It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Moon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 624 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:38:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
uả thực cũng phải công nhận là hắn rất cuốn hút, cái mặt lúc nào cũng lạnh lùng, nó nhìn mà muốn.....đấm thế ko biết (chị này ko có gu thẩm mĩ òi.. @.@). Bằng chứng cho sự cuốn hút kia ư? Là việc hắn đang ngồi trong cangtin trường uống coca kia kìa..lại còn ‘khà’ 1 cái nghe rõ lãng.........xẹt (lãng tử chị ơi) trong khi bao nhiêu ruồi muỗi bu xung quanh hắn. (=.=’’ ng mà nó kêu là ruồi muỗi cứ như thật). Còn nó ư? ko tài nào mà len vào đc cái đám con gái đang bâu nhâu đi mua đồ ăn cho hắn và Hải Tường kia, thật biết cách hành hạ ng mà.. những ng ko liên quan cũng bị hắn hành hạ cho ra trò luôn.. thế nhưng,..hô hô..sao mình có thể bỏ qua khi cái bụng mình đang réo ừng ực, òng ọc thế nhỉ? Mà giờ cũng ko còn sớm nữa, nó còn phải nghĩ cho ra cái kế hoạch thiên tài để giúp nó giành giật cái học bổng ấy..hí hí... ‘quân tử trả thù 100 năm chưa muộn’ í, 100 năm thì nó có già quá ko nhỉ? mà ko cần đến 100 năm đâu, sáng thứ hai tuần sau là biết ngay í mà, mà nó cũng ko phải là quân tử nên ko cần phải đợi 10 năm nữa đâu...hô hô..(--_--)
Còn hắn, sau 1 lúc ngơ ng ở sân trường, thì cũng định thần lại và đi tham quan theo sự chỉ dẫn của các thầy cô, he he.. biết nó học trường này rồi, thì giờ chỉ cần tìm nó và cho nó vài phát bù hôm nọ (con ng nhỏ nhen), nhưng nhỡ nó mà giở chiêu ‘mỹ ngư kế’ thì sao (=.=’’ – sao anh này ngu từ thế ko biết). thế lại càng vui, hắn sẽ cho nó ko bao giờ còn giở chiêu đó ra đc nữa..hố hố..rạch mặt, thả rắn, làm phi tiêu.. chiêu nào đc ta? (híc, sợ luôn, đúng là đồ ác quỷ máu lạnh). Sau vài vòng lượn quanh sân trường, hắn đã dừng lại ở cangtin, ngồi đó cho đỡ mỏi...mà cũng ko biết nó trốn đi đàng nào rồi mà ko thấy cái mặt mèo mướp của nó lò ra nhỉ? Bực mình rồi à nha, mau mau lò cái mặt thúi của cô ra để tôi cho cô 1 trận nào..A...và thế là 1 bóng đèn 2000V xẹt qua như sao chổi, hố hô hô...cái suất học bổng đó là do toàn quyền hắn và Hải Tường lựa chọn mà, hắn sẽ chọn nó..vô trường hắn rồi từ từ xử sau... nhưng biết quái nó là con nào, mà mình chỉ nhớ từa tựa cái mặt mo của nó thôi, haizzz... nếu có chút thông tin của nó thì tốt...Hắn vừa nghĩ vừa cười mỉm khiến cho bao nàng say 1 loạt vì hắn, còn ai mà chú ý kĩ thì thấy 1 màu u ám bao xung quanh hắn đến rợn..nhà ma còn phải lạy thua hắn..con ng ác quỷ trong hắn, trỗi dậy rồi... (:[[ )
Hải Tường, anh chỉ biết nhìn hắn ái ngại, ko biết trong cái đầu to như quả bí ngô của hắn với cái óc bé bằng hạt dưa lại suy tính ra âm mưu gì thế ko biết, anh khẽ thở dài...
Bỗng từ phía sân trường rộ lên 1 tin đồn...ối chà chà... ‘tiểu thư siêu quậy sẽ dự buổi giao lưu ca nhạc à?’ (cái gì mà tiểu thư? Nó á?). Với trường nó thì đó là 1 chuyện ko mấy hay ho, vì nó mà đã tham gia cái gì ko sớm thì muộn cũng sẽ phá tung lên coi, nhưng sợ là sợ mấy cái trò ranh của nó và thế lực nhà Thảo Uyên kìa, còn học sinh trường ái ngại nhìn 2 chàng hoàng tử đang ngồi mà ko khỏi thở dài, vậy ai cũng biết là nó sẽ chơi đểu ai rồi... =.=
Tối hôm đó, quả đúng ko ngoài dự đoán, hắn và Hải Tường sau khi nhìn 1 lượt những ng đang trên sân khấu bao gồm cả Thảo Uyên và Kim Anh nữa nha và đảo mắt tìm mòn mỏi dưới khán đài, đang chuẩn bị tuyên bố thì cả trường rầm rầm lên khi thấy nó, giầy búp bê, váy caro, tóc mái hất sang 1 bên, lọn tóc phía sau thì được buông ra phía trước..nhìn trông vô cùng baby, cute...và tất nhiên lần này nó đâu muốn thướt tha vậy, chỉ để cho 2 tên ca sĩ kia nhận ra nó là ai thôi..làm nó phải ngồi diện cả 1 buổi chiều lận mới nhớ ra nổi cái phong cách này là gì.. (ngu dễ sợ lun)
- Trời ạ, phong cách này thì còn thi thố gì nữa – Thảo Uyên nói thầm với Kim Anh.
- Ừa, làm sao cho nó trở lại vẻ tinh nghịch đi thôi, ko thì mọi kế hoạch đổ bể - Kim Anh chắp tay khấn
Nó liếc 2 con bạn vẻ ‘yên tâm, tao vẫn chưa bị đổi tính cách đâu mà lo’ (đấy là cái em lo đấy chị ạ)
- Con nhóc đó đây rồi, có lên dự ko thì bảo? – hắn lẩm bẩm, miệng cười gian..
- Hôm nay tôi đến thi hát... – nó đứng lên dõng dạc trước bao nhiêu con mắt đổ dồn, 1 phần thì xem nó hát, 1 phần vì nghi ngờ.. nó mà được bữa ngoan thế sao?: [)
- Thôi, cô không cần hát đâu, dáng ng của cô rất chuẩn, vào làm ng mẫu là được rồi.. – hắn xua tay.. Hải Tường há hốc mồm khi hắn phán câu xanh rờn như thế...
- Ôi, vậy tôi đỗ à.. tụi mầy ui, tao đỗ rồi....hi hi hi – nó chạy ra đằng sau nơi hai con bạn đang đứng, thế nhưng nó ko để ý cái dây micro lại cuốn lấy chân hắn và...BỤP..hắn ngã chỏng chơ dưới sân khấu, nó quay đầu lại nhìn...còn đám khán giả thì giơ mắt lên nhìn, biết ngay mà, nó ko tham gia cái gì thì thôi, chứ nó mà tham gia là y như rằng có chuyện..mặc dù ko cố ý nhưng khi thấy hắn nằm chỏng chơ, chân thì cuốn dây điện, miệng thì ú ớ sao mà nó thấy buồn cười quá đi mất và quên luôn nó đang trên sân khấu...- ha ha ha ha ha... (=/)
Nó cười vô tư còn hắn đứng phắt dậy, phủi phủi quần áo, nhìn nó bằng con mắt ‘thân thiện’ hết mức và miệng thì nghiến răng ken két.., Hải Tường thì nhìn nó rồi lắc đầu, nhìn hắn rồi cũng cố nén cười..
- Ôi, tôi biết tôi đẹp mà..anh ko cần phải quỳ xuống vậy đâu, cũng ko cần nhìn tôi với ánh mắt đắm đuối vậy đâu. – nó nói rồi lại lăn ra cười.. – ha ha ha ha......
- C..cô.. –hắn giận sôi máu mà ko thể làm gì được, phải chăng, ở đây ko có ai, hắn sẽ cho nó 1 trận nhừ tử cho chết luôn cái thói sao chổi.. – cô có xin lỗi tôi ngay ko thì bảo? (>`` - Ô..ca sĩ nổi tiếng mà nhỏ nhen thế hả? – nó cố ý nói to ọi ng nghe thấy -...tôi đâu có cố ý đâu?...ko cho qua đc sao? hố hố hố (nghe nó cười mà vô duyên thế ko biết?)
- Cô..- thôi, máu dồn lên não hắn rồi, tức quá mà, híc, tức đến đau cả bụng luôn...hắn tiến lại gần mặc kệ cho bao nhiêu khán giả đang nhìn hắn.. –....tôi cho cô đi Tây Thiên thỉnh kinh luôn...
- I...I..am sorry... – nó thấy tình thế cấp bách quá liền phun đại ra 1 câu, khi thấy hắn dừng lại, cũng tỏ vẻ vừa ý, còn đám bạn bên dưới thì ngã ngửa ra đất, trời ơi, sao nay nó ngoan dữ vậy...đi xin lỗi ng khác cơ đấy..híc... thế nhưng chưa kịp định thần lại thì nó bồi thêm câu nữa.. -...I am sorry... Nói yêu em từ lâu mà sao lòng anh lại câm nín... (ko biết có đúng ko, mong các bác thông cảm)... (@.@)
Đúng thật, nó cất lên giọng hát oanh vàng của mình khiến hắn và khán giả suýt té ngửa, giọng hát của nó phải nói là hay nhưng nó ko muốn để lộ nên cố tình hát sai nhạc, Hải Tường khẽ cau mày rồi mỉm cười.. còn hắn..tức muốn ói máu luôn..giận sôi ng, mặt tím tái..híc..đau cả bụng..bắt nó xin lỗi, nó lại hát..
- Cô làm gì vậy hả? – Hắn cau có rồi lại cố nén cơn giận.. (>`` - Tui....hát – nó hồn nhiên đáp rồi quay lại nói to ọi ng nghe thấy.. – đây là bài ‘I am sorry’ của ca sĩ Khánh Phương.. mong các bạn cho 1 tràng pháo tay..
Cả trường rầm rộ vỗ tay khi thấy nó nhận tấm học bổng từ tay Hải Tường, các thầy cô thì nước mắt ngắn nước mắt dài vì thứ hai sẽ ko thấy nó nữa..sẽ mất đi 1......cái của nợ...giọt nước mắt hạnh phúc..lăn tràn trên má..còn nó thì cười toe toét, mặc cho hắn đang bực như thế nào.. (^^)
- Cái đồ đầu thì to mà óc thì không có, tui hát mà anh tưởng tui xin lỗi anh hả, anh tự nguyện quỳ xuống chân tui mà...he he..nếu muốn cầu hôn thì chọn nơi kín kín tí nhe cưng... – nó nói nhỏ với hắn rồi ba chân 4 cẳng chạy biến, còn hắn...ngơ ng ra 1 lúc thì mới hiểu lời nó nói...(con ng chậm tiêu dễ sợ)..
Cầu hôn? Nó ư? Trời đất, thế này thì... hắn chết mất thôi, híc..tức sôi máu lên rồi mà..huhu..nghĩ mà ức chế quá đi được, ‘tôi thề là sẽ trả mối thù khắc cốt ghi xương này’ (khắc cốt ghi tâm, ng gì mà ngu dễ sợ)..
mà cũng đúng, khi yêu nhau ng ta thường thề sống chết có nhau còn khi đã ghét nhau rồi thì ng ta lại thề sống chết với nhau..đôi này cũng ko phải là ngoại lệ... (+.+).
Nó về mà miệng thì cứ cười toe, giường như cái miệng nó muốn ngoác ra luôn, hí hí, nhưng tất cả mới chỉ bắt đầu thôi, nó ko ngờ cái tai họa mà nó vô tình gây ra ấy sẽ theo bám nó mãi đến sau này..
Còn hắn, do bực quá nên bị đau bụng, và mỗi lần đau bụng hắn lại phải ăn thật nhiều….
- Hừm..ko thể tin đc, sao lại có thể bất cẩn vậy chứ? – tay quản lí đi đi lại lại trong phòng thi thoảng còn khẽ gắt.. – mai biết ăn nói sao với báo chí đây, sao lại gặp con nhỏ đó chứ? Hôm trước nó ám ta, bây giờ... – quản lí khẽ chỉ vào hắn trong lúc đang..húp nốt tô mì.. – sao cậu bất cẩn thế? Sao cậu lại...mà thôi.. cái quan trọng là cậu nghĩ cái khỉ gì khi đưa cho con bé sao chổi đó tấm học bổng.. lại còn..trời ơi..nó vào trường thì nhỡ gây ra bao nhiêu vụ xì cang dan đây? Cậu ko muốn làm ca sĩ nữa phải ko...thôi, trong tháng tới, cậu chịu khó đi học, tôi lo giải quyết đám báo chí, nhưng cậu phải giám sát con nhỏ đó... (>’’ - Ừ... Ưm...oàm..xụp..xì xụp..xì xụp.. PHỤT..........– Hắn vẫn mải ăn cho no cái bụng hắn chứ nào có để ý tay quản lí nói gì đâu, mãi cho đến khi tên quản lí nói hắn phải giám sát nó thì.. hắn tuôn hết mọi thứ trong miệng ra..phản cảm ko chịu đc..- c..cá...cá..cái...gì...ki..kia? Em mà phải đi giám sát con nhóc đó á? Ko đời nào...ko có đâu nha..
- Nếu cậu ko muốn thì để mình – Hải Tường lên tiếng, anh lại cười, (híc, anh ui, đừng cười nữa, ko em ngã ngửa bất tỉnh vô viện giờ)..trong đó kéo theo sự ngạc nhiên tột độ của hắn và tên quản lí.. -..em thấy cô ấy rất có tố chất để trở thành ca sĩ.. (^^)
- Con nhóc nấm lùn đó á? – hắn như ko tin nổi vào mắt mình,.-..nó mà đc á?
- Sao lại nấm? đủ tiêu chuẩn mà – Hải Tường ngơ ngác..
- Con nhóc ấy 1m60 là cùng, tiêu chuẩn gái đẹp là phải 1m70 cơ.. – hắn phân bua.. (@@) (tiêu chuẩn gái đẹp của anh ý nghe mà sợ lun)
- Cái gì? – Hải Tường tròn mắt – quái vật hả cha nội? cao thế nhìn khiếp, mà hôm trước ai nói nhóc ấy có tiêu chuẩn dáng đẹp nhỉ..
- Thì... tại,..nhìn cô ta.. – hắn ko cãi lại nổi bèn im bặt.. (đuối lí rồi kìa..hô hô)
- Vậy cũng được, nhưng ko nên nhẹ tay, con bé đó.. giao cho cả 2 cậu, vì hai cậu tự rước thì tự hứng, nhân tiện, Hải Tường, cậu nên nghỉ ngơi, vì nhóm 2 ng mà 1 ng hoạt động 1 mình ko đc, nhưng phải nhớ, ko đc tạo ra bất kì 1 vụ xicangdan nào nữa đâu, tôi ko giải quyết nổi đâu.. mà nhất là cậu.. – tên quản lí, nhìn hắn và quay đi, hắn thì lêu lêu tên quản lí sau lưng rồi xì xụp....ăn tiếp...(=.=’’)
Sáng t2, nó cảm thấy trời nay u ám dễ sợ lun..
- Dậy đi.. Nguyệt Nga.. – tiếng mẹ nó oang oang..- hôm nay là ngày đầu tiên đi học,..con ko muốn trễ đó chứ?
- Umm... – nó kéo chăn trùm kín mặt.. -...5 phút thôi mẹ ui..
- Ko đc.. – mẹ nó kéo chăn làm nó ngã cái phịch xuống giường và....cái mông iu quý lại gặp anh sàn nhà thân iu của bé.. -...dậy nhanh ko muộn.. (*.*)
- Biết rồi.. – nó gắt..lật đật mắt nhắm mắt mở chạy xuống nhà vệ sinh cá nhân..
‘Trong buổi giao lưu với trường Kim Liên, anh chàng ca sĩ nổi tiếng siêu đẹp trai Hero đã gặp phải 1 sự cố nhỏ trên sân khấu, nghe đâu là nàng công chúa nổi tiếng tinh nghịch ở trường đó, các fan hâm mộ đang vô cùng phẫn uất, đã tạo nên 1 làn sóng dư luận lớn nhất từ trước đến nay, các tờ áp phích có hình ảnh 1 cô gái mà cô ta là nguyên do gây nên cú ngã cho chàng trai của chúng ta đã được các fan tung ra như truy nã...bla..bla’..
Nó ngó đầu ra và nhìn hết bản tin trong khi vẫn đánh răng.
- Nguyệt Nga..con..đã..làm ngã cậu Hero? – Ba nó nghe bản tin mà như ko tin nổi vào mắt mình..
-..ì...ao? – nó vẫn đánh răng (thì sao? ) (--.--)
- Sao con có thể, sau này sao mà lại sống yên được đây, hắn là con nhà giàu, còn con thì sao...bla..bla.. – mẹ nó lại tuôn 1 tràng thánh ca như pháo rang..làm nó muốn điếc cả cái lỗ tai luôn, súc miệng nhanh..và nó phi ra ngoài..ko có ngày phải vào khoa thần kinh khám quá...
Haiz..mới hôm đầu tiên đi học mà đã..haizz..nản quá..nhưng kệ, số nó vốn hên như con hến..nên chắc ko có sao...hú hú.. cứ sống đơn giản cho đời thanh thản, cứ hồn nhiên rồi sẽ bình yên...và nó tung tăng đến ngôi trường mới.. (=.=’’ thơ ca con này đến độ tiên tiến rùi à nha)
Vừa bước đến cổng thì..oa..cái trường gì mà to.. như...con bò lun ý..riêng cái cổng đã hơn hẳn trường nó rồi..hô hô..nhưng cổng này dễ trèo thật..hí hí..nó đang đứng như trời trồng thì,,..1 giọng nói ấm áp vang lên, hình như nó đã nghe giọng này rồi thì phải.. (^^)
- Em đã đến rồi sao? Ơ.. – nó quay lại, là Hải Tường chứ còn là ai vào đây nữa? nhưng nhìn thấy nó, mặt anh tắt ngấm nụ cười, anh cứ tưởng... -...sao lại là em?
- Sao ko đc.. – nó ngạc nhiên hết mức khi thấy khuôn mặt lẫn bộ dạng tiu ngỉu của anh khi nhìn nó..-...anh nhận lầm tôi với ai à? (???)
- Ko..anh tưởng em là chị em.. – Hải Tường cố giải thích.. -..nhưng sao lại là em?
- À..há.. – nó như sực nhớ...-..thì ra anh là cái kẻ ngốc mà nhận lầ... úi.. – nó bịt miệng..và lí nhí, nếu anh mà biết nó là con bé gây bao chuyện đụng trời thì nó tiêu luôn cả cái quãng đời học sinh còn lại quá.. -..ờ...vì..chị..tui..ờ..
- Nguyệt Nga, mày đang la... – Kim Anh lao đến và chợt khựng lại khi thấy Hải Tường đứng đó, Hải Tường bắt gặp cái ánh mắt hình trái tim ấy thì..cười.. -...anh H..Henry.. (=.=’)
- Đi vào thôi cái đồ hám trai.. – nó nhéo Kim Anh 1 cái rõ đau rồi lôi nhỏ bạn vào..ko quên chào Hải Tường 1 câu
- Này, mày quen anh ý à? – Kim Anh hỏi làm nó khó xử thế không biết..
- Không, không biết hắn là thằng nào luôn… - nó vẫn cắm cúi đi..và nó mới sực nhớ để đánh trống lảng cái vụ hồi nãy.. -..thế..Thảo Uyên đâu..ko phải nay nó bảo đi với mày sao?
- À..ờ nó đang làm thủ tục nhập học ý mà..hi hi.. – Kim Anh cười xuề xòa..
BỤP..
- Úi.. (@.@)
PHỊCH..
- híc, ui da.. – hình như nó vừa lại đâm phải 1 thứ gì đó đau ơi là đau..nó ngước lên nhìn, lồm cồm đứng dậy..tay vẫn xoa xoa cái mông iu wí (vô duyên)
- Đi đứng vậy hả, con bé kia.. – tên côn đồ quát nạt nó..
Nó nhìn lại thì...trời ạ..là hắn..là cái tên nó mới chơi khăm hôm thứ 7 đây mà..huhu..gặp lại hắn chắc nó muốn tự đào mồ chôn mình quá..
- Ơ.. – ‘hừm, đợi đấy tôi cho anh biết tay..nhịn nhục..nhịn nhục..’ – hihi...bạn..có...sao...ko..?
Nó nặn ra từng chữ sao mà khó nhọc quá, cả Kim Anh đang đứng như trời chồng nhìn hắn cũng ko khỏi ngạc nhiên, tội thân nó, trước giờ có chịu lép vế ai đâu..may mà nó còn chuồn lẹ lẹ..
- Ê.. đứng lại.. – hắn gọi giật nó.
- Gì..?- giờ ko nhịn nổi nữa đâu à nha.. (>’’ - Tôi..có.. – hắn ghé sát mặt hắn vào nó.. và nhìn nó chằm chằm.. -..quen cô ko vậy?
- Ơ.. – nó giật mình rồi lấy lại nụ cười thật tươi,.. -..A.. đúng rồi, tôi nhớ rồi... Trông anh quen quen, hình như tôi... chưa gặp bao giờ…hí hí..chuồn lẹ..
Đang định chuồn thì.
- Đứng đó.. – hắn quay lại nhìn nó.. -...tôi thấy cô quen cực..
- A.. – nó nhìn hắn -..em là fan của anh ạ.. – nó nghe mà còn thấy ớn, muốn nó làm fan á, đừng mơ.. -...chắc..gặp ở mấy buổi giao lưu ca nhạc của anh ý? (T_T)
- Fan hả? – hắn nhíu mày.. -..vậy..xách đồ cho tôi đi.. (@.@)
- Hả..? – nó như ko tin nổi vào tai của mình.. – gi..gì cơ…xách đồ á..? thật á? – nó cố hỏi lại thì..hắn gật đầu cái rụp..làm nó suýt té xỉu, trước giờ nó có bị ai hành hạ thế đâu..hừ..bực rồi đấy nha…
- Để mình xách cho.. – Kim Anh lên tiếng, mắt vẫn dán vào hắn, đúng là cái đồ hám trai mà,..nhưng thế nó mới ko phải xách đồ cho hắn, nhưng như vậy thì hạ giá con bạn nó quá.. à đúng rồi, trong 36 kế của Gia Cát Lượng có chiêu ‘nhìn rau gắp thịt thì phải’ (để t/g giải thích nha..đó là chiêu ‘Dương đông kích tây ý’, đánh lạc hướng đối phương, ngày trước nó học dốt quá, để cho 2 con bạn giải thích mãi mà ko hiểu thế là đành giải thích có liên quan đến thức ăn thì nó mới hiểu đc)... he he..cho biết tay nha...
- A..fan của anh kìa.. – nó hét tướng rồi chỉ ra đằng sau hắn sau đó túm tay Kim Anh bỏ chạy...nhưng..ôi thôi,...nó bị hắn túm tay lại rồi còn đâu.. sao mà nó đen thế ko biết, toàn bị ng khác túm lấy tay khi chạy là sao?..
- Đừng có mà tìm cớ chạy, sao tôi phải sợ fan chứ.. – hắn nhìn nó đầy thách thức, rõ ràng muốn chọc điên nó đây mà..hừm. -...định dùng ‘tháo vi kế à’? (tẩu vi kế, chạy là thượng sách anh ui.. =_=’’) (hai ng này xứng đôi thật).
Đã thế thì nó ko nhân nhượng nữa đâu nha..
- Quá đáng vừa phải thôi à nha – Kim Anh nhìn nó, níu níu, nó gạt phăng ra, bực dọc.. -.. níu làm gì..1 điều nhịn là chín điều nhục đó nha.. ko nhịn nữa.. bực lắm rồi... muốn gì hả tên kia?
Hắn há hốc mồm kinh ngạc tột độ, hắn chỉ định nhờ nó xách đồ hộ mà nó làm ầm lên vậy..thật khó hiểu.. RENGGGGGGG.....tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp, tốt quá, thoát khỏi hắn rồi, phải vào lớp thôi, may quá, giá như tiếng chuông nhanh thêm mấy phút nữa, chưa bao giờ nó thấy yêu cái chuông trường đến vậy nha..hihi..thoát khỏi tên hung thần ấy rồi, vui quá...trông anh khôn lắm cơ, đồ ngu ạ, hô hô..nhìn thế này mà còn ko nhận ra nữa à? hé hé.. thế nhưng, nó ko ngờ, tất cả những việc nó làm đã bay vào mắt của ai đó, và một mối nguy hiểm đang dần dần rình rập...
Nó vừa đi, vừa tìm lớp, ko biết cái lớp chết bầm nào là lớp của nó nhỉ? Vừa đi, vừa nhìn quanh các dãy hành lang, nó và Kim Anh mới sực nhớ đến Thảo Uyên, lại đang như gà mắc tóc thì...
- 2 bà đi đâu để tôi tìm mãi, lớp tụi mình trên tầng 2 cơ mà..quanh quẩn dưới này làm gì, cô giáo sắp tới rồi đấy.. – tiếng Thảo Uyên ‘nhỏ nhẹ’ làm nó muốn rớt cả tim ra ngoài.. (@@)
- Lớp tụi mình? – Kim Anh nói mà mặt ngạc nhiên hết mức..nó cũng ko khỏi ngạc nhiên.. -...tụi mình chung lớp ư? Tao ko nghe lầm đó chứ?
- Nghe lầm thế nào được khi tao nhờ papa iu dấu của tao xin cho học chung lớp đào tạo ca sĩ chuyên nghiệp? – Thảo Uyên dõng dạc lên tiếng.
- C..cái.. gì? – Nó tròn mắt và sau 2s mới tiêu hóa hết được lời Thảo Uyên nói thì nó la lên.. -...sao ko vào lớp hội họa, sáng tác..gì cũng được, sao lại vào lớp đào tạo ca sĩ chứ? Mày ko còn lớp gì để vào nữa sao? Mà sao cứ nhất thiết phải vào lớp đào tạo ca sĩ.. trời ơi, tao ko muốn làm ca sĩ.... (^~^)
- Ba em? – tiếng 1 ng phụ nữ cất lên, giọng thanh, trong trẻo, hình như là 1 ng luyện thanh thứ thiệt, và dường như đang ám chỉ đến chúng nó..mà đúng rồi, ở đây làm quái gì còn 3 ng nào ngoài ba chúng nó ra.. 3 đứa quay lại..nhìn..1 ng phụ nữ trung niên, khuôn mặt thông minh, hiền lành, với cặp kính trông rất tri thức..-..sao còn ở đây? Chưa vào lớp sao? Mà các em... – cô bỗng lật lật trang hồ sơ và rồi cô cũng dừng lại.. -..là 3 em: Trần Kiều Nguyệt Nga, Vũ Hoàng Kim Anh, Dương Kiều Thảo Uyên đúng ko?
3 đứa nhìn nhau rồi gật đầu, nhìn tụi nó ngoan như cún con vậy.. (^^)
- Vậy các em là học sinh lớp cô rồi, mau đi theo cô, chúng ta lên lớp, nha! Cô là Hồ Bích Liên.. giáo viên chủ nhiệm lớp.. – Cô giáo, Hồ Bích Liên, dì ruột của hắn, là ng thông minh, sắc sảo, nhạy bén trong công việc, thương cháu, là ng duy nhất trị được hắn.. và khi nó xuất hiện, đương nhiên dì của hắn sẵn sàng những trò để khiến 2 đứa ngỗ nghịch phải nghe lời răm rắp.. (@.@)
- Dạ.. – 3 đứa tròn mắt nhìn và đi theo cô giáo...
Kétttttttttttt........Cánh cửa lớp mở, cô giáo bước vào..đứng trước lớp và giới thiệu..
- Có lẽ các em đã biết trường ta mới có 3 học sinh mới, nhỏ tuổi nhất lớp, (vì lớp luyện ca sĩ nên ko quan tâm đến tuổi tác).. cô xin giới thiệu 3 bạn nữ.. Dương Kiều Thảo Uyên.. Vũ Hoàng Kim Anh.. và.. Trần Kiều Nguyệt Nga.. mong các em hãy giúp đỡ các bạn ấy thật tốt... (^^)
3 đứa nó bước vào..cả lớp đang im lặng thì ồ lên, nhìn nó như nhìn...sinh vật lạ, phải, nó xinh, rất xinh là đằng khác,.. nó đảo mắt quanh lớp.. và nói ko quên kèm 1 nụ cười thân thiện..
- Mình là Trần Kiều Nguyệt Nga, mình mới đến...
- Ko phải con nhóc được nhận học bổng đây sao? – 1 đứa con gái bĩu môi lên tiếng.. lúc này đôi mắt của hắn đang lơ đễnh nhìn ra ngoài, nghe vậy, hắn vội quay ngoắt lại, Hải Tường đang cười với 1 cậu bạn thì cũng lập tức quay lên..còn nó, vẫn cười, nhưng sao mà nó nóng mặt quá, cơ mặt của nó cứ giật giật mà chả hiểu tại sao khi nghe con nhỏ kia nói thế này.. -..gớm...ko có tiền thì nói thẳng luôn, còn bày đặt... học bổng, vào đây ngắm giai đẹp là chính, chả biết nay làm thế nào quyến rũ đc hotboy trường ta đấy.. (>’’ - Thế à.. – 1 đứa khác lên tiếng, mặt nó tối sầm lại luôn..-..à, cái con nhỏ mà sáng nay bám lấy anh Minh Tuấn dưới sân trường á? Ui, con đấy mặt dày nhỉ?
- C..cá..cái...g...gi..giề...? – nó nặn ko nổi tiếng, đầu nó đang muốn bốc hỏa, Kim Anh và Thảo Uyên bỗng thấy ái ngại cho nó, bỗng nó lấy lại vẻ tươi roi rói, theo kiểu ‘trắng gì mà sáng thế’, và nói móc.. -,. Sao mà mình ngó lên mãi mà thấy chẳng bằng ai.. – lũ con gái đang cười tự đắc thì.. –..mà ngó xuống mãi thì chẳng thấy ai bằng mình, chỉ thấy 2 con chó cắn càn...điếc cả tai.. (>’’ Nó còn làm điệu bộ ngoáy ngoáy lỗ tai và nhìn tụi con gái như thách thức..he he..cho tụi mầy biết tay..
- Mình là Dương Kiều Thảo Uyên, mình mới nhập học vào, mo...
- Con nhỏ này là bạn con kia....nên cũng là loại ng chẳng ra gì đâu.. – đứa con gái khi nãy lên tiếng..
Nó điên rồi đấy, nó nhịn nhục thì ko sao nhưng mà đụng đến Thảo Uyên thì là 1 sai lầm lớn của bọn đấy rồi..nó tiến đến chỗ đứa vừa lên tiếng..
- B..bạn vừa,.nói..c..cái..gì cơ? Mình nghe ko lọt tai cho lắm. – đứa con gái đang định bật lại thì nó đập bàn đánh rầm... nhìn thẳng vào mắt con nhỏ kia với ánh mắt phẫn nộ, như muốn ăn tươi nuốt sống con bé ấy..và nói.. -..thử nói lại coi, bực mình sinh sự đó..đừng tưởng nhà giàu thì muốn làm gì thì làm nhá.. (>’’ Nó tiến lên đứng bên cạnh Thảo Uyên, và lại cười tươi roi rói (thay đổi thái độ gì kinh dễ sợ)..
- Bạn mình hiền nên đừng bắt nạt...
- Còn mình là Vũ Hoàng Kim Anh, rất vui vì đc biết các bạn..
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này cả lớp im bặt, ko nói câu gì nữa.. Cô giáo thì khẽ nở nụ cười nửa miệng, xem ra ưng ý với 3 đứa nhóc này lắm.. cô lên tiếng để cắt đứt bầu ko khí căng thẳng giữa lớp..
- 3 em ngồi ở kia, phía dưới bàn của Minh Tuấn, và Hải Tường, chỗ đó có 2 học sinh mới chuyển đi...
Nó liếc mắt thì...ối thôi, hắn đang nở 1 nụ cười phải nói là gian hết mức..biết sao giờ..huhu...tránh vỏ dưa, gặp vỏ chuối mà (vỏ dừa..híc..ko biết thì đừng tỏ ra là mình nguy hiểm nhá)..híc..thế này cuộc đời nó tiêu rồi còn đâu.. (@_@)
Hắn nhìn thấy nó cũng ko khỏi ngạc nhiên, coi như duyên phận đi, he he..nãy dám bỏ chạy à, đã thế thì hắn phải hành hạ nó cho chết luôn hô..hô..
Còn Hải Tường, ban đầu thì ngạc nhiên, sau đó lại lơ đễnh nhìn ra ngoài, ko phải anh ko muốn nghe, mà anh đang có mối quan tâm lớn, ‘cô bé lần đầu anh gặp, cô bé mà anh đã trao học bổng cho đâu rồi nhỉ?’ (nó đấy a ạ, ~_~)
Nó ngồi phịch xuống ghế.. Thảo Uyên quay sang nhìn nó..thì thầm..
- Nãy bà ngầu thật đó.. sao lúc nào bà cũng bênh tui thế?
- Còn hỏi, tui nghe thấy tụi nó nói xấu tui thì tui điên lắm..nhưng nói xấu bà thì đừng mong có cửa sống nha..đấy gọi là.. ‘sát gà giết khỉ’ (t/g xin giải thích: sát kê hách hầu - giết gà cho khỉ sợ, 1 trong 36 kế của Gia Cát Lượng.. chị này bị nhiễm Gia Cát Lượng nặng ý mà.. T_T)
- Hả???? – 2 con bạn nó cùng há hốc mồm -.. trời ơi, vốn từ ngữ của mày vẫn nghèo nàn thế à?
- Đấy là lấy đầu chọi đá (???? anh này thông minh ko kém).. – hắn ngồi trên chêm vào..-..đắc tội nhầm ng rồi..mấy nhóc..
BÚC... 1 viên phấn bay cái vèo vào giữa trán hắn, làm hắn ngã ngửa ra đằng sau, nó cười khúc khích, hắn lồm cồm bò dậy nhìn cái đĩa bay ở đâu bay vèo vào và đáp nhẹ lên trán hắn thì.. cô giáo với ánh mắt lạnh.....hơn tiền nhìn hắn..làm hắn khẽ rùng mình... (T_T)
- Hoàng Trình Minh Tuấn, em nói chuyện...tí ở lại dọn vệ sinh lớp.. còn em.. – cô liếc sang nó.. -..Trần Kiều Nguyệt Nga, em là lí do khiến cho Minh Tuấn bị phạt, nên em cũng bị phạt..hết giờ..lớp mà còn ng nào ở lại ngoài 2 em ý ra thì.. mai chấp nhận đình chỉ 2 tuần cho tôi..
- Dạ...... – nó ko tin nổi vào mắt mình.. -..cái gì..mà.. phạt? Trời ơi, nó phải về..ko thì...có chuyện xảy ra mất.. -... cô ơi,..ở lại dọn thì có đèn ko cô?...vì..
- Em sợ tối hả? – cô nhìn nó không chớp, ánh mắt dò xét, hắn và Hải Tường quay lại, là con gái sợ tối là điều đương nhiên, nhưng, điều nó sợ ko phải bóng tối, mà điều xảy đến trong bóng tối kìa... (0.o)
Kim Anh và Thảo Uyên cũng lo lắng cho nó bèn lên tiếng..
- Thưa cô, để tụi em..
- Ko..nếu các em muốn bị phạt thì mai, còn nay.. – cô nhìn nó mỉm cười.. (bà này gian gian sao ấy).. -..cô muốn ng trực là.. 2 em.. (0.o)
Đường đường là ca sĩ nổi tiếng mà phải trực nhật á? có nhầm ko? hắn đang nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu, còn cô thì vẫn mỉm cười..bực mình quá, nhưng nó sợ bóng tối thì cho nó nếm mùi lợi hại chứ? hố hố.. hắn ko muốn đợi cho nốt buổi học đâu..
Còn nó, nó ko hiểu hắn nói chuyện thì liên quan gì đến nó chứ mà phạt nó, tối nay mong là nó sẽ ko xảy ra điều gì..nó vốn ko bình thường mà..nên điều gì có thể sẽ xảy ra với nó trong bóng tối kia chứ? Nó ko muốn nghĩ đến...Đúng đời là bể khổ còn nó thì quả thực ko biết bơi.. giờ nó mới ngộ ra chân lí mang tính giáo dục sâu sắc đến thế.. hihi,.. nó phục tài nó quá (híc, lại tự sướng.. chân lí gì mà lạ khiếp.. 0.o)
Sau tiết học khá nhàn rỗi mà lần đầu tiên nó chịu ngồi nghe hết tiết,.. nhưng toàn về thanh âm, thanh sắc gì gì đó mà nó nghe cũng như bò đội nón ý.. chả hiểu gì sất.. còn hắn thì... gà gật nhưng ko dám gục, ko thì.. BÚP... đấy thấy chưa, lại thêm viên nữa đáp xuống cái đầu bí ngô của hắn nha... tiết nào cũng vậy, dưới chân hắn toàn phấn là phấn, còn cô giáo hình như lấy cái đầu hắn để luyện tập lia phấn hay sao ý.. mà sao phát nào phát ấy chuẩn thế ko biết, mặc dù hắn ngồi bàn thứ 2 từ dưới lên nhưng ở bên phía cửa ra vào, trong khi lớp thì rộng, 3 dãy bàn ghế liền...(sát thủ) (@.@)
Giờ ra chơi, nó lật đật đứng dậy và ra khỏi ghế, ánh mắt vô hồn, nhìn nó thẫn thờ y như 1 hồn ma thật sự..đầu óc quay cuồng, híc..chắc phải nghe hết 1 tiết những thứ nhàm chán vậy nên nó mới thành ra như thế.. (nhìn như zombie ý)
- Ê! –hắn gọi giật cục..
- Gì? – nó đứng thẳng ng và nhìn hắn.
- Fan.. – hắn nhìn nó -..đi mua dùm chai nước..
- Nặng ko? – Nó tung ra câu hỏi khiến ko ai hiểu gì, chả ăn nhằm gì với chuyện của hắn.. (0.o)
- Cái gì? – hắn tròn mắt..
- Điếc à? – nó như lấy lại được tinh thần -..tôi hỏi anh bị nặng ko, chân tay anh bị liệt và thần kinh có vấn đề à? Sao ko tự đi mà mua, hay là bộ não kém phát triển tới mức, ko biết tư duy đi mua đồ.. (@.@)
Hắn.. ko đỡ nổi..ko thể đỡ nổi mặc dù tiếng tăm của hắn là 1 tên siêu quậy nhưng trước lí lẽ không tài nào bật lại được khiến cho hắn á khẩu.. Còn Hải Tường, anh khẽ mỉm cười rồi đứng lên vỗ nhẹ vai thằng bạn thân và đi ra ngoài.. Hắn sau 2 phút đã tiêu hóa xong lời nó nói (chậm tiêu quá xá^^), thì nó cũng đã đi mất hút với Thảo Uyên, để lại mình hắn ngồi bơ vơ với cặp mắt hình trái tim của Kim Anh. Hắn vội phi xuống cangtin trường tìm nó.. cái con bé đáng ghét dám bật lại hắn..
- Này! – sau 1 hồi đảo mắt tìm xung quanh, cuối cùng cũng thấy nó đang ngồi với Thảo Uyên, tay cầm cái bánh đang cắn dở..
- ….Ì? (Gì?) – nó gắt khi hắn đứng sững bên cạnh.. ( >: (
- Đưa cái đó cho tôi, fan thì phải chăm sóc thần tượng chứ.. – nói rồi, hắn ta cướp cái bánh của nó và cắn 1 miếng to tướng. Đương nhiên ở phía bên kia.. bị cướp miếng ăn ngay trên miệng vậy là nó tức lắm nhưng không muốn mất bữa ngon nó liền ngồi xuống, điềm đạm, uống 1 ngụm nước cam và cầm cái bánh tiếp đang định đưa vào miệng thì.. hắn lại giật, và đưa cái miếng hắn đang ăn dở đưa cho nó..
- Cái này lành lặn hơn, ngon hơn, tôi lấy cái này – nói xong, hắn cầm miếng bánh của nó đưa lên miệng ăn ngon lành, rồi tiện thể với tay lấy luôn ly nước cam đang uống dở của nó tu ừng ực.. – aaaa....khát quá... (^^)
Trong khi đó, nó thì đang ức chế đến tận mang tai, ờ, thế này thì ức chế thật đấy, tự nhiên có thằng nào ăn mất đồ của mình xem, chả ko ức chế quá đi chứ? hừ..đã thế thì ko nhượng bộ hắn nữa.. chiến luôn (0.o)
- Này tên kia, nói à biết nhá đây, hiền lành có hạn nên chẳng ngán đứa nào đâu, đừng nghĩ mình là ca sĩ thì làm tới nhá..nói trước, đây ko quan tâm có phải là ca sĩ luôn, đây cho nở hoa lên mặt là biết ng nổi tiếng liền.. -.mặt hắn vẫn dửng dưng tu nốt cốc nước cam, khiến nó muốn phì máu ra ngoài, híc..bỗng cơ mặt nó dãn ra..nó đứng khoanh tay cười mỉm và nhìn hắn tu xong li nước cam...nhìn hắn bây giờ giống... chó thật (ca sĩ nổi tiếng mà bảo..)..-...à...hiểu rồi, thì ra những ng nổi tiếng như các anh, thích ăn cơm thừa canh cặn của ng khác chứ gì? ha ha.. muốn ăn thì cứ nói thẳng ra, tui ấy miếng vô cái bát ném trong xó nhà kia.. việc gì phải đi cướp giật từng miếng trông nghèo nàn thế?.....(^^)
PHỤT.....hắn nghe vậy phun hết chỗ nước trong miệng ra, Thảo Uyên ko nói gì vì nhỏ biết nó xưa nay vẫn thế, nhịn ko được là dùng cái miệng lợi hại ra để nói.., nãy giờ Hải Tường ngồi nhìn nó và hắn tranh ăn cũng ko khỏi thấy thú vị, anh bỗng bật cười khi nghe nó nói và vội nhíu mày lại nhìn nó cứng đơ.. ‘những ng nổi tiếng như CÁC ANH?’ ko phải là nó gộp luôn cả anh vào đấy chứ (đúng òi còn gì?)..nếu thế thì con nhóc này cao tay thật, vơ đũa cả 1 nắm luôn, làm anh ko muốn vạ lây ko được.. (^^ hihi, anh Hải Tường cũng chậm hiểu rồi còn gì?).
- C..cá...cái..gì? – hắn lắp bắp..-... cô.. nó...
- Cái gì là cái gì? – mặt nó tỉnh bơ, Thảo Uyên nồi cười khúc khích, hắn tức đến chóng cả mặt, nó lại còn bồi thêm.. -...ko ngờ ca sĩ các anh đầu to như quả bí ngô mà óc heo thế nhỉ? Đã thế lại còn nghễnh ngãng nữa... đi khám xem có bị viêm tai ko? và nhân tiện xét nghiệm máu xem có phần nào ‘cho giống’ ng ko nhá?
- Cô.. –hắn tức lắm rồi... - nói cẩn thận ko ân hận cả đời đấy..
Lúc này thì Hải Tường ko tham dự là ko được nữa rồi, ‘cho giống’ của nó ko phải là ‘giống chó’ sao? Phải tinh tế mới nhận ra, vì nó đã cố ý nói nhấn mạnh 2 từ đó, có ko muốn để ý cũng ko được, lại còn nói CÁC ANH nữa.. (@.@)
- Nguyệt Nga, cô ko nên nói thế đâu! – Hải Tường xen vào..
- Vì sao? – nó vênh lên -...a.. ko tin được, không thể nào tin đc, 1 ca sĩ đấu khẩu lại thua 1 đứa con gái, phải cần đến sự trợ giúp của 1 thằng bạn nữa..haizzz.. anh mất điểm rồi Hiru ạ.. ko thể ngờ được...
- Cái...gì.. – hắn tròn mắt.. – Hero nhá...
- Gì chả được, - nó nhún vai..- Tôi cứ thích gọi Hiru đấy..làm gì được ai nào...
Thật ko đỡ được mà, nó cứ tấn công liến tiếp vậy thì bố thằng nào nói được câu gì, Hải Tường cũng đứng chết trân tại chỗ, trời ạ... giờ anh mới biết cao thủ là đây.. híc, tốt nhất ko nên can dự vào..
- Tôi, muốn nói với cô, nếu cô mắng ai, thì cô bỏ 2 chữ CÁC ANH đi nha, thay đó là chữ anh thôi, vì cô nói thế là bao gồm cả tôi rồi... – cười tỏa nắng, lấp lánh ánh bạc..
Hải Tường nói xong mà hắn tí té ngửa ra đất, bạn bè thế đấy, ko thể chịu đựng được, Hải Tường còn nở nụ cười lấp lánh nữa chứ? Nhìn mà ghét chưa kìa.. hắn nhìn Hải Tường với vẻ ‘mày bán đứng tao à’.. còn nó thì chẹp miệng..
- Trời ạ.. – nó lấy tay vuốt trán.. – cứ tưởng, anh sẽ nhảy vào cứu hắn, nhưng không ngờ anh còn đáng thất vọng hơn cả hắn, chưa gì đã đòi rút lui rồi.. haizzz, hắn làm bạn với anh quả đúng là hắn không có phúc rồi, ng gì thấy địch mà thân ai ng ấy chạy, lại còn bỏ mặc bạn bè,.. thôi, anh nên về làm con của mẹ là được rồi… (O.O)
- Đ…đấ..y.. – Hải Tường cứng đơ, mặt nóng bừng, mặc dù là ng giỏi giữ bình tĩnh..lắp bắp..-..ko phải là… chạy trốn..mà là…
- Sợ địch thì bỏ bạn bè chạy, công tử bột quá đi mất – nó tỉnh bơ, rồi quay đi..
Hải Tường đứng trân ng, nắm chặt tay nhìn nó, tức rồi à nha..ko thân thiện gì hết, nó quả đúng là con bé không sợ trời cao đất dày gì mà, nếu không phải vì chị nó đã giúp đỡ Hải Tường (nó chứ ai, anh ui, mắt có vấn đề ùi), thì nay anh đã cho nó 1 trận rồi, dù là thiên thần thì anh cũng có lòng tự trọng nữa chứ, hơn nữa lòng tự trọng của anh cao ngất à.. (T_T)
Hắn thì đơ ng từ nãy đến giờ, có phải nó vừa bênh hắn, nó mắng Hải Tường vì thấy thiếu công bằng cho hắn, hihi..con nhỏ này càng lúc càng thú vị à nha..đã thế thì hắn cần chọc nó cho bõ ghét..hô hô…hắn lại đang nghĩ trò trêu chọc nó đây… (o.o)
Còn nó, nó đâu biết rằng nó vừa đắc tội với ai, nó vừa đắc tội lớn với chàng hotboy, ca sĩ kiêm ng mẫu nổi tiếng.. trước mặt bao nhiêu ng, nhưng nó mặc kệ, nó ko quan tâm, và giờ nó phải kiếm cái gì bỏ bụng đã, hắn đã ăn hết đồ ăn nó mua rồi còn đâu, ăn lấy sức chiều mới ở lại trực được.. (bó tay với nó á, ko biết sợ là gì mà)
Hải Tường, anh chỉ biết đứng ngẩn ngơ nhìn nó, anh đã tức, nhưng sao mà nó khiến 1 ng bình tĩnh như anh tức được, anh lại mỉm cười, trong thâm tâm anh dường như đã tìm được 1 cái gì đó ình..(kì lạ)..
Siêu Quậy - Thiên Thần Sa Ngã Siêu Quậy - Thiên Thần Sa Ngã - Moon