Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Nazu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 528 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:25:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 05 Phần 3
ôi đưa cậu ấy về kí túc xá. Tâm trạng này có lẽ hôm nay cậu ấy không học được đâu.
- Để tôi đưa cậu ấy về. – Hắn sốt sắng đứng bật dậy.
- Tôi thấy tâm trạng cậu cũng không tốt. Tốt nhất cậu cũng nghỉ buổi học này đi.
- Tôi… Hắn còn định nói gì đó nhưng Kiệt đã bế nó ra ngoài. Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi. Việc Nhiên cư xử như vậy hoàn toàn không thể trách nhỏ được. Ai ở trong hoàn cảnh đó cũng sẽ vậy thôi. Nhưng có điều, có lẽ nếu nó biết điều này, nó sẽ vui. Đó là…việc hắn tới cứu khi nó bị đám người Hà Yên bắt đi là nhờ… Nhiên đã báo cho hắn. Điều này chứng tỏ nhỏ vẫn rất quan tâm tới nó. Nhưng… dù có thế thì… hắn vẫn là nguyên nhân cản trở tình bạn của bọn họ.
Thở dài một cái, hắn xách cặp, với lấy chiếc áo khoác rồi ra khỏi lớp.
“Cốp”. Hắn đụng phải một người thì phải. Phiền phức quá. Không ngẩng đầu lên, hắn tiếp tục bước đi.
- Sao tiết vừa rồi em bỏ học?
Giọng nói vang lên làm bước chân hắn khựng lại. Hắn vẫn lạnh nhạt, giọng nói không chút cảm xúc:
- Không liên quan đến thầy.
- Hoàng Thiên Lâm! – Thầy Minh bực bội kéo mạnh hắn lại. – Thái độ của em là gì thế?
- Chẳng gì cả. – Hắn giật tay ra.
- Vậy còn Ngọc Du? Sao cũng không thấy em ấy đâu? - Thầy quan tâm làm gì? – Hắn đột nhiên gắt lên. – Cũng đâu có gì liên quan đến thầy. - Sao lại không? Các em là học sinh của tôi. Học sinh bỏ giờ học không lẽ tôi lại không quan tâm. - Không có gì quan trọng cả. Bạn ấy mệt, vậy thôi. Em cũng mệt rồi. Thầy để em về kí túc xá nghỉ ngơi.
Không đợi thầy Minh nói thêm điều gì, hắn đã vội vã bước đi. Thầy Minh nhìn theo, đôi lông mày nhíu lại. Có chuyện gì đó không ổn. Từ việc cả hắn và nó cùng bỏ tiết học, lại đến thái độ vừa rồi của hắn, chắc chắn có chuyện gì rồi. Liệu có nghiêm trọng không đây? Chuyện này chỉ có người trong cuộc mới biết mà thôi.
* * * Kiệt lay nhẹ nó, giọng dịu dàng: - Du, về kí túc xá rồi. Cậu mở cửa vào trong nhé! - Ừm.
Nó lười biếng dụi dụi mắt, vẻ còn rất ngái ngủ. Chợt nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay Kiệt, nó xấu hổ, đỏ bừng mặt, vội vã nhảy xuống.
- A, sao… sao… sao… tớ lại về đây? - Tớ thấy cậu tâm trạng không tốt. Nên nghỉ ngơi thì hơn. Có gì tớ sẽ xin phép giúp cho.
- Tớ không sao mà. Tại vừa rồi hơi bất ngờ trước thái độ của Nhiên thôi. Giờ thì ổn rồi. – Nó cố nhe răng ra cười cho Kiệt xem, nhưng nhìn nụ cười lại hết sức méo mó. thà không cười còn hơn.
Kiệt cười xòa, xoa nhẹ đầu nó: - Được rồi, không sao đâu mà. Cạu cứ nghỉ đi. Nghỉ một buổi cho tâm trạng thoải mái đã. Chứ giờ cậu mà gặp Nhiên thì chắc chắn sẽ cảm thấy không tốt chút nào đâu. Nghỉ ngơi đi.
- Ừ, vậy tạm biệt.
Nó vậy vẫy tay chào Kiệt, vừa cười vừa quay về phía phòng mình.
“Cốp”. Ai da, hậu đậu vẫn hoàn hậu đậu =.=”. Đã mở cửa đâu mà cứ thế xông vào? Chậc, xấu hổ quá! May mà Kiệt đi rồi nên không nhìn thấy.
“Cạch”. Nó đẩy cửa, mệt mỏi ngã phịch luôn trên chiếc sofa. Mọi chuyện hôm nay khó hiểu quá. Bắt đầu cái vụ “bắt cóc” của cô nữ sinh tên Hà Yên gì đó, rồi lại đến thái độ của Nhiên. Mệt mỏi chết mất.
“Tít tít”. Âm báo tin nhắn vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Nó giật mình, vội với lấy cái điện thoại trên bàn. Hừm, hôm nay quên điện thoại ở nhà, thảo nào đến tìm không thấy đâu.
“Dug quen vu thach dau cua 2 chug ta. T0j *** cau 2 tuan chuan bj. Hen 2 tuan sau gap laj. Ha Y3n” (Đừng quên vụ thách đấu của hai chúng ta. Tôi cho cậu hai tuần chuẩn bị. Hẹn hai tuần sau gặp lại. Hà Yên). Nó ngồi bật dậy. Suýt chút nữa đã quên béng cái vụ này.. Híc, tính sao đây? Nhiên đã không chịu giúp nó rồi. Nó biết nhờ ai đây? Ôi chết mất! Ôi, mệt quá đi mất! Quăng cái điện thoại lên bàn, nó mệt mỏi nằm xuống chiếc sofa ấm áp. Sao số nó khổ thế không biết? Hết rắc rối nọ đến rắc rối kia. Ôi cái cuộc đời này! “Cộc cộc”. Bực mình quá! Muốn ngủ chút mà không thể yên ổn. Nó bực bội, vác nguyên cái bộ mặt tức giận của mình ra mở cửa.
- A! Em.. em… chào thầy ạ!
Nó cúi gập người xuống. Người trước mặt mỉm cười dịu dàng:
-Hôm nay em ốm sao?
- Dạ! – Nó ngẩng đầu lên. - Thầy tháy hôm nay em nghỉ cả buổi. Cả cậu nhóc Lâm nữa. Mấy đứa có chuyện gì hả? – Thầy Minh khẽ nhíu mày. - A… không đâu thầy. Chỉ là em mệt thôi. Hì hì.
Thầy Minh cũng không hỏi gì thêm, chỉ dặn dò nó vài câu giữ gìn sức khỏe rồi đi vội. Nó đột nhiên nhớ đến tin nhắn vừa rồi cảu Hà Yên, vội vã gọi theo bóng dáng cao ráo đang bước đi:
- Thầy ơi!
Bước chân thầy Minh dừng lại. Thầy khẽ xoay gót chân, nụ cười vẫn giữ trên môi.
- Em… có thể… nhờ thầy giúp một việc không ạ. – Nó ngập ngừng.
- Có gì em cứ nói. - Thầy ơi, thầy biết chơi bóng rổ không? – Nó người đôi mắt long lanh chờ đợi.
Vài giây im lặng bất ngờ, thầy Minh nhẹ nhàng: - Thầy biết, nhưng có việc gì không? - Em… em… muốn nhờ thầy cùng em tập được không ạ? – Nó nhắm tịt mắt, nói một lèo. Có cảm giác hơi ngượng. Không đâu tự dưng lại nhờ thầy giáo giúp đỡ thế này. Nó thực sự cảm thấy không ổn cho lắm. Nhưng thầy Minh vẫn cười, còn gật nhẹ đầu nữa. - Được. Việc này đâu có gì khó. Nhưng sao tự dưng em lại muốn học?
- Em… là do em nhận lời quyết đấu với một người bạn. Vậy thầy có thể… cùng em thi đấu không ạ? - Thầy sao?
- Dạ!
- Để xem nào. Nếu hôm đó rảnh, nhất định thầy sẽ giúp em.
- Thật sao ạ? – Gương mặt nó lộ rõ vẻ mừng rỡ.
- Ư. Được rồi. Thầy đi nhé! Em nghỉ ngơi đi!
Thầy Minh xoa đầu nó rồi ôm chiếc cặp bên hông bước đi. Nó sung sướng nhảy câng lên. ha ha, xong rồi. Thế là ổn. Hắn đã hức giúp nó, thầy Minh cũng đồng ý rồi, còn Kiệt thì chắc không thành vấn dề. Đủ ba người. Vậy là ổn. Nghĩ đến Kiệt. nó vội vã xộc vào phòng, lôi điện thoại để cảm ơn và cũng để… nhờ vả. Và tất nhiên, không ngoài dự đoán, cậu đồng ý không chần chừ gì cả. Kiệt quả là người bạn tốt mà.
* * * - Phù phù! Mệt chết mất! Nó uể oải ngồi bên chiếc ghế cạnh sân tập. Cái cô Hà yên chết tiệt. Chọn thi cái gì không chọn lại chọn thể thao. Nó kém nhất môn này mà T_T. - Mới tập một lúc đã than vãn rồi. – Hắn chau mày đứng nhìn nó. - Thôi mà, cho tôi 5 phút nghỉ thôi. – Nó xuống nước năn nỉ, bộ mặt cún con đáng yêu hết mức.
- Để em ấy nghỉ một lát đi. Dù gì em ấy cũng là con gái mà. Mệt là điều dễ hiểu. – thầy Minh đặt nhẹ tay lên vai hắn.
- Cảm ơn thầy. – Nó đưa đôi mắt cảm kích nhìn thầy. - Cái cô nữ sinh Hà Yên gì đó cũng thật kì quặc. Sao tự nhiên lại muốn quyết đấu gì thế không biết.
- Hà Yên? Em nói cô nữ sinh đó tên Hà Yên? – Thầy Minh giật mình nhìn Kiệt.
- Có vấn đề gì sao thầy. - À không có gì đâu.
Vẻ mặt thầy Minh lập tức trở lại bình thường. Nếu như thật sự người muốn quyết đấu với nó là Hà Yên thì xem ra, nó đã gặp rắc rối lớn rồi.
- Mà bình thường, một đội bóng rổ phải có năm người chứ. Sao cô ta lại chỉ cho có bốn người nhỉ? – Kiệt xoay xoay quả bóng trên tay, vẻ mặt khó hiểu.
- Ai mà biết được. – Hắn nhún vai.
Còn nó thì im thin thít. Nó có biết tí gì về bóng rổ đâu mà nói. Hay nói đúng hơn là nó chẳng biết gì về thể thao cả.
- Hết năm phút. Ra tập tiếp.
Nó còn định phản kháng thì đã bị hắn kéo ra giữa sân. Đồ đáng ghét! Đồ hách dịch! Không cho người ta nghỉ ngơi chút nào. Hắn khỏe hơn nên không thấy mệt, nhưng nó thì khác chứ. Đúng là… chẳng hiểu con gái gì cả.
“Bộp bộp”. Quả bóng di chuyển từ tay người nọ đến tay người kia. Nó cố gắng lắm nhưng chẳng sao chụp được. Hắn khẽ nhếch mép, vẻ coi thường. Kiệt cười an ủi. Thầy Minh gật nhẹ đầu động viên. Chết mất! Sao ba mẹ lại sinh ra nó kém thể thao đến vậy chứ?
- Du, bắt nhé! Thầy Minh nói vọng sang bên nó rồi chuyền quả bóng qua. Nó gật đầu, đưa tay chụp lấy quả bóng. Hura! Được rồi. Lần đâu tiên chụp bóng thành công =.=. Nó vui vẻ dị chuyển dần về phía rổ và… a lê hấp! Vào rồi! “Cốp”.
- Cậu làm ăn thế hả? – Hắn gắt lên kèm theo cái cốc đầu đau điếng. - Tôi làm sao? – Nó trợn mắt lên cãi. - Bóng phải vào từ trên xuống dưới chứ sao lại từ dưới lên trên hả?
- Chẳng phải vào rổ rồi sao? Vào là được rồi còn gì.
- Nếu ném vậy bóng sẽ không được tính điểm. – Kiệt cũng lắc đầu, thở dài. - Ơ…
Mặt nó ngơ ngác, nhìn ngố không chịu được. Ba người còn lại ngán ngẩm không còn gì để nói. Xem ra nó chẳng biết chút gì về bóng rổ cả. Kiểu này phải mất một buổi để tập huấn rồi. - Lâm Ngọc Du, buổi tập hôm nay kết thúc tại đây. Nhưng… – Nó còn chưa kịp vui mừng tì câu sau của hắn đã kéo nó từ thiên đàng rơi xuống địa ngục. – …cậu phải học xong những luật lệ cơ bản của bóng rổ trong buổi hôm nay. - Trong buổi hôm nay? Mai học không được sao? Có nhất thiết phải như vậy không? Tôi mệt lắm rồi! Hơn nữa chỉ còn hai tiếng rưỡi nữa là đến giờ đóng cửa phòng tập rồi.
- Thì học trong hai tiếng. Mai học tiếp. Tôi biết cậu không thể nhớ được hết ngay nên sẽ chia ra học nhiều lần, học đi học lại tự khắc sẽ nhớ.
Nó cứng họng vì hắn nói…đúng quá >.
Và thế là, buổi học ngay lạp tức bắt đầu với sự hướng dẫn của “thầy giáo” Hoàng Thiên Lâm. Hắn đứng bên thao thao bất tuyệt là nó không thể nhớ nổi cái gì. Vậy nên, chốc chốc, những âm thanh “vui tai” lại vang lên trong phòng tập.
“Cốp”.
- Cậu học hành kiểu gì vậy hả? Tập trung vào!
“Cốp”.
- Có vậy mà cũng không nhớ nổi sao? Thật hết chịu nổi! “Cốp”.
- Lơ đãng cái gì thế? Muốn tôi điên lên mới chịu được hả? …
Nó khổ sở ngồi ôm cái đầu sắp bị hắn cốc đến mức thủng luôn. Sao không phải là Kiệt hay thầy Minh dạy mà lại là hắn cơ chứ? Có lẽ là do hắn am hiểu nhiều nhất. Nhưng mà cứ thế này chắc nó phải vào viện băng đầu luôn quá T_T.
- Được rồi. Lâm, em nhẹ tay một chút! Cuối cùng thì thầy Minh cũng lên tiếng khuyên can, phù…
- Không mạnh tay thì e không ổn với bạn ấy đây thầy.
Hu hu, đồ ác độc! Hoàng Thiên Lâm là đồ ác độc! - Cũng học hơn 30 phút rồi. Du, em có muốn nghỉ ngơi, ra ngoài chơi một chút không? Tất nhiên là nó gật đầu ngay lập tức, không hề đắn đo một giây một phút nào. Thoát khỏi tay hắn cái đã rồi nói gì thì nói. Hắn bực mình lườm nó một phát rồi quay qua thầy Minh: - Thầy, em đang giúp bạn ấy thôi mà! Nếu đến cả những luật cơ bản mà còn không biết thì đến khi thi đấu mất mặt lắm. Ai bảo bạn ấy nhận lời thách đấu làm gì. Mới có 30 phút, mệt gì chứ.
- Em không mệt nhưng em ấy mệt rồi!
- Đúng đó! Nghỉ một chút đi! Có gì mai học tiếp cũng được. Vừa mới tập bóng xong, lại ngồi học luôn. Vậy e không ổn. Chúng ta nghỉ ngơi, ra ngoài chơi cho thoải máu. – Kiệt nói chen vào rồi kéo nó đứng dậy.
Biết là không thể một mình địch lại hai người này, hắn đành bất lực gật đầu chấp nhận. Nghỉ một ngày hôm nay thôi chắc không vấn đề gì. * * *
Công viên XXX…
- Em muốn chơi gì? – Thầy Minh nhẹ nhàng.
- Em muốn chơi đu quay. – Nó hứng chí chỉ lên vòng đu quay đang chầm chậm chuyển động đều.
- Được, vậy chúng ta tới đó. - Yeah, đi thôi. Nó cao hứng chạy lon ton đằng trước, dáng vẻ trẻ con khiến ba trái tim đừng sau đập thình thịch, không chịu nghe theo lời chủ nhân nữa. - Em/cậu ngồi với thầy/tớ nhé!
Kiệt và thầy Minh cùng đồng thanh lên tiếng. Nó chớp chớp mắt ngây ngô, hết sức khó xử. Tình hình là một buồng đu quay chỉ ngồi được hai người thôi. Làm sao đây? Nó khổ sở nhìn qua hắn cầu cứu. Đáp lại là… “xẹt xẹt”. Tia lửa bắn vèo vèo liên tục làm nó ớn người. Hắn tuy không nói gì, nhưng ánh mắt hình viên đạn đủ nói lên sự cảnh cáo với nó. Nó vội vã chọn bừa một buồng trống, nói vọng lại: - Tốt nhất là tớ đi một mình! Ba anh chàng bị bỏ rơi, không phản ứng kịp. Đến khi tỉnh ra thì nó đã đi được một phần tư vòng đu quay rồi. Hết cách, cả ba lắc đầu rồi chọn bừa mỗi người một buồng.
* * *
Sau khi đập phá nhiều trò khác, nó vui vẻ tung tăng đi về. Thật là. Nhìn cái dáng vẻ nó bây giờ thực khác xa so với cái bộ mặt nhăn nhó lúc bị hắn bắt học mấy cái luật bóng rổ chết bằm.
- Chúng ta vào uống nước một chút nhé! – Thầy Minh chỉ tay vào quán cà phê bên đường đề nghị.
- Em cũng khát rồi! Vào thôi!
Chưa ai kịp trả lời, nó đã tót vào trong. Thật tình. Cứ đi chơi là nó lại thế này. Lúc nào cũng hào hứng, nhanh nhẹ hết sức có thể, không bao giờ ngồi yên nổi giây phút nào. Hắn và Kiệt lắc đầu, không còn gì để nói. Còn thầy Minh chỉ cười nhẹ với cô nhóc đáng yêu này.
- A! – Bước chân nó bỗng khựng lại, vẻ mặt ngạc nhiên và, sau bà giây thì… – Myyyyyyyyyyyyyyy…
Cô gái ngồi bên cửa sổ bị nó ôm lấy nhất thời giật mình. Và sau vài giây định thần cũng ôm lại nó, vẻ phấn khích không kém gì.
- Duuuuuuuuuuuuu…
Hai người này có lẽ sẽ còn ôm nhau lâu nữa nếu không có giọng nói của Kiệt chen vào:
- Du! Đây là…
- A! – Nó giật mình, vội quay ngoắt lại. – Giới thiệu với mọi người, đây là Kiều My, bạn thân tớ. Còn đây là Kiệt, đây là Lâm, và đây là thày Minh.
- Chào cậu! – Kiệt cười xã giao. - Chào! – Hắn lãnh đạm.
My đã bắt đầu bực mình với hai cái người này. Vẻ mặt của họ quá là coi thường người khác mà >.
- A! Chào…chào…thầy ạ! Nàng My nhà ta hình như đã bị ai kia hút hồn bởi nụ cười đẹp như ánh bình minh. Vẻ mặt bối rối hết mức, đỏ bừng rực rỡ. Tay chân bỗng trở nên thừa thãi, không biết để như thế nào cho ổn.
- Em sao vậy? – Thầy Minh nhẹ giọng, vẻ quan tâm. – Đừng căng thẳng, chúng ta đều là bạn mà.
- Dạ, mời mọi người ngồi.
My vội kéo ghế, mời tất cả ngồi xuống. Nhưng xem chừng, nhỏ chỉ chú ý đến mỗi thầy Minh thôi. Bằng chứng là từ đầu đến cuối, nhỏ chỉ nói chuyện với thầy Minh, những người xung quanh bị bơ không thương tiếc, bao gồm cả đứa bạn thân là nó. Nhưng nó cũng hề trách cứ một câu nào, vì nó hiểu nhỏ bạn mình quá mà. Mặc dù chỉ số IQ trong tình yêu của nó cực thấp, nhưng cũng có thể nhìn ra biểu hiện khác lạ của bạn mình. Tất nhiên nó mong bạn thân mình lần này có thể có được một mối tình thực sự. Thầy Minh rất tốt mà. Không muốn làm kì đà cản mũi hai người này, nó kiếm kế rút lui.
Đá nhẹ vào chân Kiệt, nó đánh mắt về phía My và thầy Minh. Hiểu ý, cậu quay ra bảo mọi người:
- Xin lỗi! Tôi còn có việc bận. Phải về trước rồi. Mọi người ở lại vui vẻ.
- A! Em phải đi vệ sinh một lát.
Chẳng kịp để ai nói thêm câu nào, nó đã kéo áo hắn mà đi, để lại hai người kia mắt tròn mắt dẹt không hiểu nổi. Không lẽ hai đứa này định đi vệ sinh…cùng nhau o_0.
Ba con kì đã đã rút lui hết, không gian chỉ còn lại hai người với vẻ bối rối ngượng ngùng. Thực ra chỉ có My là bối rối, còn thầy Minh vẫn cười hết sức tự nhiên. Nhưng thế lại càng chết nàng My nhà mình. Tinh hình là nhỏ đang cố hết sức để không áu mũi trào ra trước nụ cười đẹp rạng ngời đến mức chói sáng của người đối diện. Chậc, tội thân quá! Lại nói về a đứa kia. Sau khi bị nó lôi xềnh xệch ra khỏi quán cà phê, hắn khó khăn lắm mới giằng được áo ra khỏi tay nó. Bực mình, hắn quát ầm lên: - Cậu làm cái trò gì vậy? Không đâu tự dưng lôi tôi ra?
- Không đâu? Chẳng lẽ để cậu ở lại làm kì đà cản mũi họ? - Cản mũi? Ai?
Ặc, xem chứng tên này cũng có chỉ số IQ trong tình yêu thấp gớm. Nó cũng hét lên với tần suất âm thanh chẳng kém gì hắn:
- Bạn thân tôi với thầy Minh chứ còn ai nữa. Chuyện tình yêu của bạn tôi mà không thành là tôi tính sổ với cậu đó.
Ngoáy ngoáy lỗ tai, hắn càu nhàu: - Đằng nào tôi cũng ra rồi còn gì. Nếu không thành là do hai người bọn họ chứ tại gì tôi.
- Nói cái gì đấy? Cậu định trù bạn tôi à?
- Là cậu khởi xướng trước mà. Tôi chỉ nói nếu thôi.
- Không có nếu gì hết.
- Cậu…
- Thôi thôi, xin hai người, nhìn xung quanh đi.
Kiệt lắc đầu bó tay, phải nhảy vào giữa can mới ngăn nổi hai ngọn lửa đang bốc phừng phừng này. Bấy gờ, hai đứa mới nhìn ra xung quanh thì phát hiện ra một điều. Đó là… cả hai đang ở trong tình trạng vô cùng “nổi bật” với những ánh mắt tò mò của người đi đường.
- Nhìn gì, nhìn gì? Chưa gặp vụ cãi nhau nào à? Bực mình, nó xua tay, gắt lên với mấy người đứng gần. Lập tức, những tiếng xì xào vang lên: - Cặp này nhìn cũng… đẹp đôi gớm nhỉ.
- Thôi thôi. Cặp đôi nhà người ta cãi nhau. Chúng ta đứng đây làm gì?
- Chậc, yêu nhau lắm cắn nhau đau. -… Cái… cái gì đó? Nó và hắn thành một cặp từ khi nào vậy. Nó định gân cổ cãi lại thì bị Kiệt kéo tay, nói nhỏ: - Bỏ đi. Đừng nói gì thêm? Càng phủ nhận bọn họ càng khẳng định thôi.
- Nhưng…
- Chúng ta về trường đi. Đừng ở đây nữa.
Nó đành miễn cưỡng bước theo sau Kiệt, cố gắng bỏ ngoài tai lời nói cảu đám người kia. Hừm, cái đồ mắc dịch kia lại chẳng có phản ứng gì mới bực chứ. Nhìn cái mặt kia. Ủa, hình như nó hoa mắt? Nó vừa thấy hắn… cười thì phải. Ài hoa mắt rồi! * * * - A! Hỏng rồi! Tớ quên đồ ở phòng tập rồi! Nó bất ngờ hét lên khi cả ba đã vào trường an toàn. Kiệt khẽ cau mày rồi nhẹ nhàng hỏi: - Có cần phải qua lấy không? - À thực ra thì…
- À mà có lẽ nên lấy đi. Nếu để đó, có thể học sinh các lớp có thể dục sẽ học ở đó, có khả năng sẽ mất đồ mất.
- Vậy… – Nó ngập ngừng, muốn nhớ Kiệt đi cùng nhưng… ngại quá >.<.
- Tớ đi cùng cậu nhé! – Kiệt như đọc được suy nghĩ của nó. – Còn 15 phút phòng tập đóng cửa rồi. Chúng ta đi nhanh có lẽ kịp. Nó gật đầu tỏ ý cảm ơn Kiệt.
Phòng tập này là của trường Thanh Phong nên giờ giấc rất nghiêm. Cứ đến đúng giờ là đóng cửa. Mặc kệ học sinh năn nỉ ỉ ôi đến mức nào, bảo vệ cũng không bao giờ cho vào. Bảo vệ trường này quả là vô tình mà >.
“Lạnh giá những nỗi bùn cuốn trôi về ngày thương nhớ…
Tàn lá khô khẽ rơi cuối đường… Làm sao để quên đi khúc hát khi tình yêu mới đó…
Phòng vắng tanh làn khói mờ…”
(Phía sau nụ cười – Yk9z ft. Lil TN ft. Tinky)
Một tiếng chuông điện thoại vang lên. Kiệt vội vã rút điện thoại ra. Mới nghe được đâu dây bên kia nói mấy cau, mặt cậu đã lập tức biến sắc. Cậu hốt hoảng quay ra nói với nó:
- Xin lỗi! Tớ có việc rất gáp phải đi đây. Lâm, cậu đưa Du đến phòng tập nhé!
Nói rồi cậu lập tức biến mất. Xem ra việc này phải là việc rất hệ trọng mới khiến Kiệt lo lắng và gấp gáp đến vậy. Nhưng bây giờ, ai đưa nó đến phòng tập đây? Đến giờ này phòng tập vắng tanh, vả lại.. tối lắm, công tắc thì nằm tít bên trong. Muốn bật cũng phải đi qua một khoảng không gian toàn màu đen. Nó lại… sợ ma nữa chứ >.
Liếc mắt qua hắn, hắn quay mặt đi, dường như không để tâm. Thôi được, cố gắng lên Lam Ngọc Du! Có gì đáng sợ đâu chứ? Cùng lắm là chạy ù vào lấy đồ rồi ra là được chứ gì? Nghĩ vậy, nó hùng hổ tiến về phía trước.
- Để tôi đi cùng cậu! Hắn đột ngột kéo tay nó lại, buông một câu lạnh tanh rồi bước lên trước. Nó hớn hở chạy theo sau. Vậy là hết sợ mà rồi nhé! =))
* * *
- A! Để ở đâu nhỉ?
Nó vất vả lục tung mọi thứ lên tìm kiếm nhưng xem chứng vô cọng. Híc, tại cái tính vứt đồ linh tinh đây mà >.
- Không thấy sao? - Không có. Tôi tìm kĩ lắm rồi.
- A, đê tôi tìm cho.
Sau năm phút tìm kiếm… - Đây rồi! Hắn lôi ra một ái túi xách màu hồng phấn có đính nơ to, nhìn rất dễ thương. Nó hạnh phúc reo lên: - A! Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi.
Cúng lúc đó, một âm thanh vang lên hòa lẫn với tiếng hét của nó. “Kétttt…” Nó và hắn giật mình nhìn ra phía cửa.
- Hỏng… hỏng rồi. – Nó lắp bắp. - Cửa… đóng rồi. – Hắn cũng hoảng hốt không kém.
Hai đứa cũng quay ra nhìn nhau và…
- AAAAAAAAAAAA!!!
- Không lẽ hôm nay chúng ta phải ở lại đây? – Nó lo lắng.
- Thử gọi to bảo vệ xem.
Hai đứa vội vã chạy ngay ra cửa. Đập cửa bình bình gọi đến khản cổ nhưng cửa không hề có dấu hiệu lay chuyển. Híc, không lẽ đêm nay cả hai phải ở đây thật? - Chúng ta…tính sao đây? Nó lo lắng, mắt liếc ngang liếc dọc. Ở đây không có chăn đệm gì cả. Đêm ngủ ở đây e không ổn. Hắn còn chưa kịp trả lời thì…
“Phụt”. Hàng loạt bóng đèn trong phòng tập phụt tắt. Cả căn phòng chìm trong một màu đen huyền bí.
- AAAAAAAAAAAA!!!
Nó hốt hoảng ôm trầm lấy hắn. Nó vốn dĩ rất sợ bóng tối mà. Chắc chắn bảo vệ đã ngắt cầu dao điện của tất cả phòng tập rồi. Hức. Giờ này cũng không còn sớm nửa. Không gian trong phòng tập rất lạnh lẽo. Có lẽ còn đang càng lúc càng lạnh hơn. Nó thực sự cảm thấy rất lạnh, người run lên.
- A, cậu đi đâu vậy?
Nó hốt hoảng hỏi khi thấy hắn buông nó ra, quay người định bước. Hắn im lặng, không trả lời. Không gian tĩnh mịch đến đáng sợ. Bỗng, một chiếc áo khoác nhẹ nhàng trùm lên người nó. Bất ngờ, nhưng nó biết ngay là của hắn, miệng lí hí hai từ “cảm ơn”.
- Không cần cảm ơn tôi đâu. Có lẽ đêm nay phải ở lại đây thật rồi. Điện thoại tôi hết pin, không thể gọi cho ai được. Còn điện thoại của cậu đâu?
- Tôi…tôi quên mang rồi.
Hắn khẽ thở dài. Qua ánh sáng dịu dàng của mặt trăng hắt từ ô cửa sổ nhỏ bé bên trên, trông gương mặt hắn rất đẹp, đẹp đến mức khiến nó tưởng chừng như thời gian đang ngưng đọng, khiến nó tưởng như cả thế giới chỉ có mình hắn.
Lung linh, huyền ảo, khung cảnh này thật lãng mạn.
Nếu tất cả chỉ là mơ…
Xin cho em đừng bao giờ tỉnh lại…
Hãy cứ để em đắm chìm mãi…
Trong khoảng thời gian chỉ có anh và em…
“Ào!”
Mưa rồi. Cơn mưa xối xả bên ngoài mang theo luồng không khí lạnh dần tràn vào căn phòng. Nó giật mình ngước mắt nhìn qua ô cửa sổ nhỏ. Lạnh quá! sao càng lúc càng lạnh thế này?
- Đừng lo, có tôi ở đây rồi!
Hắn đột ngột ôm lấy nó, dùng hơi ấm của mình ủ ấm cho nó. Bờ môi dịu dàng tìm tới môi nó trong thứ ánh sáng huyền ảo của mặt trăng. Một chút hơi ấm… nhưng có lẽ, cũng đủ để xua tan cái ạnh của màn đêm.
Chầm chậm, đôi mắt nó khẽ nhắm lại. Giấc ngủ dần tìm đến…những giấc mộng đẹp bắt đầu đồng hành cùng nó.
* * *
Siêu quậy nổi loạn Siêu quậy nổi loạn - Nazu