Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Vi
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 986 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 135: Nhòm Rau Gắp Thịt
ế này tuy tuyệt diệu song xem ra vô cùng nguy hiểm, chỉ sợ Chung đại nhân không dám thử thôi.
Trần Tiểu Cửu nhếch mép gật gù đắc ý nói
- Không sợ, ngươi cứ việc nói ra, chúng ra cùng bàn bạc.
Chung Bân vung tay áo lên, nghe phương pháp kích tướng của Trần Tiểu Cửu, vội vàng hỏi
- Kế này có tên là " nhòm rau gắp thịt" là kế sống sót duy nhất.
Trần tiểu cửu khẽ cười nói:
- Nếu như đại nhân dám mạo hiểm, tự lập tội trạng, sau đó viết tấu sớ lên triều đình, xin sự giải quyết của triều đình.
Chung Bân nghe xong kinh hãi, liền lắc đâu nói:
- Tiểu Cửu, kế này vạn lần không thể được, tự tiện thả phạm nhân, trái với luật pháp Đại Yến, tội này rất lớn, nếu bị kẻ khác tóm được điểm yếu thì hậu quả khôn lường đấy. Không dễ gì chúng ta mới có thể dùng Long Đại dụ vào độc kế của Tôn Khoa, tại sao lại tự đi mua dây buộc mình? Ta thật không hiểu!
- Chung đại nhân. Người đừng vội, nghe tôi nói đã.
Trần Tiểu Cửu cười 1 cách ranh mãnh nói:
- Thông qua việc Long Đại áp chế được Tôn Khoa, ngài hãy âm thầm soạn 1 bức thư, thượng tấu lên triều đình"
- Thứ nhất trong tấu soạn Long Nhị tội ác tày đình, cứ viết hắn giết người cướp của, cưỡng hiếp dân lành, làm nhiều việc tàn nhẫn.
- Thứ 2 nhiệt liệt biểu dương tinh thần của Củi khô, phải tuyên dương hắn là một người trượng nghĩa hiếm có trong thiên hạ, ngoài ra còn tuyên dương tinh thần vì dân trừa hại, được bách tính tôn sùng.
- Thứ 3,thêm những cờ cáo biểu dương tinh thần Củi khô được bách tính tán thưởng, không được quên điều này.
Trấn Tiểu Cửu dặn dò:
- Trên có huyết thư của bách tính, thì cứ thẳng thắn mà phát biểu những gì mình nghĩ, mong triều đình quyết đoán, xử trảm Long Nhị, biểu dương nghĩa cử của Củi khô.
- Mà Chung đại nhân này, ngài nhất định phải cho thấy chính mình, Củi khô tàn nhẫn sát hại Long Nhị, đáng bị xử hình, nhưng nghĩ đến việc Củi khô được lòng dân nên ngươi không được tự mình quyết định, sợ kích động sự phẫn nộ của dân chúng, việc này nên mời triều đình làm chủ.
- Hừ...Chung đại nhân, có 3 điều đó, ngươi nghĩ triều đình sẽ quyết định như thế nào?
Trần Tiểu Cửu tự đắc nhìn Chung Bân nói
Chung Bân kinh ngạc nhìn nhìn Trần Tiểu Cửu, nghĩ 1 hồi lâu, đột nhiên vỗ tay lên trán nói:
- Tiểu Cửu, ngươi như là thần vậy, Chung Bân ta tự đáy lòng khâm phục ngươi đó.
- Vẫn là câu nói đó, nước có thể làm nổi thuyền và cũng có thể làm lật thuyền! Các đại quan trong triều, xem ra so với chúng ta còn hiểu hơn chúng ta, tự nhiên sẽ hiểu được lấy hay bỏ dở, hơn nữa giang nam là vùng thuế má trọng địa, sẽ không cho phép có sự xuất hiện náo loạn của dân chúng, bức tấu này tấu lên triều đình, ắt sẽ nhận được sự ủng hộ của đại bộ phận các quan trong triều, đến lúc đó, việc xử tử Long Nhị, phóng thích Củi khô đã được quyết định, ngài còn gì mà phải sợ?
Chung Bân bước đi vài bước, 2 mắt chợt sáng lên, liền vỗ tay nói:
- Rất tốt! rất tốt! kế này tuy có vẻ nguy hiểm, thật ra không có gì, trước mắt thì triều đình đang hết sức dụng binh, tuyệt đối sẽ không có ý kích động khiến dân phẫn nộ đâu. Chính vì thế chỉ cần triều đình hạ chỉ. Chúng ta sẽ không phải sợ tên Tôn Khoa kia nữa!"
- Đại nhân! Kế này quý ở chỗ nhanh chóng, trọng ở bí ẩn, vạn lần không thể để cho Tôn Khoa biết, nếu không hối hận không kịp!
Trần Tiểu Cửu dặn dò nói:
- Chỉ cần đại sự thành thì không có gì mà phải sợ tên Tôn Khoa kia cả, đến lúc đó thì đại nhận cứ thuận theo ý dân, đem Long Nhị kia ra quy án, lại có thể vì dân chúng trừ hại, dương uy Hàng Châu.
- Hừ…..nếu Chung đại nhân hiểm độc hơn thì...
Khuôn mặt của Trần Tiểu Cửu nở lên một nụ cười nham hiểm.
- Thì làm sao?
Chung Bân vội vàng hỏi.
Trần Tiểu Cửu đi quanh Chung Bân, vỗ tay hiểm độc nói
- Nếu như thủ đoạn của Chung đại nhân độc hơn 1 chút, không cần giết Long Đại, lần theo đầu mối, đối với hắn ta tiến hành kế dụ dỗ, lần này để cho hắn nói ra những việc làm xấu xa của Tôn Khoa. Đên lúc đó, nói cho thô lỗ 1 chút tên Tôn Khoa ngốc đã nằm trong tay của đại nhân rồi, muốn giết thì giết, chẳng phải là đúng ý của đại nhân sao?
Chung Bân cúi đầu nghĩ một hồi, chợt nghiến răng 1 cái kêu lên:
- Không ác không phải là trượng phu, Tôn Khoa đã muốn vu hại ta, thì đừng có trách ta ác độc, lúc này, ta phải thận trọng làm việc, chỉ cần diệt trừ được Tôn Khoa, ta mới có thể toàn tâm toàn ý vì dân mà làm việc được.
Trần Tiếu Cửu nghe xong trong long mừng như mở cờ, chỉ cần Chung Bân có con mắt sáng suốt, dám dùng kế " nhòm rau gắp thịt", diệt trừ Long Đại, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, còn về phần Tôn Khoa từ từ rồi sẽ bị Chung Bân hại chết. hừ….đến lúc đó Lý gia thế lực tuy lớn., chỉ sợ ở Hàng Châu cũng " một cây khó chống đỡ nổi!
Hắn nghĩ đến đây, nhìn Chung Bân cười ha ha:
- Chung đại nhân, nếu ngươi đã quyết định rồi thì cứ thế mà làm đi, nếu còn muốn dùng đến Tiểu Cửu, đại nhân xin cứ dặn dò, ta tuyệt không dám chối từ.
Chung Bân rất cảm kích nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, rồi vẫy tay cáo từ, quay người đi giải quyết chuyện Long Nhị.
Trần Tiểu Cửu tạm thời gác lại chuyện này, trở về trong tiếng hân hoan của bách tính.
Anh Mộc vừa thấy Trần Tiểu Cửu và Chung Bân thân mật nói chuyện với nhau, trong lòng không cầm được vui sướng, âm thầm khâm phục, Cửu ca đúng là giỏi thật, không ngờ đến đại quan như Chung Bân cũng có thể kết giao, thật sự rất lợi hại.
Lần này thấy có một mình Trần Tiểu Cửu, liền vội vàng chạy đến bên hắn, chậm chậm đưa ngón tay cái lên nói:
- Cửu ca, may mà có huynh mới đại công cáo thành đó!
- Nhảy nhót cái gì? Giống như khỉ ý!
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, giơ chân đá cho Anh Mộc một cái rồi nói:
- Củi khô chạy đi đâu rồi?
- Chẳng ở đó thì ở đâu nữa.
Anh Mộc bĩu môi nói:
- Tên tiểu tử này không biết là ai thắp hương cho hắn nữa, không ngờ phản Long Nhị, trong cái hoạ lại có cái phúc, lại còn nổi tiếng nữa chứ!
- Ngươi ghen tị cái gì hả? nơi đầu sóng ngọn gió không phải dễ dàng gì mà dừng chân lại đâu? Về sau ngươi sẽ biết hắn khổ như nào!
Trần Tiểu Cửu vừa nói vừa suy nghĩ.
Hắn nhìn theo hướng chỉ của Mộc Anh, nhìn thấy Củi khô bị vây quanh bởi sự thăm hỏi ân cần của dân chúng, trong tâm không cầm nổi cái điệu cười ngây dại, cái thằng Củi khô này ngày hôm qua vẫn là tù nhân, thế mà trong nháy mắt đã biến thành anh hung vì dân mà trừ hại, hài….chuyện thế gian, quả nhiên khó liệu!
Từ góc độ này mà nói, Củi khô đúng là nhân vật nhận được nhiều lợi nhất trong chuyện này,từ một kẻ thấp kém trở thành đại hiệp trong nhân gian, giữa 2 cực này thậm chí khác nhau một trời một vực, nhưng mà trên người Củi khô đã có sự thay đổi, đó thật là một kỳ tích lớn!
Củi khô nhận được sự nhiệt tình thăm hỏi của phụ lão hương thân, khoé mắt hắn dường như muốn khóc, vẻ mặt xúc động, 2 vai run lên nhè nhẹ, thời khắc đó, hắn hổ thẹn có, cảm động có, pha lẫn đau khổ!
Dưới sự chú ý của vạn dân chúng, hắn nhớ đến những chuyện mà mình đã trải qua
Bởi mồ côi cha mẹ mà phải lưu lạc đầu đường xó chợ, bị người ta phỉ nhổ, vì đói không chịu được, trộm cắp bị đánh đập tàn nhẫn, oán hận mà lầm đường lạc lối
Từ đó, hắn bước trên con đường đen tối không lối quay đầu
Hắn trộm cắp, đánh giết, làm bao nhiêu chuyện xấu táng tận lương tâm, hắn sớm dự báo được hậu quả mình phải gánh, lại bị Anh Mộc bắt được, hắn cảm thấy trong lòng mỏi mệt, chán chường.
Nhưng sự thật luôn tràn đầy hài hước và biến số. Long Nhị tuy phải lấy máu trả giá, nhưng mà Củi khô không những không chết mà ngược lại tình cờ còn trở thành đại anh hùng trừ hại cho dân,đây đúng là chuyện không thể tưởng tượng được.
Thì ra cái tâm hồn lương thiện hồn nhiên đã bị chôn chặt trong cái tâm niệm tà ác tăm tối, mà giờ, hắn đang bị dân chúng bao vây, cảm nhận được sự thăm hỏi nhiệt tình quan tâm, yêu thương của bách tính, dường như cái tâm hồn lương thiện đang mọc mầm,vô cùng nhanh chóng ngoi lên mặt đất,chiếm luôn cái sự độc ác kia của hắn
Hắn đột nhiên nghĩ ra cái ý tưởng thời thơ ấu của mình thật là buồn cười, thật là hạn hẹp, thế nào lại vì trộm 1 ít đồ, bị dân chúng đánh chửi, bởi thế cho rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều là lũ khốn nạn!
Hắn lau mắt, giật mình nhìn thấy Trần Tiểu Cửu đang đứng bên cạnh nhìn mình, trong lòng hắn vô cùng mâu thuẫn
Đúng là Trần Tiểu Cửu sai khiến Anh Mộc bắt mình đem đến, và bắt buộc mình giết hại Long Nhị, cũng bởi vậy ngồi trong đại lao, thiếu chút nữa là mất mạng, có thể chính là tên khốn nạn đã giúp mình vượt qua ải khó khăn này, hiến cái diệu kế này khiến hắn thay đổi vận mệnh, trong nháy mắt biến thành đại anh hung trong mắt dân chúng.
Rốt cuộc thì ta nên hận hắn hay cảm tạ hắn? nên sợ hắn hay nên tôn trọng hắn?
Củi khô suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên cảm thấy mấy câu này không đủ biểu đạt được cảm giác và nỗi lòng với Trần Tiếu Cửu.
Tái sinh phụ mẫu? Củi khô suy nghĩ hồi lâu bỗng nhiên trong đầu loé lên một từ, hừ…..có lẽ chỉ có nói hoa trương lên thành " tái sinh phụ mẫu" mới có thể biểu đạt tâm tình của hắn?
Hắn đứng lên, run rẩy đôi vai gầy yếu, không để ý đến mình đang ê mông, dùng sức rẽ đám người, chạy đến bên Trần Tiểu Cửu, mở miệng, vô cùng chân thành gọi một tiếng:
- Cửu ca…
Trần Tiểu Cửu thấy Củi khô chạy đến, trong lòng cảm thấy rất buồn cười, như vậy một tên ăn trộm khốn khiếp lại được mình biến thành một đại anh hung.
Hắn cười nhìn Củi khô nói:
- Củi khô, ngươi khóc gì chứ? Hôm nay là đại hỷ, ngươi phải vui mới đúng!
Lô Củi Bống vừa nghe, lấy thân hình yếu ớt của mình đột nhiên quỳ xuống, hướng đến Trần Tiểu Cửu dập đầu 3 cái.
Siêu Cấp Gia Đinh Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi Siêu Cấp Gia Đinh