We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Cuồng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 751
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2126 / 50
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 313: Mãnh Long Quá Giang (11)
"Ò e… Ò e…"
Đồng thời với tiếng súng vang lên trên đỉnh núi, tiếng còi cảnh sát dưới chân núi cũng vang lên, từng chiếc xe cảnh sát gào thét chạy tới núi Thái Bình.
Dưới chân núi Thái Bình, bởi vì lúc trước phát sinh chuyện bắn nhau, những du khách nghe được tiếng súng vội vàng trốn xuống núi, một lần nữa nghe được tiếng súng, đều là lộ ra bộ dáng sợ hãi, không nhịn được đem ánh mắt nhìn lên hướng đỉnh núi.
Bọn họ không cách nào nhìn thấy được mọi chuyện phát sinh trên đỉnh núi, cũng không cách nào phát hiện thấy Bùi Đông Lai đang lợi dụng đai lưng đặc biệt lướt xuống dưới chân núi.
Dưới màn đêm, Bùi Đông lai cấp tốc lướt xuống dưới chân núi, sau khi nghe được tiếng súng, phản ứng đầu tiên là biết Tương Cương đã xảy ra chuyện.
- Phong Diệp, chuyện gì xảy ra vậy?
Trong lòng hiện ra ý nghĩ này, Bùi Đông lai nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía bộ đàm rống lớn.
"Hô… Hô…"
Bởi vì tốc độ trượt thật sự quá nhanh, thanh âm của Bùi Đông Lai bị tiếng gió bao phủ, căn bản không có cách nào thông qua bộ đàm truyền vào trong tai Phong Diệp.
Nhận thấy được điểm này, mặc dù trong lòng Bùi Đông Lai lo lắng vạn phần, nhưng hắn biết dù mình có hét rách cổ họng thì Phong Diệp cũng không nghe được, không thể làm gì khác hơn là đợi đến khi xuống dưới chân núi xong sẽ liên lạc lại với Phong Diệp.
Sau đó, mắt thấy khoảng cách với xe cáp dưới chân núi đã càng ngày càng gần, hai tay Bùi Đông Lai đột nhiên phát lực hạ xuống.
"Vù…"
Đai lưng có tính chất đặc biệt cùng dây cáp ma sát kịch liệt với nhau, vang lên không ngừng, tia lửa văng khắp nơi, tốc độ của Bùi Đông lai bắt đầu giảm bớt.
- A, nhìn xem!
Đột nhiên, một gã du khách đứng ở bên cạnh xe cáp thấy Bùi Đông Lai đang giảm tốc độ, hay tay nắm đai lưng, trượt xuống dọc theo đường cáp treo, kéo đồng bạn bên cạnh thất thanh hét to.
"Vèo!"
Không đợi gã du khách kia nghiêng đầu sang nhìn, Bùi Đông Lai đột nhiên buông đai lưng có tính chất đặc biệt ra, tung người nhảy xuống, hai tay chụp vào thân của một cây đại thụ.
"Ba!"
"Răng rắc!"
Một tiếng giòn tan vang lên, hai tay Bùi Đông Lai chộp vào trên thân cây, thân cây không cách nào thừa nhận lực lượng khổng lồ đó, trực tiếp gãy lìa.
Sau khi mượn thân cây đỡ phần lớn lực đạo, Bùi Đông Lai nhẹ buông tay, cả người rơi xuống trên mặt đất, thân mình lăn lộn ngay tại chỗ, hoàn toàn giải hết lực đạo khi rơi.
- Có chuyện gì xảy ra?
Cùng lúc đó, tên đồng bạn bị tên đứng bên cạnh xe cáp kéo áo nhìn đường cáp treo trống rỗng, sắc mặt nghi ngờ nói.
" Ách…"
Tên du khách mới vừa nhìn Bùi Đông Lai trượt xuống theo đường cáp treo kia trợn mắt há hốc mồm mà đứng nguyên tại chỗ, hắn há to mồm ra nhưng lại không cách nào nói được một tiếng.
Bùi Đông Lai không có để ý hành động của mình khiến cho tên du khách kia có bao nhiêu khiếp sợ, cũng không rảnh để suy nghĩ điểm này, sau khi hắn ổn định thân hình, trước tiên dùng bộ đàm hỏi:
- Phong Diệp, nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?
- Bùi tiên sinh, bốn người Hắc Tử bọn họ bỗng nhiên trở về, hấp dẫn lực chú ý của chúng tôi, nội gián trong hộ vệ của Tương tiên sinh nhân cơ hội động thủ, khiến chúng tôi trở tay không kịp!
Phong Diệp cùng thủ hạ ẩn nấp ở trong bụi cây, sắc mặt ủy khuất nói:
- Bọn chúng có quá nhiều người, trừ cái người gọi là Hắc Long kia ra, toàn bộ những người khác đều là nội gian!
"Lộp bộp!"
Lời nói của Phong Diệp khiến trong lòng Bùi Đông Lai không khỏi run lên!
Hắn đoán được trong đội bảo vệ Hồng Tinh sẽ có người của Phương Khôn, nhưng lại không nghĩ tới, lại có nhiều người như vậy!
Đồng thời cảm thấy khiếp sợ, tâm Bùi Đông Lai hoàn toàn trầm xuống, lại không cam lòng hỏi:
- Tương tiên sinh đâu?
- Tương tiên sinh bị giết rồi.
Ánh mắt Phong Diệp nhìn chằm chằm vào địa phương đám người A Minh ẩn thân, nói:
- Chúng tôi cùng bọn chúng giằng co, sau lại sợ ngài bị tên khốn kia vu oan, nên không có nổ súng, ngài định làm như thế nào?
- Không nên động thủ.
Bùi Đông Lai nắm chặt hai tay lại, sắc mặt âm trầm dọa người, hắn nhìn thấy xe cảnh sát đã tới dưới chân núi, trầm giọng nói:
- Các cậu lập tức rời khỏi núi Thái Bình, chờ lệnh của tôi.
Hiển nhiên… Bùi Đông Lai cũng biết Phong Diệp nói rất đúng sự thật —— nếu như đám người Phong Diệp nổ súng bắn trả mà nói thì những huynh đệ sinh tử của Tương Cương tuyệt đối sẽ tin tưởng là hắn dẫn người giết chết Tương Cương!
Đồng dạng, hắn biết rõ, chuyện cho tới bước này, đã không có cách nào vãn hồi, việc phải làm trước mắt chính là, nghĩ hết mọi biện pháp cứu Mộ Khuynh Nhan ra.
Đỉnh núi.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Bùi Đông Lai, đám người Phong Diệp mặc dù hết sức tức giận cùng khó chịu, nhưng không có bắn trả, mà là trước tiên lựa chọn rút lui.
Đám người Phong Diệp rút lui khiến tiếng súng ngừng lại.
Trên con đường trong khu nghỉ ngơi, Tương Cương cùng Hắc Long ngã xuống trong vũng máu, không nhúc nhích.
Ngoài ra, khoảng cách ngắn ngủn mười thước từ rừng cây đến ven đường, nằm xuống bảy tám tên thủ hạ của A Minh.
Mặc dù thủ hạ đã chết bảy tám người, nhưng là bởi vì thành công giết chết Tương Cương, nên trên mặt A Minh không có chút nào buồn bực, ngược lại, cả người hắn giống như là uống máu gà, hết sức kích động.
Hiển nhiên, hắn biết rõ, Tương Cương chết rồi, Phương Khôn hẳn là có thể thuận lý thành chương trở thành lão đại của Hồng Tinh, thân phận hắn như vậy cũng sẽ nhất phi trùng thiên!
- A Minh, chúng ta đã đến, cậu đang ở đâu?
Đồng thời lúc A Minh kích động, từ xa truyền đến tiếng hô to.
Nghe ra chủ nhân của thanh âm này đúng là một trong các đại lão của Hồng Tinh, A Minh trong lòng vừa động, không để cho thủ hạ của mình chạy ra, mà là tiếp tục núp trong bụi cây, lớn tiếng trả lời:
- Tiết gia, là tôi! Tôi ở trong bụi cây bên cạnh con đường trong khu nghỉ ngơi! Tương tiên sinh bị tên khốn kiếp Bùi Đông Lai kia dẫn người giết chết, người của tôi cũng đã chết không ít!
- Cái gì? Đại ca đã chết?
Cách xa hơn 100m, đại lão của Hồng Tinh được A Minh gọi là Tiết gia nghe được tin tức Tương Cương bị giết, lập tức cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Không riêng gì hắn, ba tên đại lão phía sau hắn may mắn sống sót trong cuộc phục kích cùng đội hộ vệ Hồng Tinh bảo vệ bọn họ cũng đều là trợn tròn mắt.
Tiết Khiêm chính là người có tĩnh nghĩa huynh đệ sâu đậm nhất với Tương Cương trong tất cả các đại lão Hồng Tinh, năm đó lúc tranh đấu giành thiên hạ, Tương Cương đã cứu hắn không chỉ một lần.
Ở dưới dạng tình hình này, hắn sau khi biết được tin tức Tương Cương bị giết, sau phút khiếp sợ ngắn ngủi, đỏ mắt quát:
- Đại ca bị ám sát, chúng ta đi qua đó xem một chút!
Thanh âm vừa dứt, Tiết Khiêm không đứng lại, mà mang theo cận vệ hướng địa phương A Minh đang núp tiến tới.
Ba tên lão đại khác thấy thế, liếc mắt nhìn nhau, cũng đều dẫn người đi theo sau.
- Anh Minh, mấy lão già kia tới rồi, có cần tiếp tục động thủ không?
Một gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh thông qua ống nhòm thấy đám người Tiết Khiêm hướng bên này chạy tới, hỏi A Minh.
- Bọn họ có không ít người. Chúng ta không cách nào bảo đảm có thể giết chết tất cả bọn họ.
A Minh lắc đầu:
- Huống chi Phương gia đã nói, mục đích chủ yếu của chúng ta là giết chết Tương Cương, những người khác có thể giết được thì giết, không thể giết thì lưu lại.
Nghe được A Minh nói như thế, hơn mười tên thủ hạ của A Minh không dám hỏi nhiều nữa.
Trong sự chờ đợi của đám người A Minh, đám người Tiết Khiêm đã tới khu nghỉ ngơi, rõ ràng nhìn thấy Tương Cương cùng Hắc Long ngã xuống trong vũng máu, trong đó Tương Cương giống như là bị loạn súng bắn chết, cả người cơ hồ bị máu tươi nhiễm đỏ.
Thấy một màn như vậy, đám người Tiết Khiêm sắc mặt cuồng biến.
- Đại… Đại ca!
Tiết Khiêm bước nhanh vọt tới bên cạnh Tương Cương, một tay đỡ Tương Cương lên, thất thanh kêu lên."Bộp!"
A Minh thấy thế, đỏ mắt, sắc mặt bi phẫn quỳ rạp xuống đất.
"Bộp Bộp Bộp …"
Những tên thủ hạ của A Minh thấy thế, cũng đều quỳ rạp xuống đất.
- Là chúng tôi không bảo vệ được Tương tiên sinh, chúng tôi cạm nguyện nhận hình phạt!
A Minh quỳ rạp xuống đất, sắc mặt tự trách nói.
- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Nghe được lời nói của A Minh…, Tiết Khiêm đang bi phẫn quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào A Minh hỏi.
Vẻ mặt của A Minh thống khổ nói:
- Lúc trước, chúng tôi bị đám Đông Tinh khốn kiếp kia phục kích, thật vất vả mới thoát được bọn chúng, ai, ai ngờ tên tạp chủng ngoại lai Bùi Đông Lai kia lại âm thầm tính kế chúng tôi!
- Ta nhớ được lúc tiếng súng vang lên, chính là Bùi Đông Lai nhắc nhở chúng ta, hơn nữa đẩy ngã đại ca tránh đạn.
Một gã đại lão Hồng Tinh cau mày nói:
- Làm sao hắn có thể giết đại ca?
- Uông gia, tên tạp chủng ngoại lai kia, sở dĩ cứu Tương tiên sinh, chính là không muốn bại lộ bản thân, muốn giá họa lên trên người của Đông Tinh!
Sắc mặt của A Minh không đổi, tim không đập nhanh nói:
- Thời điểm lúc trước, tôi cùng người của tôi mai phục ở phía tây, thấy hắn mang theo Tương tiên sinh, Ôn tiểu thư, Hắc long đi tới đây, vốn muốn cùng bọn họ hội hợp, lại phát hiện tên tạp chủng ngoại lai kia đầu tiên là đánh chết Hắc long, sau đó hướng Tương tiên sinh cùng Ôn tiểu thư động thủ. Chúng tôi thấy vậy, liền nổ súng ngăn cản, kết quả Ôn tiểu thư bởi vì bị hù dọa hôn mê bất tỉnh nên tránh được một kiếp, mà Tương tiên sinh thì bị… Bị bọn chúng bắn chết!
- Uổng phí Tương tiên sinh đem tên tạp chủng kia trở thành người mình!
- Đúng vậy, tên tạp chủng kia thật sự rất đáng hận!
- Tiết gia, Uông gia, Tương tiên sinh chết quá oan khuất, chúng ta nhất định phải báo thù cho Tương tiên sinh!
A Minh vừa dứt lời, một ít thủ hạ của hắn đều mở miệng phụ họa, cảm giác kia tựa hồ giống như cha mẹ của mình bị hại chết, một đám đều mắt đỏ hồng, bộ dáng giống như không giết được Bùi Đông Lai không bỏ qua.
Bên tai vang lên những lời nói của mấy tên đội bảo vệ Hồng Tinh kia…, nhìn sắc mặt bi phẫn của bọn hắn, bộ dáng đằng đằng sát khí, bao gồm cả Uông Chu lúc trước chất vấn bọn chúng ở bên trong, tất cả mọi người đều tin lời nói của đám người A Minh.
- Ta nhất định phải đích thân giết hắn.
Tiết Khiêm nghe xong, hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi quát.
- Cảnh sát đã tới dưới chân núi rồi, chúng ta trước tiên mang theo thi thể của đại ca rời đi thôi.
Uông Chu được cho là nhân vật số ba trong Hồng Tinh, lúc này Tương Cương đã chết, trong chỗ này thân phận cùng uy vọng của hắn là cao nhất, hắn trầm ngâm chốc lát, làm ra quyết định.
Nghe được lời nói của Tiết Khiêm cùng Uông Chu…, đám người A Minh đều là âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỗ sâu nhất trong đôi mắt hiện lên một tia vui sướng.
Sau đó, bọn họ không dám chậm trễ, trước tiên ôm lấy thi thể của Tương Cương cùng Hắc Long.
Mà Uông Chu lại là lấy ra điện thoại di động bấm số điện thoại của Phương Khôn.
Phương Khôn đã rời khỏi núi Thái Bình đã sớm nhận được tin nhắn báo tin mừng của A Minh, biết được tin tức Tương Cương đã bị giết chết, đang ngồi ở trong ô tô, nhìn màn đêm của núi Thái Bình, sắc mặt thích ý hút xì gà.
"Reng… Reng…"
Nghe được thanh âm chấn động của điện thoại di động, thấy trên màn hình biểu hiện là số điện thoại của Uông Chu, Phương Khôn mỉm cười gạt tàn thuốc, cầm lấy điện thoại di động ấn nghe, giả vờ ngu ngốc hỏi:
- Tiểu Chu, chúng tôi sau khi xuống núi nghe được trên núi truyền đến tiếng súng, rốt cuộc có chuyện xảy ra vậy?
- Đại ca đã chết.
Uông Chu cắn răng nói.
- Cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, tuy trong lòng Phương Khôn vui vẻ nở hoa, nhưng lại diễn xuất một bộ dáng hết sức khiếp sợ.
- Chúng tôi bị người của Đông Tinh phục kích ở trong công viên, thật vất vả mới thoát ra được, kết quả lại bị tên Bùi Đông Lai kia tính kế —— hắn dẫn người giết chết đại ca!
Sắc mặt của Uông Chu đầy hận ý nói.
- Mẹ kiếp, tôi cũng biết là cái tên tiểu súc sinh kia cố ý lấy lòng đại ca là có ý đồ mà!
Phương Khôn hổn hển mắng.
- Anh Khôn, trước tiên anh hãy nói chuyện với bên cảnh sát để bọn chúng đừng nên cản trở bọn tôi xuống núi.
Uông Chu nói:
- Mặt khác, lấy danh nghĩa của anh ban bố một cái lệnh truy sát —— vô luận phải trả giá cỡ nào, chúng ta nhất định phải vì đại ca báo thù!
- Không riêng gì lệnh truy sát trong hắc đạo, còn có lệnh truy nã của cảnh sát.
Phương Khôn nghiến răng nghiến lợi nói ra kế hoạch đã sớm nghĩ kỹ:
- Ta muốn tên tiểu súc sinh kia phải để mạng ở lại Nam Cảng bồi táng cùng đại ca!
Siêu Cấp Cường Giả Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng