng rổ trước mặt rồi lôi tuột nó quay ngoắt lại đằng sau.. nó chưa kịp phản ứng hay kêu ca gì thì đã bị hắn lôi đi tiếp.. nó chỉ kịp quay ra đằng sau nhìn thấy 1 cô gái mặc 1 chiếc váy vàng chóe, đội chiếc mũ vành to khủng bố.. chắc là ng hắn đang chạy trốn vì cả trường mình cô ta không mặc đồng phục.. (o.0)
Cô gái ngó nghiêng khắp nơi.. rồi giận dữ rút chiếc phone ra “call” cho ng anh trai quý hóa của mình. 1 lúc sau..
- Em,… không về nhà nghỉ ngơi đã.. – Tiếng Hải Tường vang lên.. rồi anh chạy lại phía cô nhóc.
- Nói em nghe.. – cô nhóc khoanh tay nhìn Hải Tường cau có.. – anh Minh Tuấn đâu rồi.. Hero của em đâu rồi.. – Lục Nhi Hà Linh.. cao 1m55, thân hình nhỏ con như 1 đứa con nít, lại còn kèm theo 2 cái bím tóc buộc 2 bên trông rất chi là ngộ mà đứng với hắn rất chi là cạch cỡm.. 17 tuổi nhưng mà gian trá, quỷ quyệt thì phải nói là thôi rồi, em gái cùng cha khác mẹ của Hải Tường, con bé là ác quỷ phải nói là hơn cả ác quỷ.... yêu hắn,.. là ng ghét cay ghét đắng nó.. luôn bắt nạt Hải Tường nhưng Hải Tường vẫn rất thương nó.. Hải Tường toàn phải giúp hắn chạy trốn nhỏ.. nhỏ còn đc gọi với tên là Devil.. ác quỷ.. (cơ mà tên na ná Evil – xấu xa nhỉ?)
- Ờ thì.. – Hải Tường gãi đầu gãi tai… (T_T)
- Phone.. – con nhỏ xòe tay ý bắt Hải Tường phải đưa phone cho nhỏ.. (t/g:bố tướng gọi bằng cụ.. Devil: tao vác dao lùa mày giờ.. )
- Ơ.. – Hải Tường đưa chiếc iphone yêu quý cho nhỏ.. (T_T)
Nhỏ thoăn thoắt bấm số hắn, như đã thuộc trước rồi.. và.. hắn đâu mang máy theo đâu, hắn quên máy trên lớp rồi.. Minh Thư.. con nhỏ cầm đầu FC của hắn vớ vội cái máy của hắn và nghe.. (con bé này xác định..)
- À lố... – nhỏ Thư nghe điện thoại.. (phong cách thật.. đúng là Minh Thư style)
- Hiện nay anh đang ở đâu.. – Devil tuôn 1 tràng trong điện thoại.. – e đã về rồi, anh mà ko ra e sẽ cho bom nhấn chìm toàn bộ cái trường thúi này cho anh xem.. anh còn ko mau ra đón tình yêu của anh vừa về đến nơi rồi hả.. ơ.. – bỗng nhỏ khựng lại và hỏi dồn.. – ai đang nghe máy vậy? (giờ mới phát hiện ra..)
- Nói xong chưa.. – nhỏ Thư từ nãy giờ chưa xổ đc câu nào đang cay cú.. – cô là con bé nào vậy.. tôi là ng yêu của anh Hero đây, anh ấy đang ở cùng tôi đây nè.. anh ấy ko thèm nói chuyện với cô đâu.. (bịa giỏi ghê)
- Vâng.. em xin lỗi.. – Devil hạ giọng.. Hải Tường cười trừ.. -..vậy cho em hỏi anh chị đang ở đâu ạ.. (em ý ngoan nhể?)
- Hư.. – nhỏ Thư lại tiếp tục vênh váo mà ko biết mình vừa đắc tội với 1 con quỷ cái trên cả cải quý.. -..chị mày đang ở trên lớp nè.. (ngu đi nói địa điểm cho nó biết.)
- Vâng.. – Devil lễ phép.. -..em biết rồi ạ.. em chào chị.. (=.=’’)
Nhỏ Thư vừa đặt máy lại chỗ cũ, quay ra đang định ngồi xuống ghế thì.. đâu có ngờ, 1 quả bom nguyên tử vừa phi với tốc độ thần tốc lên lớp của hắn.. nhỏ Devil đứng bên ngoài.. giơ điện thoại lên bấm.. chiếc điện thoại vừa mới đổ chuông thì nhỏ Thư đã phi đến nghe máy...
- Sao.. còn muốn gọi nữa hả.. (=.=’’ ko biết tự lượng sức)
- Vâng... – Devil tiến lại gần nhỏ Thư, nhìn thấy 1 con bé vừa lùn, vừa nhỏ, lại còn có 2 bím tóc 2 bên nhỏ Thư tưởng là con nhóc 13,14 tuổi chứ.. nhỏ Thư vênh lên..
- Nhóc con không nên chơi ở đây.. – rồi nhỏ Thư vỗ vỗ vai Devil, nhỏ Devil nhìn vào tay Minh Thư, Hải Tường khẽ vuốt mặt.. – đây là lớp dành cho ng lớn.. (=.=’’ hix hix..) Nhỏ Devil chưa để Minh Thư phát biểu thêm câu nào đã túm lấy tay cô ta rồi vật lộn 1 cái, chưa đầy 1 phút, Minh Thư đã ngã sõng soài trước mặt nhỏ đau điếng, không dậy nổi.. Devil cúi xuốc, xốc áo Minh Thư lên nhìn vào mắt Minh Thư khiến nhỏ khẽ rùng mình.. (yêu quái..)
- Cú này là trả thù cho cái phone yêu quý của anh Hero, vì cô dám đụng bàn tay bẩn thỉu của mình vào nó.. (O.O)
Devil đạp mạnh vào bụng Minh Thư 1 cái rồi lại cúi xuống xốc áo Minh Thư lên, ghé sát mặt mà đay nghiến
- Cú này là việc mạo danh là ng yêu của anh Hero.. (O.0)
Rồi Devil tát 1 cái vào mặt nhỏ Thư đánh bốp..
- Cú này là dám nói dối rằng anh Hero đang ở đây.. (0.o)
Devil lại tiếp tục những hành động dã man nhưng ko 1 ai dám can thiệp, kể cả Hải Tường vì anh biết, ai có ý lien quan thì sẽ lãnh ngay hộ con nhỏ kia.. ng duy nhất trị được Devil là chỉ có hắn....
- Cú này là dành cho việc dám bảo ta là con nít.. (o.o)
- Cú này là dành cho dám xưng hô ‘chị mày’ với chị.. (@.@)
- Cú này là dành cho việc dám đụng bàn tay bẩn thỉu của mày vào ng tao.. (con này đanh đá quá..)
Xong rồi, Devil quay sang Hải Tường quát to khiến ai nấy tròn mắt nhìn nó và ko hiểu con nhỏ này từ đâu chui ra mà hổ báo thế..
- Anh.. (>. - Ơ.. ơi.. – Hải Tường giật mình tròn mắt..
- Bao nhiêu cái rồi.. – nó tiếp tục quát.. ( -.-)
- Ờ thì.. – Hải Tường giơ tay lên đếm vội rồi phán.. – 9 cái rồi.. (chưa đến anh ạ)
- Ừ thì.. – Devil quay ra ngúc ngoắc cái cổ nhìn khuôn mặt bầm tím của Minh Thư rồi táng cho thêm 1 phát nữa.. -...cú này dành cho việc thấy mày tao ngứa mắt,.. (éc.. con bé này.)
Xong rồi, Devil bỏ đi, mặc kệ cho Minh Thư nằm còng queo không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tự nhiên lại bị 1 con bé miệng còn hôi sữa đánh cho dập dụi te tua.. Devil là như vậy, bao giờ nhỏ đánh ng cũng phải đủ 10 cái mới chịu dừng, mà đã đánh thì mỗi cái phải có lí do, nhỏ nghĩ rằng đánh dưới 10 cái thì ko đáng để đánh...nếu hết lí do thì nó sẽ kiếm các lí do khác cho đủ 10 cái thì thôi.. có những lí do rất củ chuối của nó ‘tại mày to hơn tao, tại mày cao hơn tao, tại mày xấu hơn tao..’.. dù gì thì nó cũng nói đc.. Vì thế nếu ko muốn Minh Thư vào bệnh viện, Hải Tường bắt buộc phải nói 9 cái để nó ko đánh nữa.. (=.=’’ bá đạo kinh khủng..)
Lại nói về hắn và nó.. hắn túm tay nó chạy vòng quanh 1 đoạn thì chợt đứng khựng lại.. hắn quay ngoắt lại nhìn nó từ trên xuống dưới.. hỏi 1 câu ngớ trên cả ngẩn:
- Sao cô lại đi theo tôi? (=.=’’)
- Cái.. – nó tròn mắt.. rồi cũng hỏi lại. – sao tôi lại đi theo anh? (2 đứa này, khéo khùng rồi cũng nên)
- Ai biết đc.. – hắn nhún vai.. (=.=’’)
Cả hai đứa cùng nhìn xuống, hắn vẫn đang nắm tay nó.. chợt có tiếng gọi..
- Devil.. – Hải Tường kêu to..
Nghe giọng Hải Tường và tiếng bước chân huỳnh huỵch hắn đã đoán đc phần nào về cái đứa đang đi tìm hắn, hắn vội túm tay nó kéo nhào vào 1 phòng.. nó đứng tựa lưng vào cửa còn hắn thì đứng đối diện với nó, mặt đối mặt, 4 mắt nhìn nhau.. 2 con tim cùng đập chung 1 nhịp.. hắn bắt đầu thấy nong nóng.. hắn ghé sát ng vào nó… nó ngửi thấy mùi hương trên ng hắn, tim nó bắt đầu đập mạnh.. khi đôi môi chỉ còn cách nhau 2 cm thì..
Cạch…
- Sao mà ở đây bẩn quá nhể? – tiếng bà lao công quét dọn nhà WC vang lên, bà chui ra từ 1 phòng WC.. (bà này từ đâu chui ra vậy? cảnh đang lãng mạn)
Lúc này, nó vội đẩy hắn ra rồi lôi tuột hắn vào 1 phòng WC để bà lao công không thấy tụi nó, nó la lên nho nhỏ:
- Sao anh lại vào phòng WC nữ? (=.=’’)
- Đây là WC nam mà.. – hắn phân bua.. – cô ko thấy kết cấu của nó khác à? (O.o)
- What? – nó như ko tin vào mắt mình nữa, nó thò đầu ra ngó.. thì nó phát hiện ra đây là WC nam thật, vớ vẩn thế nào mà lại chui vào WC nam chứ..
- Thì cô gay rồi, lo gì nữa.. – hắn buột miệng tung ra 1 câu.. (xác định anh ơi)
Nó cay cú đạp vào chân hắn 1 cái, nhưng hắn né đc rồi lại còn lè lưỡi với nó nữa chứ, nhưng lè lưỡi ko lâu hắn lại phải nhăn mặt.. khi nó đang giẫm lên chân hắn, mà hắn thì có kêu đc đâu.. (đã bảo rồi mà..)
- Cô chui vào đây thì làm sao mà cô đánh tôi.. – hắn bực mình cáu (ai kéo chị ý vào chứ?)
- Ai lôi tôi vào đây..- nó chống nạnh.. (T_T)
Trong lúc đang giằng co thì bà lao công gõ gõ cánh cửa..
- Có ai trong này không? Đến giờ vào lớp rồi.. mở cửa ra tôi còn dọn.. vào lớp rồi đấy..
Tự nhiên, trong lúc cuống cuồng, hắn bế thốc nó lên, còn nó thì không hiểu gì hết, rồi hắn nói vọng ra như trong phòng chỉ có mình hắn..
- Phòng này sạch rồi bác ạ.. (>’’ Bác lao công nghe thế liền đi ngay.. còn nó và hắn cứ giữ nguyên tư thế mấy phút..
- Anh bị điên hả? – nó càu nhàu rồi nhảy xuống
- Cô không thấy à.. cái cửa này nếu nhìn xuống sẽ thấy chân ng, tự nhiên trong 1 nhà WC mà có 4 cái chân, bà ta không nghĩ tôi là bò thì hơi phí đấy.. – hắn nói rồi chống nạnh nhìn nó phát nản.. (=.=’’ thông minh ghê ghớm…)
- Thì để tôi đứng lên đây không đc à.. – nó nói.. tay chỉ thành bồn cầu.. (nhiều lúc chị này cứ ngu ngu sao á..)
- Bà nội của tôi ơi, - hắn tròn mắt vì nó.. – bà cao bao nhiêu vậy.. không lòi chân thì lại nhô cái đầu lên à? Với lại đợi giải thích cho bà nhảy lên đấy thì bác kia cũng phát hiện ra trong này không chỉ có mình tôi.. (^^)
- Ờ thì… ngồi… ớ ớ.. – nó vội chữa ngay lại vì cái tính buột mồm, buột miệng của nó.. khiến hắn cũng tí té xỉu… nghĩ sao lại trèo lên bồn cầu rồi ngồi xổm trên ý.. nó quả thực có 1 không hai..
- Chết rồi.. – hắn bỗng giật mình và lôi nó phi ra cửa..- giờ là tiết của bà chằn đó.. thiếu tôi chắc không còn đường mà về nhà quá..
- Ai mượn anh nấn ná làm gì.. – nó bình thản mỉa mai hắn..(=.=’’)
Siêu Quậy - Thiên Thần Sa Ngã Siêu Quậy - Thiên Thần Sa Ngã - Moon