Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Cuồng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 751
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2126 / 50
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 524: Ông Cùng Cháu, Đánh Vỡ Quy Tắc
ong"
Trong phòng ăn, tiếng ly chạm vào nhau lại vang lên, 2 chai Mao Đài mà Bùi Đông Lai mang đến đây đã thấy đáy. Bùi Đông Lai cùng Tần Tranh ngẩng đầu lên rồi uống một hơi cạn sạch.
- Tần thúc, hôm nay đến đây thôi, nếu hôm nào có thời gian thì cháu sẽ quay lại.
Bùi Đông Lai đặt chén rượu xuống, mỉm cười nói.
- Lúc này vừa mới bắt đầu, còn chưa có thỏa thích.
Tần Tranh cười to, sau đó nhìn thoáng qua Tần Đông Tuyết như là chuột thấy mèo vậy, cười nói:
- Nếu hôm nay 2 đưa có việc thì cứ đi trước, hôm nào chúng ta sẽ uống tiếp.
- Đông Lai, cháu cũng đừng lo uống rượu, mau ăn đi.
Tiếu Ái Linh mỉm cười đứng dậy.
Bùi Đông Lai nói:
- Dì, để Đông Tuyết làm cho.
- Mẹ, để con làm.
Tần Đông Tuyết đứng dậy, giúp Bùi Đông Lai xới cơm.
- Đông Lai, có rảnh thì cùng với Đông Tuyết trở về, mọi người cùng nhau ăn cơm, nói chuyện một chút.
Tuy rằng trước đây Tiếu Ái Linh không hài lòng với Bùi Đông Lai nhưng mà bây giờ nàng đã coi Bùi Đông Lai là con rể của mình.
- Được rồi, cháu sẽ cố gắng.
Bùi Đông Lai mỉm cười gật đầu, đưa tay cầm lấy chén cơm mà Tần Đông Tuyết đưa rồi bắt đầu ăn như hổ đói.
Thấy được thức ăn mình làm không còn, thấy được bộ dạng ăn như hổ đói của Bùi Đông Lai thì gương mặt Tiếu Ái Linh nở ra nụ cười tươi như hoa.
- Để ta lái xe đưa 2 đứa đi.
Mắt thấy Bùi Đông Lai đã cơm nước xong thì Tần Tranh đề nghị.
Tần Đông Tuyết lắc đầu từ chối:
- Không cần đâu cha, con có thể lái được.
- Được rồi.
Tần Tranh nghe vậy cũng không kiên trì.
- Tối nay 2 đứa có trở về ngủ không?
Tiếu Ái Linh tràn đầy chờ mong hỏi.
- Không được rồi.
Tần Đông Tuyết hơi trầm ngâm, vẫn là lắc lắc đầu, tuy rằng nàng rất muốn mình và Bùi Đông Lai về nhà ngủ nhưng nếu làm như thế thì Hạ Y Na chỉ còn có 1 mình.
6h30, sau khi cơm nước xong thì 2 vợ chồng Tần Tranh tiễn Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết ra ngoài, đưa mắt nhìn chiếc Rolls-Royce Phantom cấp quân chủ biến mất thì mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
- Haizz..
Tiếu Ái Linh thở dài, nhẹ giọng nói:
- Tôi nghe nói, ngoài Đông Tuyết ra thì bên cạnh Bùi Đông Lai còn có một cô bé nữa tên là Hạ Y Na, chắc là cô bé này cũng 2 đứa nó ở chung một chỗ.
- Từ nhỏ Đông Tuyết đã có ý kiến riêng của mình, chúng ta nói nhiều cũng không thấm vào đâu.
Tần Tranh cười khổ, nói:
- Huống chi con cháu đều có phúc của con cháu, quan tâm chưa chắc đã là chuyện tốt.
Tiếu Ái Linh trừng mắt nhìn Tần Tranh liếc mắt một cái:
- Tôi chỉ cảm thấy được Đông Tuyết nhà ta chịu ủy khuất.
- Tuy rằng người làm cha làm mẹ đều muốn con gái của mình sống tốt nhưng mà chúng ta không phải không thừa nhận hắn xứng Đông Tuyết.
Tiếu Ái Linh nghe vậy thì trầm mặc, dường như chấp nhận lời nói Tần Tranh, theo sau nàng lại nhớ ra cái gì đó, hỏi:
- Ông cảm thấy Diệp Tranh Vanh hoặc là nói Diệp gia sẽ cam tâm sao?
- Không nói đến ân oán năm đó giữa Bùi Vũ Phu và Diệp gia, Đông Lai vốn là đem Diệp Thiên đánh thành người sống đời sống thực vật, lại ở trong khách sạn Yên Kinh làm cho Diệp gia bị mất mặt, hiện giờ lại làm cho Diệp Tranh Vanh mất đi con đường làm quan, thù mời hận cũ, Diệp gia không có khả năng mà bỏ qua.
Tần Tranh nói:
- Còn về phần Diệp Tranh Vanh thì từ nhỏ hắn đã là thiên kiêu chỉ từ, lần này thua đau như thế càng sẽ không bỏ qua.
- Vậy làm sao bây giờ?
Tiếu Ái Linh tỏ ra lo lắng.
- Không biết.
Tần Tranh cười khổ lắc lắc đầu:
- Đường là ở dưới chân Đông Lai, lấy tính tình của nó thì nó muốn đi con đường nào thì không một ai có thể thay đổi được. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là khuyên nó không nên chơi lửa quá mức ( Không nên làm ra những việc quá đáng).
- Chỉ hy vọng như thế.
Tiếu Ái Linh lại thở dài. Nàng rát rõ, hiện giờ mặc dù Bùi Đông Lai có tư cách ngồi trên chiếu bạc nhưng còn rất xa mới có thể tạo ra được quy tắc của trò chơi này, dưới một dạng tình hình như vậy nếu như Bùi Đông Lai muốn phá vỡ quy tắc thì kết quả chỉ có một, nó sẽ bị quy tắc nghiền nát.
6h50", trừ Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết ra thì toàn bộ 68 thành viên Đông Hạ hội đều có mặt trong phòng hội nghị của hội sở từng là hội sở Hồng Kinh.
"Két"
6h52", đang lúc mọi người chờ đợi thì cửa phòng hội nghị bị đẩy ra, Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
- Thật có lỗi, để chư vị đợi lâu rồi.
Mặc dù là còn 8" nữa mới đến giờ nhưng mà thấy mọi người đã đến đầy đủ thì Bùi Đông Lai cũng không có lập tức bước vào mà hơi cúi người xuống, nói lời xin lỗi.
- Đông Lai, còn chưa tới giờ đâu, cậu giải thích cái búa ấy.
Thấy Bùi Đông Lai hạ mình xin lỗi thì Tiêu Cuồng cười mắng. Tuy rằng hắn mới chỉ tiếp xúc với Bùi Đông Lai có 2 tiếng đồng hồ nhưng mà từ ý nào mà nói thì hắn đã xem Bùi Đông Lai giống như là lão bằng hữu chiến đấu lâu năm.
Ngô Vũ Trạch cùng Cổ Văn Cảnh đã xem Bùi Đông Lai là anh em cho nên khuôn mặt cũng nở ra nụ cười, mà những người khác thì nhìn vào nhất cử nhất động của Bùi Đông Lai, trong lòng vô cùng tò mò với Bùi Đông Lai, cũng âm thầm bội phục thái độ làm người, làm việc của Bùi Đông Lai.
Sau đó, Bùi Đông Lai mang theo Tần Đông Tuyết đi vào, rồi ngồi vào vị trí đầu tiên.
- Chư vị, tuy rằng Đông Tuyết để cho tôi đảm nhận chức danh hội trưởng của Đông Hạ hội nhưng mà tôi chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Công việc cụ thể sẽ do nàng và mọi người cùng nhau thương lượng để giải quyết.
Đối với những buổi hội nghị như thế này thì Bùi Đông Lai cũng đã từng trải qua ở tập đoàn Đông Hải cho nên hắn cũng không xa lạ gì, sau khi ngồi xuống thì hắn tỏ ra thoải mái nhìn mọi người một vòng, hành văn gãy gọn nói:
- Hôm nay là lần đầu tiên Đông Hạ hội gặp mặt, đầu tiên là tôi muốn để mọi người chúng ta hãy làm quen với nhau, tiếp theo đó sẽ là đặt ra những quy củ cùng với phương hướng phát triển trong tương lai của Đông Hạ hội.
- Sau đây, sẽ do Đông Tuyết chủ trì buổi gặp mặt đêm nay.
Bùi Đông Lai đem quyền nói chuyện giao lại cho Tần Đông Tuyết.
"Cốc…Cốc"
Không đợi Tần Đông Tuyết nói thì cửa của phòng hội nghị đang bị người ta gõ.
- Vào đi.
Đôi mi thanh tú của Tần Đông Tuyết hơi nhăn lại, không nóng không vội mở miệng
"Két"
Cửa phòng bị mở ra, một gã đại hán mặc âu phục màu đen, deo tai nghe xuất hiện, vẻ mặt cung kính hướng về Tần Đông Tuyết, nói:
- Tần tiểu thư, Diệp Tranh Vanh tiên sinh ở dưới lầu nói là muốn lên đây lấy vài thứ của hắn.Diệp Tranh Vanh?
Nghe được cái tên này thì mọi người liền động dung, dường như mọi người đều không nghĩ ra Diệp Tranh Vanh lại chủ động tìm tới đây.
- Hắc, Diệp Tranh Vanh cùng Hồng Kinh hội của hắn đã trở thành quá khứ, nơi này hiện giờ đã trở thành tổng bộ của Đông Hạ hội. Mẹ nó chứ, hắn chạy tới đây làm gì?
Đột nhiên, một người thanh niên ngồi bên cạnh Tiêu Cuồng liền cười lạnh mở miệng, người này chính là một người anh em đáng tin cậy của Tiêu Cuồng, trước kia hắn luôn cùng với Tiêu Cuồng tranh đấu với Diệp Tranh Vanh. Sau khi Tiêu Cuồng tòng quân thì hắn bị Diệp Tranh Vanh và Hồng Kinh hội áp chế, có thể nói đối với Diệp Tranh Vanh thì hắn tỏ ra vô cùng khó chịu.
- Đông Tử, lời này của cậu không đúng rồi, hôm nay tên Diệp Tranh Vanh kia mới từ ZJ phóng xuất ra, hắn bị ngứa da cho nên muốn đến đây.
Tiêu Cuồng lên tiếng, cười khinh thường, cùng nhìn sang Bùi Đông Lai, ý là bảo để Bùi Đông Lai định đoạt.
Không riêng gì Tiêu Cuồng mà tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều nhìn về phía Bùi Đông Lai, tuy rằng lúc nãy Bùi Đông Lai nói rằng bản thân hữu danh vô thực nhưng mà mọi người đều biết tiếng nói của Bùi Đông Lai vẫn có trọng lượng trong Đông Hạ hội này.
Trong phút chốc, Bùi Đông Lai đã thu hết toàn bộ biểu hiện của đám đông vào mắt, trong đó vẻ mặt của Tiêu Cuồng cùng với người anh em của hắn tỏ ra khinh tường, Ngô Vũ Trạch, Cổ Văn Cảnh cùng Hạ Y Na thì tỏ ra bình tĩnh, lấy Đổng Văn Bân cầm đầu thì hơn 10 thành viên từ Hồng Kinh hội sang lại tỏ ra khẩn trương, mà những thành viên còn lại trong Hồng Kinh hội thì tỏ ra tò mò, tò mò vì sao Diệp Tranh Vanh lại chạy đến đây?
- Để cho hắn tiến vào.
Bùi Đông Lai mở miệng lên tiếng. giọng nói hờ hững nhưng lại không thể nghi ngờ.
- Vâng, Bùi tiên sinh.
Tên đại hán kia liền lên tiếng trả lời sau đó liền cầm bộ đàm nói:
- Hội trưởng nói để cho hắn đi vào.
- Các vị vào đi.
Trước cửa hội sở, tên bảo vệ liền lên tiếng ý bảo Diệp Tranh Vanh cùng Hoàng Oanh đi vào.
- Người này chỉ là cẩu thôi mà còn ngưu như thế.
Thân là kim chi ngọc diệp thì Hoàng Oanh chưa từng bị người ta chặn lại, khó trách có chút uất nghẹn.
So ra mà nói thì sau khi trải qua chuyện ở Giang Lăng thì Diệp Tranh Vanh lại trở nên khiêm tốn hơn, hắn không nói gì thêm là là đi vào.
Sau khi đi vào hội sở thì Hoàng Oanh và Diệp Tranh Vanh đi vào thang máy để lên trên chỗ phòng hội nghị.
30s sau, ở cái nhìn chăm chú của đám người Bùi Đông Lai thì Diệp Tranh Vanh mang theo Hoàng Oanh đi dọc theo hành lang, đi tới cửa phòng hội nghị.
Nhìn thấy những người từng thuộc Hồng Kinh hội thì Hoàng Oanh liền tức giận, ánh mắt lạnh lùng. Mà Diệp Tranh Vanh thì như là không có việc gì, ánh mắt theo thứ tự đảo qua những thành viên trong Đông Hạ hội, cuối cùng dừng lại trên người Bùi Đông Lai.
- Diệp Tranh Vanh, mày không cần phải phí tế bào não để nhớ khuôn mặt của mỗi người chúng ta đang ngồi đây, nếu mày muốn tư liệu của chúng ta thì hôm nào đó lão tử sẽ đem qua cho mày coi.
Mắt thấy không ít thành viên của Đông Hạ hội không dám nhìn thẳng vào mắt của Diệp Tranh Vanh thì Tiêu Cuồng nở ra nụ cười tà mị, lên tiếng.
Không thể không nói, Tiêu Cuồng có thể cùng nổi danh với Diệp Tranh Vanh cũng không phải là hư danh. Tuy rằng hắn rất cuồng nhưng mà cuồng rất thông minh. Hắn vừa thốt lên xong thì mọi thành viên của Đông Hạ hội đều âm thầm thở phài, không còn cảm thấy khẩn trương nữa.
- Bùi Đông Lai, hôm nay tao đến đây là chỉ muốn nhìn mày một chút.
Không để ý đến lời khiêu khích của Tiêu Cuồng, Diệp Tranh Vanh mỉm cười với Bùi Đông Lai:
- Mùi vị làm ông có tốt không?
- Đa tạ Diệp thiếu quan tâm.
Nhìn vẻ mặt mỉm cười của Diệp Tranh Vanh thì lý trí cùng trực giác nói cho Bùi Đông Lai biết hiện giờ Diệp Tranh Vanh lại càng đáng sợ hơn nhưng mà Bùi Đông Lai không có chút kiêng kị nào, cười hờ hững, nói:
- Tôi thật sự rất tốt.
- Tao cũng vậy.
Nụ cười trên mặt Diệp Tranh Vanh không giảm, giọng nói lại làm cho người ta có cảm giác sợ hãi:
- Làm ông lâu rồi, bây giờ thưởng thức mùi vị làm cháu cũng không tồi chút nào.
- Diệp Tranh Vanh, con mẹ nó, một ngày mày không trang bức thì sẽ chết sao? Đậu xanh, bây giờ lại còn tỏ ra trang tức, trang bức cái em gái mày chứ trang bức.
Tiêu Cuồng có chút không nhịn được mà cười lạnh mắng:
- Từ nay về sau thì mày chính là làm cháu rồi.
Không trả lời, Diệp Tranh Vanh mỉm cười nhìn Bùi Đông Lai rồi xoay người mang theo Hoàng Oanh rời đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng Diệp Tranh Vanh rời đi, đại đa số thành viên của Đông Hạ hội đều tỏ ra lo lắng, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù Diệp Tranh Vanh đã té xuống nhưng mà còn có mấy người dám cùng gọi nhịp với Diệp Tranh Vanh đây?
- Mọi người yên tâm, lúc Diệp Tranh Vanh còn được cho rằng là người thừa kế đời thứ tư của Diệp gia còn không phải là đối thủ của hội trưởng, huống chi là lúc này?
Thấy được vẻ lo lắng của mọi người thì vẻ mặt Tiêu Cuồng khinh thường, nói.
Không thể không nói, Tiêu Cuồng là người có thể làm ổn định lòng người, lúc này hắn vừa nói xong thì toàn bộ vẻ lo lắng của mọi người đều biến mất.
Cùng lúc đó
Hoàng Oanh yên lặng cùng Diệp Tranh Vanh đi ra Hồng Kinh hội sở, sau khi đi vào xe thì nàng ngồi ở vị tri lái xe còn Diệp Tranh Vanh ngồi ở phía sau.
- Hội trưởng, tại sao người làm vậy?
Thông qua kính phản quang, thấy được vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Tranh Vanh thì Hoàng Oanh nói.
Không trả lời, Diệp Tranh Vanh nhắm lại hai mắt lại, dựa vào ghế sau.
- Thật có lỗi, hội trưởng, là tôi không đủ bình tĩnh.
Mắt thấy Diệp Tranh Vanh trầm mặc, Hoàng Oanh bắt buộc bản thân phải tỉnh táo được, trong lòng hiểu được Diệp Tranh Vanh sẽ không từ bỏ ý đồ, lại hỏi:
- Ngài tính toán làm gì?
- Tiểu Oanh, chỉ khí nào làm qua cháu thì cô mới biết được lúc làm ông đáng quý như thế nào. Vì như thế, cô mới có thể nghĩ hết biện pháp để thượng vị, không tiếc lấy tánh mạng của bản thân làm vật đánh cược.
Diệp Tranh Vanh mở 2 mắt, hỏi một đằng, trả lời một nẻo:
- Bởi vì cái gọi là " Vua cũng thua thằng liều."
Hoàng Oanh bất minh sở dĩ, trừng to mắt nhìn vào Diệp Tranh Vanh.
- Biết tại sao ta thua trong tay Bùi Đông Lai không?
Diệp Tranh Vanh mở miệng lần nữa, giống như là nói cho Hoàng Oanh nghe, hoặc như là lầm bầm lầu bầu:
- Đơn giản là ta luôn đặt mình ở vị trí làm ông, đã quá coi nặng quy tắc.
Hả?
Trong lòng Hoàng Oanh vừa động, mơ hồ đoán được tâm tư của Diệp Tranh Vanh.
- Sau này, ta sẽ đem bản thân mình trở thành cháu.
Diệp Tranh Vanh mỉm cười, sau đó lấy ra di động bấm một số, sát ý lẫm nhiên, nói:
- Giúp tôi chặt đầu của Bùi Đông Lai, giá cả không thành vấn đề.
Siêu Cấp Cường Giả Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng