Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Cuồng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 751
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2126 / 50
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 597: Sau Lưng Có Người, Đến Một Người Đánh Một Người (2)
ầm"
"Loảng xoảng loảng xoảng —— "
"A —— "
Dưới ánh đèn, thân mình Thu Sơn đập vào bàn cơm, toàn bộ ly tách, chén, dĩa… trên bàn đều văng ra, làm cho đám khách nhân kêu sợ hãi rồi né tránh.
"Phốc"
Cả người Thu Sơn gập lại, răng và máu phun ra, sau đó hắn liền giật giật lên vài cái rồi đau đến hôn mê bất tỉnh.
Thấy một màn như vậy thì toàn bộ mọi người đều nhìn vào Bùi Đông Lai, cảm giác kia giống như đang hỏi: Tên người NB kia lại bị Bùi Đông Lai đánh sao?
- Đáng đánh.Sau đó, một tên thanh niên kích động gầm lên.
- NB, khinh người quá đáng, nên đánh.
- Đúng vậy, đuổi đám người NB ra khỏi TQ.
Rất nhanh, liền có người mở miệng phụ họa theo.
2 tên đồng bạn của Thu Sơn vốn nghe được Thu Sơn gọi điện thoại kêu cứu binh thì có chút kích động, bất quá thấy được tình cảnh lúc này của Thu Sơn, nghe được lời hoan hô của đám người Tung cẩu thì bọn hắn không hẹn mà cùng lựa chọn giả chết.
- Ngu ngốc.
Thấy một màn như thế thì tên cảnh sát kia không nhịn được mà mắng một câu, thầm nghĩ đầu óc tên NB kia chắc là nhét bã đậu ở trong đó, không biết sống chết. Sau đó hắn trầm ngâm một chút, không biết nên báo chuyện này có cấp trên không.
Sau đó, nghĩ nghĩ một hồi thì hắn cũng không có đi tìm Bùi Đông Lai nói chuyện mà mang theo 2 gã thủ hạ rời khỏi nhà hàng.
- Mã cục trưởng, tôi là Vương Quân Hữu sở trưởng cục cảnh sat III, tôi có một chuyện quan trọng muốn báo cho ngài.
Ra khỏi khách sạn, Vương Quân Hữu liền gọi điện cho phó cục trưởng.
- Quân Hữu, đã trễ rồi còn có chuyên gì nữa? Chẳng lẽ chỗ ông xảy ra chuyện gì sao?
Nghe được Vương Quân Hữu nói thế thì lúc này Mã cục trưởng đang dùng cơm thì hơi có chút buồn bực, nhưng mà vẻ mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc hỏi.
- Là như thế này, Mã cục trưởng….
Sau đó, Vương Quân Hữu vội vàng đem toàn bộ mọi chuyện kể ra.
- Lúc nãy, tại nhà hàng có vài tên lưu học sinh uống rượ say rồi dánh quản lý nhà hàng, sau đó lại khiêu khích Bùi Đông Lai…….
- Đợi một chút, ông nói ai?
Lúc này, nghe Vương Quân Hữu nói đến 3 chữ Bùi Đông Lai thì Mã cục trưởng liền cả kinh.
- Chủ tịch tập đoàn Đông Hải, Bùi Đông Lai.
Dường như đoán được phản ứng của Mã cục trưởng, Vương Quân Hữu cũng không cảm thấy kỳ quái mà cười khổ:
- Đám người kia đã trêu chọc Bùi Đông Lai, kết quả bị Bùi Đông Lai giáo huấn.
- Ngu ngốc. Bọn hắn là muốn tìm chết.
Mã cục trưởng nghe vậy, tức giận đến mắng lên, hiển nhiên hắn đã thấy được tính nghiêm trọng của chuyện này.
- Đích thật là muốn chết.
Vương Quân Hữu cũng là hận đến nghiến răng, buồn bực nói:
- Mấy tên NB kia sau khi bị Bùi Đông Lai giáo huấn thì chẳng những không có sửa sai, hơn nữa còn gọi điện thoại tìm cứu binh, muốn cho Bùi Đông Lai chịu không nổi. Kết quả tên kia lại bị Bùi Đông Lai đánh, sống chết không rõ…
Lại nghe Vương Quân Hữu hội báo, thì Mã cục trưởng rất muốn xem trong não của đám người NB kia rốt cuộc là có chứa cái gì?
- Mã cục trưởng, vốn là Bùi Đông Lai muốn đến cục cảnh sát để làm ghi chép, tính đem chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng là bây giờ dường như là hắn đã tức giận, hắn nói xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ chịu trách nhiệm.
- Hắn chịu trách nhiệm nhưng mà chúng ta xong đời.
Mã cục trưởng cười khổ một tiếng, trong lòng cũng hiểu được, lấy thân phận của Vương Quân Hữu muốn ngăn cản Bùi Đông Lai quả thực chính là si tâm vọng tưởng, vì thế trầm ngâm một chút, nói:
- Quân Hữu, ông nói đúng lúc lắm, hiện giờ tôi sẽ báo lại cho cấp trên. Ông hãy đứng đó đi, còn tình huống nào thì báo lại cho tôi.
- Vâng, Mã cục trưởng.
Nghe được mệnh lệnh của thượng cấp thì Vương Quân Hữu thở ra một hơi, vội vàng trả lời.
Đầu bên kia điện thoại, sau khi Mã cục trưởng cúp điện thoại thì không dám lãnh đạm, vội vàng gọi điện cho mặt trên.
Mặt trên nghe xong Mã cục trưởng báo lại thì liền sợ tới mức không nhẹ, đơn giản làm ra an bài sau đó gọi điện thoại cho nhân vật số 1 của cảnh sát Đông Hải là Triệu Kiến Tân.
Triệu Kiến Tân nghe xong thì trong lòng liền kĩnh hãi, hắn biết được chuyện này khó giải quyết đến cỡ nào.
Sau khi cúp điện thoại thì hắn trầm ngâm một chút, sau đó liền gọi điện thoại cho Bùi Đông Lai.
"Reng…Reng.."
Rất nhanh, trong nhà hàng liền vang lên tiếng di động, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người thì Bùi Đông Lai lấy điện thoại ra.
Triệu Kiến Tân số của Bùi Đông Lai nhưng Bùi Đông Lai không có số của Triệu Kiến Tân.
Vì thế thấy được số xa lạ này thì Bùi Đông Lai vốn là nhíu mày, hơi trầm ngâm rồi mới nghe máy.
- Chào ngài, Bùi tiên sinh, tôi là cục trưởng cục công an Đông Hải, Triệu Kiến Tân.
Điện thoại được chuyển, Triệu Kiến Tân liền nói năng một cách khách sáo.
- Chào ngài, Triệu cục trưởng.
Biết được chủ nhân đầu bên kia là Triệu Kiến Tân thì Bùi Đông Lai vốn là ngẩn ra, sau đó cũng đoán ra được có gì lừa dối trong đó, bất quá cũng tỏ ra vô cùng khách khí.
- Chuyện của ngài thì người bên dưới đã báo lại cho tôi.
Có lẽ là biết tình thế tính nghiêm trọng, Triệu Kiến Tân không có hàn huyên, khách sáo, mà là đi thẳng vào vấn đề, hỏi ra vấn đề lo lắng nhất:
- Hiện trường không có người chết chứ?
- Tạm thời không có.
"Lộp bộp!"
Nghe được Bùi Đông Lai nói 2 chữ " Tạm thời" thì Triệu Kiến Tân cả kinh, hắn không cam đoan sau một lúc Bùi Đông Lai có giết ai hay không….
- Bùi tiên sinh, ngài nên biết, bởi vì chuyện ngoại giao trước mắt nên nếu bây giờ có người NB chết ở quốc nội thì có thể sẽ phát sinh một số chuyện mà ngài không thể tưởng tượng nổi, thậm chí sẽ phát sinh cả chiến tranh, đến lúc đó thì chúng ta không có tuổi gì để đánh người ta cả.
Giọng nói của Triệu Kiến Tân tỏ ra lo lắng:
- Vì chú ý toàn cục nên tôi hy vọng chuyện này dừng ở đây, chuyện kế tiếp sẽ do cảnh sát chúng tôi xử lý, tôi cam đoan chuyện này không có dính dáng gì đến cậu, cậu cảm thấy thế nào?
- Triệu cục trưởng, tôi có thể đáp ứng yêu cầu của ngài nhưng mà người NB sẽ không đồng ý.
Khi nói chuyện, Bùi Đông Lai đem mắt nhìn về phía cửa nhà hàng, hắn thấy rõ 4 chiếc xe chạy dừng lại ở trước cửa, hơn 10 người NB từ trong xe đi xuống rồi xông vào nhà hàng.
Hả?
Đầu bên kia điện thoại, Triệu cục trưởng nghe vậy, vốn là ngẩn ra, theo sau hỏi:
- Bùi tiên sinh, cậu nói là…
- Cứu tinh người NB đến.
Bùi Đông Lai nhìn chằm chằm vào hơn 10 tên NB đang đi vào nhà hàng, thản nhiên nói:
- Triệu cục trưởng, tôi sẽ dựa theo lời ngài nói, nghĩ đến đại cục trước mắt nhưng mà nếu đám người NB kia quá đáng thì bọn hắn cũng đừng nên trách tôi.
"Ách..."
Triệu Kiến Tân nghe vậy, cả kinh há to mồm.
Bùi Đông Lai cúp điện thoại, đi nhanh tới.
Nếu người NB muốn tìm chết thì hắn sẽ thanh toàn.
Siêu Cấp Cường Giả Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng