Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Vi
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 986 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 595: Lời Nói Dối Hoang Đường
Đan Nhi thấy Trần Tiểu Cửu hai người lấm la lấm lét nói nhỏ ở đó, liền biết hai người không bàn bạc chuyện tốt đẹp gì rồi!
Thấy Lô Sài Bổng vội vàng đi mất, nàng liền mang vẻ mặt lạnh lùng đi đến bên cạnh Trần Tiểu Cửu, chất vấn nói:
- Tiểu Cửu thối, lúc nãy ngươi cùng Lô Sài Bổng bàn bạc chủ ý xấu xa gì đó? Mau nói cho ta nghe!
- Như vậy sao được?
Trần Tiểu Cửu giữ lấy khuôn mặt đỏ bừng, cười nói:
- Chính nàng cũng đoán được là rất xấu xa rồi, sao ta có thể nói với nàng được chứ?
- Tiểu Cửu thối, ngươi… ngươi thật là gấp chết ta rồi!
Trần Tiểu Cửu càng không nói, Đan Nhi lại càng gấp, nàng tiến lên trước, nắm lấy cánh tay hắn, thở hổn hển nói:
- Cái thứ đáng ghét, ngươi rốt cuộc có nói hay không?
Trong lúc nói chuyện, nàng lại cù người hắn.
Trần Tiểu Cửu trên người không có cảm giác nhột, căn bản không sợ Đan Nhi tác quái!
Đan Nhi không còn cách nào khác, chống tay vào thắt lưng đứng trước mặt Trần Tiểu Cửu, trong đôi mắt lộ ra vẻ đáng thương vô cùng:
- Tiểu Cửu, ngươi nói rốt cuộc phải làm thế nào thì ngươi mới có thể nói với ta?
Trần Tiểu Cửu đưa mặt qua, chỉ vào má, cười xấu xa nói:
- Nàng thơm ta một cái, ta sẽ nói với nàng…
- Tiểu Cửu thối, ngươi đúng là tên quỷ háo sắc!
Nếu là thường ngày, Đan Nhi nhất định để không để Trần Tiểu Cửu được như ý, nhưng hôm nay không được, bị Trần Tiểu Cửu làm nổi lên lòng hiếu kì rồi, thật là ngứa ngáy, vô cùng khó chịu.
Nàng nhấp nháy mắt nhìn trái nhìn phải, thấy Song Nhi đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, trong lòng hơi hoảng, liền lấy hết can đảm tiến lên trước, hời hợt thơm hắn một cái rồi vội vàng rụt trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như hoa hồng, u oán nói:
- Đáng chết, ta lại bị ngươi ức hiếp…
Trần Tiểu Cửu được mỹ nhân thơm vào má, trong lòng mừng rỡ, kề sát vào tai Đan Nhi, thổi ra một làn khí nóng bỏng, từng chút một nói ra kế hoạch trong lòng.
Đan Nhi càng nghe mặt càng đỏ ửng, trái tim cũng hoang mang đậy loạn xạ.
Nghe đến cuối cùng, thật không thể tiếp tục nghe nữa, nàng xoay người lại, đưa tay đánh lung tung lên ngực Trần Tiểu Cửu, không thuận không tha nói:
- Tiểu Cửu thối, ta đã biết ngươi không có lòng tốt gì mà, xấu xa thế này, quỷ kế ác độc, cũng chỉ có ngươi có thể nghĩ ra, hừ… đê tiện! Vô liêm sỉ! Hạ lưu…
Nàng thật sự không chịu nổi nụ cười không có ý tốt lành kia của Trần Tiểu Cửu, eo nhỏ khẽ xoay, hoang mang chạy ra xa.
Lô Sài Bổng được cẩm nang diệu kế của Trần Tiểu Cửu, vội vàng dặn dò huynh đệ dưới trướng, dựa theo kế hoạch, đem mưu kế từng chút một truyền báo ra ngoài.
Các huynh đệ nghe được tin tức, trong lòng khó hiểu nhưng lại không dám hỏi.
Chỉ ghi nhớ vào lòng nguyên bản lời nói của Lô Sài Bổng, sau đó tản ra qua các cửa chợ, không để lại dấu vết gì mà đem những lời nói không thể tin nổi kia truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Năng lực huy động của quân đoàn Anh Mộc quả nhiên không tệ chút nào!
Chỉ trong một ngày, đường cái, nhà hàng, thanh lâu, các ngõ ngách phồn hoa của Hàng Châu đều đã lưu truyền một sự tình không thể tưởng tượng nổi.
Trần Tiểu Cửu – Văn Khúc Tinh quân lâm phàm, không ngờ lại được đích truyền của Thôi lão tổ, học được rất nhiều đạo thuật thần quỷ khó lường.
Trong đó môn học vấn lợi hại nhất nhất chính là tinh thông thuật cấy ghép.
Về phần tinh thông đến mức độ nào? Hừ… ví dụ, nói ra dọa ngươi giật mình! Trần Tiểu Cửu mà vận đạo pháp lên, có thể khiến bất cứ bộ phận nào trên cơ thể người, chuyển đến thân thể của một người khác, hơn nữa còn có thể khiến bộ phận đó mọc rễ nảy mầm trên cơ thể người nhận, linh hoạt tự nhiên giống như một vật hữu sinh.
Môn đạo thuật thần kỳ này, không biết thế nào lại lưu truyền khắp đầu đường cuối ngõ, nhưng những đại thúc đại thẩm bán rau bán thịt kia lại không thèm để ý gì đến lời đồn này.
Nếu Trần Tiểu Cửu thật sự có bản lĩnh này, vậy hắn đã là thần rồi, còn ở thế gian này chịu tội làm gì? Sớm đã bay lên Tây Thiên, sống sung sướng rồi.
Trong nháy mắt, thời gian ba ngày đã trôi qua.
Tin tức ly kỳ này tuy là không ai tin nhưng xuất phát từ tâm lý tìm kiếm cái lạ, dưới sự đồn thổi của vô số bá tánh, không ngờ đã truyền khắp các ngõ ngách xung quanh Hàng Châu thành.
Trên có người già chín mươi chín tuổi, dưới có trẻ con năm sáu tuổi, không ai không biết, không ai không hiểu!
Dịch quán Hàng Châu, phủ đệ lâm thời của Tào công công!
Tuy là ngày thu nắng nóng nhưng ở các góc của dịch quán đã tồn trữ rất nhiều khối băng nên không khí tràn đầy cảm giác mát mẻ.
Tào công công nằm trên giường, ánh mắt mê man, trong lòng lại dâng lên một hơi nóng như lửa đốt.
Loại cảm giác khác thường tràn lan giữa hai chân và bụng, vô cùng khó chịu, khiến lòng lão trống rỗng, tràn trề sự thất vọng hữu tâm vô lực và sự cô đơn buồn bực không vui.
Loại cảm giác kỳ dị này, nguyên nhân là từ hai nữ nhân quyến rũ vạn chủng phong tình ở bên cạnh.
Những bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng, nhẹ nhàng xoa bóp trên cánh tay già, đôi chân già của lão; miệng nhỏ khẽ nhếch, vẻ mặt tràn trề khao khát, thỉnh thoảng lại còn lẳng lơ kêu lên vài tiếng, khiến trong lão vừa mát vừa tê, vô cùng thoải mái.
Từ cách ăn mặc đặc thù mà nói, nhìn vào đã biết là nữ tử từ Uy quốc.
Hai nữ nhân này đều là trụ đỡ của Hà Hoa lầu, mà Thạch Đầu Trù vốn là tên nhân tinh, biết chọn quà theo sở thích, đoán được tâm tư của lão thái giám, liền đưa hai cô nương cực phẩm của Uy quốc đến hầu hạ Tào công công, bộc lộ một chút "lòng hiếu thảo".
Trong lòng Tào công công vui mừng nên càng thêm coi trọng đứa con Thạch Đầu Trù không máu mủ này!
Nhìn vào chiếc eo thon, cái mông tròn trước mắt, một mảnh trắng trẻo, kìm không nổi mà đưa tay ra vuốt ve một cái, những chỗ mà tay lướt qua, mịn màng không hề có một chút tì vết, lão thèm thuồng nuốt nước bọt một phát, trong lòng lại truyền đến từng đợt thở dài.
Tuy rằng mình là một thái giám nhưng cũng đã từng là một nam nhân.
Cho dù bây giờ tịnh thân rồi, không thể làm những chuyện đó, nhưng vẫn có một niệm tưởng không mạnh không yếu, âm thầm bị đốt cháy từ chỗ sâu trong đáy lòng!
Cứ mãi thế này, tạo thành một thói quen biến thái, nếu mình đã không thể làm nam nhân, nhưng vẫn tình nguyện dùng ngón tay linh hoạt làm bẩn nữ nhân, tàn phá hoa tâm của nữ nhân, nhìn thấy nữ nhân ngọc thể nằm trên giường lão, bị lão sờ soạng mà kêu lên không ngừng, trong lòng liền sinh ra cảm giác thỏa mãn dị dạng.
Hai nữ tử dị quốc này, tất nhiên lại khiến ngọn lửa nhỏ nơi đáy lòng lão cháy lên mãnh liệt.
Một nữ nhân nhìn ra tâm tư của Tào công công, xoay người lui ra ngoài.
Một lát sau, trong tay cầm lấy một trái dưa leo to, ẩn tình dạt dào chạy đến trước mặt Tào công công, ỏn ẻn nói:
- Công công đại nhân, ngài xem, cái này được không?
Tào công công, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, thơm một phát, liên thanh nói:
- Được! Được! Được! Vẫn là mỹ nhân hiểu tâm tư của ta! Vậy thì ta sẽ thưởng cho hai ngươi một thế giới cực lạc.
Một lát sau, trong phòng vang lên từng đợt tà âm!
Thời điểm chạng vạng, Thạch Đầu Trù lại đến dịch quán để nịnh bợ Tào công công.
Y ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười như gió xuân, nhìn Tào công công nói:
- Nghĩa phụ, lúc này cha có nghe qua chưa? Thằng nhãi Trần Tiểu Cửu lấy lòng mọi người, ác danh đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ!
- Ồ? Ác danh gì? Nói ta nghe thử xem?
Tào công công hứng thú truy hỏi.
Thạch Đầu Trù khẽ lay động quạt lông, vẻ mặt trào phúng nói:
- Thằng nhãi Trần Tiểu Cửu, cũng không biết vì sao lại bày trò mê hoặc? Bây giờ khắp phố lớn ngõ nhỏ, lại truyền rằng hắn được đích truyền của Thôi lão tổ, có đạo pháp thần kỳ, càng ly kỳ hơn là, lại nói mình tinh thông thuật cấy ghép, có thể chuyển dời bất kì bộ phận nào trên cơ thể người đến thân thể một người khác, hơn nữa có thể duy trì chức năng vốn có của nó, nghĩa phụ, cha nói thế có hoang đường không chứ?
Người nói vô tâm, người nghe có ý!
Tào công công vừa mới đưa trà lên đến môi, bỗng nhiên nghe thấy tin tức ly kỳ này, trái tim dao động đột nhiên co mạnh một cái, bàn tay to khô quắt, không tự chủ được mà run lên.
- Xoảng…
Một tiếng vang giòn tan!
Chén trà rơi trên mặt đất, một tiếng vỡ vang lên.
Trái tim lão nhảy đập điên cuồng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn dâng lên từng đợt sắc đỏ!
Bỗng nhiên lão đứng lên, sải bước lớn đi đến trước mặt Thạch Đầu Trù, vô cùng khẩn trương nói:
- Tin tức này của con từ đâu mà tới? Rốt cuộc là thật hay giả?
Thạch Đầu Trù chưa từng thấy Tào công công kích động đến vậy!
Thình lình bị đôi mắt nhỏ nhìn trừng trừng không chớp mắt, trong lòng hắn không khỏi hoang mang một trận, vội vàng bình tĩnh lại tâm tư, đáp:
- Cha nuôi, đó chỉ là lời đồn thôi, rõ ràng là giả rồi, nếu ai mà tin chuyện hoang đường đáng cười này, người đó chính là thằng ngốc đệ nhất thiên hạ rồi…
Tào thái giám vốn là vô cùng kích động, nghe thấy câu trả lời như đinh đóng cột của Thạch Đầu Trù, đôi mắt liền dại ra, đứng ngẩn ra tại chỗ, khuôn mặt đầy nếp nhăn khẽ run rẩy, ngọn lửa cháy hừng hực ở trong lòng dường như đã bị một chậu nước đá dội tắt mất, thật lạnh lẽo, vô cùng khó chịu!
- Con à! Con về trước đi, cha phải nghỉ ngơi một chút đã!
Tào công công hạ lệnh đuổi khách.
Thạch Đầu Trù là tên quỷ thành linh, thấy Tào công công thay đổi sắc mặt, liền ý thức được mình nói sai lời rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết mình rốt cuộc sai ở đâu?
Y vừa lắc đầu, vừa nhíu mày suy tư, rồi đi ra khỏi phủ đệ.
Tào thái giám đuổi tất cả mọi người đi, một mình nhíu mày, bước đi qua lại trong phòng, trong lòng lại nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần sự việc mà Thạch Đầu Trù vừa nói.
Tự nhiên có gió, chưa chắc không có nguyên nhân!
Lời đồn đại hoang đường này, nếu không phải từ Trần Tiểu Cửu truyền ra mà là từ người khác truyền ra, lão thái giám thành tinh này tuyệt đối sẽ không tin tưởng một chút nào!
Nhưng tệ là tệ ở chỗ lời đồn này lại có quan hệ rất lớn với Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu là người gì? Tào công công trong lòng biết rất rõ, đó là người đã vượt năm ải của Trích Tinh lầu, tên đại biến thái trí gần như yêu, từ góc độ trí thông minh mà nói, tên này đứng cùng một độ cao với Thôi lão tổ, có lẽ là vì nguyên nhân này mà được đích truyền của Thôi lão tổ, cũng không thể biết được!
Hơn nữa, Trần Tiểu Cửu vốn đã tự xưng là Văn Khúc tinh quân hạ phàm, nếu đã là tinh quân hạ phàm, vẫn là phải có chút bản lĩnh.
Loại tiểu pháp thuật "cấy ghép thân hình", đối với tinh quân mà nói, hẳn là chuyện nhỏ nhặt thôi?
Lão càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không phải là quá hoang đường! Trong lòng dâng lên một âm thanh hy vọng: đó là vô cùng hy vọng lời đồn đại này là thật.
Nếu Trần Tiểu Cửu thật sự có bản lĩnh này, vậy ta liền khiến hắn ra tay giúp đỡ, giúp mình cấy ghép lại cái chân thứ ba.
Như vậy, mình liền có thể cáo biệt thân thể thái giám đáng xấu hổ này, tận tình hưởng thụ sảng khoái với nữ nhân rồi?
Nghĩ đến chỗ phấn khởi, trong mắt không kìm được mà lộ ra ánh lửa hưng phấn! Nhưng việc này vẫn là phải thám thính thật giả một chút, bằng không có thể là một trận mừng hụt!
- Người đâu!
Tào công công cao giọng hô.
- Công công có chuyện gì dặn dò!
Khang Thiết bước vào đáp lời.
Tào công công vẻ mặt vui mừng nói:
- Truyền lệnh xuống, bổn công công muốn mở tiệc ở Phúc Mãn lầu để chiêu đãi Chung đại nhân, Tôn đại nhân, Vương đại nhân, còn có… còn có Trần Tiểu Cửu!
Ai? Ta không có nghe lầm chứ?
Khang Thiết sửng sốt một lúc, tất nhiên không hề nghĩ tới rằng từ miệng Tào công công, không ngờ lại thốt ra những chữ "mời Trần Tiểu Cửu", chẳng lẽ hôm nay mặt trời đã mọc lên từ hướng tây sao?
Siêu Cấp Gia Đinh Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi Siêu Cấp Gia Đinh