Nếu bạn chưa từng nếm mùi thất bại, tất bạn chưa gặp thử thách thực sự.

Dr Porsche

 
 
 
 
 
Tác giả: Moon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 624 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:38:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
áng hôm sau, tivi và báo chí đưa tin ầm ầm là Hero – ca sĩ nổi tiếng của nhóm Super Twins phá đám ở quán bar và trở về nhà trong tình trạng say khướt. Vừa bước vào nhà, khỏi phải hỏi, hắn cũng biết ngay người cho hắn đêm qua ngủ ngoài cửa là ai.. Bà dì ngồi nhấp ngụm trà sau đó nhìn hắn cười mỉm đến là gian.
- Ô, cháu của ta ngủ ngon thế? Ngoài hành lang có mát ko cháu? Được bữa ngủ mát nhé? (bà này ko mắng cháu à?)
Hắn lườm bà dì 1 cái rồi quay ngoắt đi, ko thèm nói, định ngồi xuống cái ghế cùng bàn ăn với dì, dì liền với chân khều chiếc ghế ra xa và hắn ngã cái bụp (O.o), hắn ngoi lên gắt nhẹ:
- Dì làm cái gì thế? (>’’ - Ồ, cháu ko nhớ sao? Dì đã dạy là ko bao giờ đc ngồi vào bàn ăn khi chưa mời đủ gia đình trong nhà mà! Nguyệt Nga vẫn chưa xuống ăn cơm... – bà dì chỉ tay lên trên tầng, nhìn hắn rõ là gian, hắn quay ngoắt 1 phát rồi cắm cảu..
- Cô ta ăn uống hay ko thì có liên quan gì đến cháu chứ hả? (có chứ sao ko?)
- Ơ.. nếu nó không xuống.. thì cháu sẽ không đc ăn, thế thôi… - dì nhấm 1 ngụm trà rồi đưa miếng bít tết vào miệng.. (^^)
- Cái… - thôi, kiểu này hắn biết rồi, bà dì lại tính kiểu gì đây, mà kiểu gì hắn cũng chiều tất, hắn mệt nhọc lết ra chân cầu thang và hò to.. – Trần Kiều Nguyệt Nga, xuống nhanh con heo đất kia, không tôi ăn mất phần cô bây giờ.. (mời ng khác ăn cơm cũng phải tử tế chứ?)
Hắn quay ra nhìn bà dì 1 cách mệt mỏi, bà dì nhún vai, hắn lại bắt đầu lết cái xác lên cầu thang, từng bước nặng nề, vừa đi vừa lầm bầm như ng bị tụng kinh, mặt nhăn nhó hết mức vì số rượu hôm qua dường như bây giờ mới phát huy hết tác dụng của nó..
- Con heo đất chết bầm, con nhỏ chết tiệt, con nhóc thần kinh, con heo khùng… heo ngốc… (@_@)
Bà dì khẽ đưa cốc lên miệng rồi thở dài.. (hiếm khi nghe bà này thở dài lắm).. Hắn đứng trước cửa phòng nó và bắt đầu gõ cửa. Khi hắn vừa gõ đc mấy cái thì cánh cửa đã tự động mở ra, dường như phòng không khóa. Hắn ngó vào nhưng trong phòng không có lấy 1 bóng ng, mệt mỏi, hắn bước xuống cầu thang và lại… lầm bầm chửi tiếp. Vừa nhìn thấy bà dì hắn đã lên tiếng…
- Con heo…
- A.. – bà dì chẹn ngang họng của hắn.. – ta mới nhớ ra là, tối qua con bé Nguyệt Nga đâu có về nhà nhỉ? (cái bà này..)
- Cái.. – mắt hắn nháy nháy rồi lại giật giật, hắn sắp điên lên rồi đây, thì ra cái bà dì chết bầm, bắt hắn chạy lên cầu thang không công trong khi biết nó không về nhà, mà kệ, con nhỏ đó đi đâu cũng không lien quan gì đến hắn, hắn cứ ngồi vào mà ăn thôi, dù sao thì không còn ai tranh cơm với hắn nữa.. (kibo)
Hắn định ngồi xuống ghế thì bà dì đã cầm cái đĩa thức ăn của hắn lên, đứng dậy và quay đi, kèm theo 1 câu nói:
- Chừng nào Nguyệt Nga về thì cháu mới đc ăn.. nha..! (=.=”)
- What? Cháu biết cô ta ở đâu mà tìm chứ... – hắn nhăn nhó, đau khổ.. – nhỡ may cô ta ra ngoài đường, trông thấy 1 thằng nào đó đẹp trai, galang, lịch sự, rồi theo hắn ta về nhà làm vợ hắn, rồi chẳng bao giờ về đây nữa thì chắc là cháu sẽ ko bao giờ đc ăn cho đến cuối đời à?... (anh này tưởng tượng chết khiếp..)
- Tùy cháu thôi... – bà dì lướt nhẹ qua hắn.. (=.=’’)
- Hừ.. – hắn bực dọc... – đã vậy thì ko ăn uống gì nữa.. cháu đi lên phòng ngủ.. (nhịn đói à?)
Hắn hậm hực đi lên phòng, đi ngang qua phòng nó, hắn rẽ vào ngó lại 1 lần nữa rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng nó lại... Cả ngày hôm ấy, chàng hắc mã hoàng tử ko làm gì ngoài việc ngồi trên sân thượng, nhìn về phía cổng để chờ nó về nhưng mãi mà nó ko về, hắn bắt đầu lo lắng và sốt ruột..miệng cứ lẩm bẩm chửi thầm nó.. tay chân thì luống cuống.. (lo lắng thì đi tìm đi)
- Con heo chết tiệt, con heo ngu ngốc, cô mau về đây đi, nhanh lên để tôi còn xử cô nữa nào..con nhỏ chết bầm này.. tự nhiên lại nói ghét tôi là sao? Con gái con đứa, đi đâu cho đến giờ hả?.. về đây ngay, tôi muốn nghe 1 lời giải thích nào... (=.=’’ nghe vậy làm gì còn ai dám về nữa)
Tự nhiên hắn đứng phắt dậy.. nhìn đồng hồ.. 8 giờ tối, vậy mà hắn vẫn chưa đc ăn gì.. Hắn tự nhủ, giờ hắn sẽ đi tìm nó để hắn đc ăn cơm, hắn sẽ đánh chết bất kì thằng nào dám giữ nó, ko cho nó về làm hắn phải chịu đói.. (mồm nói thế chứ đầu nghĩ khác đấy ạ, đi ăn cơm bụi cũng đc mà nhỉ?)
Hắn lên moto và phi như bay.. Bà dì đứng trong phòng khẽ nhấp tách cà phê và cười mỉm (rõ gian).
Còn về phần nó, nó đc Thảo Uyên đưa về nhà trong khi người ướt nhẹp, sốt cao và đang trong tình trạng khá nguy kịch.. trong hôn mê, nó vẫn nhắc tên hắn, thầm trách:
- Hiru chết tiệt,... tôi.. tôi... tôi làm sao chứ? (=.=’’ vẫn cứng đầu)
Kim Anh nhìn nó chua xót và lo cho nó, nó thích hắn, thích hắn thật rồi vậy mà tại sao lại ko nói ra chứ.. cô khẽ quay mặt đi, tội nghiệp cho con bạn thân.. Thảo Uyên lau trán cho nó rồi quay ra nhìn Kim Anh.. Kim Anh lên tiếng:
- Nhìn nè, ko chỉ có mình Nguyệt Nga có vấn đề đâu, anh Hero cũng có vấn đề rồi, tivi đưa tin từ sáng tới giờ vụ anh ý làm loạn quán bar đây này.. (0.o)
- Ừ.. hai ng họ thích nhau sao ko ai chịu nói ra chứ? – Thảo Uyên nhìn nó rồi khẽ lắc đầu..
- Nó sốt cao quá, phải đưa nó đến bệnh viện thôi, với lại nó là ng như thế nào chắc bà cũng chả lạ gì nó, mà bà có số anh Hero ko? Điện để anh ấy khỏi lo lắng.. – Kim Anh hỏi dồn..
- Số của anh ấy thì chỉ mình nó biết,.. – Thảo Uyên lắc đầu.. -.giờ nó lại còn đang hôn mê, điện thoại thì lại ở dưới hồ làm mồi cho lũ cá rồi.. làm sao mà liên lạc đc?
- Ừ.. – Kim Anh gật đầu.. – ngoài nó thì cũng chả ai biết nhà anh Hero ở đâu..
2 đứa nhìn nó rồi khẽ thở dài...
Còn hắn, phi như điên đến những nơi nó có thể đến, những nơi mà nó thích nhưng đều ko thấy, hắn lo lắng và cố liên lạc nhưng chỉ nhận đc từ chiếc điện thoại khô khan giọng nói “thuê bao quý khách vừa gọi, hiện ko liên lạc đc”. Hắn thấy tức lắm, dù gì giận thì giận chứ sao lại phải tắt máy. Hắn đi vòng quanh thành phố chỉ để tìm nó. Bỗng 1 tin nhắn đến, hắn tấp vội vào lề đường, đọc tin nhắn ấy khiến hắn như muốn điên lên, tin nhắn từ Henry.. về nó. Ở đâu cũng tìm nhưng chỉ duy 1 nơi.. hắn ko thể ngờ tới.. đó là bệnh viện.. nó vừa vào bệnh viện trong tình trạng sốt cao, hôn mê 40, 1 độ, rất nguy kịch. Hắn phi như điên đến bệnh viện, quăng xe và mũ bảo hiểm ở ngay trước cửa bệnh viện rồi phi vào trong tìm nó..
- Minh Tuấn – tiếng Hải Tường vang lên phía sau hắn...
- Con heo đất.. – hắn vừa chạy vừa hổn hển nói mấy câu, tiện thể với cặp kính đen thui từ tay Hải Tường đeo vào – sao cậu biết cô ta ở đây?
- Ờ thì.. – Hải Tường bắt đầu hổn hển kể tóm tắt...- tôi đến đây lấy thuốc thì thấy Thảo Uyên và Kim Anh chạy vào trong khi Nguyệt Nga thì đang sốt cao, nguy kịch, cô ấy bị hôn mê cả ngày trời ko tỉnh.. tình trạng càng ngày càng xấu đi, sáng hôm qua, cô ấy bị cảm cúm, nhưng lại bị ngã xuống nước nữa.. ngấm nước vào ng nên bị hôn mê, sốt cao ko dứt...
- Con heo ngốc.. – hắn đau xót thầm trách mình quá vô tâm..- từ bao giờ...
- Từ chiều hôm qua.. – Hải Tường trả lời hắn..
Từ chiều hôm qua ư? Tức là sau cái lúc nó với hắn cãi nhau? Và hắn đã bỏ nó 1 mình, hắn thật là vô tâm.. bỏ nó 1 mình ư? Vậy mà hắn đã hứa là sẽ bảo vệ nó..
Siêu Quậy - Thiên Thần Sa Ngã Siêu Quậy - Thiên Thần Sa Ngã - Moon