Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Vi
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 986 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 438: Hai Kẻ Lẳng Lơ
uy rằng trong nhà tối đen như mực, nhưng một nữ tử xinh đẹp với sóng mắt long lanh, vẫn lọt vào trong mắt Trần Tiểu Cửu một cách rõ ràng.
Toàn thân nàng mặc y phục bằng loại vải nửa trong suốt, bên trong không mặc áo lót, da thịt mềm mại trắng trẻo nhìn thấy không sót một cái gì, bộ ngực tròn trịa, một cặp đùi trắng nõn nở nang, không một mảnh vải trên thân, trên mặt lúc đầu cũng toát ra thần sắc mê hoặc.
Nói về xinh đẹp, nữ tử trước mắt, dường như so với Hồng Âm bị hắn giết chết, còn hơn được nửa phần.
Nàng ta hiển nhiên là hơi kinh hãi, hai tay che ngực, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, kinh ngạc hỏi:
- Các người… các người là ai, sao dám tự ý xông vào… xông vào nhà dân?
Trần Tiểu Cửu nghe thấy lời nói gắt gỏng của nàng, giọng điệu kì lạ, dường như có vài phần giống Hồng Âm, trong lòng đột ngột phát sinh nghi hoặc.
Một đôi mắt sáng, kinh ngạc nhìn vào nhất cử nhất động của nàng ta.
Thấy nàng ta toàn thân mặc y phục xa xỉ, cùng với căn nhà cỏ hoang tàn này không hề phù hợp, rất hiển nhiên, tự ý xông vào nhà dân không chỉ có hắn và Nguyệt Thần, nữ tử toàn thân phát ra luồng khí lẳng lơ kia, cũng nằm trong đó.
- Ngươi… ngươi nhìn đủ chưa?
Nguyệt Thần không còn sức lực, dựa trong lòng Trần Tiểu Cửu, đôi môi khô khốc nhẹ nhàng nhếch lên, tay khẽ nhéo nhẹ vào eo hắn, dường như cảm thấy vô cùng phẫn uất với vẻ tham lam lóe ra trong mắt Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu không vạch trần thân phận của nữ tử kia, nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, hắn dịu dàng cười:
- Ta với nương tử đi đường ban đêm, gặp phải kẻ cướp, cả hai bị thương nặng, không còn đường có thể đi, muốn nghỉ tạm ở đây một chút, xin cô nương tốt bụng, đừng cự tuyệt.
Nữ tử kia lúc đầu chỉ lo hoảng sợ, không chú ý đến y phục trên người họ, nhìn kĩ lại, thấy trên người họ dính đầy vết máu tươi, nàng ta vẻ mặt bối rối, kêu to một tiếng, chạy vào phòng trong.
Trong mắt Trần Tiểu Cửu lộ ra thần sắc dở khóc dở cười, dịu dàng nói:
- Ta cứ luôn mang đến niềm vui bất ngờ cho các cô nương…
Nguyệt Thần khẽ động đậy trong lòng hắn, thần sắc tràn đầy lo lắng nói:
- Nữ tử này biết võ công… tuyệt đối không nhu nhược như bề ngoài thoạt nhìn vào…
- Chúng ta quả nhiên tâm đầu ý hợp…
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt thâm ý.
- Tỷ ỷlàm sao mà nhìn ra vậy?
Nguyệt Thần vẻ mặt ngạc nhiên:
- Nàng ta tuy vẻ mặt bối rối, nhưng bước chân điềm đạm, nặng nhẹ có độ, hẳn là người khổ luyện võ công lâu năm. Chỉ có điều cứng nhắc ngu ngốc, còn chưa đạt được đến mức cao thủ…
Trần Tiểu Cửu nói:
- Góc độ mà mỗi người quan sát, không hề giống nhau, cái tỷ nhìn là bước chân của nàng ta, ta thì lại nhìn thân thể trắng trẻo và giọng điệu kì lạ của nàng ta…
- Dâm tặc… ngươi quả nhiên sinh ra một đôi mắt háo sắc…
Nguyện Thần oán hận nói:
- Ai cho phép ngươi nói, ta là … là nương tử của ngươi? Sau này không được nói bậy như vậy, nói nhiều rồi, giống như là thật vậy!
- Nếu là thật mới tốt!
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt yêu thương nói.
- Ba hoa…
- Tên khốn nào dám ban đêm tự y xông vào nhà dân? Mau cút đi cho lão tử, nếu không, đừng trách ta đấm nát đầu các ngươi!
Trong lúc hai người liếc mắt đưa tình, một âm thanh giống như gấu chó từ trong nhà vang lên.
Trần Tiểu Cửu chăm chú nhìn, một đại hán khôi ngô với đôi mắt rắn, khí thế hùng hổ, vội vàng đi ra.
Dáng người y vô cùng cao lớn, toàn thân trên dưới chỉ mặc một cái quần lót, lông trên ngực rậm rạp đen tuyền, cho thấy sự cường tráng của y, nữ tử nhu nhược dịu dàng kia, rụt rè đi theo phía sau hắn, đôi mắt anh đào ngẫu nhiên liếc qua, lộ ra thần sắc quái dị.
Từ cách ăn mặc của hai người họ liền có thể nhìn ra, hai người đang định làm sự việc quấn quýt hương diễm kia, chỉ là may mắn thế nào mà bị tên khách không mời mà đến Trần Tiểu Cửu này, mạo muội quấy rầy rồi…
- Các ngươi mau cút đi cho lão tử, quấy rầy lão tử cùng nữ nhân, lão tử sẽ giết người đó!
Hán tử khôi ngô dữ dằn hung hăng chỉ vào mũi Trần Tiểu Cửu, đôi mắt rắn phát ra ánh sáng âm độc.
Trần Tiểu Cửu vô cùng thông cảm tâm tình của tên gấu chó này, nam nhân trong lúc đó, vẫn là vô cùng gấp gáp, quấy rầy việc tốt của người ta, tất nhiên là sai rồi, hơn nữa bây giờ việc quan trọng là cho Nguyệt Thần nghỉ ngơi một lát, xin chén nước uống, không được sinh sự!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt hắn ôn hòa nói:
- Vị đại ca này, chúng tôi gặp phải đạo tặc cướp bóc, ta cùng nương tử của ta may mắn thoát chết, nhưng lại bị thương nặng, không còn sức lực, muốn xin đại ca chén nước giải khát, xin đại ca thứ lỗi…
- Mau cút đi, lão tử ở đây không có nước uống…
Yđang gấp gáp cùng mỹ nữ, sao có thể chịu đựng được hai người xa lạ trì hoãn việc tốt của y? Đang định đấm đá về phía Trần Tiểu Cửu lại đột nhiên phát hiện đang nằm trong lòng Trần Tiểu Cửu không ngờ lại là một đại mỹ nhân yêu kiều, xinh đẹp tuyệt đỉnh.
Thân hình khôi ngô của y ngơ ngẩn tại chỗ, nghiêng đầu về trước, đôi mắt rắn nhìn thẳng vào Nguyệt Thần, bộ dạng ngây ngô này, cực giống gấu chó gặp bạn tình, vô cùng buồn cười.
Nguyệt Thần vùi vào trong ngực của Trần Tiểu Cửu, thấp giọng nỉ non nói:
- Tên háo sắc, nếu ta mà lành lặn, nhất định móc mắt y ra!
Trần Tiểu Cửu tuy rằng trong lòng phiền chán, vẫn lấy đại cục làm trọng, cười nói:
- Đại ca, huynh đừng vội nóng, huynh xem có thể giúp được không, cho ta xin một chén nước… đại ca… đại ca nói gì đi!
Đại hán khôi ngô hồi phục tinh thần từ trong ngẩn ngơ, đôi mắt toát ra lục quang, ngượng ngùng thay đổi thái độ:
- Ai da… huynh đệ, không phải là muốn xin nước sao! Vô cùng dễ dàng, huynh đặt nương tử của huynh lên chiếc giường nhỏ kia trước đã, ta với nương tử của ta vì hai người chuẩn bị trà nước, giải khát một chút.
- Làm phiền đại ca…
Trần Tiểu Cửu bế Nguyệt Thần đi về hướng chiếc giường nhỏ đơn sơ.
Nguyệt Thần nằm thẳng trên giường, thoải mái thở phào một cái, dịu dàng nói:
- Dâm tặc, vất vả cho ngươi rồi…
- Đừng nói lời ngốc nghếch, ta cũng rất thích thú…
Trần Tiểu Cửu khẽ vuốt mái tóc nàng, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
- Tên quỷ háo sắc này có vấn đề, hơn nữa cũng là một người giỏi võ, ngươi phải cẩn thận!
Nàng chống đỡ không nổi đôi mắt tràn đầy yêu thương như nước hồ mùa thu của hắn, liền khẩn trương nhắm mắt lại, trong lòng lướt qua một chút phiền muộn.
- Ta trong lòng biết rõ…
Trần Tiểu Cửu nhướn mày nháy mắt nói. Hắn vận nội tức, nhất thời tai thính mắt tinh, đối thoại giữa đại hán và nữ nhân quyến rũ kia, lọt vào trong tai hắn không sót một câu.
Nữ nhân quyến rũ tức giận nói:
- Tên quỷ, ngươi thật phải cho thuốc vào trà của đôi vợ chồng đó sao? Chậc chậc… nữ nhân kia cũng thật xinh đẹp, không ngờ còn đẹp hơn ta vài phần…
Đại hán mê đắm nói:
- Suốt ngày vui vẻ cùng ngươi, không có cảm giác mới mẻ gì cả, con đàn bà kia mê hoặc người thế này, ta nhất định phải thưởng thức một chút mới cam lòng!
Nữ nhân quyến rũ dịu dàng nói:
- Tên quỷ nhà ngươi, làm qua làm lại cũng chỉ có mấy chiêu, lão nương ta cũng chán lắm rồi… ai mà thích cùng ngươi vui vẻ?
- Ngươi chuẩn bị hai phần thuốc, cô nàng xinh đẹp kia thuộc về ngươi; còn công tử tuấn tú phong độ kia à, chậc chậc… ta thật phải thưởng thức một phen!
- Con lẳng lơ nhà ngươi, quả nhiên là thối tha! Được, đêm nay hai ta có phúc cùng hưởng…
Hai kẻ dâm đãng nhỏ giọng bàn bạc, hoàn toàn không hề cảm thấy xấu hổ.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy dở khóc dở cười: Bà nó, đại hán kia nảy sinh lòng xấu xa thì cũng đúng thôi, không nghĩ tới nữ nhân quyến rũ kia cũng lẳng lơ vô cùng, không ngờ còn muốn ngủ với ta? Thật đáng ghét!
Nguyệt Thần thấy hắn thần sắc khác thường, túm lấy tay áo hắn một cái, dịu dàng hỏi:
- Bọn họ đang bàn bạc chủ ý quái quỷ gì vậy?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt u sầu nói:
- Việc lớn không hay, ta sắp thất thân rồi…
Siêu Cấp Gia Đinh Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi Siêu Cấp Gia Đinh