Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Vi
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 986 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 409: Lấy Oán Trả Ân
a có ý tốt cứu ngươi ra, ngươi lại lấy oán trả ơn, muốn giết ta diệt khẩu sao?
Trần Tiểu Cửu nhắm mắt lại hừ lạnh một tiếng, trong đầu vẫn đang cố gắng nhớ lại lai lịch của nữ nhân thần bí này.
- Giết người diệt khẩu? Ngươi… ngươi thật đúng là biết nói đùa! Chẳng lẽ chỉ là giết người diệt khẩu sao?
Nữ tử áo đen nhẹ giọng ho khan một tiếng, đôi mắt trong trẻo như nước hồ mùa thu mang theo một chút lạnh lùng, dao găm chói lọi vẽ ra một vết máu trên cổ Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy lời nói quyến rũ của nàng, trong lòng ngổn ngang trăm mối lo, lạnh lùng nói:
- Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào, ta có lòng tốt cứu ngươi, ngươi… ngươi thì lòng lang dạ sói thế này mà trả ơn cho ân nhân của ngươi sao? Nếu sớm biết vậy, ta đã không liều mình cứu giúp rồi!
- Ngươi chẳng lẽ không nhận ra ta sao? Chậc chậc… vậy rất tốt… ta chính là phải cho người chết không rõ ràng, làm một ma quỷ uất ức.
Nữ tử áo đen phát ra tiếng cười khanh khách như tiếng chuông bạc, đôi mắt toát ra hào quang phức tạp khó hiểu.
Nàng khó khăn vươn tay ngọc ra, sờ soạng vài cái lên trán của Trần Tiểu Cửu, tay nhỏ kéo xuống dưới một phát, khuôn mặt đẹp trai phong độ của Trần Tiểu Cửu lộ ra trong bóng đêm mưa gió, đôi mắt tinh tường của nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trần Tiểu Cửu, vạn phần u buồn nói:
- Ngươi vốn là một người xa lạ hoàn toàn không có quan hệ gì với ta, không quan tâm sống chết, cứu mạng của ta, ta hẳn là nên có lòng cảm kích với ngươi!
Nói đến đây, đột nhiên cách nói thay đổi, sóng mũi nhẹ nhàng động đậy một cái, mạnh mẽ nói:
- Nhưng hương vị trên người ngươi đã làm lộ thân phận của ngươi, hừ… nếu không phải vì ngươi, ta… sao ta lại rơi vào tình thế thê thảm thế này?
Trần Tiểu Cửu nghe âm sắc mê hoặc người, cảm nhận sự xinh đẹp tuyệt đỉnh của nàng, cau mày dữ dội.
Âm thanh này quen thuộc như vậy, cộng thêm thần thái lúc nàng nói chuyện, đôi mắt cùng lúc phát ra sự quyến rũ và thù hận.
Trong giây lát, lúc trong đầu hắn hiện ra cảnh tượng nơi đầm sâu, Cửu Thiên Huyền Nữ xinh đẹp lay động trên nhánh cây, trong lòng nhất thời thấy lạnh, đồng tử vì kinh ngạc mà trợn lên cực lớn.
Hắn nhìn vào đôi mắt thanh thấu như nước của nàng nói:
- Ngươi… ngươi là Nguyệt Thần?
- Trần Tiểu Cửu, ngươi rốt cuộc cũng nhớ ra ta rồi, chậc chậc… ta… ta thật sợ tiểu oan gia nhà ngươi quên ta rồi?
Xương sườn nàng đau đớn, mỗi lần nói một câu, trong đôi mắt sáng ngời luôn lóe ra một tia đau đớn.
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, tỉ… sao tỉ có thể nhận ra tướng mạo thật của ta?
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, trong lòng cũng đã lạnh đến đáy rồi.
Nữ nhân mà mình liều nguy hiểm đến tính mạng để cứu, không ngờ là kẻ thù trăm phương ngàn kế muốn giết chết mình?
Sự tình trong thiên hạ sao có thể trùng hợp thế này? Ông trời ơi, chẳng lẽ người muốn đùa giỡn với ta sao? Trần Tiểu Cửu thở dài một tiếng, thật đúng là khóc không ra nước mắt!
- Việc đó có gì là khó, ngươi thông minh thế này, chẳng lẽ không có nghe nói đến mũi của nữ tử chính là khí quan linh mẫn nhất! Ta là nữ nhân trong nữ nhân, khứu giác tất nhiên không giống với người bình thường rồi.
Nguyệt Thần mắt cười như trăng khuyết, trong đôi mắt sáng ngời, lóe ra một tia quyến rũ và bướng bỉnh.
- Ta chỉ nghe nói qua cái mũi của chó mẹ là linh mẫn nhất, không ngờ Nguyệt Thần tỷ tỷ lại có bản lĩnh xuất sắc thế này, khâm phục! Khâm phục!
Trần Tiểu Cửu hơi nhếch khóe miệng một cái, trong mắt toàn là lạnh lùng!
Nguyệt Thần vào lúc này, trong mắt hắn không khác gì rắn rết.
- Dâm tặc to gan! Chết đến nơi, còn dám chế nhạo ta?
Nguyệt Thần trong ánh mắt chứa đầy phẫn nộ, ho nhẹ một tiếng, dao găm sắc bén lại đẩy mạnh về trước vài phân, cười khanh khách nói:
- Ôi… mùi vị trên người ngươi, ta ngửi đã quen, sớm đã nằm trong đầu ta, cho dù qua một trăm năm, ta cũng sẽ không quên.
- Dâm tặc? Hừ… Xem ra Nguyệt Thần tỷ tỷ cũng giống như Hồng Hạnh, đối với ta ngày nhớ đêm mong, nếu không sao lại quan tâm ta đến thế này? Đến mùi hương của ta cũng nhớ rõ ràng thế này.
Trần Tiểu Cửu hai tròng mắt đảo loạn, không nghĩ ngợi mà nói, trong đầu vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để an toàn thoát thân.
- Dâm tặc, ngươi nói cực đúng rồi, ngày ấy từ biệt, ta đối với ngươi đúng là ghi nhớ trong lòng!
Nguyệt Thần giữ chặt dao găm, lạnh lẽo nói:
- Ngươi không chỉ làm bẩn sự trong trắng của Hồng Hạnh, không ngờ còn dám sờ ngực ta lộ liễu thế này, tên dâm tặc, hừ… Nguyệt Thần ta giữ mình như ngọc, cao quý đẹp đẽ, sao có thể tha cho ngươi? Nếu không giết ngươi, ta khó ăn ngon ngủ yên!
Ngữ điệu của nàng lạnh như băng, cái lạnh lẽo, âm u trong lời nói thấm sâu vào tận tủy xương, tuyệt đối không phải là giả vờ.
Nguyệt Thần giết người không gớm tay, nếu như mình mà có chút di động bất thường, nàng ta nhất định sẽ không nương tay với mình. Trần Tiểu Cửu suy nghĩ thật lâu, vẫn là không dám dùng sức mạnh, trên mặt miễn cưỡng phát ra một tia cười khổ, trong lòng không ngừng tính toán đối sách, mềm giọng cầu tình nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, dù nói thế nào, ta hôm nay đánh bậy làm bừa, cũng đã cứu sinh mạng của tỉ, tỉ thì không thể tha cho ta một lần này sao? Hồng Hạnh là lão bà thân thiết của ta, tỉ là sư phụ của nàng ấy, cũng có thể xem là sư phụ của ta, trong thiên hạ làm gì có đạo lý sư phụ tự tay giết chết đồ nhi của mình chứ?
- Chậc chậc… Ngươi vẫn đúng là con khỉ, rất gian trá, nếu đã như vậy, ngươi kêu một tiếng sư phụ cho ta nghe thử?
Nguyệt Thần đôi mắt quyến rũ như tơ, dịu dàng nói.
Trần Tiểu Cửu da mặt dầy một cách thần kì, để giữ mạng, cái gì cũng làm được, miệng lươn lẹo nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, quyến rũ động lòng người thế này, nếu ta gọi một tiếng sư phụ, không phải là khiến tỷ già đitỷ tỷ mất sao? Chi bằng gọi tỷ là sư phụ tỷ tỷ đi, như vậy còn có cảm giác thân thiết một chút.
- Sư phụ tỷ tỷ … chậc chậc… cách xưng hô thân thiết của ngươi… Ta ghét…
Tiếng tức giận này của Nguyệt Thần tác động đến phế phủ, khóe miệng chảy ra vết máu tươi, nàng miễn cưỡng nuốt máu tươi trong miệng xuống, quơ quơ dao găm sắc bén, cười khanh khách nói:
- Ngươi nói thật dễ nghe! Ngươi tưởng cứu ta một mạng, ta sẽ phải tha cho ngươi một lần sao? Hừ… ngươi thật mơ hão!
- Nếu ta không phải bị thương nặng nơi đầm sâu, cho dù lão thái giám kia mọc thêm mười cái đầu, cũng bị ta dễ dàng giết chết như gọt bí thái rau thôi, làm sao có thể trở thành bộ dạng chật vật như hôm nay? Càng không đến phiên tên đại dâm tặc nhà ngươi cứu ta. Ta nói có đúng hay không? Xét đến cùng, vẫn là tai họa mà tên nhãi nhà ngươi gây ra, chẳng lẽ ngươi không đáng chết sao?
Trần Tiểu Cửu thuận miệng biện bạch nói:
- Sư phụ tỷ tỷ, sao tỷ có thể không nói lí lẽ thế này, nếu không phải tỷ không tự lượng sức, cưỡng ép chia rẽ nhân duyên giữa ta với Hồng Hạnh, ta và Tiểu Đạo Đồng sao có thể làm khó tỷ? Hừ… toàn bộ tai họa này, rõ ràng là tỷ gieo gió gặt bão, không thể trách người ngoài, càng không thể trách ta!
- Hơn nữa, đầm sâu ngày đó, ta đã tha cho tỷ một con đường sống, tỷ là người trong giang hồ, nói đến đạo nghĩa giang hồ, tỷ cũng nên giơ cao đánh khẽ, thả ta đi xa, nếu không, không phải là hổ thẹn với lòng sao?
- Một cái miệng thật sắc sảo, khi nói chuyện cũng rất động lòng đó chứ!
Nguyệt Thần ho nhẹ một tiếng, phẫn hận nói:
- Đêm đó nếu không phải Hồng Hạnh đau khổ cầu tình, chiếu theo tâm tư của ngươi, ta sớm đã thành vong hồn dưới đao, sao ngươi có thể thủ hạ lưu tình với ta?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, vẻ mặt ngẩn ra, thầm nghĩ Nguyệt Thần tỷ tỷ này quả nhiên giảo hoạt vô cùng!
Nguyệt Thần hừ lạnh một tiếng, lại nói:
- Dâm tặc, nếu không phải ngươi hủy đi sự trong trắng của Hồng Hạnh thì làm sao ta lại làm khó ngươi? Người nối nghiệp nhiều năm ta vất vả bồi dưỡng, không ngờ lại bị tên dâm tặc nhà ngươi phá hoại trong chốc lát, sao ta có thể tha cho ngươi?
- Thật muốn giết ta?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt khinh thường nói.
- Phải giết…
- Nhất định phải giết?
- Nói xàm, ngươi chịu chết đi!
Đôi mắt Nguyệt Thần lướt qua hào quanh lạnh như băng, dao găm sắc bén đang đâm thẳng vào cổ hắn, từng giọt máu tươi thuận theo chiếc cổ trắng nõn của hắn mà chảy ra, theo gió mạnh mà rơi xuống trong mưa to.
Siêu Cấp Gia Đinh Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi Siêu Cấp Gia Đinh