Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Nazu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 528 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:25:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 05 Phần 5
ái gì, lôi kéo học sinh nổi loạn á? Hà Yên mở to mắt, hét toáng lên khi nghe yêu cầu của nó. Nó ngoáy ngoáy lỗi tai càu nhàu:
- Việc gì cũng phải nói nhỏ chút chứ. - Thôi được rồi, thì nói nhỏ. Cậu làm cái trò gì mà lại ra yêu cầu thi thố lạ vậy hả?
- Có gì đây. Điều này cũng thể hiện sức hút của hai nhóm chúng ta mà. Ai thu hút được nhiều học sinh nổi loạn theo phe mình thì thắng. Có vậy thôi.
- Cậu không thể ra yêu cầu nghiêm túc hơn chút à? – Hà Yên ngồi phịch xuống ghế, lừ mắt với nó.
- Xin lỗi. Có lỗi khoản này may ra tôi làm được. – Nó cười hì hì vẻ bất đắc dĩ. – Với lại đây có yêu cầu nào đối với người ra đề đâu. - Thôi được rồi, tôi chịu cậu. Thế thì cứ vậy đi. Hà Yên đành miễn cưỡng chấp nhận. Nó cười tươi rói.
- À mà này, đã lôi kéo là phải quậy ra trò. Bên nào không làm loạn nổi thì cũng coi như thua cuộc.
- Được, tôi biết rồi. Cuộc đàm phán kết thúc. Nó hí ha hí hửng lon ton ra ngoài, ôm trầm lấy kẻ đang đứng ở cửa:
- Được rồi. Lần này chúng ta chiếm ưu thế rồi!
Hắn cười:
- Thế nào? Lần này sẽ gỡ lại được bàn thua lần trước chứ?
- Được được, lần này nhất định không làm anh thất vọng.
- Em nhớ đó.
Nó gật đầu, mặt đỏ bừng. Nó vẫn chưa quen với cái cách xưng hô anh em ngọt xớt này >.<, vẫn cảm thấy có chút… kì kì. Nhưng ai bảo giờ nó là bạn gái hắn chứ ^o^. Dù sao thì nó vẫn không bao giờ hối hận vì quyết định này. Mặc dù lúc nhận lời, trong lòng vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng nhưng càng ở bên hắn, nó càng nhận ra rõ tình cảm của mình. Có lẽ nó thích hắn thật rồi ~^o^
~ - Vậy em tính tiến hành kế hoạch lần này sao đây?
- Đương nhiên là dùng mĩ nhân kế rồi ~^o^
~ Hắn lừ mắt nhìn nó. Nó cười hì hì, vẻ nghịch ngợm:
- Em chỉ “bán” nụ cười thôi, không có lăng nhăng đâu mà anh sợ. - Ai sợ chứ? Làm gì có ai gan to mà dám tranh giành em với anh. Cho dù có thì hắn cũng không đủ trình độ. Đẹp trai như anh mấy ai bằng.
“Phụt”. Nó đang cầm chai nước trong tay hắn uống, vừa nghe câu của hắn liền lập tức… tống hết nước vừa đưa vào miệng ra ngoài. Và xui xẻo thay, cái người phải hứng chỗ nước ấy không phải ai khác chính là cái tên đang tự sướng rất kiêu ngọa trước mặt nó.
- Hê hê, xin lỗi anh, em… - Emlàm cái gì vậy hả? – Hắn hét ầm lên.
- Em không có cố ý. – Nó nhắm tịt mắt lại, hoảng sợ. - Em… thật là không có ý tứ gì hết. Nhìn cái áo của anh này!
- Em xin lỗi rồi mà. Ai bảo anh tự sướng cho lắm vào. – Nó lẽ lưỡi trêu ngươi.
- Em… – Hắn tức tối nhìn nó rồi bất chợt cười rất ranh mãnh. – Không cần biết, em phải đền. - Đền gì? – Nó lùi ra sau cảnh giác.
- Đền cái này!
- A! Tiếng hét của nó bị hắn nuốt trọn, dùng miệng mình bịt miệng nó lại >.<. A, ngại chết mất! Sao hắn công khai quá vậy? Người ta nhìn thấy xấu hổ chết.
- Hai người có vẻ hạnh phúc nhỉ?
Một tiếng nói thanh trong vang lên, mang chút gì đó đau khổ. Nó vội vàng đẩy hắn ra, ngượng ngập: - Nhiên!
- Quan tâm tôi làm gì? – Nhiên lạnh nhạt. – Hai người cứ việc chìm trong thế giới hạnh phúc của mình. Cứ kệ tôi chìm trong đau khổ của tôi.
- Nhiên… – Hắn cũng ngập ngừng muốn nói gì đó.
- Cậu luôn luôn như vậy, Lâm ạ. Rõ ràng hiểu tình cảm của tôi mà vẫn thờ ơ như không. Tại sao cậu không chấp nhận tôi. Tôi có gì thua kém cô ấy. Tôi thậm chí còn là người lớn lên từ nhỏ với cậu kia mà. Hoặc không thì tại sao không dập tắt hi vọng của tôi từ trước, để tôi nuôi hi vọng đến tận bây giờ? Cậu làm như vậy là rất ác có biết không? Vậy nên… – Nhiên hít mọt hơi, vẻ hạ quyết tâm. – … tôi sẽ không để yên cho hai người. Nhiên lạnh lùng bước đi. Lần này thì nó hiểu rồi. Nó đã hiểu thái độ trước đây của cô ấy với mình là vì sao. Những lời vừa rồi của Nhiên quá ràng, đến một kẻ ngốc nghếch trong tình yêu như nó cũng dễ dàng hiểu được. Vừa khuất tầm mắt nó và hắn, Nhiên đưa tay quệt mạnh dòng nước mắt lăn dài trên má. Rõ ràng nhỏ vẫn yêu quý nó, rõ ràng là vẫn muốn làm bạn với nó, nhưng nhìn cảnh tình cảm của nó và hắn, nhỏ lại không chịu nổi. Cái gọi là tình yêu cao thượng, nhỏ không làm nổi. Cái đó chỉ là dối mình dối người. Khi bạn nhìn thấy người mình yêu tay trong tay hạnh phúc bên người khác,bạn có thực sự cảm thấy hạnh phúc không? Cái gì mà chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì bản thân mình cũng hạnh phúc? Giả dối cả. Trừ khi bạn không hoàn toàn yêu người đó thật lòng, hoặc không thì cũng là tự mình lừa mình mà thôi. Không thể làm nổi. Nhỏ không làm nổi điều đó.
Đằng kia, nó cũng thẫn thờ nhìn theo bóng Nhiên. Nó nên làm sao đây? Tại sao tình bạn và tình yêu, nó chỉ có thể chọn một?
Hắn nhẹ nhàng ôm trầm lấy nó, dịu dàng:
- Đừng nhìn nữa. Em không có lỗi gì đâu. Đừng cảm thấy tội lỗi. Tình yêu không có tội, nó cũng không thể ép buộc. Suốt đời suốt kiếp này anh chỉ yêu mình em thôi!
Nó khẽ cười, tựa đầu vào bờ ngực hắn. Hắn cũng cười vẻ nghịch ngợm:
- Vừa rồi em nói sẽ dùng mĩ nhân kế đúng không? Vậy thì… anh cũng dùng mĩ nam kế nhé! - A! Em không cho. Anh mà dám là em sẽ giết anh.
- Anh cứ làm vậy đó. Anh đang giúp em mà.
- Đò đáng ghét! Không cần anh giúp. Em tự lo được.
Hắn cười, nó cũng cười theo. Tiếng cười giòn hòa tan trong gió, xua đi không khí trầm mặc vừa rồi. Tất cả rồi sẽ qua. Sau cơn mưa, trời lại sáng, và có thể, sẽ xuất hiện… bảy sắc cầu vồng. - Vậy chúng ta làm thế nào? Kiệt gõ gõ tay lên bàn, nhẹ giọng hỏi nó. Nó xoa xoa cằm, vẻ tập trung suy nghĩ. - Tớ vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.
Kiệt suýt té xỉu. Chính nó là người ra yêu cầu thách đấu lần này mà lại chưa nghĩ đến cách ứng phó. Thật là hết nói nổi.
- Vậy chúng ta quảng cáo đi. – Thầy Minh mỉm cười nhìn nó.
- Quảng cáo? Như thế nào vậy? – Nó tròn xoe mắt hỏi, nhìn rất đáng yêu.
- Chúng ta phát tờ rơi đi… – Hắn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng đã lên tiếng.
- Phát tờ rơi? Có ổn không? Nhiều học sinh nhìn thấy tờ rơi còn vứt thẳng tay, chẳng cần quan tâm đến nội dung bên trong ấy chứ. – Nó lanh chanh chen vào.
- Anh chưa nói hết. – Hắn lườm xéo nó một cái. – Tất nhiên phát tờ rơi phải kèm theo vài lời nói dễ nghe, đặc biệt là… một nụ cười tỏa nắng. - Oa. Nói đi nói lại vẫn là dùng mĩ nam kế của anh hả?
- Ừ, vậy em có cao kiến gì không?
- Em…
Nó muốn kiếm cách gì đó hay hơn nói lại nhưng không nghĩ ra >.
- Không sao cả. – Nó không nghĩ ra được cách gì nên tốt nhất là nhường bước cho khỏi mất mặt.
- Cứ quyết định vậy đi. Không nói nhiều.
Hắn phán một câu rồi vòng tay ôm lấy eo nó, kéo đi. Nó xấu hổ đẩy tay hắn ra nhưng không đủ sức >.
* * *
- Bạn ơi phiền bạn ủng hộ bọn mình nhé!
Hắn chìa ra trước mặt một cô nữ sinh tờ rơi được trang trí đẹp mắt, kèm theo đó là nụ cười đầy mê hoặc của hắn. Cô nữ sinh kia xấu hổ, đỏ bừng mặt nhưng mắt vẫn nhìn hắn không chớp:
- Ừ, mình… mình sẽ… ủng hộ bạn.
- Hừ.
Nó hừ lạnh, ném cái nhìn cảnh cáo về phía hắn. Hắn bụm miệng cười, ngoài mặt vẫn cố tỉnh bơ như không, tiếp tục cười cảm ơn cô bạn kia. Sau đó lại tiếp tục phát tờ rơi kèm theo nụ cười tỏa nắng với các nữ sinh khác.
“Phừng”. Lửa giận trên đầu bốc cháy ngùn ngụt. Trên mặt nó thì hiện rõ chữ “ghen” rành rành. Hừ, muốn chọc tức nó hả? Được. Nó cũng chẳng phải loại thường. Ăn miếng tất nhiên phải trả miếng. Thế là nó cũng nở nụ cười ngọt xớt, chìa tờ rơi trước mặt một anh chàng nam sinh đẹp trai:
- Bạn ơi, phiền bạn ủng hộ mình một chút nhé!
Tất nhiên là anh chàng kia cũng không thể không ngây người trước nụ cười ngọt ngào như thiên sứ của nó. Vậy là anh chàng kia, mắt nhìn không chớp, tay đưa ra nhận lấy tờ quảng cáo, rồi nhẹ nhàng mỉm cười:
- Nếu có thể anh nhất định sẽ ủng hộ em.
Ồ nhìn kĩ thì nụ cười của anh chàng này cũng đẹp ha. Dễ thương quá đi mất >. * * * - Kết quả sao rồi mọi người?
Cả bốn người vừa ngồi xuống nghỉ ngơi sau khi quảng cáo xong đã lập tức bị nó tra hỏi. Kiệt mệt mỏi ngửa mặt lên trời than vãn:
- Mệt chết được. Toàn phải dùng đến vẻ đẹp trời à quảng cáo. Cũng may là tớ còn được cái đẹp trai chứ không thì có khi chẳng ai thèm cầm tờ rơi mất. Vất vả quá. À này! – Kiệt đột nhiên nhổm dậy, nhìn nó cười với vẻ rất… gian >.< – Tớ vất vả vậy phải đền tớ cái gì chứ.
- Vậy cậu muốn đền gì? – Nó lại rất ngây thơ hỏi.
- Tớ muốn…
- Thôi dẹp đi! – Hắn lườm xéo Kiệt khi nhận thấy vẻ ranh mãn trong nụ cười của cậu nên vội vàng ngắt lời Kiệt. – Chúng ta ai cùng mệt đâu riêng gì cậu. Không có đền gì hết.
- Hừ, vậy đành thôi đi. Kiệt không nói thêm gì nữa, ngồi im lặng. Cậu nhận ra tình cảm giữa hai người này càng lúc càng tốt, e là không thể nào chia cắt rồi. Thầy Minh thì chỉ ngồi yên từ đầu đến cuối, không nói lấy một lời. Cô nhóc này có lẽ lần này đã yêu thực sự, nên bỏ cuộc hay không?
- Phần tiếp theo là gì vậy? – Hắn lên tiếng phá vỡ sự im lặng. - Trang trí trường nhân ngày halloween. – Nó chậm rãi.
- Ồ… Cụ thể? – Hắn nhướn mày.
- Trang trí các lớp học theo phong cách riêng. Bên nào lấn chiếm được địa bàn nhiều hơn và có cách trang trí độc đáo hơn thì chiến thắng.
- Sao lại lắm nội dung vậy chứ? - Hà Yên vừa đưa ra thêm yêu cầu. Cô ta nói nếu chỉ lôi kéo học sinh không thì nhàm quá. Phải cho trường loạn lên mới được.
- Không thành vấn đề. Mai chúng ta bắt đầu.
Môi hắn nhếch lên, tạo thành đường cong hoàn hảo. Hà, xem ra lần này cũng thú vị đây. Lâu lắm không có trò gì để quậy. Thi thoảng cũng nên lật tung cái trường lên cho loạn một chút mới vui. Đúng là cái lũ chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà. - Các em định làm loạn vậy thật sao? – Thầy Minh khẽ cau mày.
- Sao hả thầy? – Nó nhấp một ngụm trà chanh, hỏi.
- Tôi là giáo viên mà. Không thể tiếp tay để các em làm loạn vậy được.
- Bọn em chỉ trang trí cho vui ngày halloween thôi, chẳng lẽ không được? Cá trường khác còn tổ chức cho học sinh vui chơi trong ngày này ấy chứ. – Nó cười cười, mắt chớp chớp đáng yêu.
- Haizzz, thôi được. Trang trí vui chơi thì không sao. Miễn đừng có đập phá gì là được. – Thầy Minh đành giơ tay hàng.
- Yeah! Em yêu thầy nhất! – Nó nhảy cẫng lên, ôm trầm lấy cổ thầy Minh. - E hèm! Hắn lại lừ mắt đe dọa. Nó đành ngượng nghịu bỏ ra, sấn ra chỗ hắn cầu hòa. Thật là… một đôi đang yêu có khác. Chỗ nào cũng có thể tình cảm được, chẳng chịu để ý gì đến cảm nhận của những người bên cạnh cả.
1 tuần sau, đúng ngày halloween…
- Á! Đây là cái gì vậy?
- Túi máu giả thôi mà. Có cần khiếp đảm thế không?
- Nhìn ghê quá, giống máu thật dữ.
- Tất nhiên. Càng giống càng tốt, nhìn càng kinh dị càng đẹp mà.
- Xì, đẹp cái đầu anh. Biết em sợ ma mà còn…
- Ha ha, biết nên anh mới cố tình thế.
- Anh…
Nó và hắn hào hứng cãi nhau, quên luôn cả nhiệm vụ chính.
- Hai người đùa đủ chưa, bắt tay vào việc đi.
Kiệt đứng bên càu nhàu. Nó cười toe, giơ tay lên làm động tác chào kiểu quân đội:
- Dạ rõ. Kiệt cười, nhanh chóng bắt tay vào công việc. Nó cũng hăm hở xông xáo giúp mọi người. Hừm lần trước đã để thua cái cô nữ sinh tên Hà Yên đó. Giờ phải cố gỡ lại mới được. Nhắc lại lần trước, nó lại thấy buồn. Không biết lần này Nhiên có giúp đỡ cho bên Hà Yên không đây?
- Du, treo cái này lên đi! – Hắn hét lên gọi, kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ.
- A tới liền đây.
Nó vội vã chạy lại, đỡ lấy mấy thứ đầu lâu bằng nhựa ghê rợn trong tay hắn, khẽ lè lưỡi rồi nhắm mắt treo lên. Cái cô Hà Yên này đúng là rảnh rỗi quá mà. Thi một phần là đủ rồi, còn đòi đến 3 phần. Mệt muốn chết!
Du, cầm giúp tớ với!
Kiệt mỉm cười, đưa về phía nó một cái xô nhỏ, trong đựng thứ chất lỏng màu đỏ au như máu. - Ôi, cái gì vậy? – Nhận lấy cái xô, nó lè lưỡi.
- Màu vẽ tớ vừa pha đó, giống màu máu chứ?
- Ừ giống. – “Giống đến phát sợ ấy chứ”. Nó nghĩ thầm.
Kiệt vẽ màu lên chiếc bảng, sau đó vẽ lên lớp vải đen phủ kín trên tường. Dần dần cả lớp học phủ kín một màu đỏ kinh dị. Các học sinh khác cũng hăm hở vẽ đủ hình ma quái lên tấm vải, lên khăn trải bàn hay bất cứ chỗ nào có thể vẽ.Đúng là ngày halloween, mọi ý tưởng kinh dị đều được lợi dụng triệt để.
- Cậu vẽ thử đi!
Kiệt đưa cây cọ cho nó, cười rất tươi. Nó nhìn cây cọ còn đẫm thứ màu đỏ như máu, cười méo xệch:
- Tớ… tớ vẽ kém lắm. Thôi, cậu vẽ đi.
- Không sao đâu, bôi linh tinh cũng được mà.
- Thôi, tớ không dám đâu.
Nó vội vã chạy bổ ra ngoài. Ở trong đó thấy ghê quá. Trời thì vẫn tối om, bên trong lớp học, tất cả các mảng tường đều bị phủ vải đen kín mít, lại bôi lên đủ thứ hình kinh dị, chỉ nhìn thôi đã thấy sợ rồi. À, các bạn có thắc mắc tại sao trời vẫn tối không? Đó là vì để tạo không khí cho đúng chất halloween nên các siêu quậy nhà mình đã chuẩn bị từ lúc… 4 giờ sáng. Các học sinh trong trường nghe theo lời vận động nên cũng hăm hở dậy sớm, chuẩn bị cho ngày halloween. Cũng may hôm qua là thứ bảy, tất cả có thời gian ngủ bù để chuẩn bị ngày hôm nay. sau chiều thứ bảy hôm qua, các thầy cô trong trường cũng đã về gần hết, chỉ còn lại một số ít ở lại trường trực, nhưng giờ có lẽ họ vẫn đang say giấc ngủ.
- Xong lớp mình rồi, qua các lớp khác xem thế nào.
Hắn ôm lấy eo nó, kéo đi, không để nó kịp phản ứng. “Địa bàn” mà bọn nó chiếm được chắc chắn là hơn địa bàn của Hà Yên, già nửa số lớp học của cái trường này. Cả lũ toàn mua chuộc những người cầm đầu của các lớp, mượn lớp đê trang trí ngay halloween. Toàn những gương mặt đẹp lung linh nên mau chóng đàm phán thành công. Có điều, nhiều lớp quá thành ra đồ nghề trang trí cũng là một khoản chi không hề nhỏ. May mà cả lũ toàn con nhà giàu có nên không thành vấn đề.
3 đứa lang thang khắp các lớp học là “địa bàn” của mình, chuẩn bị đủ thứ. Vụ này thầy Minh không tham gia. Dù gì cũng là giáo viên mà, tiếp tay cho học trò nổi loạn e không ổn.
“Bộp”.
- Ái! cái gì vậy?
Nó vội vã vuốt vuốt tóc. Những giọt chất lỏng đỏ tươi rỏ xuống. Nó hoảng hồn, vừa hét vừa tìm bông băng.
- Ha ha, cậu làm gì vậy Du?
Kiệt đứng bên cạnh bỗng cười như nắc nẻ. Hắn cũng đang bụm miệng cười. Mắt nó rưng rưng:
- Có… có cái gì đó vừa đáp trúng đầu tớ. Hình như… hình như… chảy máy rồi.
- Ha ha, chưa chảy máu đâu. Cái đáp trúng đầu cậu là túi màu nước.
Nó vội vã vuốt vuốt tóc. Nhìn kĩ thì đúng là màu nước. A, xấu hổ quá!
- Ha ha ha… Không ngờ em kém vậy. Màu nước với máu cũng không phân biệt nổi sao?
- Xì, nhưng… nhưng chúng giống màu nhau mà.
- Em không biết để ý chút sao. Em không thấy đau tức là đâu có bị thương, làm sao chảy máu được. Xùy, nhát gan quá.
Nó đỏ mặt, tức khí cầm lấy túi màu nước bên cạnh ném vào hắn.
“Bụp”. Túi màu nước vỡ ra, màu thấm đầy trên quần áo hắn, trông giống như vừa bị thương vậy. Hắn tròn mắt nhìn nó rồi cũng vớ lấy mấy cái túi bên cạnh đáp trả. Các học sinh khác thấy vậy cũng hào hứng lấy màu đáp nhau.
Và kết quả là… sau một tiếng đồng hồ đáp nhau như vậy, tất cả đều bị thấm đẫm màu nước trên quần áo, chủ yếu là màu đỏ, bên cạnh còn có màu trắng và đen cùng số ít các loại màu khác. Tất cả nhìn nhau cười phá lên. Nó và hắn có lẽ nặng nhất. Hai đứa ném ghê quá thành ra nhìn không khác gì nạn nhân của một vụ… tai nạn xe =.=”.
* * *
Sau một buổi sáng cực nhọc, đến 9 giờ sáng, tất cả đã hoàn tất công việc trang trí trong tình trạng lem nhem dễ dợ. Bên Hà Yên cũng đã xong. Vậy là đến phần tổng kết, xem ai giành chiến thắng.
- Oa, thầy Minh! Nó tròn mắt nhìn. Kia chẳng phải thầy Minh sao. Đã nói hôm nay không tham gia mà. Sao giờ…
Nó chớp chớp mắt nhìn từ đầu đến cuối. Thầy Minh hôm nay trông teen dễ sợ >. - Em… em làm sao vậy? – Thày Minh ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dạng… đầy “máu” của nó. Nó cười ngượng ngịu:
- Không có gì đây thầy. Tại vì… tại vì… bọn em đùa nhau thôi. Tất cả đều là màu nước mà. Thầy! Sao hôm nay thầy đến đây vậy? – Nó ngạc nhiên hỏi.
- Thầy hả? – Thầy Minh cười nhẹ. – Đến để “mua chuộc” các giáo viên trong trường, thả cho các em vui chơi ngày hôm nay.
Ồ ra vậy. Thảo nào không thấy bóng dáng một giáo viên nào. - Và còn một việc nữa. – Thầy Minh lại tiếp tục. – Thầy đến để làm giám khảo.
- Ồ! A, thầy làm sao “mua chuộc” được các giáo viên trực hôm nay thế? - Ha ha, việc này thì bí mật. – Thầy Minh nháy mắt.
- Em cứ nghĩ các giáo viên của Thanh Phong phải nghiêm khắc lắm chứ, thầy thả cho học sinh thế này có ổn không?
- Không sao đâu, không có ai biết đâu. Miễn là trước sáng ngày mai, các em dọn dẹp “hiện trường” là ổn. Đúng là hầu hết các giáo viên ở đây đều nghiêm khắc nhưng thầy là đặc biệt. Vì thầy vừa mới qua độ tuổi của mấy đứa thôi nên rất hiểu các em mà.
- Hura! Em yêu thầy nhất! – Nó cười toe. – Thầy hôm nay teen thế? - Không lên lớp thì thầy vẫn mặc vậy. Nó còn định tán dóc thêm vài câu thì bỗng một cô nữa sinh tóc đỏ từ đâu chạy tới, mỉm cười lễ phép với thầy Minh: - Thưa thầy, đến giờ chấm điểm rồi. Chị Hà Yên nói em đi gọi thầy.
- Ừ, được rồi, thầy đến đây!
Thầy Minh cười, tay đút túi quần, bắt đầu nhiệm vụ của một giám khảo. Cô nữ sinh kia khẽ lườm nó một cái rồi cũng ngúng nguẩy bỏ đi. * * *
Sau một hồi xem xét, thày Minh cuối cùng cũng công bố kết quả:
- E hèm. Theo thầy nhận xét, cả hai bên đều rất sáng tạo trong việc trang trí. Một bên đều có những đặc điểm nổi bật riêng. Bên Ngọc Du chủ yếu là dùng màu nước để vẽ, có rất nhiều sáng tạo về hình ảnh. Bên Ngọc Yên cắt dán giầy cũng rất đẹp. Phần này hai bên hòa. Về phần “địa bàn”. Bên Ngọc Du thắng, có 21/36 lớp học. Về số học sinh ủng hộ hai bên. Trong bản này, bên Ngọc Du có 583 chữ kí.
- Hừ. Thầy Minh còn chưa kịp nói xong, Hà Yên đã hừ lạnh vẻ đắc ý nhìn về phía nó. 583 thì chỉ mới được khoảng 1/3 số học sinh của trường. Vậy có khả năng cô ta chiến thắng.
- Hà Yên. – Thầy Minh nhíu mày vẻ không hài lòng. – Bên em có số học sinh ủng hộ là… 582. - Hả?
Hà Yên trợn mắt không thể tin nổi. Gì thế? Sao lại vậy được? Chỉ thua có một người sao? Không thể tin nổi. Bên nó chỉ hơn bên cô ta đúng một người. Trước giờ dù là bất kì cuộc thi gì, cô ta chỉ cần dựa vào tiếng tăm của “Lục đại ác ma” là đã chiếm được sự ủng hộ của gần hết học sinh trong trường. Tại sao bây giờ lại thế? Bọn chúng rốt cuộc đã dùng cách gì.
- Vậy kết quả chung cuộc là… Ngọc Du thắng.
Thầy Minh mỉm cười công bố. Nó hét lên một tiếng, ôm trầm lấy hắn. Hắn cũng mỉm cười ôm lại. Cả hai đều đang cười rất vui. Bên cạnh đó, hai người con trai nhìn chăm chú vào nó và hắn, cố nở cụ cười hết sức gượng gạo. Còn trên kia, ở một góc hành lang tầng 3, một nữ sinh mang gương mặt xinh đẹp, điềm tĩnh nhưng lại đầm nước đang lặng lẽ nhìn những người bên dưới. Đứng trên cao nhưng Nhiên vẫn dễ dàng nhận ra người mình yêu và người bạn thân của mình. Tình yêu nhỏ dành cho hắn còn ít sao? Tại sao hắn chưa từng để tâm tới. Lúc vui hay buồn, hắn cũng đều nghĩ đến nó. Vậy có bao giờ, hắn nhớ đến nhỏ?
Siêu quậy nổi loạn Siêu quậy nổi loạn - Nazu