Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Vi
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 986 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 144: Thượng Cung Lâm Trận
rong binh pháp có một câu rất nỏi tiếng đó là dụng quân thần tốc, và một câu chân lý nữa là rèn sắt khi còn nóng.
Trần Tiểu Cửu thực sự lĩnh hội được hàm nghĩ sâu xa của hai câu này, thấy Tuệ Nương bị những viên đạn bọc đường của mình oanh tạc, khiến trong lòng rất hỗn loạn, hắn mừng thầm, có ý đồ nhất cử định Càn Khôn.
Hắn vươn tay ra ôm chặt lấy vòng eo đầy đặn của Tuệ Nương, không đợi cho Tuệ Nương giãy dụa, hắn dùng lực, ôm Tuệ Nương lên giường.
Vưa nãy Tuệ Nương bị những lời thổ lộ rất mạnh mẽ của Trần Tiểu Cửu khiến tay chân luống cuốn hết cả lên, cứ đắm chìm trong sự hạnh phúc vô biên, tên tiểu tử này thật to gan, thanh thiên bạch nhật thế này mà dám hỗn xược, đúng là mặt dầy.
Đang lúc nàng xấu hổ cúi đầu xuống thì bị Trần Tiểu Cửu nhanh như điện lao tới ôm bế lên giường, ánh mắt nàng lộ vẻ hoảng sợ. Trong lòng hiểu rằng thú tính của tên nhãi này bộc lộ rồi, muốn xơi tái nàng đây.
Tên tiểu tử thối này, sẽ không vội vàng hung hăng bá đạo chứ?
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng vừa thẹn vừa vui, vừa sợ vừa kinh hãi, hai cảm giác khác lạ xâm nhập vào tim.
Tuy nàng ăn mặc có chút phóng khoáng hơn những người con gái khác, tuy nàng cũng có cảm giác rất tốt với Trần Tiểu Cửu, nhưng cho dù thế nào, thì nàng cũng không thể để tên tiểu tử này đắc thủ dễ dàng và nhanh như vậy được.
Nàng tự nói với bản thân mình, những thứ càng khó đạt được thì sẽ càng quý trọng hơn, nàng bắt buộc phải biểu hiện sự rụt rè của một thiếu nữ, để tránh tên tiểu tử này xem nhẹ mình được, cho rằng Tuệ Nương ta là người tùy tiện dễ dãi vậy sao? Tư tưởng của nàng cứ đối chọi, bộ ngực không ngừng phập phồng, cố gắng giãy dụa để chạy trốn ra.
Muốn chạy sao? Sao dễ dàng như vậy được, Trần Tiểu Cửu như một con hổ đói vồ mồi, liền ôm chặt Tuệ Nương dưới người mình, đôi tay của Tuệ Nương không ngừng đẩy thân hình Trần Tiểu Cửu ra, muốn chấm dứt ngay cái bóng đề bất thình lình này.
Trần Tiểu Cửu có chút nôn nóng, một bàn tay cứng rắn đè chặt đôi tay đang không ngừng giãy dụa của Tuệ Nương, thấy bộ dạng tức giận rất xinh đẹp của Tuệ Nương, bộ mặt nhỏ nhắn biểu lộ sự kinh hoảng, trên miệng hắn hiện một nụ cười rất tà ác, cúi đầu xuống, hôn như chưa bao giờ được hôn vào khuôn mặt nhỏ bé kinh hoảng của Tuệ Nương.
Thân hình mềm yếu của Tuệ Nương giống như một con rắn nước không ngừng vặn vẹo, cảm thấy một gã đàn ông một khi thú tính nổi lên thì vô cùng mãnh liệt và mạnh mẽ, một người con gái yếu đuối, muốn giãy dụa ra thì đúng là quá khó khăn!
Đang lúc nàng nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên chiếc môi đầy ma lực của Trần Tiểu Cửu đã bao trọn chiếc môi xinh xắn của nàng rồi.
Vốn dĩ nàng cố gắng giãy dụa ra, muốn buộc lộ một liệt nữ rất mạnh mẽ, nhưng cái hôn đột ngột của Trần Tiểu Cửu, khiến đầu óc của nàng như trống rỗng vậy, nàng không thể ngờ được rằng, nụ hôn đầu của nàng lại bị tên tiểu tử này cướp đi dễ dàng như vậy, đầu óc mờ mịt, trong miệng phát ra những tiếng ư ư, tâm tư trước kia của nàng sau khi bị nụ hôn của Trần Tiểu Cửu đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Nàng cảm nhận được sự dịu dàng và mềm mại của Trần Tiểu Cửu, người nàng mềm nhũn ra, tứ chi không còn chút sức lực nào, đôi mắt đầy quyến rũ cứ nhướn mày lên liên tục, trong lòng cũng không thể sinh ra được bất cứ sự phản kháng nào cả.
Hài... hắn cường tráng như vậy, ta chỉ là một cô gái yếu đuối, sao mình có thể ngăn chặn được hắn chứ, trong lòng Tuệ Nương cứ nghĩ ngợi và thở dài, cuối cùng cũng tìm được một lý do có tính thuyết phục.
Tuy lý thuyết chơi gái của Trần Tiểu Cửu rất uyên thâm, nhưng kinh nghiệm thực tế thì lại còn rất thiếu sót, sau khi đè được thân hình mềm mại của Tuệ Nương xuống, trong lòng hắn vô cùng kích động, trong nháy mắt, dường như hắn đã quên hết ba mươi sáu kế ngực nữ của Khổng Nghi Tần dạy hắn phải hôn thế nào.
Tuệ Nương giãy dụa cọ sát càng mạnh vào thân thể cường tráng của hắn, đôi ngực cọ sát vào người hắn khiến thú tính của hắn càng mãnh liệt hơn, đôi mắt hắt bừng sáng lên, thấy đôi môi đầy ma lực của Tuệ Nương cứ ứ ứ khiến hắn không kìm nổi hôn trọn chiếc môi nhỏ xinh của nàng.
Chính chiếc hôn mãnh liệt này, khiến Tuệ Nương từ bỏ những động tác giãy dụa cuối cùng.
Thơm quá à, Trần Tiểu Cửu hôn liền vài cái, ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt bất lực của Tuệ Nương đang nhìn vào mắt mình, sao đó, Tuệ Nương giơ bàn tay nhỏ nhắn ra thưởng cho Trần Tiểu Cửu một cái tát như trời giáng, thở hổn hển nói:
- Ngươi đúng là đồ súc sinh, thanh thiên bạch nhật thế này mà dám làm chuyện này, mau buông ta ra.
Trần Tiểu Cửu không hề tức giận gì, đôi mắt thâm tình nhìn miệng cọp gan thỏ này, ngực Tuệ Nương không ngừng đập phập phồng, dịu dàng vuốt chiếc mặt nhỏ xinh của nàng nói:
- Tuệ Nương, ta không đau đớn gì, ta biết nàng không lỡ đáng ta, chậc chậc chậc... nàng thơm thế, nàng không chạy thoát được đâu, nàng là người của ta rồi, phải thuận theo ta thôi!
Tuệ Nương vốn chỉ định dọa hắn một chút thôi, xem tên tiểu tử này có biết khó mà lui không, nhưng thấy Trần Tiểu Cửu nói vậy, biết rõ nàng đang ngụy trang giả vờ cứng rắn, làm vậy cũng chẳng có bất kỳ tác dụng gì với Trần Tiểu Cửu cả.
Nàng thở dài một tiếng, trong lòng bốn bề dậy sóng, Trần Tiểu Cửu càng đè mạnh người mình xuống thân hình của Tuệ Nương khiến nàng cảm nhận được sự ấp áp chưa từng có này, nhưng điều đáng hận là, khi thấy Trần Tiểu Cửu nở ra nụ cười ác ý đó, thì nàng dã hoàn toàn bị đè nén như một nữ tù binh rồi.
- Ngươi đúng là đồ oan gia, ác ma, kẻ phóng đãng, đại háo sắc, đã ức hiếp ta ra nông nỗi này rồi, thì ta còn có thể làm gì được nữa chứ?
Tuệ Nương nhắm mắt lại, nhỏ giọng than thở, tuy miệng thì đang oán trách, nhưng cũng không thể nào chê đậy được sự vui mừng mỹ mãn trong lòng được.
- Tuệ Nương, nàng yên tâm, ta sẽ yêu nàng suốt cả cuộc đời này!
Trần Tiểu Cửu nghe Tuệ Nương nói như đang tự oán thán, lại thấy nàng nhắm nghiền mắt lại, hơi nhíu mày lại, bộ dạng thẹn thùng, trong lòng hắn nảy sinh một sự dịu dàng, không muốn dương cung bá đạo nữa, làm như vậy sẽ tổn thương lòng tự trọng của Tuệ Nương.
Hắn do dự một hồi lâu, đang nghĩ không biết nên lui hay tiến, Tuệ Nương đang giang rộng đôi tay ôm chặt lấy hắn, đôi môi nóng bỏng cũng đã có phản ứng, đi tìm khắp nơi bờ môi của Trần Tiểu Cửu.
Lần này khiến Trần Tiểu Cửu vô cùng vui mừng, cái cô bé này, nhu cầu thì trần trề, cũng là một tiểu háo sắc đó chứ.
Hắn thấy hiện trạng này, nên không còn do dự nữa, cậu nhỏ của hắn cũng đã quật khởi mãnh liệt rồi, cánh tay hắn vòng qua cổ Tuệ Nương để ghì chặt nàng vào lòng, bờ môi cũng rất nóng bỏng tiếp nhận sự cuồng nhiệt nơi nàng.
Tuy bờ môi của Tuệ Nương rất nóng bỏng, nhưng kỹ thuật còn non và xanh lắm, cứ hôn rồi cắn vào môi Trần Tiểu Cửu khiến môi hắn đầy vết sưng to.
Trần Tiểu Cửu vừa đau vừa sung sướng, cảm giác nóng lạnh này khiến cậu nhỏ của hắn hoàn toàn quật khởi, lúc này, cuối cùng hắn cũng nhớ tới bảy mươi hai phép ngự nữ của Khổng Nghi Tần, hắn dần dần tiến tới, rất chậm rãi làm theo những gì mà Khổng Nghi Tần đã dạy hắn để dẫn đường cho Tuệ Nương.
Trải qua một trận sờ soạng này, hôn hít phối hợp cũng đã nhịp nhàng hơn, hắn cũng đã bắt đầu tìm tới chiếc lưỡi của Tuệ Nương, hai chiếc lưỡu quấn lấy nhau, như hai con rắn quấn lấy nhau vậy.
Tình tứ đến nước này rồi, Tuệ Nương cũng đã rên rỉ lên thành tiếng, sự sung sướng bắt đầu được khởi động, uốn éo người cọ sát vào người Trần Tiểu Cửu, đôi tay vòng ôm chặt lấy cổ Trần Tiểu Cửu.
Thơm thật, Trần Tiểu Cửu là một tên trai tân, lần đầu tiên thưởng thức hương vị ngọt ngào này, sự kích động khó mà hình dung được đang hình thành trong trái tim hắn, giống như những ngọn sóng nơi biển xa, lại giống như những ngọn lửa trong hỏa lò vậy, đương nhiên, cậu nhỏ thì như được tiếp thêm sức mạnh cứ sừng sững lên đó, rất muốn tìm tới chỗ rừng rậm ẩm ướt kia để thám hiểm.
Trần Tiểu Cửu đúng là không hổ là thông minh hơn người, ngộ tính siêu quần, khả năng học tập thì vô đối, những trận mở màn thăm dò như vậy hắn không hề tỏ ra bối rối mà thay vào đó không khác gì những tên làm chuyện này rất điêu luyện rồi.
Hắn vồ vập hôn hít Tuệ Nương, thọc tay vào phần áo trước ngực để tiến vào khám phá bên trong.
- Đừng!
Tuệ Nương bỗng kêu lên, rồi vặn vẹo người, muốn ngăn hành động hỗn xược này của hắn.
Đừng gì mà đừng chứ, nếu không nàng vặn vẹo thân hình làm gì chứ? Trần Tiểu Cửu nở nụ cười quái dị hiểu rất rõ hàm ý trong lời nói của nàng, tay càng thò sâu vào trong.
Lúc mới thò vào, chỗ mềm mại khoái cảm nhất đã chạm tới, hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt, vừa mềm vừa đàn hồi, vô cùng sáng khoái, lại tiến tới vê vê đầu ti, hắn cứ vần vò nắn bóp khiến toàn thân Tuệ Nương mềm nhũn ra, kêu lên những tiếng rên rỉ.
Những tiếng kêu rên rỉ này khiến Trần Tiểu Cửu càng thêm kích động, hắn lại không thể khống chế được bản thân mình nữa, muốn dương cung lên để xuất trận.
Đúng thời khắc mấu chốt này, một tiếng gõ cửa khiến Trần Tiểu Cửu đang ở trên đỉnh như ngã nhào xuống vách núi vậy.
Tuệ Nương vô cùng hoảng hốt, như người bị ai đó hớp mất hồn vậy, ôm chặt cổ Trần Tiểu Cửu rồi cuống quít hỏi:
- Ai?
Siêu Cấp Gia Đinh Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi Siêu Cấp Gia Đinh