Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngũ Chí
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 711
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2566 / 55
Cập nhật: 2015-11-17 23:04:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 580: Lại Sáng Tạo Kỳ Tích!
in tức Trương Văn Trọng thức tỉnh, trước tiên đi qua internet truyền khắp đại giang nam bắc, để những ai quan tâm đến tình hình bệnh dịch tại Vân Thai thị, quan tâm tình huống của Trương Văn Trọng đều biết rõ.
Không ít người vì thế mà hoan hô, thậm chí có người thẳng thắn đem pháo ra châm ngoài đường cái như chúc mừng. Đại giang nam bắc, thành trấn nông thôn, không ít địa phương đều vang lên tiếng pháo đinh tai nhức óc. Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí còn muốn náo nhiệt hơn cả lễ mừng năm mới.
Có người không biết chuyện đi hỏi nguyên nhân, những người kia sẽ đầy ngập kích động, lớn tiếng hồi đáp: “Bác sĩ Trương đã tỉnh…Bác sĩ Trương Văn Trọng đã tỉnh thì dân chúng ở Vân Thai thị sẽ được cứu, trận ôn dịch chết tiệt này cuối cùng cũng có thể dẹp loạn.”
Cũng có người không giải thích được nói: “Bác sĩ Trương chỉ vừa mới thức tỉnh mà thôi, cũng không phải tìm ra phương án trị liệu ôn dịch, vì sao các ngươi lại nói dân chúng Vân Thai thị đã được cứu, trận ôn dịch sẽ được dẹp loạn?”
Lời vừa nói ra, nhất thời liền rước lấy một mảnh ánh mắt hèn mọn, những người chung quanh đã ồn ào thét lên:
“Ngươi biết cái gì? Bác sĩ Trương là người chuyên sáng tạo kỳ tích, là danh y hàng thật giá thật, ngày trước nữ vương Anh quốc bị bệnh, đã làm danh y Âu Mỹ đều bó tay, chỉ có bác sĩ Trương đã dễ dàng trị khỏi cho bà ấy.”
“Ta nói cho ngươi, y thuật của bác sĩ Trương lợi hại, lần này ông ấy thức tỉnh lại, hơn phân nửa đã tìm ra được phương pháp trị liệu ôn dịch kiểu mới. Tin tưởng không bao lâu, chúng ta có thể nghe được tin tức tốt. Tiểu tử ngươi nếu không tin, vậy chờ mà xem đi…”
Ngay khi khắp toàn quốc đều đang chúc mừng, Trương Văn Trọng vừa thức tỉnh, đã xoay người ngồi dậy. Những chuyên gia y học nghe tin chạy tới vây quanh bên người hắn, chen chúc đầy trong phòng bệnh.
Bọn họ đều muốn biết, trong bốn ngày này Trương Văn Trọng đến tột cùng có phát hiện gì về bệnh căn ôn dịch hay không.
Xác định hắn đã hoàn toàn thức tỉnh, Nhạc Tử Mẫn không khỏi thở dài một hơi. Đồng thời nửa đùa nửa thật nói: “Tiểu Trương, cậu thật là biết hôn mê, vừa nhắm mắt cũng đã qua bốn ngày. Nếu như cậu còn không tỉnh lại, chúng tôi chỉ đành thi thố cấp cứu rồi.”
“Đã qua bốn ngày sao? Thời gian qua thật là nhanh…” Trương Văn Trọng lầm bầm một câu.
Trong thời gian bốn ngày, hắn cũng không giống như mọi người tưởng tượng, ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh. Trên thực tế, thần trí của hắn vẫn ở trạng thái thanh tỉnh, vẫn đều đang dùng thần thức giám thị yêu lực trong ngũ tạng lục phủ, cũng không ngừng dùng linh lực đi tiếp xúc chúng, hiểu rõ về chúng.
Lúc vừa mới bắt đầu, linh lực của hắn vừa tiếp xúc tới yêu lực, lập tức sẽ làm yêu lực phát ra phản ứng cực kỳ cường liệt, làm ngũ tạng hắn vô cùng đau nhức. Loại đau nhức này, quả nhiên là tê tâm liệt phế. Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng chịu đựng, cũng không ngừng điều chỉnh linh lực tiếp xúc yêu lực. Cuối cùng công phu không phụ lòng người, cuối cùng hắn cũng có thể lý giải yêu lực hoàn toàn rõ ràng.
Sau khi làm rõ tình huống của yêu lực, hắn cũng không trực tiếp dùng linh lực loại bỏ yêu lực bên trong nội tạng. Bởi vì nhân số hiện tại bị nhiễm yêu lực đã bay lên hơn mấy vạn, đồng thời vẫn luôn duy trì vẻ liên tục tăng trưởng. Dưới dạng tình huống này, dùng linh lực loại bỏ yêu lực trong ngũ tạng, không thể nghi ngờ là chuyện không thực tế.
Ý định của hắn là sáng chế một loại thuốc nhằm đối phó yêu lực trong cơ thể bệnh nhân. Hiện tại, trong lòng hắn đã có mấy loại đơn thuốc, chỉ là loại nào hữu hiệu, loại nào vô hiệu, loại nào có hiệu quả tốt, còn phải trải qua nghiệm chứng lâm sàng mới biết được. Mà yêu lực trong ngũ tạng của hắn là tiêu bản hay nhất để thử thuốc.
Trương Văn Trọng nhìn Nhạc Tử Mẫn, hỏi: “Mấy hôm nay, tình huống ôn dịch thế nào rồi?”
Nhạc Tử Mẫn hồi đáp: “Độ truyền bá của ôn dịch, nhanh đến kinh người, hiện tại đã có vài vạn người bị nhiễm bệnh. Nhưng bởi vì phong tỏa cách ly đúng lúc, hiện tại phạm vi tàn sát bừa bãi của nó vẫn chỉ dừng trong phạm vi Vân Thai thị, cũng không khuếch tán ra ngoài. Bằng không với tốc độ truyền bá kinh người như vậy, chỉ sợ không được bao lâu, toàn quốc, thậm chí toàn cầu đều bị rơi vào trận bệnh dịch này đi? Nói vậy đã thực sự trở thành ngày diệt vong, không có gì khác biệt…” Nói đến đây, hắn không khỏi rùng mình, trong lòng nghĩ mà sợ.
Ngô Thủ Chí tiếp nhận trọng tâm câu chuyện, nói: “Tiểu Trương, ít nhiều nhờ cậu cung cấp đơn thuốc trước đó, tuy rằng không có tác dụng trị dứt bệnh, nhưng cũng có tác dụng làm chậm sự phát triển. Làm tỉ lệ tử vong mấy ngày nay giảm xuống rất nhiều. Nhưng dù sao làm chậm cũng không phải là trị hết. Nếu như chúng ta không thể mau chóng chế định ra một phương án trị liệu thiết thực, chỉ sợ bệnh nhân cũng kéo dài không được vài ngày. Thế nào, sau khi dùng thân thử độc, cậu có phát hiện gì không?”
Người bên trong phòng bệnh đều đưa mắt nhìn về hướng hắn, đều tràn đầy thấp thỏm. Cùng lúc bọn họ chờ mong nghe được tin tức tốt từ miệng hắn, vừa lúc lại lo lắng nghe được tin tức khiến người thất vọng.
Trong thời gian vài ngày này, họ nhìn thấy rất nhiều sinh ly tử biệt, cảnh tượng thê thảm, mà bọn họ thân là bác sĩ, đối với việc này lại hoàn toàn bất lực. Kinh lịch như vậy, làm bọn họ cảm thấy thập phần đau lòng, không muốn tiếp tục nghĩ tiếp nữa. Hiện tại, bọn họ đem toàn bộ hi vọng đều đặt lên trên người hắn. Chờ mong người thanh niên trẻ tuổi luôn sáng tạo kỳ tích này, có thể lần thứ hai sáng tạo kỳ tích, ngăn cơn sóng dữ.
Quả nhiên Trương Văn Trọng không để cho mọi người thất vọng, hắn gật đầu nói: “Trong bốn ngày qua, tôi đã tìm ra căn nguyên của bệnh ôn dịch kiểu mới này rồi. Nhưng phương pháp điều trị, đến tột cùng có hữu hiệu hay không, thì còn phải chờ xem đã.”
Lời nói này của Trương Văn Trọng, nhất thời khiến cho các chuyên gia ở đây đều chấn kinh. Bọn hắn trợn mắt há miệng nhìn Trương Văn Trọng, dò hỏi: “Cái gì? Anh đã tìm ra căn nguyên của loại ôn dịch kiểu mới này sao? Điều này...điều này có thật không?”
Trương Văn Trọng hướng mọi người giải thích một phen, đại khái nói rằng, nhiều ngày qua không phải mình chìm trong trạng thái hôn mê, mà là đang giám sát, xem xét sự phát triển của bệnh tình trong cơ thể.
Nghe Trương Văn Trọng giải thích xong, trên mặt mọi người đều tràn ngập vẻ tỉnh ngộ, Nhạc Tử Mẫn cũng cảm khái nói: “Hóa ra là thế....Thật không ngờ, Tiểu Trương lại thông qua phương pháp này để truy tìm căn nguyên của ôn dịch.” Nói tới đây, đã thấy Trương Văn Trọng nhổ kim tiên trên mu bàn tay ra, bước xuống giường bệnh, liền vội vàng nhắc nhở: “Uy, cậu xuống giường làm gì? Muốn đi đâu ư?”
Trương Văn Trọng tách đám người, hướng ra phía ngoài bước đi, cũng không quay đầu lại nói: “Phòng thuốc Đông y.”
“Tới đó làm gì?” Nhạc Tử Mẫn cùng mấy vị chuyên gia vội vàng bám theo hắn, tò mò hỏi.
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Còn làm gì nữa, đương nhiên là mau chóng kiểm tra phương pháp kia.”
Ngay khi Trương Văn Trọng bước tới phòng thuốc Đông y, thì thân ảnh của hai con yêu quái Ngạo, Sơn, cũng xuất hiện ở trước cổng trường trung học Vân Thai Thị. Bởi do bùng phát ôn dịch, mà cả trường đều được nghỉ phép, trong sân trường rộng lớn, không có nhìn thấy một bóng người nào.
Giờ phút này, hai con yêu quái Ngạo, Sơn cũng đã cải trang rồi, bộ dạng so sánh cùng lúc trước, có thực nhiều điểm khác biệt.
Hiển nhiên, chuyện tình cải trang này, bọn hắn không hề muốn chút nào. Thậm chí, Lão Sơn đứng ở ngoài cổng trường trung học, còn không ngừng oán hận nói: “Tiểu tử họ Trương kia, thật đúng là ngoan độc, cư nhiên lại treo giải thưởng truy nã, khiến chúng ta bị mấy đại phái tu chân đuổi bắt không dứt!”
Lão Ngạo ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Tốt lắm, Lão Sơn, ngươi không cần phải oán hận. Chúng ta chỉ khai thông đạo cấm chế cuối cùng, chôn ở dưới nền đất này, là sẽ hoàn thành xong nhiệm vụ. Đến lúc đó, chúng ta rời khỏi Vân Thai Thị, mặc kệ là ai cũng không thể tìm được chúng ta đâu.”
Lão Sơn hoài nghi, lẩm bẩm nói: “Lão Ngạo, ngươi xác định đạo cấm chế cuối cùng, được chôn giấu ở dưới sân trường này sao?”
Lão Ngạo vươn tay, móc một tấm da dê cũ nát ở trong lòng ra, trầm ngâm nhìn một phen, the sau liền chỉ về phía sân thể dục trong trường, nói: “Đúng là nơi này rồi.”
“Chúng ta còn chờ gì nữa đây, mau động thủ thôi.” Lão Sơn liếm liếm môi, tay phải giơ lên, một đạo quang mang màu hoàng thổ theo cánh tay hắn phóng vọt ra, hóa thành một chiếc lợi trảo thực lớn, cắm sâu vào trong lòng đất đào xới tung lên.
Bất thình lình, có một tấm quang võng từ trên trời buông xuống, đem hai con yêu quái Ngạo, Sơn bao trùm ở giữa trung tâm. Một cỗ lực lượng trói buộc cường đại, nhất thời quấn quanh lên trên người hai con yêu quái.
“Pháp trận ư?” Ngạo, Sơn hai con yêu quái lập tức phản ứng kinh hô.
“Hơn một trăm tông phái ra sức tìm kiếm, nhiều ngày qua đều không có kết quả! Nguyên lai các ngươi cũng biết thuật cải trang. Bất quá, vẫn là tiện nghi cho chúng ta, Cửu Phẩm Tam Liên Đan, sẽ là của Phách Kiếm Tông chúng ta, ha ha ha ha....” Đột nhiên có hơn trăm tu chân giả xuất hiện, vây quanh người hai con yêu quái Ngạo, Sơn.
Lão nhân tóc bạc trắng, đứng ở phía trước, liền rút bộ kiếm ra, chỉ thẳng vào hai yêu quái Ngạo - Sơn, lớn tiếng quát: “Chúng đệ tử nghe lệnh, mau xử lí hai con yêu quái này cho ta!”
Siêu Cấp Tiên Y Siêu Cấp Tiên Y - Ngũ Chí Siêu Cấp Tiên Y