Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Nazu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 528 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:25:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 09 Phần 3
ô ấy tỉnh rồi!
Đôi mắt nặng nhọc hé mở, nó nhìn thấy My đang ngồi bên giường bệnh, gương mặt lo lắng nhìn mình. My ngập ngừng một lát rồi hỏi:
- Cậu… nhớ ra gì chưa?
Nhớ? Nó vẫn không thể nhớ ra điều gì. Quá khứ vẫn mờ ảo, không thể chạm tay vào. Những hình ảnh rời rạc và mờ nhạt không thể nhìn rõ. Nó vẫn không nhớ nổi điều gì cả, vẫn là con người không có kí ức.
- Tớ vẫn không nhớ ra điều gì.
- Vậy thì tốt!
My thở phào nhẹ nhõm. Kiệt và Minh ở bên cạnh hình như cũng vậy. Nó lặng lẽ nhìn ba người, rồi trầm giọng: - Tớ muốn đi tìm quá khứ!
My giật mình, đôi mắt mở to nhìn nó:
- Cậu… Tớ đã nói với cậu là quá khứ của cậu chỉ toàn những điều đau khổ. Cậu muốn tìm lại làm gì? Tiếp tục đắm chìm trong những đau khổ ấy à?
- Dù là đau khổ hay hạnh phúc tớ vẫn muốn tìm lại. Tớ muốn đối mặt. Tớ không thể trốn tránh mãi như vậy được.
Trốn tránh quá khứ trong hơn một năm qua, nó nghĩ là quá đủ rồi. Dù đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ, nó cũng muốn nhớ lại, tất cả. Một con người sống không có quá khứ, cảm giác rất khó chịu. Mặc kệ đau khổ thế nào, nó cũng sẽ tìm lại kí ức. - Nhưng mà… Du! Cậu nghĩ kĩ chưa? Tìm lại quá khứ đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải nếm trải những đau khổ trước đây. Cậu thực muốn tìm lại sao?
My lo lắng ngồi xuống bên cạnh nó. Giọng nói nhẹ nhàng, quan tâm lại, lại có phần giống như đang thỉnh cầu. Nhỏ không muốn nó nhớ lại tất cả. Nhỏ không thể để nó đau khổ thêm một lần nữa. Nhìn cô bạn thân đắm chìm trong nỗi đau tình ái, My thực sự không đành lòng. Cả hai lớn lên bên nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm khăng khít giống như chị em. Một người đau khổ, người kia cũng sẽ chẳng dễ chịu gì. Nó im lặng, đôi môi mím chặt, gương mặt rơi vào trầm tư. Ngoài trời đêm, ánh trăng mờ ảo dần bị che khuất sau làn mây dày đặc. Bầu trời chìm trong sự tăm tối, không ánh sáng. Gió đêm lạnh lùng lay động cành lá, những chiếc lá tàn úa thả mình rơi xuống nơi đất lạnh. Không gian tĩnh mịch chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi. Đêm thật lạnh giá, có chăng quá khứ trước đây của nó cũng vậy?
Trong lòng diễn ra sự đấu tranh dữ dội. Nửa muốn làm theo lời khuyên của mọi người, vứt bỏ tất cả, nhưng nửa lại muốn tìm lại những kí ức đã mất. Nếu kí ức từng có thực sự chỉ là những nỗi đau khôn nguôi, vậy thì… có nên chăng tìm lại nó? Nhưng dù sao, một con người sống không có quá khứ cũng rất khó chịu, ngay cả những việc mình đã từng làm, những việc từng diễn ra với mình cũng không nhớ nổi hay sao?
- Tớ thực sự muốn tìm lại.
Suy nghĩ rất lâu, nó mới chậm rãi mở miệng. My ngồi bên khẽ thở dài một tiếng. Kiệt và Minh nãy giờ vẫn im lặng nhưng cũng không tránh khỏi tiếng thở dài. Một năm qua đi, một năm yên bình. Bây giờ nó lại muốn tìm lại tất cả. Có ổn không? Nếu như phá vỡ cuộc sống yên ổn này, nó liệu có ổn không?
- Cậu nghĩ thật kĩ đi. Nếu tìm lại tất cả, cậu sẽ phải đối mặt.
Kiệt trầm giọng nói. Thực lòng, cậu không mong nó nhớ lại. Tình cảm trong hơn một năm qua cậu vun đắp, giờ mới có chút tiến triển. Nó nhớ lại tất cả, liệu có phải, sẽ để trái tim mình mãi mãi hướng về người đó?
- Tớ biết, tớ đã chuẩn bị tinh thần rồi. Quá khứ không tốt đẹp, tớ sẽ học cách chấp nhận và vùi chôn nó. Coi như đó là một lần giông tố để tớ trưởng thành hơn.
- Thôi được! Tùy em!
Mình lúc này mới lên tiếng. Anh nở nụ cười nhẹ nhàng, xoa đầu nó:
- Cô bé ngốc! Em kiên quyết như vậy, thầy cũng không muốn nói nhiều nữa. Chỉ là, em nên chuẩn bị tinh thần. Quá khứ của em không phải là quá mức bi thương, nhưng nó cũng không ít đau khổ. Cố lên, vượt qua được, em sẽ trưởng thành hơn.
- Cảm ơn thầy!
Nó gật đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng. Minh vẫn luôn là người ủng hộ nó. Nó thực sự rất cảm kích anh, cũng thực sự có tình cảm với anh, nhưng dù sao, đó cũng chỉ là một thứ tình cảm giống như em gái đối với anh trai, không có gì khác.
My và Kiệt cũng không khuyên can nữa, chỉ nhẹ nhàng động viên, cổ vũ tinh thần cho nó. Nó biết, có lẽ quá khứ đã ngủ quên sẽ một lần nữa thức dậy, cứa vào trái tim nó một nhát dao, sát muối vào vết thương còn chưa lành. Nhưng nó chấp nhận. ứ coi như, tất cả là một bài học cuộc đời cho chính nó, ột đứa con gái chưa hiểu hết sự đời.
* * *
- Oáp! Nó ngáp dài, mệt mỏi gục đầu xuống bàn, đôi mắt lim dim mơ màng muốn chìm vào giấc ngủ. Thực tình, mệt muốn chết đi được! Nó ghét nhất mấy cái buổi học chiều này. Chết tiệt! Trưa còn chẳng kịp ngủ tí nào, giờ đến nghe mấy bài toán khô khan, thực chỉ muốn gục luôn xuống bàn mà ngủ, nhưng nó cũng có phần e dè ông thầy trên bảng, nên chỉ dám gục trong chốc lát, rồi cố lấy sức mà gượng dậy.
- À! Xin lỗi các em! Chúng ta dừng bài giảng một lát! Thầy muốn giới thiệu với các em, hôm nay chúng ta có một bạn mới.
Thầy giáo sau khi nói chuyện gì đó với một cô giáo đứng bên ngoài thì quay lại, mỉm cười nói với học sinh trong lớp. Sau đó hướng ra ngoài lớp, ra hiệu cho học sinh đang đứng ngoài đó vào trong.
- Oa! Xinh quá!
- Dễ thương thật!
- Nhìn qua còn tưởng thiên sứ giáng trần kìa!
- … Lũ bạn trong lớp nhao nhao lên bàn tán. Tiếng ồn dần kéo nó ra khỏi cơn buồn ngủ. Nó dụi dụi mắt, nhìn lên bảng. Đứng trên đó là một cô bạn gương mặt thanh tú, các đường nét xinh đẹp tuyệt mĩ, mái tóc nâu uốn hơi xoăn được cố định bằng một chiếc bờm trắng đính bông hoa lụa phớt hồng, chiếc váy trắng có chít eo, xòe rộng, lớp vải voan bên ngoài bao bọc lấy lớp vải trắng bên trong, bồng bềnh mềm mại theo từng chuyển động của cô bạn. Xung quanh cô gái, ánh mặt trời từ ngoài cửa lớp chiếu rọi vào, tọa thành một đường viền sáng rực theo từng đường nét cơ thể. Nhìn như vậy, quả thực giống như một thiên sứ. Nhưng điều khiến nó quan tâm không phải là gương mặt và vẻ ngoài thoát tục đó, mà chính là, nét quen thuộc của cô bạn này. Người này, chính là cô gái trong bữa tiệc ngày hôm qua, cô gái đã lãnh trọn một cái tát của My. Đố còn có thể là ai khác ngoài Nhiên?
- À ờm! Hình như lớp không còn bàn nào trống cả. Vậy… em ngồi chung với một bạn nào đó nhé!
Thầy giáo nhìn quanh lớp rồi quay lại bảo Nhiên. Nhiên gật nhẹ đầu, nhìn xung quanh rồi dừng lại, đưa tay chỉ về bàn nó.
- Em muốn ngồi cạnh bạn ấy!
- Ừ được! Du, em để bạn ngồi đó nhé!
- Dạ!
Nó vẫn còn đang bất ngờ vì sự xuất hiện của Nhiên, nghe thầy hỏi vội vàng bừng tỉnh. Nhiên mỉm cười, xách chiếc cặp tiến đến bên cạnh nó, đặt cặp xuống bàn.
- Sao cậu lại…
- Tôi đã nói rồi. – Nhiên nháy mắt. – Tối sẽ giúp cậu… tìm lại quá khứ! - Thế nào? - Vẫn không có ấn tượng gì!
Nó chán nản lắc đầu. Từ sáng đến giờ, Nhiên và nó đã đi gần hết cái công viên này, nhưng tại sao vẫn không hề gợi ra trong lòng nó một chút hình ảnh gì cả. Nhiên có vẻ cũng mệt mỏi, ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh vườn hoa, thở dài một tiếng:
- Nơi này chẳng lẽ cậu lại không có một chút ấn tượng nào!
Nó nhìn quanh, cố gắng nhìn thật kĩ ọi nơi, cố gắng vẽ ra trong lòng một chút hình ảnh của quá khứ, nhưng dường như không thể. Nhiên tiếp tục:
- Đây là nơi cậu và cậu ấy thường đến.
Trong lòng nó có chút trấn động. Nó biết, người mà nhiên vừa nhắc đến là ai. “Cậy ấy” có lẽ chính là người mang cái tên Hoàng Thiên Lâm, cái tên mà mỗi lần nghe thấy, nó đều không kiềm chế nổi sự run rẩy trong trái tim mình. Nhiên dường như đọc được suy nghĩ trong lòng nó, mỉm cười, nghiêng đầu về phía nó, hỏi:
- Đang nghĩ về cậu ấy?
- Về ai cơ? – Nó vờ ngây ngổ, hỏi lại, nhưng sắc mặt vẫn có phần bối rối. - Xem ra trong trái tim cậu vẫn luôn có cậu ấy. – Nhiên cười, đôi mắt ánh lên chút niềm vui. – Vậy thì cũng báo cho cậu luôn. Cậu ấy đã sắp trở về rồi. Tập đoàn Denka cũng sắp về đây. Hi vọng đến lúc đó, cậu sẽ nhớ ra cậu ấy. Cũng hi vọng… cậu sẽ không trách cứ cậu ấy.
Nói đến câu này, Nhiên chợt cúi thấp đầu, giọng nói có phần trầm xuống. Cũng tại nhỏ. Nếu ngày đó không để tình cảm lấn át lí trí, nếu ngày đó chấp nhận sự thật về tình yên không thuộc về mình sớm hơn, nếu ngày đó không nghe theo lời con rắn độc Hà Yên kia, có lẽ bây giờ mọi chuyện vẫn yên ổn. Nhưng dù sao, cuộc đời cũng vốn dĩ không hề tồn tại hai từ “nếu như” đó. Sai cũng đã sai rồi, giờ chỉ còn cách sửa sai. Đó là cách tốt nhất cho cả ba người hiện giờ. - Chúng ta qua bên đó. Hi vọng cậu sẽ nhớ ra.
Không để nó kịp nói gì, Nhiên nắm lấy đôi bàn tay của nó, kéo đi. Nó cũng yên lặng đi theo Nhiên, không nói câu gì. Trước mắt nó, vòng đu quay khổng lồ hiện lên. Chầm chậm, chầm chậm, vòng đu quay chuyển động. Chầm chậm, chầm chậm, hình ảnh mờ nhạt của kí ức hiện về. Trong buồng đu quay bé nhỏ, một đôi tình nhân ngồi sát bên nhau. Cô gái mỉm cười, tựa trên bờ vai chàng trai. Chàng trai dịu dàng vòng đôi tay qua vai cô gái. Khung cảnh nhẹ nhàng, lãng mạn. Cô gái khẽ thủ thỉ, giọng nói êm ái bên tai chàng trai: - Chúng ta sẽ mãi như vậy, được chứ? - Ừ, mãi mãi như thế. – Chàng trai bật cười, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô gái.
- Nếu mà… nếu mà sau này anh xa em, thậm chí là quên em, em phải làm thế nào? – Giọng cô gái bất chợt run run, khi nghĩ đến tình cảnh đáng sợ nhất trong tình yêu, giống như trong những bộ phim tình cảm đau thương.
- Sẽ không có chuyện đó. – Chàng trai mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc cô gái. – Nếu có ngày đó, em hãy quên anh đi, hãy coi như anh chưa từng tồn tại. Bởi lẽ, lúc đó, anh không còn xứng đáng với em nữa.
- Nhưng… nói quên anh là quên được sao?
- Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa. – Chàng trai đột nhiên cười nhẹ. Gương mặt dịu dàng này khác hẳn với vẻ lãnh đạm thường ngày. – Còn em nữa đó, nếu có ngày em dám quên anh, anh sẽ làm mọi cách để em nhớ lại tất cả. Anh sẽ không bao giờ để em quên anh. Ngốc, em là của anh!
Mơ màng, nó dường như cảm nhận được hình ảnh ấy đang hiện lên trước mắt. Giọng nói ấm áp giống như vẫn còn quanh đây. Nụ cười hiền hòa, ánh mắt yêu thương, tất cả kỉ niệm dường như mới vừa hôm qua. Gương mặt ấy, gương mặt trong những giấc mơ hàng đêm dần dần hiện rõ. Nụ cười ấy khiến trái tim nó quặn thắt. Ánh mắt dịu dàng chợt hiện về trong tiềm thức. Nước mắt không kiềm chế nổi, cứ thế tuôn rơi. Nó đưa tay bụm miệng, không để mình bật lên những tiếng nấc nức nở.
“Ào ào”. Trời bất chợt đổ mưa. Những hạt mưa nặng nề rơi xuống gương mặt bầu bĩnh của cô gái đứng trong màn mưa lạnh giá. Hay thật! Nó chợt cười. Ông trời cũng muốn khóc cùng nó sao? Hay đây chính là nước mắt của nó, đã khiến vạn vật trở thành một màu mờ nhạt, buồn bã trong phút chốc?
Mưa càng lúc càng lớn. Màn mưa giăng dày, trắng xóa, cơ hồ không thể nhìn rõ những gì phía trước. Cây lá trong công viên ngả nghiêng theo làn gió thổi, chật vật chống lại sức mạnh của thiên nhiên. Nó vẫn đứng đó, ở vị trí cũ, mặc kệ nước mưa tạt vào người, mặc kệ nước mưa lăn dài theo gương mặt. Mặt ướt đẫm, nó không còn phân biệt nổi, đâu là nước mưa, và đâu là nước mắt nữa. Nó đã nói, sẽ dũng cảm đối mặt, nhưng giờ phút này, giờ phút sắp nhớ ra tất cả, nó lại sợ. Nó hiểu, kì thật, bản thân mình chưa từng mạnh mẽ. Nó yếu đuối, nó không có đủ can đảm đón nhận những nỗi đau trong quá khứ. Đau một lần đủ lắm rồi. Một lần nữa, nó không biết mình sẽ ra sao nữa.
- Mưa to quá rồi! Chúng ta về thôi!
Nhiên kéo tay nó, muốn đưa nó trở về. Vừa rồi, nhỏ vẫn luôn chăm chú quan sát biểu hiện trên gương mặt nó. Có lẽ nó đã nhớ ra điều gì đó. Nhỏ để yên, bỏ mặc màn mưa, đứng cùng nó, bởi lẽ hi vọng nó sẽ nhớ ra tất cả trong khoảnh khắc này. Nhưng lúc này mưa thật sự quá to. Nhiên biết sức khỏe nó vốn không tốt, nhỏ sợ sẽ có chuyện.
- Bỏ tay ra! Mặc kệ tôi! Nó hất mạnh tay Nhiên, vẻ mặt hiện rõ sự tức giận.
“Ầm”.
Một tiếng sét vang vọng trong không trung. Ánh sáng lóe lên, rạch ngang bâu trời. Nhưng nó và Nhiên vẫn đứng đó. Nhiên kinh ngạc nhìn nó, im lặng. Nó nhìn chằm chằm nhỏ, ánh mắt vừa ẩn chứa sự tức giận, vừa ẩn chứa chút hận thù, song phần nhiều là ẩn chứa sự bi thương, tổn thương sâu sắc. Nước mắt nó rơi, hòa tan trong nước mưa càng lúc càng nhiều. Nó không nói không rằng, chỉ nhìn Nhiên như thế. Con người này, đã có lúc nó từng coi là bạn, thậm chí là một người bạn rất thân thiết, nhưng chính người ấy đã phản bôi tình bạn của hai người, chính người ấy là một phần nguyên nhân gây nên những đau khổ cho nó.
Bỏ mặc Nhiên đứng lặng đằng sau, nó lạnh lùng quay đi. Đưa tay thô bạo gạt đi dòng nước mắt, nó tự mắng mình không thôi. Nước mắt này rõ ràng là vô nghĩa. Khóc thì ích gì chứ? Bọn họ đáng không? Vì quá khứ đau thương như thế đáng không? Nước mắt rơi thì làm được gì? Thời gian chẳng thể trở lại. Tất cả cũng chẳng thể làm lại. Bánh xe định mệnh đã quay vòng. Muốn trở lại điểm xuất phát? E là không thể!
Nó gạt nước mưa trên mặt. Đôi mắt đã dần nhòe đi vì thứ nước đang lan tràn trên gương mặt mình. Nhưng bước chân nó không dừng lại, thậm chí còn nhanh hơn. Nó đang chạy, rời khỏi cái quá khứ đó. Nó không muốn nhớ, không muốn nữa rồi. Nó hối hận rồi. Nó muốn quên.
Đôi bàn chân bước nhanh ra khỏi công viên. Không nhìn rõ đường, nó chỉ có thể bước theo cảm nhận. Mặc kê đi về đâu, chỉ cần rời xa nơi này, rời xa nơi cả hai cất giấu biết bao kỉ niệm. “Píp píp”.
Tiếng còi xe vang lên đằng sau, rất lớn. Trong màn mưa dày đặc, nó nhận ra ánh sáng của đèn xe ô tô. Bước chân chững lại, muốn tránh nhưng trong khoảnh khắc, tất cả diễn ra quá nhanh. Phản ứng của nó không theo kịp chuyển động của chiếc xe. Như một pha quay chậm, nó nhìn thấy chiếc xe đang lao về phía mình.
Trong màn mưa lạnh giá, tiếng động dài vang lên, vô tình.
“Kéttttttttttttttttttttt”
“Rầm”. Trước mắt tối dần. Nó cảm nhận được sự đâu đớn từ đỉnh đầu. Mùi tanh của máu, màu đỏ rực của máu lan tràn trong không gian, một không gian tĩnh mịch…
“Sao em thiếu tin tưởng vào bản thân đến thế. Em không đến nỗi quá kém cỏi”. “Nhiên không phải bạn anh. Xin lỗi em, Du! Anh đã nhận ra, anh yêu cô ấy, không phải em. Chúng ta… chúng ta chia tay đi!” “Có lẽ.. anh sẽ không trở về Việt Nam nữa.”
“Anh sẽ ở lại đây, thừa kế tạp đoàn Denka của ba. Anh không thể trở về bên em. Du! Xin lỗi! Anh yêu em!” …
Mở mắt, một màu trắng toát, lạnh lẽo vô hồn. Nó lập tức nhận ra, mình đang nằm trong bệnh viện. Đôi mắt lạnh băng, không hề chứa đựng dù chỉ là một chút cảm xúc. Đôi môi nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười nửa miệng. Nó đã nhớ ra… tất cả. Người con trai trong những giấc mơ hàng đêm, cuối cùng nó đã có thể nhớ ra đó là ai. Những kí ức đã mất, cuối cùng nó đã có thể hồi tưởng. Những đau thương đã quên, cuối cùng tất cả đều trở lại.
-Du! Cậu tỉnh rồi? Một giọng nói trong trẻo vang lên. Nó ngước mắt. Bên cạnh giường bệnh, Nhiên đang ngồi đó, lo lắng nhìn nó. Nó nhìn xuống dưới. Đôi bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay nó. Lạnh lùng, nó gỡ tay ra, ngồi dậy, cũng không thèm nhìn Nhiên thêm một lần nào nữa.
Im lặng hồi lâu, Nhiên mới chậm rãi lên tiếng:
- Cậu đã nhớ ra tất cả? – Giọng nói không giấu nổi vẻ buồn rầu.
Nó chậm rãi gật đầu.
- Vậy thì…
- Tại sao? – Nó đột ngột lên tiếng. Nhiên mở to mắt nhìn nó, có vẻ vẫn chưa xác định được nó muốn hỏi gì. – Tại sao muốn tôi phải nhớ lại?
- Tôi…
- Giờ thì tôi nhớ hết rồi, các người vừa lòng chưa? – Đôi mắt lạnh lùng quét qua Nhiên, giọng nói đanh thép, cứng rắn đến mức khiến nhỏ phải giật mình. Đay dường như không phải là nó. – Các người vui chưa? Cuối cùng cũng có thể kéo tôi trở lại với đau khổ này.
- Tôi thực sự không có ý đó. Chỉ là… chỉ là… Lâm sắp về. Tôi muốn…
- Muốn tôi và cậu ta quay lại? – Nó lạnh lùng cắt ngang lời Nhiên. Nhiên cắn môi, gật đầu. – Ha, đừng đùa với tôi! Sẽ không bao giờ có chuyện đó!
- Cậu đừng như thế có được không? – Giọng nói của Nhiên giống như sắp khóc. – Ngày đó là tôi sai, những hành động của tôi đều sai cả, không hề liên quan gì đến Lâm. - Không liên quan? Vậy khi tôi cần anh ta nhất thì anh ta ở đâu? Nó đột ngột hét lên. Vết thương vốn tưởng đã lành bây giờ vì sự trở lại của Nhiên mà bị xé toạc, rỉ máu.
- Cậu… ngày đó cậu ấy… Nhưng cậu ấy không hề cố ý, có muốn trách thì cậu cứ trách tôi đi.
- Trách cậu? – Nó cười nhạt. – Cậu tất nhiên là phải trách. Cả anh ta cũng vậy! Ngày đó, anh ta vì cậu mà bỏ rơi tôi. Sống chết của tôi anh ta đều không màng. Như vậy mà nói yêu tôi? Giả dối. Các người đều giả dối như nhau cả thôi! Đừng ở trước mặt tôi diễn trò nữa. Tình cảm đối với cá người, tôi đã sớm quên từ lâu rồi!
- Cậu… – Lần này thì Nhiên đã bật khóc thực sự. Nhỏ túm lấy tay áo đó, nói trong dòng nước mắt. – Xin cậu! Trách cứ tôi thế nào cũng được. Nhưng đừng trách Lâm! Suốt hơn một năm qua, cậu ấy ngày nào cũng đau khổ. Nhìn cậu ấy như vậy, tôi thực sự không chịu đựng nổi.
- Không chịu đựng nổi? – Nó lại cười nhạt một tiếng. – Vậy thì cậu đến bên anh ta, giúp anh ta thoát khỏi sự dằn vặt tội lỗi đó đi! À, chẳng phải tư lúc ra đi, hai người đã là một đôi rồi sao? Tại sao đến giờ tôi vẫn chưa nhận được thiệp hồng thế? Hay là vốn không còn coi tôi là bạn nữa rồi!
- Du! Cậu có nhất thiết phải như vậy không? Thời gian đã qua cũng lâu rồi mà! Ngày đó tất cả là do tôi. Hai người cứ oán trách tôi, sao cũng được, tôi chịu. Nhưng tôi biết, tình cảm của cậu và cậu ấy đều không dễ phai nhòa. Hai người có cơ hội làm lại từ đâu, tại sao không nắm lấy! - Không dễ phai nhòa? – Gương mặt nó lại lạnh như băng, không biểu lộ chút cảm xúc. – Tình cảm đó hết từ lâu rồi! Từ ngày anh ta ra đi, tình yêu trong tôi đã chết! Bây giờ, người tôi yêu không còn là anh ta nữa! Cậu về nói với anh ta như vậy. Còn giờ thì tránh ra! Tôi muốn ra ngoài! Nó đẩy mạnh Nhiên, xông ra khỏi phòng. Nhiên thẫn thờ nhìn theo bóng dáng nó. Đây không giống nó, thực sự không giống. Chẳng lẽ, vết thương ấy đã khiến nó trở nên như vậy sao?
* * * Nó lặng yên đứng bên giường bệnh, nhìn gương mặt của người con trai đang say trong giấc ngủ. Mái tóc nâu rũ xuống gương mặt trầm buồn. Nó khẽ cười, vuốt nhẹ mái tóc cậu. Nước mắt không tự chủ được, lặng lẽ tuôn rơi. Giọng nói đầy bi lệ vang lên trong không gian phòng bệnh yên ắng: - Tại sao cứu tớ hết lần này đến lần khác? Vì sao cậu phải làm như vậy?
Không gian vẫn im lặng, không nghe thấy tiếng trả lời. Đôi môi nhỏ nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ gạt dòng nước mắt đang lăn dài.
- Cậu đối tốt với tớ như vậy… tớ biết phải làm sao đây? Vẫn im lặng. Nó cúi nhìn gương mặt Kiệt, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó hiểu. Khi nó đau khổ, cậu luôn bên cạnh. Khi nó gặp nguy hiểm, cậu có mặt kịp thời. Thời gian nó cần hắn nhất thì… bên cạnh nó chỉ có 3 người bạn thân thiết, trong đó có Kiệt. Nó biết, tình yêu cậu dành cho nó là vô cùng sâu đậm. Nó biết, nếu yêu cậu, có lẽ… nó sẽ hạnh phúc, hạnh phúc thực sự. Nhưng, nó vẫn còn phân vân. Vì hắn sao? Có thế! Người con trai đó lạnh lùng băng lãnh nhưng khi bên nó lại luôn nở nụ cười ấm áp. Nhưng người đó, lại cũng là người bỏ rơi nó khi nó cần một vòng tay ấm áp. Yêu và quên! Nên làm sao đây?
- Cậu sao thế?
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai nó. Kiệt nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc mai trên đầu nó.
- Cậu không có làm sao chứ?
Nó lắc mạnh đầu, cổ họng nghẹn đắng.
- Không… không có! Cậu có sao không? - Không sao đâu! Bị thương nhẹ thôi mà!
- Ừ!
Nó im lặng. Kiệt nhìn nó, khẽ thở dài:
- Nhớ ra rồi sao? Tớ thấy cậu đứng trước vòng đu quay đó, rất lâu! Có phải nó đã gợi mở kí ức trong cậu?
Nó gật đầu.
- Vậy cậu định thế nào? – Kiệt mỉm cười. – Nghe nói Lâm cũng sắp trở về. Hai người có định xóa bỏ tất cả, làm lại từ đầu?
Nó im lặng hồi lâu. Đôi mắt tựa hồ đang có sự đấu tranh tư tưởng dữ dội. Hồi lâu, nó mới chậm rãi mở miệng:
- Hết rồi! Từ ngày anh ta ra đi, chúng tớ đã không còn lại gì cả. Tớ không phải một món đồ chơi của người khác. Thích thì cầm lấy, không thích thì ném đi! Một khi người đó bỏ rơi tớ, sẽ không còn cơ hội quay lại. Không gian lại chìm trong sự im ắng lạ kì. Nó đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Những chiếc lá còn đẫm nước đang lay động trong gió, cố gắng đón lấy những tia nắng mặt trời ấm áp, mặt trời sau cơn mưa.
Mặt trời sau mưa? Sau mưa trời lại sáng, đó là quy luật của vạn vật trong tự nhiên. Nhưng mà… cơn bão này đã gây ra tổn hại quá lớn, nên trong lòng nó, ánh mặt trời cũng không thể chiếu những tia sáng ấm áp như ban đấu.
Hết rồi! Có những việc đã qua đi thì không bao giờ có thể trở lại. Vòng xoay định mệnh đã chuyển động. Trở lại điểm xuất phát? E là không thể nào!
Đôi mắt lóe lên một tia kiên định, nó nhìn Kiệt, giọng nói nhẹ nhàng vang vọng trong không gian:
- Chúng ta yêu nhau nhé!
Siêu quậy nổi loạn Siêu quậy nổi loạn - Nazu