"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngũ Chí
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 711
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2566 / 54
Cập nhật: 2015-11-17 23:04:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 476: trận Đấu Điển Hình Kinh Điển Mà Quỷ Dị
rần Nhàn không có chút do dự, lập tức dựa theo lời Trương Văn Trọng phân phó, đầu tiên lui ra sau hai bước, sau đó tiến một bước. Trong quá trình này, nàng cảm giác được hai cỗ kình phong sắc bén thổi sát qua bên người, thổi đến da thịt đau rát. Dù là như vậy, nàng cũng không hề dừng lại động tác của mình, mà nghiêm ngặt làm theo lời Trương Văn Trọng phân phó, cùng vung hai tay ném ra Hàn Băng phù xanh thẳm và Điện Xà phù màu vàng kim.
Ngay khi Trần Nhàn chờ đợi chỉ lệnh kế tiếp của Trương Văn Trọng, một tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương cũng đột nhiên vang vọng lên: “A…!”
“Làm sao vậy?” Trần Nhàn bị thanh âm kia làm hoảng sợ, vô ý thức mở mắt. Ánh vào mi mắt của nàng, là một người có mái tóc dựng thẳng đứng lên trời, trên đầu lẫn mặt còn đang bốc khói trắng đằng đằng. Nhìn kỹ, người giống như bị sét đánh này, chính là đệ tử Âm Kiệt phái La Văn Sâm có tu vi Kim Đan kỳ.
“Vừa rồi…rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Trần Nhàn kinh ngạc không ngớt. Vừa rồi nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, cho nên cũng không rõ ràng nguyên nhân La Văn Sâm biến thành chật vật như vậy.
Tuy rằng Trần Nhàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Trác Thanh Liên và Trần Hi đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Nguyên lai, hai đạo thanh quang vừa được La Văn Sâm bắn nhanh ra ngoài cũng không phải là kình phong do Trần Nhàn suy đoán, mà là hai thanh phi kiếm sắc bén không gì sánh được. Âm Kiệt phái, vốn là một chi trong kiếm tu, La Văn Sâm thân là đệ tử hạch tâm, đối với thuật ngự kiếm giết địch, tự nhiên cũng cực kỳ tinh thông. Hai thanh phi kiếm vừa ra tay, dùng uy thế sấm sét, không chỉ làm sắc mặt Trần Hi trong nháy mắt trắng bệch, cũng làm Trác Thanh Liên hít sâu một hơi.
Tuy rằng tu vi Trác Thanh Liên còn thua La Văn Sâm, nhưng ánh mắt của nàng không tệ, thoáng chốc đã nhận ra La Văn Sâm tu luyện Tử Mẫu Âm Dương kiếm pháp đã đạt được tu vi lô hỏa thuần thanh. Dù Xích Hà đạo trưởng có tới, nếu không kịp đề phòng cũng sẽ bị lăn qua lăn lại luống cuống tay chân. Mặc dù cuối cùng vẫn có thể thắng lợi, chỉ sợ cũng phải phí một phen công phu, thậm chí còn rơi vào tình trạng lưỡng bại câu thương cũng không phải không có khả năng.
Cho nên theo nàng xem ra, lần này Trần Nhàn đã chết chắc, thậm chí nàng đã cầm tiên chỉ hạc cầu cứu Xích Hà đạo trưởng trong tay, chỉ cần rót linh lực vào là có thể hoạt động. Nhưng ngay lúc này lại cho nàng nhìn thấy một màn thật khó tin.
Không ngờ Trần Nhàn ở tình huống tuyệt đối không có khả năng, cùng thân pháp cứng ngắc, hiểm hiểm tránh được một kích sấm sét của Tử Mẫu Âm Dương kiếm pháp!
Trác Thanh Liên để tay lên ngực tự hỏi, nếu như mình ở trong vị trí của Trần Nhàn, tuyệt đối sẽ không tránh được hai thanh phi kiếm kia. Mà làm cho khiếp sợ chính là, từ đầu tới cuối Trần Nhàn đều đang nhắm mắt lại!
“Rốt cục cô ấy dựa vào phương pháp gì tránh thoát Tử Mẫu Âm Dương kiếm pháp? Chỉ là vận khí? Hay linh thức của nàng đã cường đại tới mức có thể phá vỡ kẽ hở của Tử Mẫu Âm Dương kiếm pháp?” Trong cảm nhận của Trác Thanh Liên, khả năng đầu tiên càng nhiều hơn. Dù sao Trần Nhàn chỉ có tu vi Trúc Cơ đỉnh kỳ, dù linh thức có cường đại thế nào, cũng chỉ mạnh mẽ có hạn.
Ngay lúc này, Trần Nhàn lại vươn tay ném ra hai tờ phù chú.
Hàn Băng phù màu xanh thẳm vọt tới trước người La Văn Sâm, Điện Xà phù màu vàng kim nhạt lại bắn ra ở một chỗ cách xa La Văn Sâm.
“Phù chú đã ném trật, xem ra vừa rồi quả nhiên là vận khí.” Nhìn thấy một màn này, trong lòng Trách Thanh Liên nói thầm.
Tuy rằng bị Trần Nhàn tránh thoát sự tập kích của Tử Mẫu Âm Dương kiếm pháp, thế nhưng La Văn Sâm cũng không đem việc này để vào lòng, hắn cũng giống như Trác Thanh Liên, đều cho rằng Trần Nhàn có thể né qua Tử Mẫu Âm Dương kiếm, chỉ nhất thời may mắn mà thôi, hắn chỉ cần điều khiển phi kiếm phát động thế tiến công tiếp theo, là có thể dễ dàng chém giết Trần Nhàn, cướp đi phù chú và pháp bảo trên người nàng.
Lúc này nhìn Trần Nhàn ném ra hai phù chú, La Văn Sâm càng chẳng đáng cười ha ha lên: “Ngươi muốn liều mạng với ta sao? Dũng khí ngươi thì có, nhưng thực lực quá kém!” Dứt lời hắn đưa tay phóng xuất ra một đạo kiếm ý sắc bén, trong nháy mắt đã đem Hàn Băng phù bay về phía mình cắt nát thành một mảnh bụi giấy bay tán loạn.
Tuy rằng Hàn Băng phù không thể thành công khởi động, nhưng từ trong những mảnh giấy vẫn tản mát ra hàn ý và thủy khí lành lạnh, trong nháy mắt đã dùng La Văn Sâm làm trung tâm, hình thành một vòng hơi nước.
Việc này La Văn Sâm vẫn chưa để trong lòng.
Hai tay hắn phất lên, lại điều khiển Tử Mẫu Âm Dương kiếm hướng Trần Nhàn phát động thế tiến công lần thứ hai.
Ngay lúc này, Điện Xà phù nhìn qua như đánh trật lại chuẩn xác bắn trúng một đống cơ khí đặt ở đất trống, lại dọc theo hơi nước trên mặt đất, trong nháy mắt truyền tới trên người La Văn Sâm!
Vì vậy hắn liền biến thành dáng dấp như Trần Nhàn nhìn thấy ngay lúc này.
Tuy rằng có thêm hộ thể linh lực bảo hộ, La Văn Sâm cũng không có thương tổn quá lớn, nhưng hắn cũng đã mất hết mặt mũi. Dù sao, đưa hắn bức tới nông nỗi chật vật như vậy, chỉ là một người tu chân có tu vi Trúc Cơ kỳ mà thôi. Chuyện như vậy một ngày lan truyền ra ngoài, danh tiếng của hắn và Âm Kiệt phái đều sẽ tổn hao rất nhiều!
“Các ngươi đều phải chết ở chỗ này!” La Văn Sâm giận tím mặt rống to, thả người đánh về phía Trần Nhàn, Tử Mẫu Âm Dương kiếm trong nháy mắt trở về bên người hắn, tay phải hắn phất lên, đã đem Mẫu kiếm cầm trong tay. Mà chuôi Tử kiếm đang huyền phù bên người hắn, cùng hắn phối hợp tương ứng.
“Nhân kiếm hợp nhất? La Văn Sâm thật sự nổi giận, muốn đem toàn bộ chúng ta giết chết tại đây! Không được, tôi phải nhanh gọi sư phụ đến hỗ trợ!” Trác Thanh Liên quá sợ hãi, nhanh phóng xuất tiên chỉ hạc hướng Xích Hà đạo trưởng cầu viện.
Cùng lúc đó, thanh âm của Trương Văn Trọng lại lần thứ hai vang lên bên tai Trần Nhàn.
Mà lúc này đây, Trần Nhàn cũng triệt để vứt bỏ tạp niệm trong lòng, điều gì cũng không quản, chỉ theo chỉ lệnh của Trương Văn Trọng hành sự.
“Đi tới, lui sau, xoay người…”
“Thi triển thuật pháp, thả ra phù chú, khởi động pháp bảo…”
Thanh âm Trương Văn Trọng liên tục vang lên bên tai Trần Nhàn. Dưới sự chỉ thị của hắn, mỗi một lần Trần Nhàn né tránh, đều có thể thành công tách ra thế tiến công của La Văn Sâm, mỗi một lần tiến công đều có thể chuẩn xác bắn trúng La Văn Sâm.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ bên trong khu đất hoang đều vang lên tiếng kêu thảm thiết của La Văn Sâm.
Lần này, không chỉ có Trác Thanh Liên và Trần Hi xem đến choáng váng, dù Xích Hà đạo trưởng và mấy đạo trưởng khác của Hà Phi Quan nghe tin chạy tới cũng toàn bộ biểu tình vẻ mặt thật sự khó tin.
“Tại sao có thể như vậy?”
“Đây không phải La Văn Sâm có tu vi Kim Đan kỳ sao? Hắn thế nào lại bị một thái điểu Trúc Cơ đỉnh kỳ bức thành như vậy?”
“Hai người bọn họ không phải đang diễn kịch đó chứ? Bằng không tình cảnh vì sao có thể quỷ dị đến như vậy. Các ngươi xem, La Văn Sâm rõ ràng là tự mình tiến tới để chịu bị đánh nha?”
Chỉ có kẻ trong cuộc như La Văn Sâm mới biết được bản thân mình đang thống khổ cỡ nào.
Muốn nói lúc vừa bắt đầu, hắn cũng không đem Trần Nhàn đặt trong mắt. Thế nhưng hiện tại, hắn đã khởi lên vạn phần tinh lực để ứng phó với Trần Nhàn. Ngay cả như vậy, tình huống vẫn không có chút nào thay đổi. Hắn thậm chí cảm giác, vô luận mình đang làm chuyện gì, Trần Nhàn hình như đều biết thật rõ ràng, lại có thể sớm làm ra đối sách, không chỉ làm thế tiến công của hắn thất bại, còn có thể dễ dàng làm thuật pháp, phù chú và pháp bảo rơi đúng trên người hắn, làm hắn vô luận làm thế nào cũng đều tránh không thoát.
Càng đánh La Văn Sâm lại càng kinh hãi.
Tuy rằng mỗi một thế tiến công của Trần Nhàn cũng không làm hắn bị thương tổn nặng, nhưng thật sự không thể chịu nổi số lượng nhiều. Tám chín pháp thuật, sáu bảy phù chú, cộng thêm ba kiện pháp bảo bảo khí liên tục oanh kích, làm La Văn Sâm dù có tu vi Kim Đan kỳ cũng có chút ăn không tiêu.
“La Văn Sâm ta là người tu chân Kim Đan kỳ, lẽ nào phải bại trong tay phế vật Trúc Cơ kỳ này sao?” La Văn Sâm có chút luống cuống, cũng ngay lúc này, hắn đột nhiên phát hiện linh lực của Trần Nhàn đã có dấu hiệu yếu đi không đủ sức, nhất thời vui mừng quá đỗi: “Trúc Cơ kỳ vẫn là Trúc Cơ kỳ, dù ngươi có quỷ dị thế nào, có nhiều phù chú và pháp bảo bao nhiêu, tự thân linh lực yếu kém cũng không thể bù đắp. Được, ta cùng ngươi dây dưa xuống dưới, đợi khi ngươi suy kiệt linh lực, ta lập tức đem ngươi chém giết!”
Đáng tiếc chính là, La Văn Sâm cũng không duy trì được sự vui vẻ lâu lắm.
Bởi vì ngay khi hắn hạ quyết tâm đợi Trần Nhàn tiêu hao hết linh lực, Trần Nhàn cũng đột nhiên lấy ra một bình sứ, đổ một viên đan dược vào trong miệng. Linh lực vừa tiêu hao của nàng, nhất thời liền được bổ sung không ít.
“Ngưng khí hoàn?” Cả người La Văn Sâm đều ngây dại, hơi chút nữa đã phun ra ngụm máu: “Phong Sơn phái đến tột cùng là môn phái thế nào a? Đệ tử Trúc Cơ kỳ còn được phân phối nhiều phù chú và pháp bảo như vậy cũng đã rất xa xỉ phá sản, không ngờ còn được phân phối một bình Ngưng Khí Hoàn. Xem dáng dấp cái bình, bên trong chỉ sợ có hơn mười viên Ngưng Khí Hoàn đi? Có Ngưng Khí Hoàn, dù linh lực ta có tiêu hao hết, linh lực của nha đầu này cũng sẽ không hết nha? Xong rồi…lần này thật là xong rồi…”
Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng La Văn Sâm cũng biết nếu như mình đánh tiếp thì nhất định sẽ thua, cho nên hắn cũng không quan tâm đến chuyện có bị mất mặt hay không, vội vã xoay người bỏ chạy.
“Muốn chạy? Lưu lại đi!”
Dưới chỉ thị của Trương Văn Trọng, Trần Nhàn ném ra Khổn Tiên phù.
Khổn Tiên phù vừa rat ay, lập tức hóa thành một đạo kim quang, quấn trên người La Văn Sâm.
La Văn Sâm lúc này đã tiêu hao hết linh lực bảy tám phần, thật sự không cách giãy dụa khỏi dây thừng do Khổn Tiên phù biến thành, nhất thời bị trói chặt, rơi xuống trên mặt đất, chửi lên ầm ĩ.
Lúc này Trần Hi cùng Trác Thanh Liên, với Xích Hà đạo trưởng và mấy đạo sĩ khác của Hà Phi Quan, biểu tình vẻ mặt vẫn dại ra như cũ, hiển nhiên vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ trong nỗi khiếp sợ.
Trương Văn Trọng đưa tay vỗ vai Trần Hi, nói: “Đừng đờ ra nữa, mau nhanh cùng chị cậu áp tải người này xuống đi!”
“Trời ạ…” Lúc này Trần Hi mới phục hồi lại tinh thần, bước nhanh chạy tới bên người Trần Nhàn, kinh ngạc hỏi: “Chị, em không phải đang nằm mơ chứ? Chị đã đánh bại người tu chân Kim Đan kỳ này? Chị làm như thế nào a?”
Trần Nhàn lén liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng, nhỏ giọng đáp: “Trở lại nói cho em.”
Trác Thanh Liên cùng nhóm người Xích Hà đạo trưởng cũng đều lần lượt thanh tỉnh lại, đều thất thanh kinh hô:
“Trời ạ, tôi không có nhìn lầm chứ? Cô ấy…cô ấy thực sự chiến thắng La Văn Sâm?”
“Đấu pháp của nàng, lẽ nào chính là đan dược phù chú pháp bảo lưu trong truyền thuyết? Trời ạ, loại đấu pháp xa xỉ này không ngờ còn có người dùng, hơn nữa uy lực lại còn lớn như vậy…Quả nhiên là thật sự khó tin!”
“Trúc Cơ kỳ thắng được Kim Đan kỳ, đây chính là chuyện chưa từng xảy ra trong tu chân giới, nếu như không phải tận mắt thấy, ta thế nào cũng không dám tin tưởng. Không hề nghi ngờ, trận chiến điển hình kinh điển mà quỷ dị này, rất nhanh sẽ truyền khắp tu chân giới! Đấu pháp đan dược phù chú pháp bảo lưu nói không chừng cũng sẽ lần nữa hưng khởi…”
“Phong Sơn phái không ngờ có thể bồi dưỡng ra đệ tử như vậy, thật sự là đáng sợ…Cũng không biết, đệ tử giống như nàng, ở trong Phong Sơn phái còn bao nhiêu?”
Siêu Cấp Tiên Y Siêu Cấp Tiên Y - Ngũ Chí Siêu Cấp Tiên Y