Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Vi
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 986 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36: Cắt... Cắt... Cắt..
ông của Trần Băng vừa có dấu hiệu tốt lên một chút, cùng với tiếng kêu thất thanh của hắn, chiếc roi của Đan Nhi không một chút thương tiếc gì quất vào chiếc mông đang trong lúc liền da, vết thương cũ chưa lành, lại thêm một vết thương mới.
- Đánh cho ngươi một roi chắc ngươi cảm thấy sung sướng lắm nhỉ?
Đan Nhi cầm roi quất bên trái lại quất bên phải, rồi nở nụ cười rất trêu ngươi, rồi có vẻ khiêu khích nói:
- Ngươi cũng thật cứng rắn đó, bao nhiêu năm ta trộm học công phu như vậy, hôm nay đúng là có đất dụng võ rồi, ngươi còn cứng rắn hơn cái tên Ngô Thiên Phát kia rất nhiều, ta còn chưa động thủ vào hắn, ta chỉ có dọa thôi mà hắn đã đái ướt hết quần rồi, đúng là mất hứng quá.
- Nhưng, ngươi yên tâm, ngươi dùng thuốc bôi kia cũng là những phương thuốc gia truyền hiếm có đó, nếu ta đoán không lầm, chỉ những kẻ trong cung mới có những loại thuốc này, tên gọi là Thiết Lê Hoa. Có phương thuốc đó, cho dù cái mông của ngươi có bị đánh tan nát, chỉ cần bôi nó lên, thì cũng sẽ hoàn toàn lành lặn như cũ thôi.
Đan Nhi lạnh lùng cười nói.
Cái cô bé này cũng thật là tàn độc, tính tình cũng độc địa đấy, nói đánh là đánh liền. Lúc này Trần Băng cũng chưa kịp nói rõ sự tình đã bị đánh rồi.
Trong lòng hắn tính toán, cái con tiểu yêu này đánh mình hai lần, không biết chừng, có cơ hội ta sẽ cho ngươi lên giường, sau đó sẽ cưỡi ngươi hai lần, nếu không thì làm sao mà tạ lỗi được với cái mông đang ê ẩm của ta chứ.
- Trong lòng ngươi nhất định không phục vì sao ta đánh ngươi đúng không?
Đan Nhi nhẹ nhàng nhảy từ lan can xuống, hai tay chắp sau đít đi tới chỗ Trần Băng nói:
- Bởi vì ngươi quá tiện nhân. Nếu không phải ngươi không tiện nhân thì vì sao lại không biết tâm ý của Song Nhi chứ, nếu ngươi không tiện nhân, thì vì sao ta mạo hiểm cả tính mạng để tới hành thích Ngô Thiên Phát mà ngươi lại trối bỏ cái thành quả ta làm được chứ, nếu ngươi không tiện nhân, thì vì sao ngươi chỉ có tin lời nói của Chu lão phu nhân vậy, nhất định phải nhập nô tịch cho Chu gia chứ?
Đan Nhi nói có chút kích động, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên, càng lộ rõ khuông mặt xinh đẹp và lạnh lùng của nàng.
- Nói tiếp đi.
Trần Băng nằm trên giường nói.
- Ngươi có biết nhập nô tịch cho Chu gia có ý nghĩa thế nào không?
Đan Nhi lạnh lùng cười nói:
- Điều đó có nghĩa là, ngươi cũng chỉ là một con chó của Chu gia mà thôi, ngươi đã mất đi sự tôn nghiêm, thân phận, mệnh vận của ngươi hoàn toàn nằm trong tay của Chu gia rồi. Lúc cái thân chó của nhà ngươi còn dùng được, có thể bảo hộ cho chủ nhân, thì ngươi còn được chút trọng dụng quan tâm và trân trọng, đôi khi cũng có ban thưởng cho ngươi một cái xương để gặm; lúc trong lòng chủ nhân mà bực bội khó chịu, thì cũng sẽ cho ngươi ném mùi đấm đá rồi côn bổng ngay; lại lúc ngươi chẳng còn làm gì được cho họ nữa, thì ngươi cũng chẳng đáng là một thứ rác rưởi trong nhà họ Chu mà thôi.
- Chậc chậc, ngươi xem, mệnh vận của ngươi cao quý thế đó, có khác gì một con chó hoang không nào.
Đan Nhi bĩu môi cười nhạo nói.
Đan Nhi nói không sai, với cách nhìn của nàng, con đường mà Trần Băng lựa chọn chẳng khác gì con đường tối tăm và hèn mạt nhất.
Bởi vì Đan Nhi chỉ là một cô gái biết võ vẽ thôi, những điều nàng thấy chỉ có trước mắt thôi, nhưng nàng không biết rõ hết thảy tình hình của Chu gia này, và cũng không hiểu được tương lai của Chu gia, đương nhiên là sẽ không biết Trần Băng đang diễn một vai gì trong nhà họ Chu này.
Điều nàng nhìn thấy chỉ là cái thân phận hèn mọn và cái địa vị đáng xấu hổ của Trần Băng mà thôi, còn những cái khác thì không biết được.
Đan Nhi không thể hiểu được những hành vi của Trần Băng, cái này cũng chẳng có gì kỳ lạ cả, trái lại rất bình thường. Nếu người nào cũng nhìn thấu được những nước đi của Trần Băng, thì hắn còn gọi gì là đa mưu túc trí nữa chứ, lại dựa vào cái gì để là người tiên phong trong việc đối đầu với Lý gia chứ.
Trần Băng vạch ra rất rõ ràng, hắn dùng những cách này để làm lên những cái gì lớn lao hoành tráng nhất, tuy đường đi khúc khuỷu, nhưng tiền đồ là rất sáng lạng.
Chỉ cần con hổ dữ như Lý gia này lúc nào cũng muốn rình để chiếm lấy địa bàn của Chu gia, thì hắn luôn luôn là vị tướng tài tương trợ cho Chu gia, trong cục diện của Chu gia, trong thì có rạn nứt, ngoài thì có cường địch, làm sao còn tâm trạng đâu mà mượn gió bẻ măng nữa chứ.
Những âm mưu của Trần Băng, chỉ có thể cất giấu trong bụng mà thôi, làm sao có thể nói cho Đan Nhi được chứ. Hắn liền cười nói:
- Cho dù ta có làm một con chó của Chu gia thì đã làm sao nào? Ta không thích ngươi, ngươi cũng chẳng yêu gì ta, thì hà cớ gì ngươi lại có những thái độ như vậy chứ? Cứ như ta là người tình nhỏ của ngươi không bằng ý.
Trần Băng trêu đùa nói.
Vẻ mặt giận dữ của Đan Nhi, chỉ cần vẫy nhẹ tay là chiếc roi từ trên trời giáng xuống mông của Trần Băng đau điếng.
Trần Băng hừ một tiếng, nhìn Đan Nhi nói:
- Cái tiểu yêu này, lúc tức giận thì nhìn có bộ dạng của người đẹp lạnh lùng đấy.
- Ngươi thật đúng là vô liêm sỉ, ngươi có tin rằng ta sẽ đánh chết ngươi không?
Đan Nhi tức giận nói.
- Ta tin, chỉ có điều ta không hiểu, vì sao ngươi lại quan tâm tới ta như vậy? Cho dù ta có nhập nô tịch cho Chu gia, thì có liên quan gì tới ngươi chứ? Vì sao ngươi lại tức giận như vậy?
Trần Băng không hiểu nên hỏi lại.
- Hừ, nếu nghĩ ta quan tâm tới ngươi, thì cả đời này đừng có mà mơ đi, trong con mắt của ta, ngươi chỉ là một con cóc thối mà thôi, có gì tốt đẹp đâu chứ. Nhưng không biết muội muội Song Nhi của ta ăn phải bùa mê thuốc lú gì của ngươi, không ngờ lại thích cái tên tiểu tử thối như ngươi chứ.
- Sao ngươi biết? Sao ta lại không biết nhỉ?
Trần Băng dõng dạc nói.
- Nếu nó mà không thích ngươi, thì làm sao lại tới cầu cứu ta đi cứu ngươi chứ? Ngươi phải biết rằng, cái bí mật ta có võ công chỉ có ngươi biết mà thôi, Song Nhi cũng biết rõ rằng, nếu để bại lộ tin này ra, sẽ có họa sát thân thôi.
Đan Nhi nói tới đây, lại nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Trần Băng, cái tên tiểu tử này ngang nhiên không mặc gì đứng phắt dậy trong bồn nước chứ, quả thực khiến nàng sợ hết hồn, vẻ mặt nóng bóng rất khó chịu.
- Điều đáng tức giận nữa là, cái con nhỏ đó lại chết mê chết mệt ngươi, vừa nãy ngủ mơ còn gọi tên ngươi nữa chứ.
Đan Nhi tức giận nói:
- Ta muốn xem xem, cái tên không có lương tâm như ngươi làm thế nào mà lại khiến con bé điên đảo si mê như vậy.
Song Nhi à, bề ngoài nhìn thì rất dịu dàng lịch thiệp, không ngờ nàng lại đối xử tốt với ta như vậy, quả thật khiến ta cảm động quá, rất muốn lúc này đây ôm nàng vào lòng rồi hôn lên bờ môi đỏ ửng của nàng.
Đang lúc Trần Băng đang cảm thán say mê, Đan Nhi lại tức giận nói:
- Nhưng cái tên cóc thối nhà ngươi, không cắn người thì lại làm người khác ngứa điên lên, phải tự cam chịu, không ngờ lại nhập nô tịch cho Chu gia, vậy thì Song Nhi phải làm thế nào đây? Làm sao ta có thể yên tâm được chứ?
Vòng vo hồi lâu hóa ra là về vấn đề này à, em rể như ta làm nô tịch, lại khiến cho chị vợ lại tức giận như vậy. Hiểu rồi hiểu rồi, Trần Băng gật gật đầu, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu được nguyên nhân vì sao mà nàng Đan Nhi này cứ canh cánh trong lòng như vậy.
- Chị vợ à, à không, Đan Nhi cô nương, nàng không cần phải lo lắng đâu, bản thân ta ắt có diệu kế, dựa vào tài năng trí tuệ của ta, thì làm sao cam chịu làm con chó cho nhà họ Chu được chứ, nàng yên tâm đi, cho dù ta có là một con chó đi chăng nữa, thì ta cũng là một con chó dũng mãnh hung hãn.
Trần Băng cợt nhả nói.
- Cái con cóc thôi nhà ngươi chỉ được cái khoác lác thôi. Đừng có mà khua môi múa mép với ta, nếu ngươi không từ bỏ được cái thân phận nô tịch này, thì đừng có mơ làm chồng muội muội ta, nếu ngươi dám cưỡng ép, cẩn thận ta thiến ngươi để ngươi thành thái giám đó, sống không bằng chết đâu.
Đan Nhi xua tay nói.
Chị vợ mà hoạn em rể sao? Thế thì phải hạ thủ thế nào đây? Trần Băng ngẫm nghĩ bâng quơ, cái con nha đầu này, tuổi tác thì có tẹo teo, không ngờ lại độc ác như vậy, vốn cũng định tha thứ cho ngươi rồi, không ngờ cái con nha đầu bướng bỉnh ngươi lại còn muốn hoạn ta nữa chứ. Nếu ngươi dám thiến ta, thì ta sẽ ăn ngươi trước đó.
- Yên tâm đi, Đan Nhi cô nương, cho ta thời gian một năm, nếu trong vòng một năm ta không làm nên trò trống gì, không cần nàng phải thiến ta, ta sẽ đứng trước mặt nàng mà tự xử, nàng xem thế nào?
Trần Băng thề thốt nói.
Cái tên phóng đãng dâm ô này đúng là ghê tởm, không ngờ còn dám đứng trước mặt mình tự xử nữa chứ, Đan Nhi không thèm để ý gì tới lời của hắn nữa, nhìn chằm vào mắt hắn nói:
- Những điều ngươi nói, hôm nay ta nhớ kỹ rồi đó, nếu ngươi không làm được, thì đừng trách ta nhẫn tâm đó.
Nói xong còn dùng tay làm cái động tác như thiến gà vậy.
Trần Băng sợ tới mức toàn thân run rẩy lên, vội vàng ôm lấy của quý của mình, thầm nghĩ, cái con nha đầu này đúng là không nên dây dưa.
Đan Nhi lạnh lùng cười, rồi nhảy qua cửa sổ biến mất.
Siêu Cấp Gia Đinh Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi Siêu Cấp Gia Đinh