Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 414 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 992 / 14
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38: Con Thỏ Nóng Nảy Cũng Cắn Người!
hương 38: Con thỏ nóng nảy cũng cắn người!
Trần Húc dẫn theo đám Vương Đống chậm rãi sát đi tới phòng Lưu Lăng Thiên, cũng thật trùng hợp, người này ở ngay phòng 307, ngay phía trên đầu Trần Húc! Vì thế hắn sợ hãi nói:
-Nếu thằng cha này ghi hận thì mình phải làm sao? Hắn không cần xuống lầu, chỉ cần mỗi ngày đều “tập thể dục theo đài” thì nóc phòng mình sẽ sập mất!
Quản Dịch sau lưng hắn nói:
-Không sao đâu, nếu bạn nói đúng thì người ta cảm ơn bạn không hết nữa là.
Thấy yêu tinh này Trần Húc rất buồn bực:
-Bà chị à, nơi này là ký túc xá nam đó, kêu bạn đừng đi theo mà cũng ráng đi, hơn nữa còn ăn mặc rêu rao thế này nữa chứ. Bạn biết cái gì là “điệu thấp” không vậy? Chẳng lẽ bạn muốn bị mấy thằng cha đang động dục này trực tiếp kéo vào phòng hả?
Quản Dịch và Trần Húc cũng quen biết nhau được một lúc lâu rồi, cũng biết thằng này “miệng thối hoắc” nên thúc vào bụng hắn một cái:
-Mình làm gì có thời gian thay quần áo? Bạn nghĩ mình muốn đi sao? Phòng của nam sinh đều lộn xộn như ổ heo, lại thối nữa chứ! Nhưng chuyện này có liên quan tới mình nên mình không thể không đi được!
Nghe thêth cụp lổ tai lại, nói:
-Bà chị à, nếu bạn còn tiếp tục “tốt bụng” thế này nữa thì sau này người lo lắng nhất chính là bạn trai của bạn đó!
Quản Dịch hỏi “Tại sao?”, Trần Húc trả lời:
-Làm ơn nhìn lại mình đi, lúc nào cũng có bộ dáng “không từ chối ai”... Ách, tôi không có ý gì khác, nhưng nói chung là bạn quá “tốt bụng”. Có thể nói thế này: chỉ cần bạn nói 2 câu thì người ta sẽ nhớ đến bạn, nói thêm vài câu nữa thì người ta sẽ có ý tưởng “ngoài ngươi ra ta không cưới ai nữa”! Với lại... Dáng vẻ của bạn là hấp dẫn trời sinh, bạn nói xem có phải là hại người không?
Thấy Quản Dịch sờ sờ lổ tai như đang tự hỏi, trong lòng Trần Húc hô to: “Xong rồi, xong rồi! Sao cô em này làm cái gì cũng thấy quá đáng yêu thế này?!”
Vương Đống đang đi phía trước cũng xen vào:
-Hắn nói đúng đó, Quản Dịch này, dễ dàng kết giao với người khác là ưu điểm mà cũng là khuyết điểm của em. Em phải biết tỷ lệ nam nữ của Đại học Tổng Hợp hiện nay là 5: 1, tỷ lệ giữa khủng long và mỹ nữ là 15: 1, mà tỷ lệ giữa 1 mỹ nữ không biết nói chuyện với 1 mỹ nữ biết nói chuyện là 45: 1! Danh tiếng của em thì ngay cả năm ba tụi anh cũng có nghe qua, có không ít thằng nói “Tao cực kỳ thích người như thế”! Mà cái loại này khi em tiếp xúc vài lần thì hắn sẽ biến chất. Nói thật nha, anh rất ghét mấy cô gái tự cho mình là đẹp nên ra sức làm dáng. Nhưng em thì đôi lúc phải nâng giá của mình lên, nếu không thì sau này sẽ gặp càng nhiều phiền phức hơn.
Quản Dịch lắc đầu:
-Thật ra mấy chuyện này em cũng biết, nhưng em không thích làm như vậy!
Nghe nàng nói thế, mấy người đều thở dài, nghĩ thầm “Ài, tội lỗi, tội lỗi. Sau này mấy thằng trong Đại học Tổng Hợp này sẽ chịu khổ không ít nha. Mình phải cẩn thận mới được, nhất là khi gặp cô em yêu tinh này!”
Cả đám kéo tới phòng 307, Vương Đống kêu mọi người đứng bên ngoài chờ, hắn một mình xông vào nhưng phát hiện không có Lưu Lăng Thiên trong phòng, chỉ thấy một thằng đang nằm trên giường vọc laptop, vì trời đang nóng nên hắn chỉ mặc mỗi cái quần nhỏ. Thấy sau lưng Vương Đống có một mỹ nữ nên hắn “Ặc” một tiếng rồi vội vàng chạy đi mặc quần áo vào.
-Lưu Lăng Thiên? Hắn không có về! Vừa rồi hắn gọi điện thoại rủ tui đi nhậu ở cửa Tây, nhưng tui không đi.
Vương Đống và đám Trần Húc liếc nhau, biết người này đang muốn mượn rượu giải sầu. Đang định kéo đi thì Quản Dịch hỏi:
-Anh có thấy gần đây Lưu Lăng Thiên có gì bất thường không?
-"Bất thường?" Gia súc kia gãi gãi đầu nói: “Không có, không có gì bất thường. À, đúng rồi, có một chút bất thường, mấy ngày nay hắn luôn miệng lèo xèo, nói mình đã người trong lòng, nên đêm nào hắn cũng nhắn tin với nàng.
Đám Trần Húc giả vờ ho khan, cố ý không nhìn tới Quản Dịch đang xấu hổ. Vương Đống hỏi tiếp:
-Ngoài chuyện đó thì còn gì khác không? Gần đây hắn có bị chó cắn không?
Tên kia cười nói:
-Lão Đại à, không phải anh nghi ngờ hắn bị bệnh dại chứ?
Thấy thần sắc đám Vương Đống nghiêm túc, nụ cười trên mặt tên kia dần dần héo xuống, nuốt ngụm nước miếng nói:
-Lão Đại, đừng làm em sợ nhá, hắn... thực sự bị... cái kia...?
Vương Đống nhìn bộ dạng hèn mọn của hắn nói:
-Chú mày sợ cái rắm gì? Bệnh dại đâu có lây lan qua tiếp xúc.
Sắc mặt tên kia đỡ hơn một chút, sau đó nhảy dựng lên mắng:
-F..k, hai ngày trước, khi tụi em đá bóng xong, trong người không có tiền nên uống chung chai nước với hắn! Không bị lây bệnh chứ?!?
Ặc... Trần Húc nhìn thằng cha này với ánh mặt thương hại, vỗ vỗ vai hắnnói:
-Sư huynh, đi theo tụi em tìm Lưu Lăng Thiên đi, chút nữa vào viện kiểm tra chung với hắn luôn một thể.
Tên kia nuốt nước miếng một cái, một lúc sau mới nói:
-Chắc không sao đâu, không có nghe nói hắn bị chó cắn, chỉ thấy hắn bị thỏ cắn thôi!
-Thỏ?
Thằng kia gật đầu, nói:
-Khoa Y có phòng thí nghiệm mà. Trong đó chuột, thỏ gì cũng có. Hôm đó tụi tui đi ngang qua phòng thí nghiệm, thấy mấy cái lồng thỏ, với lại không có ai trông chừng nên tụi tui định chôm 1 con, mang ra ngoài làm thịt để “cải thiện bữa ăn” một chút...
Trần Húc và Quản Dịch vừa nghe lời này đã toát mồ hôi nói:
-Ặc, thỏ thí nghiệm mà cũng dám ăn?
Vương Đổng vỗ vai hắn nói:
-Ài, chuyện thế này có gì lạ đâu? Anh cũng từng làm rồi. Đám thỏ đó cơ bản đều khỏe mạnh, chỉ thí nghiệm thuốc mê, thuốc tê rồi sau đó mổ ra xem xét dây thần kinh này nọ, nên sau khi thí nghiệm ăn thịt cũng không sau. Đúng rồi, lão Lý gác phòng thí nghiệm đều “me” sau khi thí nghiệm thì gom thỏ về nhậu, món thỏ nướng của hắn có thể nói là “nhất tuyệt” của Đại học Tổng Hợp nha.
Nghe nói thế Trần Húc toát càng nhiều mồ hôi, trước giờ hắn đều cho rằng mình rất tà ác nhưng giờ so mấy vị sư huynh này mình chỉ là “em út”mà thôi! Bất quá hắn cũng động tâm, hỏi:
- Ăn thị thỏ bị đánh thuốc mê cũng không có vấn đề gì hả?
Vương Đống cười nói:
-Cũng không hẳn, có sinh viên lần đầu thí nghiệm nên đánh thuốc hơi quá liều. Nghe đồn hôm trước có mấy thằng ăn trúng thỏ có nhiều thuốc tê nên phải nằm viện 2 ngày.
Nói tới đây Vương Đống liền hỏi:
-Lưu Lăng Thiên bị cắn lúc trộm thỏ phải không?
Tên kia lại nói:
-Đúng vậy, lúc đó tụi em mở cửa lồng, Lưu Lăng Thiên to gan nhất nên thò tay vào bắt, nhưng cũng kỳ quái là đám thỏ bình thường rất ngoan ngoãn nhưng không hiểu sao con to nhất trong lồng giống như phát điên vậy, cắn hắn 1 cái làm máu phun ra, tụi em sợ quá chạy mất!
Quả nhiên “con thỏ nóng nảy cũng cắn người” nha! Vương Đống khinh bỉ nói:
-F..k! Đấy là chênh lệch giữa năm hai và năm ba đó, tụi tao chỉ chuyên bưng nguyên cái lồng chạy thôi.
Đám Trần Húc lại toát thêm chút mồ hôi.
Vương Đống nhăn nhó hỏi:
-Thỏ mà cũng bị bệnh dại sao?
-"Có thể," Quản Dịch nói, "Bệnh chó dại chỉ là một cái tên thôi, không phải chỉ có chó mới bị bệnh này mà mèo, thỏ,... chúng có thể chất mẫn cảm với virus dại nên đều có thể bị bệnh. Với lại thỏ bình thường rất ngoan ngoãn, nếu thỏ hung dữ như thế thì rất có thể nó đã bị bệnh dại rồi!
-Như trường hợp này phải không?
Đám Trần Húc không biết chuyện này, nào giờ chỉ nghe chó, mèo thôi chứ còn thỏ cắn cũng lây bệnh thì chưa nghe bao giờ! Lưu Lăng Thiên cũng thật quá xui xẻo rồi!
Chuyện này điều tra sáng tỏ rồi, không chừng Lưu Lăng Thiên thật sự là do thỏ cắn mà bị bệnh dại, Vương Đống khoát tay hô:
-Huynh đệ, đi cửa Tây.
Tên bạn cùng phòng Lưu Lăng Thiên cũng kêu réo:
-Lão Đại, chờ em chút, em cũng phải đi kiểm tra mới được.
Trên đường đi, tên kia nghe nói là Trần Húc phát hiện, lại nghe nói vị sự đệ này là “Trần Bán Tiên” vì thế quấn lấy Trần Húc:
-Lão Đại à, khám cho em một chút đi!
Trần Húc suýt hôn mê, hắn không muốn bại lộ năng lực của mình, bệnh dại khác xa với mấy cái bệnh bao tử này nọ, nhất là trong thời kỳ ủ bệnh rất khó phát hiện. Lưu Lăng Thiên bị phát hiện thì có thể đổ thừa là do biểu hiện bất thường của hắn, còn ông bạn của Vương Đống thì có thể nói là nhờ xem mạch, cho nên có lộ một chút cũng không sao, cùng lắm thì người ta cho rằng mình có y thuật cao siêu một chút mà thôi. Còn nếu nói mình phân tích nước miếng có thể phát hiện ra bệnh dại thì nhất định là sáng mai, Trưởng Khoa Y sẽ xách dao mổ tới tìm Trưởng Khoa CNTT để đòi người!
Vậy Trần Húc có tức giận Lưu Lăng Thiên hay không? Chắc chắn là tức giận rồi! Tên này gây sự thì thôi, còn phun vào mình một bãi nước miếng! Nhưng nếu chỉ vì như mà bỏ mặc hắn thì Trần Húc không làm được. Tuy Trần Húc không cho rằng mình “Chúa cứu thế” hay “Siêu nhân quần lót đỏ” nhưng giữa 2 người chỉ là một chút mâu thuẫn mà thôi, chuyện nhỏ như thế không cần tính toán chi li vào lúc này. Một bên là mâu thuẫn nhỏ còn một bên là mạng người, Trần Húc tự biết phân nặng nhẹ thế nào.
Là nam tử hán, nếu chút xíu trí tuệ như vậy cũng không có thì sống thật là uổng phí.
Bởi vì Trần Húc đang bận suy nghĩ nên hắn không thấy Quản Dịch ánh mắt nhìn mình có chút tán thưởng và thân thiết. Hắn nghĩ: “Trí tuệ là trí tuệ, còn ân oán thì phải rõ ràng. Một ngụm nước miếng này ta nhớ kỹ, chút nữa len lén đánh ngươi một cái là thanh toán xong món nợ này...”
Siêu cấp máy tính Siêu cấp máy tính - Phong Cuồng Băng Hào Bao