Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 112 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 768 / 3
Cập nhật: 2020-06-28 13:36:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
iêu Cấp Hệ Thống
Tác giả: Phong Điên Cuồng Tiếu Cường
Version 1.X
Chương 13: Xảo ngộ đồng học
Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
Sau khi chủ nhiệm Mã Ân biết được vấn đề không phải do dụng cụ, cầm ảnh chụp của Hàn Phong nghiên cứu tới hơn nửa đêm, tìm rất nhiều tư liệu hình ảnh đại não MRI của người khác tiến hành so sánh. Dường như đến cuối cùng cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì. Hơn nữa bệnh án trên trước giờ cũng chưa hề gặp qua.
Cuối cùng, giáo sư Mã Ân dứt khoát đem ảnh chụp này gởi cho đạo sư của đại học hắn học ở Mỹ lúc trước. Chuyên gia khoa não nổi tiếng cấp thế giới giáo sư Lỗ Khắc.(Tên tiếng anh: Rook)
Bởi vì giờ phút này nước Mỹ cũng đang trong thời gian đi làm, giáo sư Lỗ Khắc rất nhanh chóng trả lời. Trong mail, hắn kể rõ lại chi tiết phân tích biểu hiện của ảnh chụp nọ cùng khu vực đại não đặc thù. Rồi cho ra kết luận là, không hề ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của người đó. Hơn nữa trước khi kết thúc hắn còn thêm một câu: "…… Người này không phải người điên, mà là thiên tài, nếu như tấm ảnh chụp này là thật."
Hàn Phong khẳng định không phải người điên, điểm ấy chủ nhiệm Mã Ân có thể xác định, nhưng hắn là thiên tài sao? Ý kiến này Mã Ân từ chối, mặc dù đạo sư trong lĩnh vực này quyền uy rất cao, nhưng chỉ dựa vào tấm ảnh chụp mà kết luận hắn là thiên tài, không khỏi quá khoa trương rồi. Mà Hàn Phong rốt cuộc có phải thiên tài hay không, cũng không phải điều Mã Ân quan tâm, hắn quan tâm chính là loại quái bệnh này của Hàn Phong, rốt cuộc là nguyên nhân gì gây nên. Bất quá bây giờ xem ra, đạo sư của hắn tựa hồ cũng không thể cho hắn một đề nghị nào tốt hơn cả.
* * *
Sáng sớm ngày thứ hai, Liễu Nguyệt Sương thật không có gọi điện thoại ầm ĩ hắn. Bất quá Hàn Phong lại tỉnh dậy, hắn vừa mới mở mắt ra, liền thấy một nam sinh so với tuổi của hắn không sai biệt lắm ở giường bệnh đối diện, đang nhìn về phía hắn.
Nam sinh nọ có vẻ rất đẹp trai, da dẻ trắng trẻo. Bất quá trên mũi đeo một cái kính mắt dày cộm. Thân thể đơn bạc gầy yếu, tựa hồ người nào cũng có thể đánh ngã. Hắn giờ phút này đang truyền nước biển.
"Ah, cậu ngủ mà cũng cảnh tỉnh ghê, mình ngay cả tiếng động cũng không có làm ra, vậy mà vừa ngồi xuống là cậu liền tỉnh dậy." Nam sinh nọ nói.
Thảo nào tự hỏi sao có cảm giác ai đó nhìn chằm chằm vào mình, Hàn Phong trong lòng nghĩ đến. Bất quá rõ ràng mình đang mơ đẹp bị người ta quấy nhiễu, tâm tình có chút khó chịu, cho nên Hàn Phong chỉ hơi cúi đầu, không nói gì.
Thấy Hàn Phong không nói lời nào, nam sinh tiếp tục nói: "Chào cậu, tụi mình giới thiệu một chút đi, mình tên là Sở Suất, là tân sinh hệ tin học đại học Thủy Mộc......" Nói đến bốn chữ "đại học Thủy Mộc", Sở Suất âm thầm chú ý thần sắc của Hàn Phong. Bất quá hắn cũng không thấy thần sắc Hàn Phong có biến hóa gì. Nhất thời có chút mất hứng, còn nói thêm, "Mình xem cậu cùng mình cũng không lớn hơn bao nhiêu, hẳn là còn đang đọc sách? Cậu học ở đại học nào?"
Cũng là tân sinh hệ tin học đại học Thủy Mộc? Thật đúng là xảo hợp rồi, Hàn Phong thấy Sở Suất chủ động mở miệng hỏi, cũng không thể không trả lời hắn. Vì vậy nói: "Ta gọi là Hàn Phong, cùng ngươi giống nhau."
"Cùng mình giống nhau ư?" Sở Suất sửng sốt, nghi hoặc lập lại một câu, trong nháy mắt phản ứng lại, "Cậu cũng là tân sinh hệ tin học đại học Thủy Mộc?"
Hàn Phong gật đầu.
"Vậy cậu có phải cũng cùng một ban khoa học kỹ thuật vi tính?"
Hàn Phong lại gật đầu.
"Wow, thật là xảo hợp nha, ta dĩ nhiên ở chỗ này đụng phải đồng học cùng ban!" Sở Suất cười cười.
"Hàn Phong, cậu thế nào mới vừa khai giảng lại vào trong này? Mình xem cậu toàn bộ từ trên xuống tựa hồ rất khỏe mạnh mà." Sở Suất nhìn từ trên xuống đánh giá Hàn Phong một lượt, không có phát hiện chỗ nào dị thường. Thứ nhất không chích, thứ hai không uống thuốc, nhìn tình hình của hắn, giống như khách du lịch thì đúng hơn.
Hàn Phong không muốn giải thích, do dự một chút, không nói chuyện. Sở Suất thấy thế, nghĩ rằng mình đụng tới chỗ đau của Hàn Phong. Vì vậy lại nói: "Cậu không muốn nói thì thôi quên đi."
Hàn Phong cũng thấy vui vẻ, dứt khoát khỏi giải thích cho rồi. Tính cách của hắn cũng không phải dễ dàng cùng người xa lạ trò chuyện, cho nên nói rất ít.
Sở Suất thấy Hàn Phong không thích nói chuyện, cũng không nói thêm nữa. Hắn từ trong cái bao trên đầu giường, lấy ra một cái laptop siêu mỏng, bắt đầu mở ra chơi.
Hàn Phong ngó đồng hồ, đã hơn tám giờ. Vì vậy rời giường, tiến vào toalet rửa mặt.
Trong chốc lát, cánh cửa phòng bệnh được gõ vang lên. Sau đó Hàn Phong nghe được thanh âm mở cửa.
"Tiểu Suất, có phòng đơn rồi kìa, giờ mình chuyển qua đi."
"Mẹ, không cần, con không đi đâu, phòng này cũng rất tốt. Hơn nữa Hàn Phong còn là đồng học cùng ban với con đó."
"Hàn Phong?"
"Chính là nam sinh kia à, bệnh nhân cùng phòng với con......"
Bên ngoài hai mẹ con nói chuyện, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn như cũ một chữ cũng không lọt truyền tới trong tai Hàn Phong. Lúc bọn họ nói chuyện, dùng chính là khẩu âm Thượng Hải. Bất quá Hàn Phong nghe cũng hiểu, bởi vì lúc hắn ở kiếp trước, từng ở Thượng Hải một đoạn thời gian. Từ nội dung bọn họ nói chuyện, Hàn Phong hiểu rõ, sau khi Sơ Suất đến Bắc Kinh, bởi vì khí hậu không quen nên mới sinh bệnh. Hơn nữa Sở Suất trong nhà hẳn là rất có tiền, từ cách một mình mẹ hắn trong khoảng thời gian ngắn tìm được một phòng bệnh đơn độc cao cấp là có thể nhìn ra được không ít.
Hàn Phong cố ý tại trong toalet trong chốc lát. Chờ sau khi mẹ của Sở Suất đi, hắn mới đi ra ngoài. Mà lúc này, hắn thấy đầu giường Sở Suất có đủ thứ người vây quanh, có người ăn, có người đùa. Thậm chí trên giường Hàn Phong còn có một con gấu Teddy thật lớn.
Có lầm hay không, một đại nam nhân, cư nhiên lại đi chơi thú nhồi bông?
"Cậu có phải cảm thấy một nam sinh thích thú nhồi bông kỳ quái lắm đúng không?
"Không tệ." Hàn Phong ngồi xuống, cầm lấy con Teddy kia nhìn một chút, rất dễ thương, nói "Mỗi người đều có sở thích riêng, người khác không có tư cách đánh giá."
Sở Suất nghe vậy, trong mắt một đạo ánh sáng hiện lên. Đẩy đẩy mũi kính đen, nhìn Hàn Phong liếc mắt một cái. Không nói nữa, tiếp tục cúi đầu vào máy tính của mình.
Hàn Phong thì giữ vững thời gian, tiếp tục xem xét chương trình khống chế tay của mình.
Tại sao chương trình mới không có tác dụng?
Hàn Phong cả buổi tối ngày hôm qua suy nghĩ rất nhiều. Hắn suy đoán, có thể là tín hiệu thần kinh quá nhiều, có vài tín hiệu nhìn như độc lập. Kỳ thật lại có liên lạc, cũng như máy vi tính giống nhau, các bộ phận của nó có thể đều tốt, nhưng sau khi lắp ráp, có thể sẽ gặp phải các vấn đề kỳ quái. Nếu muốn giải quyết mấy vấn đề này, phải bắt tay vào từng chi tiết, từng bước một sắp xếp kiểm tra, có thể là do xung đột vị trí hệ nhị phân, do đó mà làm cả hệ thống hỏng mất.
Hàn Phong phát hiện lúc đó mình có chút nóng nảy. Từ một người cà lăm cho đến một người nói bình thường(Nguyên văn: từ người cà lăm cho đến một người mập mạp, tớ đổi lại cho dễ hiểu và phù hợp hơn), chính mình trong thân thể phải thừa nhận rất nhiều. Đều là thông qua những năm gần đây tìm hiểu từng chút từng chút. Mặc dù phương diện nhận thức có chút khắc sâu, nhưng chỉ là đại khái mà thôi, tính chất của hệ thống còn thiếu, cho nên hắn quyết định tạm thời không nóng nảy nâng cấp trình điều khiển, để trước tiên chuẩn bị cho tốt.
Hắn sở dĩ học đại học, nhân tiện là muốn thông qua hệ thống học tập, nâng cấp và mở đường cho "Siêu Cấp Hệ Thống".
Sở Suất tay trái truyền nước biển. Bất quá cũng không hề ảnh hưởng hắn sử dụng vi tính. Ứng với laptop siêu mỏng của hắn, bàn phím so ra cũng nhỏ lại nhiều, hắn chỉ dùng một tay phải, là có thể nắm hết trong tay. Năm cái ngón tay bấm phím, lịch kịch lịch kịch, vô cùng nhanh chóng.
Chỉ một lát, hắn tìm được thứ mình muốn tìm - - hắn mở ra hệ thống quản lý thông tin của bệnh viện, tìm được tư liệu bệnh án của Hàn Phong.
Siêu Cấp Hệ Thống Siêu Cấp Hệ Thống - Phong Điên Cuồng Tiếu Cường Siêu Cấp Hệ Thống