Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngũ Chí
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 711
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2566 / 55
Cập nhật: 2015-11-17 23:04:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 321: Anh Chọc Tai Họa Rồi
hi Trương Văn Trọng đi vào phòng y tế đại học Ung Thành, thời gian cũng không còn sớm, không ít đồng sự đã đến làm. Tiểu khu biệt thự Hải Vận cách đại học Ung Thành một khoảng, xem ra nếu đã mua nhà, cũng phải nên nghĩ tới việc mua xe.
Sau khi đi vào phòng làm việc của mình, Trương Văn Trọng không khỏi hơi sửng sốt.
Trong mấy ngày này, mỗi buổi sáng Tô Hiểu Hồng đều đến sớm hơn hắn, không chỉ sớm quét tước trong phòng, chỉnh lý sạch sẽ, còn có thể pha trà nóng để sẵn cho hắn. Mà khi hắn đi vào phòng, Tô Hiểu Hồng buông quyển sách y học trong tay xuống, nhìn hắn chào hỏi, ngọt ngào nói: “Buổi sáng tốt lành, lão sư.”
Nhưng ngày hôm nay, khi Trương Văn Trọng đi vào phòng, lại không nghe được một tiếng ân cần thăm hỏi.
Không chỉ như vậy, bên trong phòng trống trơn vắng vẻ, căn bản không có thân ảnh Tô Hiểu Hồng. Trương Văn Trọng nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên vách, hơi cau mày nói: “Tiểu muội hôm nay làm sao vậy? Lúc này đã đến giờ đi làm, sao cô ấy vẫn chưa đến? Đây cũng không bình thường, hay là đã bị bệnh?”
Vừa đúng lúc Lâm Tử Mạn ở trong phòng nàng đi ra, nhìn thấy Trương Văn Trọng đang lẩm bẩm, nhưng cũng không nghe được rõ ràng, vì vậy hiếu kỳ dò hỏi: “Văn Trọng, anh đứng ở cửa phòng nói thầm gì vậy?”
“Ác, là Tử Mạn sao.” Trương Văn Trọng hỏi: “Cô biết tiểu muội bị làm sao không? Đã đến thời gian đi làm, sao không thấy cô ấy tới?”
Lâm Tử Mạn bật cười, nói: “Không phải chứ, Văn Trọng, nhanh như vậy mà anh đã quên sao? Hôm qua không phải anh dặn tiểu muội cùng mấy người nghiên cứu sinh gặp mặt đại học y viện bên cạnh để thảo luận y thuật cùng họ đó sao? Tôi nghĩ hiện tại có lẽ tiểu muội cùng mấy nghiên cứu sinh đang ở bên trong bệnh viện Ung Thành để trao đổi thảo luận với nhau thì phải? Ai, không biết bọn họ đã bắt đầu chưa?”
“Đúng nha, sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ?” Trương Văn Trọng bật cười, đưa tay vỗ nhẹ đầu, đi vào trong phòng, tới bên cạnh bàn khám bệnh cũng ngoài ý muốn phát hiện đã có một chén trà nóng được pha sẵn, phía dưới chén trà còn có một tờ giấy được dằn bên dưới.
Trương Văn Trọng cầm lấy tờ giấy vừa đọc, chỉ thấy bên trên viết những dòng chữ xinh đẹp: “Lão sư, em đã dọn dẹp phòng hết rồi, cũng đã pha trà xong, nếu như bị nguội, chỉ đành phiền thầy tự pha lại nhé. À, được rồi, ngay hôm nay em cùng các bạn đến bệnh viện Ung Thành để tham gia buổi thảo luận y học với trường đại học bạn, thầy cứ yên tâm, em tuyệt đối sẽ không làm thầy thất vọng, lại càng không làm cho thầy bị mất mặt! Tiểu muội.”
Khóe miệng Trương Văn Trọng không khỏi hiện lên nụ cười ấm áp, nhẹ giọng nói: “Tiểu muội này, hôm nay chỉ sợ đã đến đây rất sớm đi thôi?”
Sau khi buông tờ giấy xuống, hắn lấy ra điện thoại, nhắn tin cho Tô Hiểu Hồng: “Tiểu muội, nỗ lực lên, phải tin tưởng y thuật của cô!”
Rất nhanh, Tô Hiểu Hồng nhắn lại một tin khác: “Yên tâm đi lão sư, chúng em nhất định sẽ không làm thầy thất vọng.”
Tô Hiểu Hồng nhắn tin làm Trương Văn Trọng bật cười, lắc đầu khẽ thở dài: “Tiểu muội nha, thật đúng là thích bộc lộ tài năng.” Nhưng hắn cũng không dự định nhắn tin lại cho Tô Hiểu Hồng, chỉ bỏ điện thoại vào trong túi. Cũng ngay lúc này, Lâm Tử Mạn đi vào phòng hắn, xấu hổ ngập ngừng, vẫn mở miệng hỏi: “Văn Trọng, chuyện tối hôm nay, anh không quên chứ?”
Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười, đáp: “Đến nhà cô ăn cơm phải không, chuyện này tôi đã đáp ứng với bác gái, làm sao lại quên? Yên tâm đi, đợi đến chiều này tan sở, hai chúng ta cùng đi. Mặt khác quà tặng đưa bác trai bác gái, tôi cũng đã chuẩn bị xong.”
Nghe lời nói của Trương Văn Trọng, Lâm Tử Mạn nhất thời vui vẻ ra mặt, vội vàng nói: “Anh đến là được, sao còn tặng quà làm gì? Buổi chiều khi tan sở, tôi sẽ chờ anh cùng đi. Được rồi, tôi về phòng, sẽ không quấy rối anh nữa.” Dứt lời, nàng xoay người đi về phòng mình.
Trương Văn Trọng đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng kêu lên: “Ai, Tử Mạn, đợi một chút.”
Lâm Tử Mạn xoay người lại, hiếu kỳ dò hỏi: “Làm sao vậy? Còn có chuyện gì sao?”
Trương Văn Trọng hỏi: “Là vầy…cô hiểu về máy vi tính và internet không?”
“Cũng chỉ biết mở máy, chơi chút trò chơi mà thôi.” Lâm Tử Mạn nói: “Ai, Văn Trọng, có chuyện gì sao? Sao anh đột nhiên hỏi vấn đề này?”
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Kỳ thực cũng không có gì, tôi muốn mua máy tính, muốn học lên mạng. Vốn dự định hỏi tiểu muội, nhưng cô ấy không ở đây, nên định hỏi cô thôi.”
Vẻ mặt Lâm Tử Mạn áy náy nói: “Thao tác đơn giản và lên mạng chơi trò chơi thì tôi còn có thể miễn cưỡng dạy anh, nhưng nếu chọn máy vi tính, tôi thật sự không giúp được anh rồi.” Lời của nàng còn chưa nói xong, chợt nghe một thanh âm từ bên ngoài cửa phòng truyền đến: “Trương phó viện trưởng, anh muốn mua máy vi tính?”
Lâm Tử Mạn quay đầu nhìn lại.
Trương Văn Trọng gật đầu hồi đáp: “Phải, tôi dự định mua một máy vi tính, học lên mạng tìm tư liệu. Thế nào, cô biết về máy vi tính?”
Trần Nhàn nói: “Tuy rằng tôi không hiểu máy vi tính, nhưng Trần Hi thì biết, hắn học ngành lập trình viên trong trường đại học chúng ta. Nếu không tôi gọi điện kêu hắn tới?”
Trương Văn Trọng vẫy tay nói: “Ân, cũng tốt.”
Trần Nhàn lập tức gọi điện thoại cho Trần Hi. Nhìn thấy một màn này, Lâm Tử Mạn không khỏi hơi nhíu mày, âm thầm nói: “Trần Nhàn thế nào đột nhiên để bụng đối với việc của Văn Trọng như thế? Có phải cô ấy thích Văn Trọng? Ân, rất có khả năng này, xem ra ta lại thêm một đối thủ cạnh tranh! Được rồi, mặc kệ làm sao, ta cũng không thể buông tha dễ dàng, đơn giản chịu thua, thật vất vả mới cho ta gặp một người đàn ông tốt như Văn Trọng, nếu như cứ như vậy buông tha, chẳng phải sẽ hối hận cả đời?”
Lâm Tử Mạn không biết quan hệ đích thực giữa Trương Văn Trọng và Trần Nhàn, cho nên có hiểu lầm như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Đại khái khoảng mười phút sau, Trần Hi xuất hiện trong phòng Trương Văn Trọng, tuy rằng hắn cũng không có vẻ mệt mỏi, nhưng Trương Văn Trọng nghe ra được nhịp tim gấp gáp của hắn, cũng phát hiện hắn hẳn một đường chạy nhanh tới nơi này.
Sau khi hỏi qua Trương Văn Trọng về yêu cầu cùng tác dụng của máy vi tính, lúc này Trần Hi tỏ thái độ nói, lập tức phải đi đến siêu thị bán máy vi tính, tự mình chọn cho hắn một máy vi tính xách tay thích hợp. Trương Văn Trọng cũng không cự tuyệt, hơi xòe tay nói: “Được.”
Hơn một tiếng sau, Trần Hi đã đem một máy vi tính xách tay đưa đến trước mặt Trương Văn Trọng. Hắn không chỉ giúp Trương Văn Trọng lắp đặt phần mềm thường dùng, còn giúp hắn cài internet, đồng thời thừa dịp lúc này không có bệnh nhân, dạy cho Trương Văn Trọng một ít kỹ xảo sử dụng máy vi tính giản đơn, cùng với cách lên mạng tra tìm tư liệu.
Sau khi học xong thao tác đơn giản truy cập internet, Trương Văn Trọng không khỏi cảm khái nói một câu: “Thảo nào có nhiều người đều thích lên mạng như vậy, nguyên lai internet thập phần thuận tiện, thực dụng, ai, được rồi, Trần Hi, máy tính này cùng đăng ký internet hết bao nhiêu tiền? Tôi trả tiền lại cho cậu!”
Trần Hi vội vã xua tay nói: “Không được, không được, tôi làm sao có thể lấy tiền của tông…ai, của Trương tiên sinh, ngài là thần tượng của tôi nha, máy vi tính xách tay này xem như một phen tâm ý và hiếu kính của tôi dành cho thần tượng nha.”
Trương Văn Trọng biết, nếu như mình cứ cố ý cự tuyệt, sẽ chỉ làm Trần Hi thêm bất an, cho nên hắn mỉm cười gật đầu đáp: “Đã như vậy, vậy được rồi, tôi sẽ thu tâm ý này của cậu. Được rồi, nơi này cũng không còn việc gì nữa, cậu có thể đi.” Trần Hi đang muốn nói lời cáo từ, thế nhưng điện thoại di động của hắn chợt vang lên. Hắn không khỏi có chút xấu hổ, trong khoảnh khắc cũng không biết nên tiếp điện thoại hay không. Ngay lúc này Trương Văn Trọng nở nụ cười, nhìn hắn nói: “Nhận đi, không sao.”
“Đa tạ Trương tiên sinh.” Lúc này Trần Hi mới lấy ra điện thoại, bấm nút chuyển máy. Sau khi nghe được tiếng nói bên trong điện thoại truyền ra, sắc mặt hắn từ từ biến thành âm trầm. Nếu như không phải có Trương Văn Trọng và Trần Nhàn đang ở ngay trước mặt hắn, chỉ sợ hắn đã sớm nổi giận.
Đợi đến khi Trần Hi cắt đứt điện thoại, Trần Nhàn dò hỏi: “Phát sinh chuyện gì vậy?”
Trần Hi sợ nhất là Trần Nhàn, cho nên thành thật hồi đáp: “Chị, chị hẳn biết em đã gia nhập võ thuật xã trong trường phải không? Tuy rằng thời gian em gia nhập hơi trễ, nhưng bằng vào tu vi của em, hiện tại đã trở thành một trong những chủ lực của võ thuật xã. Cuộc điện thoại vừa rồi, chính là xã trưởng của chúng ta gọi tới. Hắn nói có người chạy tới phá, đánh bại mấy người chủ lực bên trong võ thuật xã, nói em nhanh chóng về thay võ thuật xã lấy lại mặt mũi.”
Trần Nhàn trừng hắn liếc mắt, hừ lạnh: “Em nha, luôn thích đánh nhau làm náo động. Ai, đi thôi, tốt xấu cũng có thể tăng kinh nghiệm thực chiến. Nhưng em nên cẩn thận một chút, đừng để bị thương.”
Trần Hi tự tin tràn đầy nói: “Yên tâm đi, chị, những tên đó đại khái đều là mèo ba cẳng, em dễ dàng có thể đối phó.” Lời nói của hắn cũng không phải mạnh miệng, bởi vì tu vi của hắn đã đạt được địa cấp đỉnh kỳ, tùy thời đều có khả năng đột phá trở thành thiên cấp cao thủ. Những võ thuật cao thủ tầm thường, đích thật khó có thể làm hắn bị thương.
“Trương tiên sinh, tôi cáo từ trước, nếu như máy vi tính có vấn đề gì, cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tùy lúc chạy tới giải quyết giúp anh.” Sau khi hướng Trương Văn Trọng cáo từ, Trần Hi mới xoay người rời đi.
Trần Hi vừa đi, Trần Nhàn cũng liền cáo từ, về lại phòng mình. Trương Văn Trọng một mình ở trong phòng, lên internet tìm kiếm địa đồ toàn quốc, bắt đầu tra xét từng khu vực một. Phương pháp này đương nhiên có vẻ ngốc, thế nhưng với hắn mà nói, cũng là biện pháp duy nhất có thể cởi ra bí mật trong tàng bảo đồ.
Ngay khi Trương Văn Trọng nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, hai mắt cũng cảm thấy xót, một người đầu trọc xuất hiện bên trong phòng hắn, cũng là béo hòa thượng đã gặp qua hai lần, chỉ thấy vẻ mặt hắn cười khổ nói: “Trương…ách, Trương tiên sinh, lần này anh thật sự đã chọc phải tai họa rồi.”
Siêu Cấp Tiên Y Siêu Cấp Tiên Y - Ngũ Chí Siêu Cấp Tiên Y