There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Nazu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 528 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:25:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 Phần 1
í ức của Kiệt
Sợ hãi, lo lắng, nó liên tục vẫy taxi nhưng chẳng có chiếc nào dừng lại. Trái tim đập càng lúc càng nhanh. Cứ nghĩ rằng cả đời cũng không thể tha thứ cho hắn, nhưng đến giờ phút này, nó nguyện xóa bỏ tất cả kí ức đau thương, chỉ cần hắn đừng rời đi, nó nguyện đem tất cả đau khổ vùi sâu, để trở lại ngày đầu tiên.
Nhà hàng Liên Hoa hiện lên trước mặt. Nó không suy nghĩ gì, chạy thẳng vào trong. Vớ đại một người hỏi thăm, nó lập tức lao tới chỗ cầu thang, đi lên tầng 5. Chết tiệt! Rộng như vậy biết tìm thế nào bây giờ? Hình như vừa rồi Nhiên nói bọn họ đang dự tiệc. Nhưng bao nhiêu phòng thế này, biết bọn họ dự tiệc ở phòng nào? Hơn nữa cũng chưa chắc hắn đã có ở đó.
Chiếc kim đồng hồ chầm chậm chuyển động. Mỗi tiếng “tíc tắc” như cứa vào lòng nó. Bao nhiêu lo lắng đè nặng trong đầu. Biết tìm hắn ở đâu đây?
“Vì sao đó xa mãi xa rồi
Em cố với nhưng không gian kia chia xa cách dần
Và khi một lúc đêm buông xuống phía trời cao riêng một mình anh chờ…”
Nó vội vã lôi máy ra. Nhìn cái tên trên màn hình, trong lòng bỗng nổi lên một tia hi vọng. Nó vội vã bắt máy:
- Alo!
- Du, cậu tới chưa? Mau ra ban công tầng 5. Lâm đang ở đây! - Được, tớ tới ngay! À à… khoan… ban công tầng 5 ở đâu vậy?
Có Nhiên ở đó rồi, nó cảm thấy an tâm hơn. Bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh. Rộng quá! Biết vị trí ban công ở chỗ nào?
- Cậu đang đứng ở đâu?
- Chỗ cầu thang.
- Vậy cậu đi thẳng, đến cuối hành lang thì rẽ trái, đi thẳng tiếp là đến.
- Được! Cảm ơn cậu!
Nó vội cúp máy. Đôi chân bé nhỏ đã mỏi nhừ nhưng vẫn cố sức chạy theo chỉ dẫn của Nhiên. Cuối cùng cũng đến nơi. Ngoài ban công là hai bóng người, một chàng trai và một cô gái. Cả hai đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ. Nó mừng rỡ, vội vã chạy tới. Mùi rượu nồng nặc trong không khí khiến nó phải cau mày.
- Anh uống không ít rượu nhỉ?
Chàng trai giật mình, vội vã quay đầu lại:
- Du?
- Anh có bị điên không hả? Vì sao lại muốn chết?
Gương mặt nó đột nhiên trở nên giận dữ. Giọng nói không kìm được, cao vút lên. Hắn im lặng hồi lâu. Đôi mắt cụp xuống, ưu thương.
- Anh chỉ cần em tha thứ cho anh.
- Nếu anh chết rồi thì tha thứ cho anh còn có tác dụng gì? - Anh không quan tâm nhiều như vậy!
Hắn lắc đầu, buồn bã nói. Cảm xúc trong lòng nó lại trào dâng. Nơi khóe mắt đã cảm thấy có chút ấm nóng. Sóng mũi bắt đầu cay. Giọng nói nghẹn ngào cất lên:
- Tại sao anh ích kỉ như vậy? Anh chết đâu phải chỉ có mình anh đau. Anh không nghĩ tới những người khác sao? Cha mẹ anh, bạn bè anh, và còn cả… em nữa… Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, lại thấy đầu có hơi cúi xuống, đôi má có chút hồng lên.
- Em… vừa nói gì?
Hắn nhìn nó chăm chú, chờ đợi. Nó đột nhiên nhào tới. Đôi tay vòng qua cổ hắn, đầu gục trên đôi vai hắn:
- Xin anh đấy, đừng bỏ em! Em sai rồi, em không đúng, em không nên cố chấp như vậy. Em không nên làm tổn thương anh như vậy. Anh có muốn mắng, muốn trách cứ gì em thì cứ làm đi. Nhưng anh đừng đi. Anh là thế giới của em. Nếu anh ra đi, thế giới sụp đổ, em còn biết sống như thế nào? Xin anh đừng dễ dàng bỏ cuộc như vậy, có được không? Xin anh đừng bỏ rơi em… mà… Những giọt nước mắt lại một lần nữa đua nhau lăn xuống. Những tiếng nấc nghẹn ngào vang lên. Hắn đưa tay ôm chặt lấy nó, nụ cười hiện lên trên gương mặt, một nụ cười rạng rỡ, nụ cười đã đánh mất từ rất lâu rồi. - Em tha thứ cho anh? - Em tha thứ… em tha thứ tất cả!
Nó càng ôm chặt hắn hơn. Đôi môi anh đào vẽ nên nụ cười ngọt ngào. Giờ phút này, mọi đau thương đã hoàn toàn xóa bỏ. Hạnh phúc một lần nữa trở về với hai con người đã phải nếm trả quá nhiều đau thương của ái tình.
Hắn nắm bở vai nó, đẩy nó ra, dịu dàng dùng đôi bàn tay mình lau đi nước mắt trên gương mặt nó.
- Đừng khóc nữa, không phải mọi chuyện qua rồi sao? - Ừm!
Nó gật mạnh đầu, cố gắng lau đi nước mắt. Hắn cười nhẹ, lấy khăn giấy trên bàn đưa cho nó. - Anh thực sự không dám tin khoảnh khắc này lại đến sớm như thế!
Đôi mắt tràn ngập nhu tình nhìn nó. Nó đỏ mặt, xấu hổ cúi xuống.
- Khoảnh khắc gì? - Khoảnh khắc em nói tha thứ cho anh?
Nó mỉm cười, đầu lại tựa lên vai hắn, nhẹ nhàng nói: - Em yêu anh, nên không thể nào hận anh được nữa. Em đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng em phát hiện ra, em vẫn không thể quên anh. Quá khứ coi như là một lần sóng gió làm thắt chặt thêm tình cảm của chúng ta. Nó chỉ có thể khiến tình yêu của chúng ta thêm sâu đậm, không thể chia lìa đôi ta.
- Đúng thế! Chúng ta mãi mãi không chia lìa!
Hắn nắm lấy bờ vai nó, trên môi không kìm nổi nụ cười hạnh phúc.
Nhiên đứng cạnh cửa ban công, chứng kiến một màn này, liền nở nụ cười mãn nguyện. Ổn rồi, sóng gió cũng đã qua đi. Hai người đã phải chịu quá nhiều đau thương, cuối cùng cũng có thể trở lại. Nhỏ cũng cảm thấy nhẹ lòng.
- Tổng giám…
Ella định lên tiếng gọi, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt, lập tức im bặt. Trái tim đột nhiên có một cảm giác đau đớn tột cùng. Nhiên quay đầu, lườm cô ta một ái, giọng nói răn đe:
- Có việc gì? Nếu không quan trọng thì mau lui ra!
- Dạ!
Ella vội vã quay đi. Nhưng đôi mắt vẫn cố nhìn vào hai người ngồi trên ban công, ghen tị có, hận ý cũng có, mà lại cũng có một chút gì đó đau khổ. Một giọt nước mắt lăn xuống, Ela vội vàng lau đi. Tình yêu này, mãi mãi chỉ có thể lặng thầm thôi sao?
- A, lúc nãy đi vội quá, chắc đã làm mọi người lo lắng. Em nên quay về…
Nó giãy khỏi vòng tay hắn, mặt đỏ bừng nói khẽ. Hắn cười dịu dàng, nhấc tay ra khỏi bờ vai nó, nói:
- Anh đưa em về!
- Không! Không cần đâu!
Đôi lông mày cảu hắn hơi cau lại. Nó thấy vậy liền lí nhí:
- Em nghĩ có một số chuyện riêng cần nói cho rõ.
Hắn nhăn trán, giọng suy đoán:
- Em muốn nói về… Kiệt?
Nó gật gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ lẫn chua xót. Hắn thở dài một tiếng.
- Vậy có cần anh đi cùng em không?
- Không cần đâu! Em muốn nói chuyện một mình với cậu ấy.
- Vậy… anh đưa em về đó, sau đó anh lánh đi là được.
Vừa mới làm hòa được mấy phút, hắn tự dưng lại sinh ra cảm giác không muốn rời xa nó. Dường như, hắn sợ, chỉ cần để nó đi, tất cả những gì vừa xảy ra sẽ chỉ như một giấc mơ, ngọt ngào nhưng không có thật.
Trước lời đề nghị cảu hắn, nò chầm chậm lắc đầu.
- Em muốn đi bộ. Như thế có lẽ sẽ thêm chút thời gian, có thể vừa đi vừa nghĩ đến cách đối mặt với anh ấy.
Nó nở một nụ cười buồn. Hắn cũng không biết làm sao, đành thở dài rồi gật đầu:
- Thôi được! Tùy em! Nó gật đầu, rồi lẳng lặng rời đi trong tâm trạng rối bời. Đối mặt với chuyện tình cảm, mọi quyết định của nó đều vô cùng khó khăn. Nó mệt, thực sự rất mệt mỏi. Cảm giác như tâm trạng nặng trĩu, mọi cảm xúc hỗn độn, một sự chua xót đau thương trào dâng trong trái tim bé nhỏ. Đối diện với một người yêu mình sâu sắc, nhưng bản thân lại không có cách nào đáp trả tình yêu đó, thì phải làm thế nào đây?
Nụ cười buồn bã lại hiện lên trên đôi môi anh đào nhỏ nhắn. Nó cảm thấy bản thân mình thật đáng hận. Hết lần này đến lần khác khiến Kiệt đau khổ, đến cuối cùng vẫn là bỏ rơi cậu. Đến cuối cùng vẫn là không có cách nào tiếp nhận cậu. Nghĩ đến đây, trong lòng nó bất giác có chút cảm giác tội lỗi. Càng nghĩ càng cảm thấy không đành lòng.
- Em đã đi đâu thế?
Không biết từ lúc nào, nó đã về tới show biểu diễn của Minh. Kiệt đang đứng bên ngoài chờ nó. Vừa nhìn thấy gương mặt người con gái mà mình yêu thương, cậu lập tức nở nụ cười dịu dàng, vươn tay tới muốn ôm lấy bờ vai bé nhỏ của nó. Nó bất giác lùi về phía sau hai bước. Bàn tay Kiệt chững lại giữa không trung, rồi chua xót hạ xuống. Giọng cậu trầm trầm cất lên:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Chúng ta tìm một nơi nào đó nói chuyện.
- Anh muốn em nói ngay tại đây, nói ngay lập tức. Rốt cuộc đã có chuyện gì?
Ngữ khí của Kiệt đã bắt đầu giận dữ. Nó cắn cắn môi, hồi lâu mới trả lời:
- Em đã gặp Lâm…
- Rồi sao?
- Bọn em… đã làm hòa… – Nó cúi đầu, vẻ mặt đau thương vô hạn, không biết tiếp theo nên nói thế nào.
- Vậy nên… em muốn bỏ rơi anh… để quay về bên cậu ta? – Kiệt cười lạnh, hỏi. - Em…
- Em coi anh là cái gì vậy? Hả? Trong lòng em, anh rốt cuộc là cái gì? – Kiệt gần như đã hét lên, nỗi đau chua xót gặm nhấm trái tim cậu… từng chút một…
- Trong lòng em, anh là người đối tốt với em nhất, là người bạn mà em yêu quý nhất, là…
- Chỉ là một người bạn thôi sao? – Nụ cười đau đớn hiện lên trên gương mặt Kiệt, đôi mắt ưu thương của cậu xoáy sâu vào đôi mắt to tròn đã ngấn nước của nó. – Với em, anh chỉ là như vậy. Em chưa từng yêu anh, đúng không?
- Kiệt! – Đôi bàn tay bé nhỏ của nó nắm chặt, móng tay bấm vào da thịt đua nhói, nhưng vẫn không thể nào bằng nỗi đau trong lòng nó lúc này. – Em đã cố mở rộng trái tim mình với anh, nhưng… em xin lỗi! Em không làm được, em thực sự không thể. Em không có cách nào yêu anh, lại càng không có cách nào xóa bỏ tên anh ấy ra khỏi trái tim mình. Em đã cố hàng ngàn lần, nhưng em vẫn luôn thất bại thảm hại.
- Anh hiểu rồi! Em vốn dĩ chưa từng yêu anh, đối với anh ân cần chỉ là vì lòng biết ơn thôi, đúng không? Ha! Thật nực cười, vậy mà anh đã từng ôm hi vọng em sẽ thực lòng yêu anh, ôm hi vọng về một mái nhà hạnh phúc. Cuối cùng thì, anh vẫn chỉ là một kẻ ngốc. Một thằng ngốc yêu em điên cuồng, một thằng ngốc yêu mà không hề được đáp lại. Anh đúng là kẻ ngu ngốc nhất thế gian mà!
- Kiệt!
Nó chua xót muốn vươn bàn tay ôm lấy Kiệt, nhưng lại bị Kiệt mạnh mẽ gạt ra, giọng nói tràn ngập tức giận:
- Xin em… đừng có dùng những hành động đó làm cảm động trái tim anh nữa. Anh thực sự đã quá mệt mỏi vì em rồi! Em đi đi, rời khỏi nơi này ngay lập tức!
- Em…
Nó cắn chặt môi, muốn nói điều gì đó nhưng lời nói đến miệng lại không cách nào thoát ra. Kiệt cười lạnh, nhìn nó, nói:
- Em không đi đúng không? Vậy được, anh đi! Đôi chân Kiệt mau ch-óng rảo bước, bỏ mặc nó chết lặng đứng đó. Nó cũng đau lòng, cậu hiểu, nhưng nỗi đau đó so với trái tim đang rỉ máu của cậu lại chẳng là gì. Vì sao… hết lần này đến lần khác nó vẫn làm tổn thương cậu. Tại sao… cậu đã dùng hết trái tim yêu nó, đến cuối cùng kết quả vẫn là như vậy? Nó đứng lặng nhìn theo bóng dáng cô độc của Kiệt rời đi. Tội lỗi trào dâng trong lòng. Nó quỳ sụp trên mặt đất, để mặc dòng nước mắt nuốt trọn gương mặt mình. Xin lỗi anh, có lẽ… suốt kiếp này… em chỉ làm cho anh đau khổ!
Nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nước mắt rơi vào đêm tối nhạt nhòa…
Nước mắt rơi vào trái tim đau đớn… Nước mắt rơi vào tội lỗi tình yêu…
Tình yêu của Kiệt, nó hiểu. Dù cho có là con ngốc, nó cũng vẫn dễ dàng nhận ra. Nó cũng biết, tình yêu đó của cậu rất sâu đậm, hiểu tầm quan trọng của bản thân mình trong lòng Kiệt. Nó cũng muốn yêu cậu, nhưng chỉ là… không cách nào đáp lại. Tình yêu là thứ không thể miễn cưỡng, lại càng không thể lầm lòng cảm kích của mình là tình yêu được. Làm như vậy chỉ khiến tất cả thêm đau khổ. Lựa chọn buông tay lúc này, Kiệt sẽ đau, nhưng rồi tất cả cũng sẽ kết thúc. Cố chấp mà giữ lấy, cuối cùng cũng chẳng được gì, ngược lại, còn khiến chính mình chịu thêm nhiều thương tổn.
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên vai nó. Nó quay đầu, nhìn thấy gương mặt của người đằng sau, bèn cố nở nụ cười gượng. Nhưng quả thực, nó khóc lúc này so với cười còn dễ coi hơn.
- Tao không sao! - Cứ khóc đi! Mày không cần cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì. Khóc đi! Như vậy sẽ thoải mái hơn. My ngồi xuống bên cạnh nó, rút chiếc khăn tay của mình, lau gương mặt đẫm nước cho cô bạn thân.
- Có muốn khóc một chút cho nhẹ lòng không? Tao sẵn sàng ày mượn vai đấy! Tao không sợ mang tiếng là less đâu.
Nó cười nhẹ, rồi tự đầu lên vai My, bắt đầu khóc cho thỏa thích. My ngồi im lặng, để mặc cho nó khóc. Nhỏ biết, lúc này nó chỉ cần như vậy. Chỉ có như vậy, may ra nó mới thoải mái được đôi chút.
- Mày đã trông thấy hết rồi?
Khóc một hồi, nó mới ngẩng đầu dậy, hỏi. My gật đầu:
- Ừ!
- Mày thấy tao làm thế có phải quá tàn nhẫn? – Nó cười buồn. - Không đâu! – My lắc đâu, từ tốn đáp. – Việc này sớm hay muộn cũng đến. Chi bằng đến sớm một chút. Như vậy cũng tốt cho cả mày và Kiệt.
- Nhưng tao cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Giọng nó rất nhỏ, tựa như nói với chính bản thân mình vậy. Nhưng do khoảng cách gần, My vẫn nghe ra nó nói gì. Nhỏ thở dài một tiếng, nói:
- Đúng là mày cũng có lỗi. Nếu như mày phân định tình cảm rõ ràng một chút, biết đâu đã không có những chuyện này.
Nó cúi đầu, trầm mặc không nói gì.
- Nhưng mọi chuyện cũng đã lỡ rồi. Đừng ở đó tự trách mình nữa. Cái gì đã qua thì hãy cứ để nó qua đi. Cứ coi như mày và Kiệt không có duyên. Cậu ấy sẽ tìm được ình một người khác thôi. - Ừ! Tao hiểu! Nhưng mà…
- Không nhưng mà gì nữa. Chúng ta vào thôi! Buổi biểu diễn của Minh mà tất cả lại đi thế này. Thật tình!
- A! Tao cũng quên mất!
- Vậy bây giờ vào được chưa? Mau lên, sắp đến lúc kết thúc rồi.
- Ừ!
Cả hai lại vào bên trong, len qua lối đi, tìm về vị trí ghế của mình. Vé của ca ba người đều là vé vip, do Minh bố trí sắp xếp nên vị trí ngồi ở ngay hàng đầu tiên. Vừa nhìn thấy hai cô gái trở lại chỗ ngồi, Minh đang đứng trên sân khấu cũng khẽ mỉm cười, hướng My gật đầu. My cười đáp lại, tay đồng thời kéo nó ngồi xuống ghế. - Cuối chương trình, tôi xin dành tặng một bài hát cho người mà tôi yêu thương nhất! – Minh đứng trên sân khấu, nở nụ cười hướng phía khán đài nói.
Khấn giả ngồi dưới xôn xao, có người tò mò, cũng có người ghen tị, lại cũng có người thất vọng. Nó nhìn nhìn My, khóe miệng nhếch lên, tạo thành một nụ cười vô cùng gian xảo. My đỏ mặt, quát khẽ:
- Mày nhìn cái gì thế?
- Người đó là mày?
- Tao làm gì có diễm phúc đó!
- Còn không? Sao phải giấu. Bạn bè với nhau mà sao mày kẹt sỉ quá. Nói một chút cũng không được.
Nó bĩu môi, cười cười nhìn My. My cười khẽ, cúi đầu xuống, nhưng trong lòng có một chút gì đó chua xót. Thực ra, người mà Minh muốn nói tới… chính là nó.
Giai điệu nhẹ nhàng vang lên. Minh ngồi trước đàn dương cầm, bàn tay nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn mềm mại.
“Trong câu chuyện xưa rất xưa Có một chuyện tình ngọt ngào ấm áp
Gió yêu lá, một tình yêu thầm lặng
Gió chờ lá, dù biết chỉ là mơ.
Vì lá đó, lá có hiểu không?
Tại lá đó, lá có biết chăng?
Vì khi yêu dù biết là cay đắng
Gió vẫn yêu dù chỉ mãi lặng thầm.
Lá bên cây cùng tình yêu cổ tích
Gió sẽ mãi lặng thầm, gió sẽ mãi đợi chờ
Vì cây là cả cuộc đời lá
Còn gió chỉ là thoảng qua thôi
Lá bên cây cùng nguyện ước yêu thương
Gió sẽ mãi bước đi, gió sẽ không trở lại
Vì cây là cả cuộc đời lá
Còn gió chỉ là đến rồi ra đi”.
My im lặng. Nụ cười dù đã cố gắng nhưng cũng không thể xuất hiện trên khóe môi. Bài hát này là dành riêng cho nó, là lời tỏ tình với nó. Nhưng ngày hôm nay, Minh đã quyết định buông tay, thế nên, chỉ còn bài hát dành tặng. Còn lời tỏ tình mãi mãi không thể nói ra. Nó dường như cũng nhận ra điều gì đó bất ổn, liền quay sang My. Chỉ thấy đôi mắt nhỏ hướng về sân khấu, trong đôi mắt ánh lên những giọt pha lê trong suốt. Nó vội quay mặt đi, cắn chặt môi, dường như đã hiểu mọi chuyện. * * * Buổi biểu diễn đã kết thúc, mọi người cũng đã ra về, chỉ còn lại nó và My ngồi trên hàng ghế khán giả, trầm mặc không nói nửa lời.
- Sao im lặng thế?
Minh xuất hiện trước mặt hai người, vẫn là đôi mắt trầm ấm và nụ cười ôn nhu.
- Chúng ta đi ăn mừng chút nhé. Biểu buổi diễn cũng đã thành công tốt đẹp.
Minh cười, nói với hai cô gái. My cũng mỉm cười, đứng dậy.
- Du, chúng ta đi!
- Hai người cứ đi! – Nó lắc đầu. – Tao về đây. Chào thầy, em về! - Sao thế? Đi một lát cũng được mà, thầy đã hứa sẽ đãi tất cả.
- Em cảm thấy mệt, em về nghỉ trước. Hai người cứ tự nhiên! Nó mỉm cười, cúi chào rồi rời đi. Tâm trạng của nó không tốt, hơn nữa vì bài hát vừa rồi, nó cũng không tiện ở lại.
My im lặng nhìn theo bóng nó rời đi. Một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:
- Có lẽ cậu ấy đã nhận ra rồi. - Cảm ơn em! – Minh đột nhiên nói một câu không ăn nhập với chủ đề.
- Vì đã giả làm bạn gái của anh? – My mỉm cười.
- Không! Minh đột nhiên bước tới. Vòng tay anh ôm trọn bờ vai bé nhỏ của My. My sững sờ, đôi mắt mở to không hiểu nổi. Giọng nói trầm ấm của Minh vang lên:
- Cảm ơn vì đã yêu anh. Anh biết, bây giờ mình chưa thể quên Du, nhưng… hãy giúp anh nhé!
Giọt pha lên trong suốt lăn trên đôi má hồng của My. Nhỏ tựa đầu trên bờ vai Minh, mỉm cười, khẽ thì thầm:
- Em sẽ cố!
Hạnh phúc đang tiến đến gần, những sợi chỉ duyên phận cũng dần được gỡ rối. Mọi thứ bắt đầu đi vào quỹ đạo của nó, một quỹ đạo bình yên.
- Em nói với cậu ấy rồi?
Hắn thở dài một tiếng, hỏi. Nó dùng ống hút dầm dầm mấy hạt trân châu trong cốc trà sữa, đôi môi nhỏ mím chặt, chậm rãi gật đầu. - Em nói rồi.
- Vậy… cậu ấy sao rồi? - Em không biết.
Nó cúi thấp đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào. Hắn mân mê tách cà phê, rồi khẽ mỉm cười, đứng dậy, tiến tới bên cạnh nó, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thân hình bé nhỏ.
- Tất cả là lỗi của anh!
Nó lắc đầu cật lực, cố gắng nở một nụ cười. - Không! Là do em! Là vì em đã không chịu phân định rõ ràng tình cảm của mình. Nếu không, cũng sẽ không để mọi việc trở nên như vậy.
Ngừng một lát, nó thở dài nói tiếp: - Có phải anh thấy em mang rất nhiều tội lỗi?
- Không đâu! Em không có lỗi.
- Đưng en ủi em! – Nó đẩy nhẹ tay hắn, cười buồn, bàn tay nhỏ nhắn tiếp tục khoắng cốc trà sữa. – Nếu không phải vì em, đã không có nhiều người tổn thương như vậy.
Hắn cau mày một chút, quay trở lại ghế ngồi của mình. Đôi mắt nâu trầm ấm nhìn nó chăm chú. Một hồi lâu mới khẽ nói: - Em thay đổi rồi!
- Như thế nào? – Nó nhướn mày.
- Trưởng thành hơn. – Hắn mỉm cười.
- Con người mà. Đến cuối cùng cũng phải trưởng thành thôi.
Bó nhẹ nhàng đáp. Bản thân nó cũng cảm thấy chính mình đã thay đổi, thay đổi nhiều là đằng khác. Bản tính ngây thơ hình như đã không còn nữa. Có lẽ cũng là do có quá nhiều sự việc đã xảy ra Suy nghĩ của nó đã trưởng thành hơn rồi. - Ba mẹ anh về rồi! – Hắn đột ngột lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. – Họ muốn gặp em.
Đôi mắt hắn nhìn nó chăm chú, chờ đợi. Nó suy nghĩ giây lát rồi gật đầu:
- Được! Vậy… họ có nói bao giờ hẹn gặp không?
- Nếu em muốn thì có thể đến ngay bây giờ. – Hắn mỉm cười.
- Bây giờ? – Mặt nó bỗng đỏ rực, trong đầu tự dưng nghĩ đến viễn cảnh con dâu tương lai gặp cha mẹ chồng trong mấy bộ phim đã xem. – Nhưng mà… em vẫn chưa có chuẩn bị gì cả. Đi như vậy…
- Không cần đâu! – Hắn tựa lưng vào thành ghế, khóe miệng cong lên. – Em như vậy là ổn rồi.
- Nhưng mà…
Nó vẫn còn chú chần chừ, nhìn lại người mình một chút, chỉnh đốn lại quần áo đầu tóc cho thật gọn gàng. Hắn nhìn mà phì cười.
- Em đâu cần nghiêm trọng thế chứ. Gặp mặt thôi mà.
- Lần đầu gặp mặt, phải để hai bác có ấn tượng tốt một chút. – Nó bĩu môi, vẻ nghịch ngợm.
- Thôi được thôi được. Vậy rốt cuộc bây giờ có đi được không? Nếu không thì để sau cũng được.
- Ừm… bây giờ đi cũng được. Dù sao cũng nên qua chào hỏi hai bác.
Hắn cười một tiếng, bước tới, đỡ nó đứng dậy. Cánh tay phải vòng qua, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của người yêu. Ghé sát tai nó, hắn thì thầm:
- Gọi là ba mẹ.
Nó đỏ mặt, xấu hổ đẩy hắn ra. Hắn lại cười, vẻ không để ý, tiếp tục ôm eo nó, ra quầy thanh toán.
* * *
Siêu quậy nổi loạn Siêu quậy nổi loạn - Nazu