It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Cuồng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 751
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2126 / 50
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 742: Quyết Một Trận Tử Chiến (2)
ixi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhưng mà Bùi Đông Lai nằm mơ cũng không ngờ Dixi lại dùng phương thức cực đoan như vậy để gặp mình.
Điều này làm cho cả người Bùi Đông Lai ngây ngẩn ra.
- Như thế nào hắn làm vậy? Tại sao Odin lại cho phép hắn làm thế?
Ngây người đi qua, Bùi Đông Lai trăm mối vẫn không có cách giải, ở hắn xem ra Dixi dưới tình thế cấp bách sẽ làm ra chuyện cực đoan như thế này nhưng mà Odin kẻ luôn muốn thống trị thế giới ngầm, thậm chí là muốn ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới sẽ không làm chuyện như thế.
Bởi vì Dixi làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến không riêng gì hắn mà thậm chí còn đẩy Odin vào tuyệt lộ.
Cái gọi là tuyệt lộ chính là làm kẻ địch của toàn bộ thế giới.
- Chẳng…Chẳng lẽ Odin tẩu hỏa nhập ma, chết rồi sao?
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, nghĩ đến một khả năng khác.
- Đông Lai, vô luận là vì cậu hay vì đất nước thì nhất định trong 24 tiếng cậu phải có mặt ở đó.
Thủ trưởng số 1 cũng biết tin này quá kinh hãi thế tục cho nên thấy Bùi Đông Lai không nói gì thì mở miệng nói tiếp.
Lời nói của Thủ trưởng số 1 để cho Bùi Đông Lai lấy lại tinh thần, hắn hỏi:
- Thủ trưởng, tôi muốn biết tổng cộng có bao nhiêu người?
- Chỉ có một mình tên gia hỏa tên là Dixi.- Thủ trưởng, ngài xác định sao?
Bùi Đông Lai có chút hoài nghi, khi hắn xem ra, cho dù Odin tẩu hỏa nhập ma chết đi thì tên thủ lĩnh Thần vệ kia cũng cùng đi với Odin mới đúng.
- Xác định.
- Thủ trưởng, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.
Mắt thấy Thủ trưởng số 1 xác nhận thì Bùi Đông Lai liền lập tức đồng ý.
- Tốt, vậy cậu hãy đến quân khu XX ở Yên Kinh, tự tôi sẽ tiễn cậu đi.
Nghe được câu trả lời thuyết phục của Bùi Đông Lai thì Thủ trưởng số 1 khẽ thở phào một hơi.
"Hô ~ "
Sau khi kết thúc cuộc gọi điện thì Bùi Đông Lai thở dài một hơi, điều chỉnh lại tâm tình rồi đi vào trở lại phòng ăn.
- Cuồng ca muốn đến đây ăn Tết, nhưng đã bị tớ từ chối.
Đi vào phòng ăn thấy 4 người Tần Đông Tuyết không hề động đũa mà chờ mình thì Bùi Đông Lai liền chủ động mở miệng nói đối 1 câu.
- Cuồng ca muốn làm bóng đèn a, quá vô sỉ rồi.
Hạ Y Na cười nói:
- Bùi đại sư, nhanh chóng đến chủ trì tiệc tối đi, một hồi Khuynh Nhan còn đi diễn tiết mục cuối năm nữa a.
- Tớ có hối hận khi đã nhận lời tham gia tiết mục cuối năm này.
Mộ Khuynh Nhan đáng thương nhìn Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai cười cười, đi đến chỗ ngồi rồi ngồi xuống, sau đó giơ chén rượu gạo mới vừa mới nhập khẩu từ VN về rồi nói:
- Sau đây, tớ xin tuyên bố, bữa tiệc tối đêm giao thừa được bắt đầu.
"Hì hì"
Thấy bộ dạng cười đùa của Bùi Đông Lai thì tứ nữ đều nở nụ cười, trong đó Hạ Y Na là cười sung sướng nhất:
- Ây za, tớ nói nè, mọi người nhìn xem có phải Bùi Đông Lai đồng học chúng ta nên đi làm lãnh đạo hay không?
- Phạt Y Na 1 chén.
Bùi Đông Lai nghiêm trang nói:
- Không uống thì không cho phép ăn sủi cảo.
- Cậu…
Hạ Y Na vốn cười đến nhất sung sướng, đột nhiên nghe được Bùi Đông Lai vừa nói như thế, lập tức giống là bị ủy khuất, lập tức kháng nghị:
- Hừ, thật không công bằng.
Lời vừa ra khỏi miệng, Bùi Đông Lai cùng 3 người Tần Đông Tuyết không nhịn được mà cười lên.
Trong lúc nhất thời, tiếng cười nổi lên bốn phía, không khí hòa hợp.
- Sau đây, chúng ta uống chén thứ 2.
Sau khi ăn 1 miếng sủi cảo thì Bùi Đông Lai lại giơ chén rượu lên, nói:
- Bất quá trước khi uống thì tớ có một chuyện muốn nói.
- Cậu còn phạt rượu tớ thì tớ không để yên cho cậu đâu.
Hạ Y Na làm ra bộ dạng giương nanh múa vuốt.
3 người Tần Đông Tuyết thấy thế thì lại cười, đồng thời đợi Bùi Đông Lai mở miệng.
Nghe lời nói trêu ghẹo của Hạ Y Na, thấy bộ dạng hạnh phúc của 4 người Tần Đông Tuyết thì Bùi Đông Lai không muốn nói những lời đó để ở nhà hảo hảo mà cùng ăn tết với 4 người Tần Đông Tuyết nhưng mà hắn biết bản thân hắn không thể làm như vậy!
Vô luận là vì mình, hay là vì người!
- Kỳ thật thì vừa rồi tớ đã nói dối.
- Điện thoại vừa rồi không phải là do Cuồng ca gọi đến.
Hả?
Lời kia của Bùi Đông Lai vừa thốt ra thì 4 người Tần Đông Tuyết liền sửng sốt.
- Vậy là ai?
Quý Hồng liền mở miệng hỏi.
Nụ cười trên mặt Bùi Đông Lai không giảm:
- Thủ trưởng số 1.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nghe được Bùi Đông Lai nói là Thủ trưởng số 1 gọi đến thì trong lòng Quý Hồng liền có một cảm giác bất an.
- Không phải là đến thăm nước chúng ta sao?
Vẻ mặt Bùi Đông Lai tỏ ra thoải mái:
- Đêm nay, Thủ trưởng số 1 sẽ dẫn người thiết yến đãi tiệc cho Góp ka, nên muốn mời tớ đến tham dự.
- Đáng ghét thật, Tết rồi mà cũng không để người ta yên.
Hạ Y Na tin lời của Bùi Đông Lai, cho nên nàng tỏ ra khó chịu nói:
- Cậu không phải là nhân viên chính phủ thì đi làm gì?
Mộ Khuynh Nhan thì không nói gì còn 2 người Tần Đông Tuyết và Quý Hồng thì trầm mặc không nói gì.
Lấy chỉ số thông minh của bọn họ thì bọn họ cho rằng Bùi Đông Lai đang nói xạo.
- Nếu không thì cậu gọi điện, coi thử có thể không đi được không?
Hạ Y Na tính cách ngay thẳng, có cái gì thì nói cái đó.
- Y Na, tuy rằng Đông Lai không phải là nhân viên chính phủ nhưng mà cậu cũng biết, hành động của Đông Lai đã làm cho nước ta đi lên một mức mới, từ ý nào mà nói thì thân phận của cậu ấy cũng vô cùng hiển hách.
Đối mặt với lời đề nghị của Hạ Y Na, không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, Tần Đông Tuyết liền cười nói:
- Lần này Góp ka đến đây là để vui chơi, nếu như Đông Lai không đến thì có thể Góp ka sẽ tung bom làm tan bành nước mình thì sao?
Quý Hồng nghe vậy cũng phụ họa:
- Ừh, ăn Tết cả 15 ngày lận, hắn có thể thoát được đêm giao thừa nhưng không thể trốn khỏi mồng 1.
Chẳng biết tại sao thấy cục diện như thế thì trong lòng Bùi Đông Lai vô cùng tức giận và cảm động, tức giận vì hành động chó má của Dixi, còn cảm động về biểu hiện của 4 người Tần Đông Tuyết.
Dưới ánh đèn, tay cầm ly rượu của hắn khẽ run lên, thiếu chút nữa là làm đổ rượu ra bên ngoài.
- Đêm nay uống đến đây thôi, khi nào trở lại thì tớ sẽ uống gấp đôi.
- Uống xong chén này thì tớ sẽ đi, mọi người cứ tiếp tục mà dùng bữa.
Nói xong, Bùi Đông Lai ngẩng cổ, một hơi uống sạch.
- Tớ đưa cậu ra ngoài.
Mắt thấy Bùi Đông Lai uống hết thì Tần Đông Tuyết đứng dậy, nói.
- Được.
Bùi Đông Lai biết Tần Đông Tuyết đã nhìn ra chỗ sơ hở nhưng mà biết mình không thể từ chối yêu cầu nhỏ này của Tần Đông Tuyết, ngược lại nếu Tần Đông Tuyết khăng khăng muốn hỏi thì nhất định hăn sẽ đem mọi chuyện nói ra cho Tần Đông Tuyết biết.
Ra khỏi phòng ăn, Tần Đông Tuyết chủ động khoác tay Bùi Đông Lai rồi cùng Bùi Đông Lai đi ra bên ngoài.
Nhưng mà làm cho Bùi Đông Lai bất ngờ chính ra đi ra tới bên ngoài cửa thì Tần Đông Tuyết cũng không hỏi gì, chỉ yên lặng đi cùng hắn.
Tần Đông Tuyết trầm mặc khiến cho Bùi Đông Lai không yên, hắn nhịn không được mà dừng bước lại, quay đầu, nhìn vào Tần Đông Tuyết, muốn nói thật:
- Đông Tuyết, tớ….
- Đi nhanh thôi.
Không đợi Bùi Đông Lai nói thế thì Tần Đông Tuyết đã mỉm cười cắt ngang, sau đó ôn nhu sửa lại cổ áo cho Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai thấy vậy thì lẳng lặng không nói gì, tùy ý để Tần Đông Tuyết làm.
- Vào đi.
Sau đó, đợi Tần Đông Tuyết làm xong thì Bùi Đông Lai mỉm cười xoa nhẹ khuôn mặt Tần Đông Tuyết, ôn nhu nói.
- Ừh.
Tần Đông Tuyết gật gật đầu, xoay người, trở lại tứ hợp viện.
Bùi Đông Lai bước nhanh ra ngoài.
1 bước.
2 bước.
Bước được 3 bước, 2 người không hẹn mà cùng dừng bước lại, xoay người nhìn lại.
- Tớ sẽ còn sống trở về.
- Bọn tớ chờ cậu.
Trong màn đêm.
Bọn họ không nói tiếng nào nhưng lại tâm hữu linh tê.
Siêu Cấp Cường Giả Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng