Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 414 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 992 / 14
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32: Hy Vọng Càng Lớn, Thất Vọng Càng Nhiều
hương 32: Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều
Lớp Y tá là thiên đường mà tất cả nam sinh trường đại học Tổng Hợp này mơ tới.
Đám này đều mê mẩn nhìn về nơi đó như những tín đồ thành khính hướng về “Đất Thánh”, vì nơi đó không chỉ có nhiều nữ sinh mà quan trọng hơn là: Y tá! Y tá đó nha!
Trong lòng rất nhiều nam sinh cực kỳ muốn ôm một Thiên Sứ áo trắng này về nhà!
Đại học Tổng Hợp có một câu khẩu hiệu được truyền tụng trong sinh viên: Y tá rất tốt, rất ôn nhu, rất hiền lành. Nên trong truyền thuyết có nói: chỉ cần có thể ôm một cô về nhà là cuộc sống sau này không cần lo lắng nữa. Bảo đảm sẽ hầu hạ ngươi thật tốt, vì nghe đồn trong chương trình học của các nàng có đào tạo mát-xa! Chậc, chậc,... Nghĩ lại coi, khi ngươi mệt mỏi thì hai bàn tay nhỏ bé, mềm mại, ấm áp đó sẽ xoa bóp toàn thân cho người, cái cảm giác này thật là... Yomost nha!
Vì thế khi tan học, cả đám đều kéo tới đăng ký, cuối cùng Tiểu Hổ phải hét lên:
- Ai không đăng ký thì giơ tay lên!
Không có cánh tay nào được giơ lên!
Cả đám đều ngồi tại chỗ với ánh mắt nóng bỏng, đều ngoan ngoãn - như những em bé ngồi chơi đồ chơi trong nhà trẻ - chờ đám Tiểu Hổ tới thu tiền – phí báo danh! Hoặc có thể nói là “phí tán gái”, mỗi người 8 tệ.
Vừa nghe nói phải đóng tiền, Lão Đổng liền nói không muốn đi, Trần Húc kéo hắn lại nói:
- F..k, chỉ có 8 tệ thôi mà, Đổng Ca à, tao đóng dùm mày. Đây là cơ hội ngàn năm một thuở đó! Chỉ vì 8 tệ mà chậm trễ hạnh phúc cả đời thì không đáng đâu.
Đổng Thanh Khiết gãi đầu nói:
- Không cần, không cần. Thật ra tao cũng không có lý tưởng gì, chỉ muốn đi nhiều để học hỏi thêm một chút. Hiện giờ tao không thể có bạn gái được.
Ngô Nguyên cũng nói:
- Lão Đổng à, mày đừng nói như vậy, thật ra mày cũng khá dẹp trai, miệng mồm cũng rất khéo, dùng nước bọt nhấn chìm mấy em Y tá này cũng không khó. Ngồi xuống, ngồi xuống, nghe tao nói xong đã. Đàn ông hiện giờ không có tiền, không có thế lực cũng không sao, sau này từ từ kiếm là được. Hôm qua có một sư huynh Khoa chúng ta nói: Khoa chúng ta hầu hết đều là trạch nam, tìm bạn gái rất khó, có nhiều người sau khi “công thành danh toại” mới cưới vợ. Kết quả là cuộc sống hôn nhân không được như ý, nên sinh ra cảm giác không biết người ta yêu tiền hay yêu mình?!
Ngô Nguyên vừa nói xong, mấy thằng kia trầm mặc một chút, vì mới vào đại học nên đều rất khát khao về tình yêu trong truyền thuyết. Hiện giờ nghe câu nói của Ngô Nguyên thì thấy còn quá sớm.
Ngô Nguyên nói tiếp:
- Cho nên Lão Đổng à, hiện giờ là cơ hội tốt để mày tìm một người mình thích và cũng thích mày, người ta không chê mày không có tiền, tương lai cùng nhau dốc sức, có như vậy thì cuộc sống sau này mới hài hòa, mỹ mãn được!
Thấy lão Đổng có chút động tâm, Trần Húc hung hăng vỗ vai của hắn, sau đó kêu Tiểu Hổ:
- Hổ ca, chỗ này, 4!
***
Tối hôm sau, 4 thằng đều ăn mặc bảnh bao một chút. Trần Húc còn đặc biệt mặc bộ “Chiến bào Tán gái” của mẹ hắn mua cho – đương nhiên chiến bào này không phải là cái loại mà võ tướng mặc trong phim, mà nó là một bộ Âu phục, không biết của hãng thời trang nào.
Tần Tiểu Ngạn lại biến thành một vị chuyên gia hóa trang, còn đặc biệt chạy đi mua một chai keo vuốt tóc, hắn chỉnh sửa mái tóc của cả 4 thằng một lần. Soi gương một cái, chà... thật xứng với 4 từ “mặt chó hình người”!
Khi 4 thằng tới nơi thì phát hiện trong cả đại sảnh ai cũng bảnh bao như mình cả, đều là “mặt chó hình người”.
Đám này đều ăn mặc cẩn thận. Vớ [tất] thối, quần phơi nắng [chỉ phơi nắng chứ không có giặt:P] cũng được giặt sạch sẽ, cả đám đều đang hưng phấn, trong đó còn có mấy thằng xách theo bó hoa hồng nữa chứ?!
Nữ sinh Khoa CNTT tới cũng không ít, cả đám cũng ăn mặc như là dự vũ hội hóa trang, có người còn đeo trang sức nữa. Có điều, không thấy “tam đại mỹ nữ” Trạm Tinh, Cao Hiểu Tiết, Quản Dịch ở đâu cả, tuy rằng đám con gái còn lại cũng “tàm tạm” nhưng không có 3 người kia tọa trấn làm đám gia súc bất lương cảm thấy buồn bực không vui.
Một lúc sau, mấy em Y tá tiến vào. Các nàng hình như là có hẹn trước nên cùng nhau tiến vào, làm đại sảnh đang trống trãi trong chốt lát đã được lấp đầy.
Một đám nam sinh hai mắt lập tức phát sáng, giống như cho hoang nhịn đói mấy ngày mà tìm được thịt, nhưng mà...
- "Không phải chứ..." Trần Húc nhỏ giọng nói: "Đây là mấy em Y tá trong truyền thuyết?"
- "Con mịa nó, bị lừa rồi!" Tần Tiểu Ngạn cũng nói: "8 tệ của lão tử ‘đi’ rồi!"
Ngô Nguyên lau mồ hôi: "Các huynh đệ, hay là tụi mình ‘biến’ trước đi?"
Lão Đổng không nói chuyện nhưng gật đầu lia lịa.
Khoa CNTT thì “sói nhiều thịt ít” mà lớp Y tá thì như “am ni cô”, hai bên gặp nhau sẽ như “củi khô gặp lửa” cháy phừng phừng lên – nghe mấy sư huynh đồn mấy năm trước nhiều “hàng ngon” lắm, cũng có mấy vị tốt nghiệp xong rồi kết hôn với nhau cũng là nhờ cái vũ hội này.
Chuyện kết hôn đối với đám Trần Húc thì còn quá xa xôi, chưa cần lo tới. Nhưng nghe nói có nhiều mỹ nữ nên đám Trần Húc có tâm lý “đi thử xem sao”, nếu gặp người vừa ý thì “sáp vô” liền.
Nhưng... có ngờ đâu... những người đối diện không phải là cô đang tuổi thanh xuân, mà rõ ràng là... những nhân vật trong phim “Công viên kỷ Jura” [ý nói khủng long đó mà:D] trốn ra!!!
Trần Húc vội lôi Vương Tiểu Hổ lại, nước mắt lưng tròng:
- Đại ca à, không phải mày muốn hãm hại bọn tao đó chứ?
- “Cái này...” Tiểu Hổ gãi gãi đầu, cười hắc hắc: “Tao cũng không biết năm nay ‘chất lượng’ lớp Y tá này kinh thế! Ài..., nghe mấy sư huynh nói thấp hơn mấy năm trước nhiều lắm. Nhưng cũng không hẳn là tệ lắm đâu, họ vừa vào năm nhất nên chưa biết cách ăn mặc, mày phải biết là ‘không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp’ thôi. Qua nửa năm là các nàng sẽ chú ý ăn mặc, lúc đó sẽ không giống bây giờ đâu. Cái mà tụi mày đang cần chính là một cặp mắt biết ‘nhìn hàng’!
- “Đệch mợ, tụi tao thật sự không có thấy người đẹp!” Vẻ mặt đám Trần Húc bi phẫn: “Tụi tao nhìn rồi, nhìn thế quái nào cũng không phát hiện người đẹp! Tiểu Hổ, nhìn mày cũng là người thành thật, ai ngờ mày lại cầm thú thế này?!?”
Có điều, vừa nói đám Trần Húc vừa nhìn ngó, nhưng càng nhìn thì càng thấy 2 mắt của mình thiếu hẳn cái “chức năng phát hiện người đẹp”! Không thể không nói là nam sinh thích nhìn bên ngoài hơn nữ sinh nhiều. Lúc này đã có vài thằng “thông minh” chuồn trước rồi, mà đám “kém thông minh” như Trần Húc thì khi muốn “dông” mới phát hiện người ta đóng cửa lại rồi!
NgôTrữ - Trưởng ban Văn nghệ của Khoa, là một thằng khá bảnh trai – bước ra giữa sảnh, vỗ tay nói:
- Mọi người yên lặng một chút. Chúng ta bắt đầu nhé. Xin mời giáo sư Nichole!
- “Bắt đầu rồi?!” Một đám súc vật liếc nhìn nhau như trao đổi tin tức: “Xong phim rồi, chạy không thoát!!!”
Trong đám đông có một mỹ nữ thành thục bước ra, đám súc vật bên dưới rầm rì:
- Woa! Là phát thanh viên Nichole của đài truyền hình? Dáng người quá tốt! Vừa rồi cô ấy quay lưng lại nên tao tưởng là giáo sư lớp Y tá...
Giáo sư xinh đẹp xuất hiện làm nhiệt tình của bọn súc vật này tăng lên một chút, có mấy thằng ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cả Liễu Hạ Huệ, thiếu điều còn muốn giơ biểu ngữ lên: “Chúng tôi đến để học tập chứ không phải đến để cua gái!”
- "Tởm!" Trần Húc nhìn biểu hiện của đám kia, nói khẽ với Ngô Nguyên: "Cả đám còn dâm đãng hơn cả Liễu Hạ Huy nhưng nháy mắt cái biến thành Liễu Hạ Huệ!”
Ngô Nguyên kỳ quái hỏi:
- Liễu Hạ Huy là ai vậy?
Giáo sư Nichole nhanh chóng hướng dẫn khiêu vũ, hiệu quả của mỹ nữ quả nhiên là không giống với người thường, hơn nữa, Nichole cũng rất nổi tiếng - nàng là người chủ trì một tiết mục trong đài truyền hình tỉnh. Có điều, đám súc vật này rất bực mình là vì: khiêu vũ không thể nào dùng ngôn ngữ để hình dung mà cần phải có người cùng nhảy để làm mẫu, nên Nichole liền nắm lấy Ngô Trữ, hai người cùng nhảy để làm mẫu. Điều này làm cặp mắt đố kỵ của đám súc vật đứng chung quanh nhanh chóng bị nướng thành “nho khô”!
Nhìn Nichole và Ngô Trữ đang nhảy giữa sân, cả đám nổi lên lòng ghen tị, trong lòng rất bực bội. Theo lời của bọn nó thì khiêu vũ chính là được quang minh chính đại nắm tay mỹ nữ, sờ sờ vuốt vuốt cái eo thon. Nhưng bây giờ vấn đề to nhất là ai nắm tay ai? Và ai sờ sờ vuốt vuốt ai? Cho dù không hy vọng mấy em Y tá đạt tới cấp độ của “tam đại mỹ nữ” nhưng cũng đừng có tệ thế này chứ?!?
Thật ra, mấy cô em này cũng không kém đến vậy, đánh giá khách quan thì không hề dính dáng gì tới chữ “xấu” cả. Nhưng đúng như lời Tiểu Hổ nói: họ vừa lên đại học nên chưa biết cách ăn diện, nên thoạt nhìn khí chất hơi kém một chút.
Một nguyên nhân quan trọng nữa là đám súc vật Khoa CNTT này đã quen mắt với cấp độ của Trạm Tinh, Cao Hiểu Tiết, Quản Dịch rồi nên mất một câu của đàn anh: “lớp Y tá có mỹ nữ, nhưng Khoa CNTT có yêu tinh!”. Với lại 3 vị “yêu tinh” này lại biết cách ăn mặc – cách ăn mặc không có nghĩa là “hóa trang” mà là biết cách phối hợp quần áo, biết cách dùng mỹ phẩm che dấu những khuyết điểm.
Cho nên, khó trách được đám súc vật này thất vọng.
Vừa bắt đầu học khiêu vũ thì rất đơn giản, chỉ là bước tới bước lui. Trần Húc cũng nhịn không được chân bước theo rồi nghĩ “Cũng đâu có khó lắm!”
- “Tốt lắm,” Nichole làm mẫu xong thì vỗ vỗ tay nói: “Tôi nghĩ mọi người chắc đã nắm được cơ bản rồi. Cái các bạn cần bây giờ là thực hành chứ không phải chỉ ngồi xem. Bây giờ các bạn nam hãy tỏ vẻ lịch sự một chút, mời các bạn nữ khiêu vũ đi. Nào, mời các bạn”
Một câu này như chuông báo tang, có nhiều thằng mặt mày đã đổi màu!
Siêu cấp máy tính Siêu cấp máy tính - Phong Cuồng Băng Hào Bao