The multitude of books is making us ignorant.

Voltaire

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Vi
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 986 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 229: Thạch Trận LI Kì
uy rằng Trần Tiểu Cửu bên ngoài tỏ vẻ thản nhiên bình tĩnh, nhưng ngay lúc cửa đá cọt kẹt cọt kẹt đóng lại, trong tích tắc không gian tối sầm lại, hắn nghe thấy những âm thanh khiếp đảm, tim đập thình thịch, đôi chân không kìm nổi run bần bật, mồ hôi chảy đầm đìa xuống cổ.
Hắn không dám tùy tiện đi lại, mới vừa rồi các tài tử biến mất một cách thần bí trong thạch trận, như vậy thạch trận này có rất nhiều huyền cơ, chỉ cần một chút không cẩn thận là có thể bị rơi xuống ngay.
Đang trong lúc hắn điều chỉnh nhịp thở, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện lốm đốm ánh hào quang màu xanh biếc, ánh màu xanh biếc càng ngày càng nhiều, cùng tụ hợp lại thành một phiến, nhấp nhánh theo tiết tấu kì dị, bay lượn lờ khắp thạch trận, dường như đang cười tươi chào hỏi Trần Tiểu Cửu.
Ma chơi? Trong lòng hắn đột nhiên chấn động, ngay lập tức bình tâm lại, chắc là mấy tên tài tử giai nhân chưa từng trải này chính vì cái thứ này mà làm cho sợ hãi rồi? Trần Tiểu Cửu ta kiến thức rộng rãi dồi dào, sao có thể lưu tâm đến thứ đồ kỳ quái này.
Nhưng có một điểm có thể khẳng định, bên trong không gian lớn này, nhất định phải có vật u ám xuất hiện, không thì làm sao mà có ma chơi xuất hiện được chứ?Liên tưởng đến bài vị của nhiều thế hệ tổ tiên Thôi gia đều thờ cúng bên trong Trích Tinh lầu, vậy thì rất có khả năng là âm khí của thi thể bị thối rữa sinh ra.
Đang trong lúc nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên đám ma chơi như cùng bị khống chế, nhanh chóng bay đến cùng nhau, ly kì hợp thành một mặt quỷ phát ra ánh hào quang màu xanh biếc, đôi mắt màu xanh biếc nhấp nhánh, chiếc miệng lúc mở lúc khép, giọng điệu tang thương kéo dài nói:
- Ngươi... cuối cùng... cũng đến rồi, ngươi... cuối cùng... cũng đến rồi.
Nói xong, mặt quỷ còn hiện ra ý cười thẹn thùng, rồi phát tán ra xung quanh.
Mặt quỷ xanh biếc khiến hắn trố mắt đứng nhìn. Giọng nói già nua u sầu khiến hắn sợ sởn tóc gáy, hắn không ngờ ma chơi nhỏ thế này lại mang đến cho hắn niềm vui bất ngờ và sự sợ hãi lạ lùng như vậy.
Bộ mặt quỷ làm người ta dở khóc dở cười này, hẳn là trò đùa thiện ý của Thôi gia Lão tổ tông đối với mình rồi. Trần Tiểu Cửu vuốt vuốt ngực, dựa vào ánh hào quang lúc sáng lúc tối của ma chơi dò xét bí mật của thạch trận.
Hắn đứng im tại chỗ không động đậy, nhìn xung quanh thạch trận một lượt, lại phát hiện trong thạch trận rộng lớn này không có vật gì cả, cũng không phải là mê cung phức tạp hay đa dạng, cũng không có đao kiếm đe dọa, tất cả trước mắt đều bình yên và im lặng, nhưng lại không tìm thấy một chút dấu vết gì.
Điều này đã nói lên trận pháp này và Cửu Cung Bát Quái, Lưỡng Nghi Tứ Tượng không có liên quan quá lớn đến nhau, hơn nữa sự trống trải có nghĩa là có rất nhiều cạm bẫy, những tài tử giai nhân kia xem ra đã rơi xuống cạm bẫy, từ một đường hầm khác đi ra khỏi Trích Tinh lầu rồi.
Trần Tiểu Cửu khẽ mỉm cười, chú ý nhìn xung quanh ma chơi phát ra ánh hào quang xanh biếc. Lão tổ tông đã sắp đặt ma chơi đến huan nghênh hắn, vậy thì đáp án đương nhiên sẽ ở chính ma chơi. Những thứ kì dị đó mặc dù nhìn có vẻ tán loạn không có trình tự, nhưng cẩn thận kĩ càng phân biệt, trong cái không gian lớn này, ma chơi mờ mờ ảo ảo hình thành một hình vẽ của Bắc Đẩu Thất Tinh.
Quả nhiên không sai, trong lòng hắn mừng thầm, Lão tổ tông am hiểu tử vi đấu sổ, đối với Bắc Đẩu Thất Tinh có nghiên cứu rất sâu, hắn nghiêng đầu nhìn, lại thấy ma chơi chớp động, chia nhau đứng vào bảy phương vị Thiên xu, Thiên tuyền, Thiên ki, Thiên quyền, Ngọc hành, Khai dương, Diêu quang, trong đó đuôi của sao Thiên xu mờ mờ ảo ảo bay về phía mình.
Trần Tiểu Cửu lóe lên một ý tưởng, hình vẽ này chính là cách bày bố vô cùng nổi tiếng trong tử vi đấu, có tên gọi là "Thất sát triều đấu". Hắn không còn do dự nữa, theo hình vẽ mà ma chơi tạo ra đi vào vị trí Thiên Khu.
Vừa mới đi đến nơi đây, ma chơi đột nhiên xáo trộn, lại tổ hợp thành một trận pháp khác, "Nhật nguyệt đồng huy". Điểm mấu chốt của trận pháp này nằm ngay tại Thiên Tuyền, Trần Tiểu Cửu theo vị trí của ma chơi chậm rãi đi tới Thiên Tuyền. Ma chơi đột nhiên lại thay đổi, tổ hợp thành "Thiên địa đồng thọ".
Liên tục thay đổi bảy lần như thế, cuối cùng Trần Tiểu Cửu đứng vào giữa thạch trận, thời khắc Trần Tiểu Cửu đứng ở trung tâm thạch trận, đột nhiên cả thạch trận bắt đầu rung chuyển kịch liệt, duy nhất chỉ có phiến đá mà hắn đứng là bình yên vô sự, hắn một cử động nhỏ cũng không dám động, sợ rơi vào vực sâu như không đáy này.
Ma chơi lại tổ hợp lại thành một mặt quỷ toát ra ý cười, mở miệng nói:
- Ngươi.. thành... công... rồi!
Trần Tiểu Cửu lau mồ hôi, đột nhiên giống như một đứa trẻ, cất tiếng cười to. Trong giây lát, bóng sáng của ma chơi toàn bộ biến mất, bốn phía lại thành một màu đen kịt, đang trong lúc mờ mịt không biết làm sao, lại đột nhiên phát hiện người như bị dây thừng cột chặt lại, không thể động đậy, một lúc lâu sau, người chầm chậm bay lên, dường như phía dưới có một bàn tay vô hình đưa thân hình của hắn bay lên không trung, loại cảm giác hư không này rất là kỳ diệu, có mùi vị của chúa tể thống trị trời đất.
Trên không trung đột nhiên xuất hiện ánh sáng mờ mờ, càng ngày càng rõ, dần dần khuếch tán thành động tròn có đường kính hai thước, bàn tay vô hình đột nhiên tăng tốc, đưa hắn như một mũi thên lao thẳng vào trong.
Sau khi xông vào không gian đó, bàn tay vô hình đó đột nhiên biến mất, thân hình của Trần Tiểu Cửu rơi mạnh xuống phiến đá lạnh lẽo, làm hắn đau đến mức nghiến răng nghiến lợi rên rỉ.
- Ngươi... đến rồi, cuối cùng ngươi cũng đến rồi...
Giọng nói già nua lại chậm rãi vang lên.
Trần Tiểu Cửu đứng dậy, dụi dụi mắt, phát hiện ma chơi đã biến mất, không gian lần nữa lại đen kịt.
Hiện tại nên được cho là phá kén thành bướm? Trần Tiểu Cửu cười trừ, đi theo ánh sáng mờ ảo phía trước, đợi đi tới tận cùng, lại rẽ vào một chỗ u tối bên trong tường đá.
Giây lát tiến vào trong tường đá, một cỗ âm khí khiến người ta không thở được đột nhiên lao tới, mặc dùthời tiết nóng bức, nhưng cỗ âm khí này dường như xâm nhập vào trong hắn, làm hắn sợ hãi. Hắn khoanh tay, nhìn bốn phía, đập vào mắt hắn là một sân khấu hình tròn lớn rộng mười trượng,cao khoảng một trượng, bên trên ánh nến chiếu sáng, lộ ra vẻ thần bí và quỷ dị.
- Ngươi... đến rồi, cuối cùng ngươi cũng đến rồi...
Giọng nói già nua từ trên sân khấu truyền đến, lặp đi lặp lại, giọng nói bao hàm bất đắc dĩ và thở dài, lại phảng phất chờ đợi và vui sướng. Giọng nói vọng đi vọng lại trong không gian rộng lớn, càng cóvẻ trống vắng và cô đơn.
- Lão tổ tông đang nói ta sao?
Trần Tiểu Cửu hồi hộp hỏi. Thấy hồi lâu không có người trả lời. Trần Tiểu Cửu lại hỏi:
- Lão là Lão tổ tông sao?
Liên tục hỏi hai lần, trên sân khấu vẫn không có động tĩnh gì.
Bầu không khí bao trùm tà khí và thần bí, hắn run lên, run rẩy bước, chậm rãi bước lên sân khấu.
Trong không gian kì quái, bước chân nặng nhọc khác thường, mỗi bước, đều cần hao tốn rất nhiều sức lực, sau một hồi hắn mới leo lên được sân khấu cao một trượng, đưa mắt nhìn, sân khấu to lớn bày một trận pháp kì lạ, bảy phiến đá vuông được xếp theo vị trí của Bắc Đẩu Thất Tinh, trên mỗi phiến đá đều có bảy ngọn lớn to đang cháy bùng bùng, ngọn lửa cực nóng, không gió mà động, khiến người khác có cảm giác mờ mịt.
Hắn kiểm tra nến, tất cả có bảy bảy 49 cây nến, hợp với số của Bắc Đẩu Thất Tinh, trong bảy phiến đá hợp thành trận pháp Bắc Đẩu Thất Tinh, lại có một vật thể hình chữ nhật, một miếng vải màu trắng lớn che kín vật đó, nhìn không ra bên trong rốt cuộc có vật thể thần bí.
- Có người không?
Trần Tiểu Cửu chăm chú nhìn thật lâu, khẽ hỏi.
Vẫn không có người trả lời,
- Có người không?
Trần Tiểu Cửu lại hỏi lần nữa.
- Lão tổ tông vẫn không trả lời, ta đi đây.
Trần Tiểu Cửu vội nói, quay người định đi xuống cầu thang.
Đúng lúc này, bên cạnh sân khấu trong nháy mắt ngọn lửa nổi lên vô cùng hung mãnh, ngăn trở đường đi của hắn, bên trong vật thể bị che đậy bởi miếng vải màu trắn phát ra giọng nói già nua:
- Nếu đã... đến rồi, thì đừng đi nữa.
Trần Tiểu Cửu rất đỗi kinh ngạc, đột nhiên lại thấy một miếng vải trắng chậm dãi dâng lên, bay lượn trong không trung, vừa như là âm hồn, lại vừa như là ma quỷ. Tiếp tục nhìn, một chiếc quan tài màu đỏ rực dài một trượng nằm ngang ngay trước mắt.
Ánh nến nóng hầm hập, miếng vải trắng kì dị, ma chơi u ám, quan tài đỏ rực, tất cả tạo thành một bầu không khí áp lực khiến con người khiếp sợ, phàm là một người bình thường, gặp phải tình huống này, đều sợ tới mới run như cầy sấy, sởn tóc gáy.
Siêu Cấp Gia Đinh Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi Siêu Cấp Gia Đinh