Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nazu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 528 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:25:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 09 Phần 1
ổi thayp>
Thời gian là thứ hữu hiệu nhất giúp con người vứt bỏ quá khứ. Nó là thứ đáng quý, nhưng đôi lúc lại vô cùng đáng sợ. Bởi, thời gian là thứ duy nhất con người không bao giờ có thể lấy lại. Một khi nó đã đi qua, thì cũng giống như một bát nước đổ đi, dù cố gắng đến mấy cũng chẳng thể trở về. Vậy nên, một quyết định sai lầm có thể thay đổi tất cả. Một khi vòng xoay của định mệnh chuyển động, số phận của những con người nằm trong đó sẽ đổ thay… vĩnh viễn. Không bao giờ có thể… trở lại ngày đầu tiên.
Tháng sáu, mùa hè hiện hữu rõ ràng hơn bao giờ hết. Cái nóng buông xuống tất thảy các phố phường. Con đường rợp nắng, nóng nức đến mức khó chịu vô cùng. Khó khăn lắm mới thấy một cơn gió dịu nhẹ, mơn man thổi qua. Rất nhẹ thôi, nhưng cũng đủ khiến tâm trạng người ta dịu đi phần nào.
Nó lặng thầm bước trên con đường tấp nập người qua lại, trên tay cầm mấy quyển sách, đưa lên đầu che đi một phần những tia nắng gay gắt của buổi trưa. Nó thở dài, thầm than trong lòng. Biết vậy sáng nay nó đã để ba đưa đi. Nhưng vốn là sáng nay trời trong, mát mẻ, cứ tưởng hôm nay được ngày râm mát, đẹp trời. Cũng tại cái dự báo chết tiệt. Cái gì mà nhiều mây, không nắng? Bây giờ nắng muốn chết rồi đây! Lòng nó không ngừng cảm thán. Tự dưng sáng nay nổi hứng muốn đi bộ làm gì không biết. Đoạn đường về nhà không dài, nhưng dường như đã bị cái nóng chết tiệt này làm cho trở nên dài vô tận rồi.
“Píp píp”. - Nhóc, làm gì mà đi giữa trời nắng thế này hả?
Giọng nói quen thuộc này khiến nó vừa nghe đã biết là ai. Khẽ cười, nó quay đầu, nói với chàng trai trong xe:
- Chào thầy!
- Ừ! – Minh cười, nhìn chỗ sách trên tay nó. – Lại ôn luyện hả? - Dạ! Em cũng sắp thi đại học rồi mà. - Ừ, vậy cố lên nhé! Vậy nhóc có muốn quá giang về nhà không?
- Dạ tất nhiên là có! Chỉ đợi có thế, nó lập tức mở cửa, trèo lên xe Minh. Anh mỉm cười, lắc đầu, lái xe đi. Nó lúc nào cũng trẻ con như vậy. Mặc dù bây giờ đã sắp trở thành sinh viên đại học rồi. Nó ngồi bên cạnh, tranh thủ mở sách ra đọc, thi thoảng liếc mắt nhìn Minh. Nó thấy có chút hối hận vì đã lên xe. Trong hơn một năm anh ở cạnh, chăm sóc nó, kể từ sau khi nó mất đi trí nhớ, nó cũng đã hiểu tình cảm anh dành ình. Nhưng nhiều lắm nó cũng chỉ có thể coi Minh là một người anh trai, không thể hơn được nữa. Ngồi cạnh anh thế này, nó cảm thấy rất ngại ngùng, đành giả vờ chúi đầu vào sách, mà thực ra… nó đâu có vào đầu được chữ nào >o<.
- Em có vẻ chăm chỉ nhỉ! – Minh nhìn sang bên, cười khi thấy nó đang “chăm chú đọc sách”.
- Giờ thầy mới biết sao? – Nó bĩu môi, mắt vẫn không rời quyển sách. – Em là học sinh chăm chỉ mẫu mực đó.
- Vậy sao? Vậy mà thầy thấy trước đây em có không ít lần không thuộc bài đấy. Cụ thể là bao nhiêu ấy nhỉ?
- Cũng có nhiều lắm đâu – Nó cười trừ.
- Ừ, không nhiều lắm. – Minh bật cười. – Cũng chỉ trên dưới chục lần thôi.
- Thầy! – Nó đỏ mặt hét lên.
- Thôi được rồi được rồi, không trêu em nữa. Học tiếp đi!
Nó phụng phịu liếc xéo Minh một cái rồi cầm quyển sách, tiếp tục làm bộ học sinh căm chỉ.
- Học trò, đến nhà em rồi!
- A! Cảm ơn thầy! Thầy vào uống nước chứ ạ? – Nó đẩy cửa xe, quay lại cười, hỏi.
- Cũng được. Thầy cũng đang khát.
- Vậy mời thầy!
Nó mở cửa xe, bước ra ngoài, mời Minh vào nhà. Anh cũng ra khỏi xe, theo sau nó. - Tiểu thư đã về!
Cô giúp việc ra mở cổng vừa nhìn thấy nó, vội càng cúi người cung kính. Nó mỉm cười, gật đầu.
- Ba, mẹ!
- Chào hai bác! Nó và Minh cùng bước vào phòng khách, cúi chào cha mẹ nó.
- Ồ Minh đến chơi à? – Mẹ nó cười thân thiện. Cháu qua bên đó ngồi đi.
Bà chỉ vào chiếc ghế phía đối diện. Giờ nó mới để ý, Kiệt cũng đang ở đây. Cậu ngồi trên chiếc ghế đó, đối diện với cha mẹ nó. Cậu cau mày nhìn Minh, vẻ mặt biểu lộ rõ rệt là không vui. Minh không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, tỏ ý chào. Kiệt cũng gật đầu đáp lại. Bầu không khí có phần trở nên căng thẳng. Nó đứng đơ ở đó, không biết làm gì. Mẹ nó thì đang cười rất hài lòng. Hai chàng trai này bà đều vừa ý. Vừa đẹp trai, tài giỏi lại yêu thương con gái bà hết mực. Bà muốn kiếm một điểm không hài lòng cũng khó. Chỉ có điều… haizzz… muốn lựa chọn trong hai người này một người làm con rể, quả thực là không dễ dàng. Thôi thì tất cả đành theo ý nó vậy.
- Ông chủ, bà chủ, tiểu thư, hai vị thiếu gia, mời mọi người vào dùng bữa.
Tiếng của bác quản gia đã phá tan bầu không khí trầm mặc vừa rồi. Ba nó mỉm cười, hướng về phía Kiệt và Minh, bảo: - Hai đứa cũng ở lại ăn cơm luôn chứ!
- Cháu nghĩ nên để khi khác. – Kiệt và Minh cùng đồng thanh.
- Hai đứa ngại gì? – Mẹ nó tiếp lời. – Mấy khi cả hai có dịp cùng gặp nhau ở đây thế này. Ở lại dùng bữa với gia đình bác. Như vậy chẳng phải vui hơn sao? Mẹ nói đúng không Du?
- A! Dạ… phải… ạ! – Tâm hồn nó chẳng biết đang phiêu bạt nơi nào, nên nghe thấy mẹ gọi mình, có chút lúng túng.
- Hừ, con bé này đang nghĩ gì thế? – Mẹ nó lừ mắt, vẻ không hài lòng, nhưng sau đó lại nở ngay một nụ cười gian. – Con nói đi, mời hai người ở lại dùng bữa chứ? Hay muốn ăn cơm riêng tư với một người. - Mẹ!
Nó đỏ bừng mặt, giậm giậm chân. Mẹ nó thật là, đùa không đúng lúc gì cả. Câu nói của bà đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của hai kẻ ngồi đối diện. Vẫn biết câu này mẹ nó vốn chỉ là hỏi chơi, đùa cho vui, nhưng đây lại là điều hai người muốn biết. Sự lựa chọn của nó, cho đến giờ vẫn chưa chịu đưa ra. Thực ra thì, nó không hề muốn phải lựa chọn. Không hiểu vì sao, nhưng trong trái tim nó vẫn có một khoảng trống không thể lấp đầy. Nó luôn cảm thấy, dường như trong quá khứ, nó đã từng yêu. Trong giấc mơ hàng đêm vẫn thường hiện về một hình bóng. Nhưng nó lại không tài nào nhìn thấy gương mặt của người con trai ấy, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rộng. Nó đã quyết định từ bỏ quá khứ, song vẫn luôn canh cánh một câu hỏi. Liệu người con trai trong giấc mơ đó, có phải là người nó đã gặp ở bệnh viện vào cái ngày nó đưa ra quyết định?
Con bé này lại thơ thẩn gì thế? – Mẹ nó huơ huơ đôi đũa trước mặt con gái. – Ngồi xuống ăn cơm đi chứ!
- Ơ? Dạ!
Người giúp việc vội tới, kéo chiếc ghế ra. Nó ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, nở nụ cười nhẹ:
- Mời mọi người!
- Được rồi, hai đứa cứ tự nhiên nhé! Mẹ nó mỉm cười, hướng mắt về phía Kiệt và Minh mà nói. Hai người gật đầu, cùng đáp:
- Dạ, cảm ơn bác!
Nói xong lại quay sang nhau với nụ cười trên môi nhưng ánh mắt rõ ràng là muốn thiêu sống đối phương mà >o
- Hai đứa làm gì nhìn nhau mãi thế? Mau ăn cơm đi!
Mẹ nó nhìn thấy vậy, đành lên tiếng phá vỡ không khí đối nghịch giữa hai người này. Ba nó có vẻ không mấy quan tâm, chỉ thi thoảng hỏi vài câu. Ông đương nhiên cũng hiểu chuyện tình cảm phức tạp giữa ba đứa trẻ, nhưng không muốn can dự, để con gái mình tự chọn. Ba nó cũng giống như mẹ nó, đều hài lòng với hai chàng trai này. Hơn nữa, việc ông quan tâm nhất là con gái mình đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn, không còn làm đủ trò quậy khiến ông đau đầu nữa.
- Kiệt năm nay cũng thi đại học nhỉ?
Mẹ nó gắp một miếng thịt gà đặt vào bát Kiệt, tươi cười hỏi. Kiệt gật đầu, cười đáp lời:
- Dạ!
- Vậy định thi vào đâu thế?
- Con thi quản trị kinh doanh. - Đại học Quốc gia Hà Nội à?
- Dạ!
- Ồ! Vậy là thi cùng Du rồi!
Mẹ nó chuyển ánh mắt hướng về phía cong ái. Nó chỉ cười, không đáp lời. Kiệt cũng vậy. Tất nhiên là cậu biết nó thi vào đó. Chính vì thế cậu mới nộp đơn dự thi vào trường này.
- À, Minh này! Bác nghe nói con sắp tổ chức show diễn đầu tiên. Chuẩn bị thế nào rồi? – Mẹ nó lại quay qua Minh.
- Cũng tạm rồi ạ! 2 tuần nữa bác sẽ đến xem chứ ạ? – Minh nở nụ cười hiền hòa quen thuộc. Nói về Minh một chút. Sau những việc xảy ra với nó ở Thanh Phong, Minh cũng không còn làm thầy giáo ở đó nữa. Anh dự thi và trúng tuyển trong cuộc thi tìm kiếm nhân tài của công ti nghệ thuật Ước Mơ Xanh. Anh được họ đưa đi đào tạo. Và với tư chất thông minh, lại từng học tại học viện thanh nhạc nên anh nhanh chóng hoàn thành khóa đào tạo, trở thành ca sĩ chính thức của công ti. Thời gian vừa qua, anh đã cho ra một album, được sự ủng hộ lớn của các tín đồ âm nhạc. Vậy nên ngay sau đó, công ti quyết định mở show diễn đầu tiên cho anh, vừa quảng bá giọng ca mới, vừa quảng cáo cho album vừa ra.
- Ừ, tất nhiên! Du, con đi chứ? – Mẹ nó gật đầu.
- Con… a… dạ… vâng! Nó vẫn còn đang trầm tư trong dòng suy nghĩ, nghe tiếng hỏi của mẹ nên giật mình, lắp bắp. Mẹ nó cau mày, nhìn chằm chằm con gái. Không bình thường! Chắc chắn là không bình thường! Nếu không làm sao hôm nay tự dưng nó lại thơ thẩn đến thế? Nghĩ vậy nhưng mẹ nó cũng không nói gì, vẫn cười, hỏi chuyện Kiệt và Minh.
Kiệt và Minh tất nhiên nhận ra có gì đó không ổn, song cũng không muốn hỏi gì. Còn bản thân nó cũng không rõ vì sao bản thân lại suy nghĩ về người con trai kì lạ kia. Dường như là vì, trong lòng nó có một linh cảm mãnh liệt, một linh cảm mà chính nó cũng không rõ ràng, chỉ cảm thấy là có liên quan đến người đó.
* * *
- Con xin lỗi! Con thấy hơi mệt! Mọi người cứ dùng bữa, con về phòng trước.
Trong lúc mọi người vẫn đang ngồi bên bàn ăn, nó đứng dậy, rời khỏi phòng ăn. Nó cảm thấy tâm trạng mình hiện tại không được ổn định, ngồi ở đây cảm giác không thoải mái. Minh thấy vậy cũng đứng dậy:
- Con no rồi. Hai bác và Kiệt cứ ăn tự nhiên. Con xin phép ra ngoài trước!
- Ừ!
Mẹ nó gật đầu, mỉm cười. Kiệt dõi mắt theo, muốn chạy ra ngoài cùng nó, nhưng phải giữ phép lịch sự nên đành ngồi lại. Nó đã ra ngoài, Minh cũng ra theo, không lẽ cậu cũng bỏ đi, để bố mẹ nó ngồi lại?
* * *
- Em sao thế? Thấy nó ngồi thơ thẩn trên chiếc ghế ngoài hành lang, Minh mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. - Em không biết nữa thầy ạ! – Nó thở dài. Mặc dù Minh giờ không còn là thầy của nó nữa, anh cũng chẳng phải thầy giáo gì nữa, nhưng nó vẫn gọi vậy theo thói quen trước đây. – Tự nhiên em có linh cảm cuộc đời mình sắp có thay đổi lớn.
- Sao thế? – Minh theo thói quen, đưa tay vuốt tóc cô nhóc trước mặt. – Đừng nghĩ nhiều. Cái gì đến sẽ đến. Dù có việc gì cũng sẽ có cách giải quyết mà.
- Em hiểu! – Nó nghiêng đầu, mỉm cười. – Nhưng không hiểu sao, tâm trạng thấy bức bối quá. - Vậy hả? Minh rời khỏi ghế, tiến đến bên chiếc đàn dương cầm đặt gần đó, mở nắp đàn, không quay đầu, hỏi:
- Vậy có muốn nghe một khúc nhạc giải tỏa tâm sự hay không?
- Được ạ! Nó cười nhẹ, nhìn theo đôi bàn tay của Minh lướt trên phím đàn. Anh nhẹ nhàng di chuyển đôi tay mình. Từng nốt nhạc vang lên, khảm vào không gian một sự lãng mạn, ngọt ngào:
“Đêm nay sao đêm lấp lánh trên bầu trời
Ngôi sao nào sẽ mãi, riêng chỉ ình anh
Tìm em trong trời đêm muôn ngàn vì sao sáng soi
Tìm em… đến bao giờ?
Em có biết tình yêu anh vẫn luôn trao mãi về người
Em có biết tình yêu anh nhiều hơn những ánh sao trời
Em có hiểu anh vẫn mãi sẽ chỉ chờ đợi riêng em Em có hiểu anh chỉ mãi yêu riêng mình em… mà thôi
…”
- Du!
Minh ngừng chơi đàn, quay đầu nhìn về phía nó. Nó giật mình ngẩng lên. Hai người mặt đối mặt, hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau. - Em sẽ đến buổi biểu diễn của anh chứ?
- À! Em sẽ… sẽ đến.
Minh tự nhiên thay đổi cách xưng hô làm nó cảm thấy ngượng ngùng, mặt đỏ bừng. Anh cười, nhìn gương mặt đỏ rực của nó mà cảm thấy đáng yêu vô cùng. Buổi biểu diễn hôm ấy với anh vô cùng quan trọng. Đó sẽ là ngày… thôi, việc này để nói sau. - Em hèm… Hai người…
Kiệt đứng đằng sau, không chịu nổi khung cảnh trước mặt nên phải lên tiếng.
- Chúng tôi làm sao? – Minh nhìn sang Kiệt, mỉm cười. – Cậu đến đây ngồi đi. Kiệt hừ lạnh, cũng không thèm nhìn Minh, đi đến bên nó, ngồi xuống, hắng giọng rồi nói: - À Du này, mai cậu rỗi không?
- Có, sao thế?
- Nếu vậy thì… Ừm. Mai nhà hàng Sweet Love có tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Cậu có thể…
- A nhắc mới nhớ. – Thầy Minh ngắt lời Kiệt. – Tôi được tặng hai vé tham gia buổi tiệc. Em đi cùng anh nhé, Du! - Anh không thấy mình bất lịch sự à? Tôi đang nói đó! – Kiệt tức giận hét lên, sau đó lại quay sang nó, đổi giọng nhẹ nhàng. – Cậu đi cùng mình nhé! - A!
Nó chớp chớp mắt nhìn hai người, không biết nên xử lí ra sao. Cả hai cũng đang nhìn nó với đôi mắt đợi chờ/ Ai nói cho nó biết phải xử lí thế nào đây?
- A, việc này…
Nó bối rối vuốt vuốt tóc mai, ấp úng mãi không nói nổi lời nào.
- Du ơi! Du ơi! Đúng lúc này thì vị cứu tinh xuất hiện. Nó mừng như bắt được vàng, vội vã lao tới, túm ngay cô gái đang cao hứng nhảy vào phòng khách nhà mình.
- A! Con quỷ, làm gì tóc tao thế?
My hất tay nó ra, gương mặt nhăn nhó, vẻ khó chịu, vuốt lại mái tóc bị nó túm làm xù lên. Nó cười xòa, chỉ chỉ về phía sau. My đang tính cho nó một cái cố đầu, nhưng nhìn thấy bóng dáng “ai đó” ngồi phía sau, bèn lập tức hạ tay xuống, cười trừ.
- Em chào… chào thầy!
My cũng giữ thói quen cũ, gọi giống như nó. Minh cười, gật đầu:
- Chào em! Lâu quá rồi không gặp! Dạo này em vẫn khỏe chứ?
- Dạ vâng! Em vẫn ổn. Nói xong câu đó, hai người lại im lặng, My có vẻ ngượng ngùng. Nó thở dài. Hai người này… Đã tạo điều kiện như thế, cố ý mai mối rồi mà không chịu tiến triển gì hết. Thật là phụ công nó mà!
- A! My! Ngày mai nhà hàng Sweet Love có tiệc, thầy Minh muốn mời cậu đi. Cậu… đi nhé!
Nó nháy mắt nghịch ngợm. My chớp chớp đôi mắt vẻ không tin, rồi lại quay qua Minh. Anh nhìn nó, khẽ thở dài rồi mỉm cười với My:
- Em sẽ đi chứ?
- Em? Thầy nói thật sao? – Đôi mắt My đã mở to đến mức không thể lớn hơn được nữa.
- Ừ, là thật! – Minh cười dịu dàng.
- Vậy… – My đỏ mặt, cúi đầu. Nó thấy vậy bèn bước tới, đập nhẹ vai cô bạn.
- Thôi nào, đi đi cho vui mà! Ha? Tớ cũng đi mà! - Ừ, vậy thì được!
My vội vàng gật đầu. Nó biết cô nàng vốn muốn không gian chỉ có hai người thôi, nó cũng chẳng thích đi theo làm kì đà cản mũi. Nhưng mà nếu không nói ra câu này, nó sợ cô bạn của mình lại ngại, không dám nói ra câu đồng ý. Tạm vậy, đến bữa tiệc, nó sẽ kiếm cớ lôi Kiệt đi riêng, để lai không gian cho hai người này.
- Vậy là vừa đủ bốn vé. Kiệt lên tiếng, đôi mắt dường như ánh lên nụ cười, hướng vè phía Minh, vẻ khiêu khích. Đáp lại ánh mắt đó, Minh chỉ cười, không nói gì. - Buổi tiệc mấy giờ bắt đầu vậy?
Nó quay đầu lại hỏi. Kiệt lục túi áo, nhìn tấm vé rồi đáp: - 7 giờ tối chính thức bắt đầy. Vậy 6 rưỡi tớ đến đón cậu nhé! - Ừ!
- À ừm, còn My? Nhà em… ở đâu nhỉ? – Minh quay sang hỏi My.
- Thôi khỏi thầy. Để em đợi ở nhà Du luôn. Thầy đến đây đón em là được.
- Ừ, vậy cũng được. – Minh cười, đưa tay lên xem đồng hồ. – Thôi cũng muộn rồi. Tôi về đây, còn có chút việc. Chào các em! - Tớ nghĩ mình cũng nên về rồi. – Kiệt cũng đứng dậy, mỉm cười với nó. – Hẹn tối mai gặp lại.
- Ừ, chào hai người.
Nó và My cùng đồng thanh. Hai chàng tra vẫy tay chào rồi đi. Trên hành lang chỉ còn lại nó và My. Nó nhìn My chằm chằm, khóe miệng nở nụ cười gian xảo. My rùng mình, đề phòng:
- Mày nhìn gì tao ghê vậy?
- Không có gì! – Khóe miệng nó vẫn giữ nguyên nụ cười đó. – Sướng nhé! Hẹn hò với chàng!
- Mày hâm à?
My đỏ mặt quay đi, đẩy nó một cái rồi vội vã chuồn vào trong phòng, không muốn để nó trêu chọc thêm nữa. Nó nhìn theo cô bạn thân mà phì cười. My đang dần tìm được hạnh phúc của mình. Nhưng còn nó? Nó khẽ thở dài. Hạnh phúc của nó đang ở nơi nào? * * *
Ngày hôm sau…
Tuy hẹn hai người kia là 6 rưỡi tới đón nhưng mới 5 giờ My đã có mặt tại nhà nó. Cô nàng có vẻ chăm chút cho cuộc hẹn lần này. My mặc chiếc váy trắng muốt, bên ngoài khoác chiếc áo lững bằng ren đồng màu. Mái tóc dài mọi khi được buông thả tự do hôm nay được cặp cao lên bằng một chiếc cặp pha lê trong suốt được làm khá tinh tế. Những lọn tóc màu nâu rủ xuống nhẹ nhàng làm tôn lên vẻ thục nữ và tiểu thư cao quý ở My. Nhỏ bạn thân hôm nay thực sự khiến nó phải suýt xoa mãi. Đẹp một cách rạng rỡ, khiến người khác vừa nhìn đã bị cuốn hút.
- Mày thấy như vậy ổn không?
My đừng trước gương, lo lắng hỏi nó. Nó mỉm cười, lại gần, chỉnh lại chiếc cặp trên đầu cô bạn:
- Được rồi, đẹp vô cùng, cô bạn của tôi ạ! À này! – Nó chợt nhìn xuống chân My. – Tao có một đôi giày rất hợp với bộ váy của mày. Mang thử vào xem.
My chưa kịp đáp lời, nó đã xông xáo đến bên tủ đựng đồ, lôi từ bên trong một đôi giày đính những viên kim cương trong suốt, được khắc thành hình hoa hồng đầy tinh xảo. My không kìm nổi tiếng “ồ” kinh ngạc. Nó cười, đặt đôi giày xuống chân cô bạn.
- Đi vào đi. Cẩn thận đấy! Có hỏng là tao bắt mày đền!
- Rồi biết rồi!
My bĩu môi. Đôi mắt tiếp tục ngắm đôi giày lấp lánh dưới chân. Quả thực là rất đẹp!
- À, tao có chút chuyện muốn hỏi mày!
My nhìn nó, có vẻ muốn nói điều gì nhưng lại ngập ngừng. Nó kéo cô bạn ngồi xuống ghế, cười hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Mày… cái đó… à… tao biết là thầy Minh rất thích mày. Còn mày? Mày có thích thầy Minh hay không?
- Mày yên tâm. – Nó nhẹ nhàng trấn an cô bạn thân. – Tao chỉ coi thầy ấy như một người anh trai thôi.
- Ừ… vậy thì… tao an tâm rồi. – My thở phào.
- Đừng lo! Con bạn ngốc nghếch! Cố lên! Tao không thể đáp lại tình cảm thầy Minh nên mày hãy cố làm cho thầy ấy hạnh phúc nhé! Chúc hai người sơm thuộc về nhau. – Nó nháy mắt.
- Ừ. Cảm ơn mày! My cười hiền, đáp lời. Câu trả lời của nó đúng như nhỏ đã nghĩ. Vì thế, nhỏ quyết tâm, nhất định sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Cùng lúc này, ở sân bay, một cô gái trẻ mang gương mặt thanh tú, mặc bộ váy liền thân, xếp li màu xanh biển, xuống khỏi máy bay. Cô gái đi nhận hành lí, một mình đi giữa sân bay quen thuộc này. Bên ngoài sân bay, ánh nắng cuối cùng trong ngày đang buông xuống mặt đất, không gian chìm trong một sự ảm đạm khó tả. Cô gái kéo chiếc va li ra bên ngoài, đưa mắt nhìn xung quanh một hồi. Trên bờ môi xinh đẹp nở một nụ cười nhẹ nhàng:
- Cuối cùng… cũng đến lúc trở về!
Trở lại căn nhà của hai cô gái. 6 giờ 15 phút…
- Mày ngồi im một chỗ xem nào! Tao chóng mặt quá!
Nó phát cáu với cô bạn. Từ nãy đến giờ, My đã đi đi lại lại như vậy cả mấy chục lần rồi. Nó thật không chịu nổi nữa. - Nhưng mà… tao… tao thấy hồi hộp lắm!
My vẫn không ngừng đi đi lại lại. Nó hết cách, đành nằm bẹp trên ghế, thở dài ngao ngán: - Mày có phải lần đầu hẹn hò đâu!
- Nhưng những lần trước tao chỉ muốn chơi đùa thôi!
My trừng mắt nhìn nó. Nó lại thở dài thêm một cái. Cô bạn của nó đúng là thay đổi quá. Trước đây, My phải nói là một playgirl thứ thiệt. Với nhỏ, không bao giờ có khái niệm yêu. Tình yêu với nhỏ là thứ để chơi đùa. Nhỏ đùa giỡn với tình yêu của không biết bao nhiêu anh chàng si tình. Yêu rồi lại đá, dá rồi lại yêu, nhưng tuyệt đối không có chuyện thật lòng. Vậy mà từ khi gặp Minh, My hoàn toàn thay đổi. Những cuộc tình ngắn ngủi trước đây đều chấm dứt. Nhỏ dứt mình ra khỏi những cuộc ăn chơi đua đòi, dường như trở thành một cô gái ngoan hiền, ngoại trừ… haizzz, một vài tính nết không đời nào thay đổi. Nhưng không sao. Người ta nói gian sơn dễ đổi, bản tính khó rời mà.
- Rồi rồi, tôi biết lần này là thật. Nhưng cô cũng không thể làm làm người khác hoa mắt chóng mặt như vậy được. Mày làm tao sắp chết vì hoa mắt rồi đây này!
- Hoa mắt thì làm sao mà chết được. – My trừng mắt, với nó. – Tao hiện tại không có tâm trạng bình ổn mà ngồi yên như mày.
Nó lắc đầu, không nói gì thêm, mặc kệ cô bạn mình muốn làm gì thì làm.
Siêu quậy nổi loạn Siêu quậy nổi loạn - Nazu