Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Time
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 350 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 773 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 104: Kể Chuyện
……………………………………..
Chương không thuần, 20+++++! Đề nghị đọc kỹ trước khi sử dụng….
+_+ 30+
Chương không thuần, 20+++++! Đề nghị đọc kỹ trước khi sử dụng….
+30 +
Chương không thuần, 20+++++! Đề nghị đọc kỹ trước khi sử dụng….
………………………………..
Đã dâm nay còn dâm hơn!!!!!!
Hãy phát huy trí tưởng tượng và thẩm du chúng trong giấc mơ của bạn
Một giấc mơ tuyệt vời. được chịch và chịch…
Ố ye ye …….
Sinh ra là đàn ông có jj thì phải được chịch…
(một bài hát bất hủ từ F.A)
…………………………………………..
….
Minh Hạo thân thể trần chuồng, mỉm cười tà ác đi đến trước người Phượng Mị Nương, nhìn nàng cười nói: “Ngươi cảm thấy phấn khích không khi mình đang sắp bị chịch bởi người khác ngoài chồng mình? Ta nghĩ chắc là không, bởi vì ngươi là hàng đã qua tay với nhiều người đàn ông khác rồi nhỉ.” Vừa nói, một tay vừa xoa xoa nơi ngực đầy đặn của nàng.
“A~h Ng..ươi... ngu..ơi. biết?” Phượng Mị Nương nơi ngực bị Minh Hạo kích thích rên rỉ, nhụy hoa màu đỏ hai bên bị kích thích căng cứng ra.
“Ta còn biết cả đứa con của ngươi Phượng Hà Tái không phải là con ruột của Phượng Hàn Thông và ngươi, ta nói đúng không?” Minh Hạo mỉm cười tà ác, môi kề tai Phượng Mị Nương thì thầm, nhỏ giọng nói.
“Đừng mà…xin ngươi đừng nói chuyện đó với Phượng Hà Tái và phu quân ta, ngươi bắt ta làm gì cũng được hết…”
Phượng Mị Nương nghe Minh Hạo nói, cả thân thể run lên nhè nhẹ, tròng mắt co rút lại, ánh mắt nhìn lên gương mặt tuấn tú của Minh Hạo, đôi mắt thu thủy mộng nước, môi mọng đỏ mềm mại hé mở, lộ ra hàm răng trắng noãn, âm thanh mềm yếu kiêu mị vang lên, bên trong giọng nói chứa một tia cầu xin.
Cho dù Minh Hạo là lịch duyệt chịch gái lâu năm, nhưng khi thấy ánh mắt cùng nghe âm thanh kiều mị này của Phượng Mị Nương không khỏi cảm thấy thân thể xương cốt có chút mềm nhũn, cố gắng khiến tinh thần vẫn duy trì tỉnh táo, trên mặt không lộ ra tia khác thường nào, hắn nhìn nàng cười nói: “Ha ha, ngươi nói là làm gì cũng được hết? Kể cả…ta khiến ngươi mang thai?” tay phải bên kia vẫn là xoa xoa ngực của nàng.
“Đú..ng vậy…làm gì cũng được, bất kể là việc đó… nhưng ta cầu xin ngươi đừng nói chuyện này cho ai khác…” Âm thanh cầu xin, nhỏ yếu, kiêu mị của Phượng Mị Nương lại vang lên, khiến Minh Hạo dục niệm trong lòng càng lớn hơn.
Nhưng sắc mặt hắn vẫn bất động như núi không thay đổi, mỉm cười tà ác, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Tốt, nhưng ngươi phải phối hợp làm theo lời ta, nếu không…ngươi tự biết hậu quả.”
Phượng Mị Nương nghe vậy như được đại xá, nàng liên tục nhu thuận gật đầu.
“Kem của ngươi này, dùng sức liếm nó đi…” nói xong hắn đưa màu trắng cây ‘kem’ sữa ra.
Phương Mị Nương làm theo lời hắn, không ngại mặt đất dơ bẩn, hai chân quỳ xuống đất, miệng đặt ngay cây kem màu trắng tươi tốt, hé môi mộng đỏ của nàng ra ngậm lấy cây kem, nàng ra sức liếm từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới rồi nuốt lấy toàn bộ cây kem vào…
..
Nghe âm thanh ‘bẹp bẹp’, Phượng Hàn Thông liền biết âm thanh này là gì, hắn sắc mặt tái nhớt, thân hình run rẩy dữ dội, trên trán từng đường gân xanh nổi lên, rất muốn xông ra cứu vợ mình, nhưng hắn hiện tại tay chân toàn bộ bị trói lại, chỉ có thể vô lực nằm dưới đất chịu đựng…
(truyện cắt bớt 1 số khúc...)
Nhưng Minh Hạo thần sắc vẫn thay đổi, sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước, giống như hắn không thấy Mị Nương khóc đồng dạng.
….
10 phút sau, cảm thấy có chút nhàm chán Minh Hạo tay đẩy nàng ra, nhìn nàng nói: “Tốt được rồi, giờ qua trò khác.”
Bị đẩy ra, Phượng Mị Nương cơ miệng có chút cứng ngắt, nàng gật đầu không nói gì.
Không biết Minh Hạo từ nơi nào lấy ra một cái ghế salon, hắn thoải mái ngồi xuống, sau đó lại lấy ra một chiếc giường mềm mại đặt dưới đất, hắn chỉ tay vào chiếc giường, ra lệnh Phượng Mị Nương: “Đến đó ngồi xuống đi.”
Phượng Mị Nương không biết Minh Hạo từ đâu lấy ra một cái ghế cùng một cái gường không khỏi ngẩn người, phải biết nơi này là bãi chiến trường, khắp nơi máu, thi thể, xung quanh làm gì có cái giường cùng cái ghế?
Nàng rất muốn hỏi Minh Hạo là lấy bọn chúng từ đâu ra, nhưng nàng tự biết thân phận mình, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời Minh Hạo.
Nàng bước lên giường, sau đó là nàng nằm lên chứ không phải kiểu ngồi, kế tiếp nàng banh hai chân ra thành hình chữ V ra hai bên trái phải, lồ lộ ra cái khe hở khu rừng thần bí màu đỏ ở giữa, bên trong còn có ‘tí tách’ suối chảy...
Minh Hạo thấy nàng nằm banh chân mà không phải ngồi theo lời, hắn sầm mặt lại, ánh mắt như ẩn chứa kim quang nhàn nhạt lóe, âm trầm nói: “Ngươi không hiểu lời ta nói sao? Ta kêu ngươi là ngồi, chứ không phải là nằm banh chân ra như một con đĩ thèm bị người khác chịch như vậy!”
Phượng Mị Nương rơi vào ngây người, ánh mắt ngơ ngác nhìn Minh Hạo, không biết Minh Hạo kế tiếp muốn làm gì nàng “Chẳng lẽ hắn muốn chịch dạng ngồi sao? Nhưng như vậy dù có chút khó khăn khi giao hoan trong tư thế đó nhưng cũng là có chút mới lạ”
Trong lòng có chút chờ mong, có chút hồi hộp, sau đó nhanh chóng ngồi thay đổi tư thế, ngồi banh chân ra rai bên.
Minh Hạo không nói gì, thong dong bình tĩnh đứng lên, đi đến giường, ngồi xuống bên cạnh Phượng Mị Nương.
Đột nhiên vào lúc này ánh mắt, khuôn mặt, khí chất hắn hoàn toàn thay đổi, từ bá đạo lạnh lùng chuyển biến thành buồn bã, u sầu.
Hắn nhìn qua bên cạnh Phượng Mị Nương thở dài một cái, nói: “Ta sắp tới sẽ kể cho ngươi một câu chuyện về một chàng thiếu niên bình thường.”
Phượng Mị Nương nghe vậy suy nghĩ: “chẳng lẽ người thanh niên kia kêu mình ngồi lên đây chỉ để nghe kể chuyện?” trong lòng nàng có chút vui vẻ lại có chút thất vọng.
“Ngày xưa, có một thiếu niên nghèo rất thích cô gái xinh đẹp kia, hắn hẹn hò hỏi nàng đồng ý hay không làm bạn gái hắn, cô nàng kia cũng là thích hắn cho nên gật đầu, hai người có một khoảng thời gian vô cùng vui vẻ với nhau.
Trai thì trung thực, thật thà. gái thì xinh đẹp, đoan trang, thùy mị. hai người cảm thấy mõi người cảm thấy người kia hợp ý.
Sau một thời gian ngắn, hai người tình cảm trong lòng ngày càng sâu đậm, cả hai quyết định kết hôn, khi làm lễ, cả hai cùng thề non hẹn biển yêu nhau đến lông dài tóc bạc.
Dàn dà, hai người cuối cùng có một đứa con. Mặc dù lúc đó gia cảnh rất nghèo khó, nhưng người thanh niên kia không nản trí, hắn ngày ngày cố gắng làm việc, còn người vợ ở nhà chăm sóc đứa con.
Có thể nói lúc đó cả gia đình nhỏ của hai người vô cùng hạnh phúc.
Ngày qua ngày, mọi thứ vẫn bình yên, không có gì xảy ra, cho đến một hôm….
Người chồng ngày hôm ấy đi làm về sớm, bởi vì nhà rất nghèo, nên nhà cửa rất nhỏ, bên trong chỉ có hai căn phòng, một căn dùng để ăn, ngủ, rửa chèn bát chung…, một căn còn lại là phòng tắm, nhà vệ sinh.
Hắn mở cửa phòng thứ nhất ra, bởi vì bụng hiện tại đói meo, không biết hiện tại vợ nấu cơm chưa, cho nên hắn kêu một tiếng “Vợ ơi vợ, nhà có cơm chưa?”
“Loảng xoảng.” đáp lại người chồng là âm thanh rơi bể của vật thủy tinh nào đó.
Người chồng quay đầu nhìn theo âm thanh, vừa nhìn qua, trên tay đang cầm chiếc cặp tự chủ rơi xuống đất.
Chỉ thấy một người mỹ nữ trẻ tuổi đang vịnh bồn rửa chén, vẻ mặt kinh hãi nhìn lại hắn, nàng hình dáng đưa ra sau, đang chổng mông *** lên.
Phía sau nàng là một người thanh niên thân thể trần chuồng đang ra sức thúc ngựa dữ dội.
“Ah~Không phải như anh nghĩ đâu, đây chỉ là hiểu lầm.a.h~.” Người mỹ nữ thấy chồng mình về, sắc mặt chuyển màu trắng bệch, nàng vội vàng giải thích, nhưng càng giống như rên rỉ vì sung sướng.
“Ngươi…phản bội…ta.” Người chồng sắc mặt tái xanh, trong mắt hiện lên không tin nhìn chằm chằm vào người mỹ nữ, tay chỉ vào người mỹ nữ khàn khàn giọng, nói một câu.
“Thì sao, ta phang vợ ngươi trước mặt ngươi đó, làm gì nhau?.” Người thanh niên kia vừa đẩy hông về phía trước thật mạnh, vừa quay đầu nhìn về người trung niên khinh thường cười ha ha nói.
“Ngươi dám, thằng súc sinh, ta phải giết ngươi!” Người trung niên hai mắt đỏ lên như trâu, hai chân chạy như điên về phía người thanh niên, dáng vẻ như muốn liều mạng với hắn.
“Người đâu, đánh tàn phế hai chân hắn cho ta. Sau đó bắt chói nhốt lại trên ghế, cho hắn xem ta phang vợ hắn như thế nào.” Người thanh niên kia thần sắc khinh miệt nhìn hắn nói.
Mỹ nữ kia nghe người thanh niên nói, lập tức nàng câu xin, rên rỉ nói: “Ah~Không được, xin công tử tha cho hắn, hắn vô tội.”
Người thanh niên đang ** kia nghe vậy càng hiện lên tức giận, ánh mắt hiện lên sát cơ, từ trong miệng phun ra một chữ vô tình: “Không”
Lúc này, không biết trong phòng từ đâu xuất hiện hơn chục người ăn mặc áo đen chạy đến, trên tay cầm từng khẩu súng lục đen ngồm, trông bọn hắn giống như mấy tên mafia, vô cùng nguy hiểm.
“Bùm bùm”
Hai phát súng vang lên, bắn chính xác vào hai chân trái phải của người trung niên, tạo thành hai lỗ máu lớn.
“Ầm!” Người trung niên đang chạy tới hai chân bị súng bắn thủng, cả thân hình không khỏi nặng nề ngã xuống sàn.
Sau đó những người ăn mặc áo đen đem người trung niên trói trên ghế lại, để hắn bất lực nhìn xem vợ mình bị người khác chịch.
“A~h A~h
…”
“Ha ha ha, thế nào? Ngươi xem đã không, thấy Vợ ngươi chính là một con b!ch bị ta chịch, không hơn không kém, xem đi, hiện tại người vợ yêu quý của ngươi lại đem cái *** đưa cho người khác phang, thấy vợ ngươi vẻ mặt hưởng thụ này? Ha ha ha.”
…..
Cuối cùng, người mỹ nữ kia cùng thanh niên rời đi, để lại người trung niên hai chân tàn phế cùng đứa con gái …
Nhưng một thời gian sau, bé gái chết trong lúc chạy trốn do hai bên quân phản loạn cùng chính phủ đánh nhau...
Còn người mỹ nữ phản bội gả chồng trở về dinh thự xa hoa biệt thự chung sống với người thanh niên kia.
Lần đầu, nàng sống tại đây không quen thuộc với cách sống xa hoa, hơn nửa nghĩ đến chuyện mình phản bội người chồng, trong lòng có chút sợ hãi, buồn bãn.
Nhưng dần dần nàng quen dần với cách sống xa hoa giàu sang, tính cách cũng dần thay đổi hẳn.
Nếu lúc trước ăn mặc quê mùa thì lúc này nàng ăn mặc xa hoa sành điệu, hơn nửa tính cách kiêu ngạo, vũ mị, phóng đãng….
Rất nhanh nàng xa vào ăn chơi đua đòi của giới nhà giàu.
Thường xuyên đi quán bar nhậu nhẹt, âm thầm dâm loạn với người khác ***
….”
Ngồi một bên nghe câu chuyện Minh Hạo kể, Phượng Mị Nương càng nghe, thân hình càng run rẩy, sắc mặt trở nên tái nhớt, hai mắt hiện lên vô thần trống rỗng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao mỹ lệ.
Không biết từ lúc nào từng giọt nước mắt màu xanh chảy xuống…
Những giọt nước mắt ẩn chứa cay đắng, hối hận muộn màng rơi xuống.
Một lát sau, Phượng Mị Nương phục hồi lại tinh thần, nàng nhìn xung quanh bãi chiến trường.
Thấy đám người Phượng gia bị bắt trói nằm dưới đất...tình cảnh này hồi xưa.... có điểm càng giống y chang giống như trong câu chuyện….
“Ngươi là ai, tại sao biết chuyện này… ” Phượng Mị Nương quay đầu lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia, trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng hốt, hỏi một câu.
Minh Hạo nghe nàng nói, khí tức lần nửa đột nhiên thay đổi trở về như cũ, hắn mỉm cười tà ác nói: “Ta? Ta chính là Kim Minh Hạo.”
(còn tiếp)
....
P/s: sorry mấy bạn, hôm nay nhà có khách tới, ngồi bên cạnh nãy h, nên ngại quá k dám viết =))
Siêu Cấp YY Hệ Thống Siêu Cấp YY Hệ Thống - Time