Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Vi
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 986 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 457: Nguyệt Thần, Hãy Chờ Ta
rần Tiểu Cửu thấy dáng vẻ của La Đồng lao như tên bắn, trong lòng thầm nghĩ việc này chẳng lẽ là có liên quan đến mình sao?
Hắn thở dài, nhìn ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, qua cánh cửa sổ khép hờ, gió khẽ đập nhè nhẹ, thấp thoáng thấy ánh sáng từ phòng Nguyệt Thần hắt ra. Hắn vui mừng, mỉm cười, trong lòng dâng lên một niềm yêu thương vội bảo người hầu mang Thiết lê hoa sang cho nàng trị thương, tránh để lại sẹo trên làm da mềm mại trắng trẻo.
Một lúc sau không ngờ ả a hoàn quay lại mang bình thuốc về vẻ mặt khó hiểu nói:
- Ân công, phu nhân của ngài, đâu có đang trị thương, phu nhân đã cho nữ lang trung lui ra ngoài lâu rồi, đang gọi người đun nước để tắm rửa, rốt cuộc là trị thương quan trọng hay tắm rửa quan trọng.
Tắm rửa? Trần Tiểu Cửu vừa nghe, nghĩ ngợi hồi lâu rồi cười sằng sặc.
Nguyệt Thần tỷ tỷ lẽ nào nàng muốn tắm rửa sạch sẽ để chờ đến tối ta và nàng âu yếm sao? Chậc chậc… Chắc là đang tơ tưởng đến lúc được ôm thân thể đẫy đã trắng nõn, mềm mại của Nguyệt Thần trong tay nên Trần Tiểu Cửu cười đầy quỷ dị.
- Ân công… khà khà… xin kiềm chế một chút, ta đang rửa vết thương ở trên đùi đó…
Từ Hạt Tử chỉ còn một mắt ngước lên cười hiểu tâm ý đàn ông của Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu đang mơ tưởng, chợt bừng tỉnh, nhận lại bình thuốc từ tay người hầu, bảo nàng lui ra, nhìn vẻ mặt nhâng nháo của lang trung nói:
- Từ Hạt Tử, cơ thể ta có cường tráng không? Trong lòng muốn gì là muốn có ngay cái đó, hiệu quả phải thật nhanh chóng.
- Ân công, chậc chậc… Ngươi có phải còn muốn làm chuyện kia nữa phải không?
Từ Hạt Tử cười đầy ẩn ý nói.
- Đáng tiếc giờ sức khỏe của ta không tiện… Ôi… Thật lãng phí cơ hội tốt…
Trần Tiểu Cửu cụt hứng nói.
- Công tử đang bị thương, nên nghỉ ngơi cho lại sức chuyện nam nữ còn nhiều thời gian mà!
Từ Hạt Tử lấy từ trong ống tay áo ra một viên trân châu nhỏ nói:
- Đây là hoan lạc châu, nó tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ.
- Chẳng lẽ là hương châu?
Trần Tiểu Cửu khinh thường nói:
- Mười lượng bạc ba viên, ở cửa hàng thiếu gì…
Từ Hạt Tử lắc đầu cười nói:
- Nếu chỉ có một chút mánh lới như vậy, Từ Hạt Tử ta khoe với công tử làm gì!
- Hạt châu này có công dụng kì diệu với cơ thể, ban đêm dưới ánh nến nó sẽ tỏa ra hương thơm tươi mát, sẽ khiến cho người ta ngây ngất, vô hình trung trong đầu sẽ xuất hiệt ảo giác khoái lạc.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, hai mắt sáng lên, vui vẻ, liền giật lấy viên châu, nắm chặt trong tay không buông, ngắm nghía nói:
- Từ lang trung muốn tặng hạt châu này cho ta phải không? Ta rất thích nó…
Từ Hạt Tử sửng sốt một lúc, có chút luyến tiếc nhìn hạt châu thở dài nói:
- Được thôi! Lão đã giữ vật quý giá này hai mươi mấy năm rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội được dùng, nếu ân công thích, ta sẽ tặng nó cho ân công, cũng có thể coi như là viên minh châu đã có chủ!
- Nhưng ân công phải nhớ cho rõ, chẳng qua nó chỉ có tác dụng thêu hoa trên gấm, chứ không phải là thuốc mê, hay kích dục tầm thường. Ân công chớ có hiểu lầm!
Trần Tiểu Cửu bất giác tò mò, đưa nó đến trước ngọn nến, chỉ một lát, liền có một mùi hương giống như xạ hương tỏa ra, hít sâu vào thì có cảm giác trong lòng gợn sóng, xao động.
Hắn trong lòng mừng rỡ, cất hạt châu vào ngực, suy nghĩ, vật quý như thế này sao lại có thể tùy tiện để lấy lại? Nếu bị La Đồng biết sẽ khinh thường ta như thế nào? Nghĩ ngợi giây lát rồi lấy ra từ trong tay áo một tờ ngân phiếu năm trăm lạng bạc đưa cho Từ Hạt Tử nói:
- Từ lang trung, ta không thể cướp không của ngài, chút bạc này, xin ngài nhận lấy!
Từ lang trung không từ chối, đưa tay nhận lấy, cất vào ống tay áo nói:
- Ân công, ta tuy rằng là người phàm tục, nhưng cũng không coi trọng tiền bạc.
- Tuy nhiên ân công có cũng biết, trong sơn trại thức ăn nghèo nàn, thảo dược còn thiếu, cái gì cũng cần phải chi tiền, Đại đương gia cũng vì việc này mà đau đầu. Công tử hào phóng như vậy, ta sẽ đưa cho Đại đương gia nhập quỹ, tuyệt đối sẽ không cho vàotúi riêng, xin ân công hãy tin tưởng ở ta.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy rất khâm phục hắn chắp tay thở dài, thầm nghĩ: Hộ gia trại quả nhiên là ngọa hổ tàng long, ngay cả đến tên lang trung nhỏ bé cũng có hoài bão lớn lao, huống chi là Đại đương gia?
Từ lang trung xoa thuốc cho hắn xong, dặn dò một hồi rồi lui xuống, một lúc sau lại có nha hoàn mang đồ ăn đến cho hắn, Trần Tiểu Cửu chỉ sang phòng của Nguyệt Thần dò hỏi:
- Mang sang cho nương tử của ta ở phòng bên chưa?
Tiểu a hoàn rụt rè nói:
- Phu nhân đang tắm rửa ở trong, không tiện dùng bữa, còn nói là nửa canh giờ sau ắt sẽ có người đưa cơm đến rồi!
Trần Tiểu Cửu nghe thế mừng rỡ, Nguyệt Thần tỷ tỷ thật bí hiểm. Ngoài ta ra còn có người nào đưa đồ ăn cho nàng, chậc chậc… Cục cưng, ta không bỏ qua cơ hội dùng bữa tối với nàng đâu! Trần Tiểu Cửu trong lòng mừng rỡ, vội vàng nói với tiểu nha đầu:
- Mau đi đun nước nóng cho ta, bản công tử cũng muốn tắm rửa cho sạch sẽ một chút…
Hắc Sơn do dự hỏi:
- Công tử, sao tự nhiên lại muốn tắm rửa? Ngài vừa bôi thuốc trị thương xong, nếu tắm lúc này thuốc trôi hết, có phải là lãng phí không?
Quý giá? Nhưng khoảng khắc ấy… còn quý giá hơn? Trần Tiểu Cửu khoát tay nói:
- Hắc Sơn, ý ta đã quyết, ngươi mau đi chuẩn bị, chờ cơm nước xong xuôi, phải có nước ấm cho ta, nếu không trước mặt Tam đương gia ta sẽ kể tội ngươi, Tam đương gia sẽ cho ngươi ăn đòn.
Hắc Sơn nghe thấy vậy, sợ tới xanh mặt, liền chạy đi giục a hoàn đun nước.
Trần Tiểu Cửu, tuy bị thương, nhưng nghĩ đến ánh mắt quyến rũ của Nguyệt Thần, vẻ mặt chờ đợi của nàng, và khuôn ngực núng nính đó cũng đang đợi hắn vỗ về chơi đùa. Hắn cảm thấy dường như vết thương không còn đau đớn gì mà chỉ thấy khoái cảm dâng trào. Đang ngồi ăn được mấy miếng, thì thấy bốn thanh niên trai tráng khiên lễ mễ một chiếc bồn tắm vào.
Trần Tiểu Cửu thầm khen Hắc Sơn nhanh nhẹn, hắn thử nước thấy vừa đủ ấm, bảo Hắc Sơn lui ra rồi cởi quần lót nhảy vào thùng tắm, chợt thấy bốn tiểu nha hoàn mặt đỏ lựng đi vào, hắn hoảng hốt vội hỏi:
- Bốn vị muội muội đến đây làm gì?
Hai nha đầu lớn hơn một chút nói:
- Hắc Sơn ca ca, bảo… bảo chúng tôi hầu hạ ân công tắm rửa! Nói xong, mặt lại đỏ ửng lên, khúm núm nói:
- Nhưng… chúng ta không biết rốt cuộc hầu hạ như thế nào… Chúng ta đã từng nghe việc này… Hắc Sơn ca ca nói ân công từng có đại ân với sơn trại, công tử yêu cầu bốn người chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ không cự tuyệt.
Tên Hắc Sơn này quả là thông minh biết chiều lòng chủ, nhưng Trần Tiểu Cửu đang muốn một phen sống mái với Nguyệt Thần nào còn tâm trí đâu mà chơi đùa với mấy tiểu nha đầu non nớt này. Hắn vội phất tay nói:
- Các ngươi mau ra đi, các ngươi đều như những nụ hoa còn e ấp, bản công tử lẽ nào lại là người không biết thương hoa tiếc ngọc sao?
- Ân công… Ngài… Ngài là người tốt, Hắc Sơn là kẻ khốn kiếp… Không ngờ muốn chúng ta làm việc đồi bại này… làm chúng ta sợ chết khiếp…
Tiểu nha đầu nắm tay giơ lên, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt rơi lã chã.
Siêu Cấp Gia Đinh Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi Siêu Cấp Gia Đinh