Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Cuồng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 751
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2126 / 50
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 300: Tự Chui Đầu Vào Rọ
- Đông Lai, một mình tớ ăn không hết, chúng ta cùng nhau ăn đi?
Bên tai vang lên lời nói ôn nhu của Mộ Khuynh Nhan, nhìn chiếc bánh ngọt, Bùi Đông Lai có thể cảm nhận được tình cảm của Mộ Khuynh Nhan giành cho mình, hắn cũng cảm nhận được ánh mắt toàn trương đang nhìn tập trung vào hắn.
Hắn cũng không có để ý đến những ánh mắt đó mà cười khổ:
- Tớ không ăn đồ ngọt, cậu ăn đi." Ách"
Bùi Đông Lai vừa nói xong thì toàn đại sảnh liền xôn xao.
Vốn là Mộ Khuynh Nhan mang bánh ngọt đến mời Bùi Đông Lai đã khiến cho đám khách nhân khiếp sợ, lần này Bùi Đông Lai lại từ chối đề nghị cùng ăn với Mộ Khuynh Nhan, điều này có thể làm cho đám khách nhân không hoảng sợ sao?
Khiếp sợ rất nhiều, những khách nhân có tâm tư linh thông thì liền đem ánh mắt nhìn về phía Phương Húc Đông.
Dưới ánh đèn, nụ cười trên mặt Phương Húc Đông đã biến mất.
Mặc dù hắn đã cố gắng khống chế bản thân không để cho xúc động hiện ra trên mặt, nhưng mà khóe mắt liên tục giật giật đã bán đứng nội tâm của hắn.
Tức giận!
Vô cùng tức giận!
Vì để cho Bùi Đông Lai biết Mộ Khuynh Nhan là nữ nhân của Phương Húc Đông hắn, vì để cho hắn không cần mơ tưởng đến cảnh cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, vì muốn để cho Bùi Đông Lai tự động cút khỏi Nam Cảng cho nên lúc nãy Phương Húc Đông đã sử dụng một ít thủ đoạn để khiến Bùi Đông Lai hoàn toàn bị cô lập. Hơn nữa từ sau khi Mộ Khuynh Nhan xuống lầu thì hắn đã hết sức thân mật với Mộ Khuynh Nhan, chủ động cùng Mộ Khuynh Nhan thắp nến rồi sau đó hắn tự mình cắt bánh ngọt rồi đưa cho Mộ Khuynh Nhan.
Lúc này, Mộ Khuynh Nhan chẳng những không có cắt bánh cho Phương Húc Đông hơn nữa nàng lại còn chủ động đề nghị muốn cùng ăn chung với Bùi Đông Lai.
Nhưng mà.
Bùi Đông Lai lại từ chối.
Loại tương phản hoàn toàn này đã khiến Phương Húc Đông giống một chú hề.
- Tớ không chịu, hôm nay là sinh nhật của tớ, thế nào đi nữa thì cậu cũng phải ăn một chút.
Đối với sự oanh động kia, Mộ Khuynh Nhan hồn nhiên không biết lúc này trong mắt nàng chỉ có một mình Bùi Đông Lai, nàng giống như là một cô bé đang làm nũng với bạn trai vậy.
Bên tai vang lên lời nói Mộ Khuynh Nhan, nhìn thấy bộ dạng làm nũng của Mộ Khuynh Nhan. Tay phải cầm dao của Phương Húc Đông run lên, cảm giác kia như hận không thể lập tức chém một đao vào Bùi Đông Lai.
Vẻ mặt biến hóa của Phương Húc Đông rơi vào trong mắt của đám khách nhân, để cho những khách nhân kia hiểu được một điều. Nếu như Bùi Đông Lai không muốn chết thì tốt nhất là nên từ chối Mộ Khuynh Nhan rồi sau đó tự động biến mất.
Mộ Khuynh Nhan cũng không có để ý, mà Bùi Đông Lai lại có thể nhận thấy được vẻ tức giận trong đôi mắt của Phương Húc Đông, hắn cũng có thể nhìn thấy được vẻ mặt cổ quái của đám khách nhân đang nhìn về phía mình.
Đối với mọi chuyện hắn cũng không để ở trong lòng.
Bùi Đông Lai thở dài nói:
- Được rồi, chỉ một chút thôi.
- Ừh.
Mộ Khuynh Nhan hưng phấn gật gật đầu, không biết có ý hay là vô tình mà tự mình đút cho Bùi Đông Lai một miếng.
"Ách..."
Thấy một màn như vậy thì đám khách nhân liền trở nên phấn khích.
Mà Phương Húc Đông thì ức giận đến 2 mắt tối sầm, thiếu chút nữa là ngất đi.
- Để tớ được rồi.
Mắt thấy Mộ Khuynh Nhan tự mình đút cho mình thì Bùi Đông Lai có thể xác định Mộ Khuynh Nhan đã yêu mình, hắn chỉ cười khổ nói nói một câu rồi cầm lấy dĩa bánh ngọt của Mộ Khuynh Nhan rồi tự mình ăn một miếng nhỏ.
Phương Húc Đông rốt cục cũng không thể nhịn được nữa.
Nhưng mà.
Hắn biết được Bùi Đông Lai có thân thủ không tệ cho nên không dám đến trước mặt Bùi Đông Lai để Pk, hắn bỏ dao cắt bánh xuống, sắc mặt âm trầm rời đi.
Thấy một màn như vậy, những khách nhân đều dùng một loại ánh mắt bi ai nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Lúc trước, Bùi Đông Lai đã cảm thấy Phương Húc Đông có vẻ giống với Phương Húc Vĩ, sau đó lúc bị Phương Húc Đông cô lập thì dựa vào thính lực biến thái của mình nên Bùi Đông Lai đã nghe được những khách nhân âm thầm nói chuyện với nhau. Cho nên hắn đã khẳng định Phương Húc Đông và Phương Húc Vĩ là 2 anh em.
Lúc này thấy Phương Húc Đông rời đi thì trong lòng Bùi Đông Lai đã rõ như gương sáng, hắn và Phương gia đã hoàn toàn xong.
Mặc dù hiểu được điểm này nhưng Bùi Đông Lai cũng không để ý.
Người không phạm ta, ta không phạm người.
Nếu người phạm tạ, ẩn nhẫn 3 phần.
Người lại phạm ta, hoàn trả gấp 10 lần.
Nếu mày còn tiếp tục chơi tao thì liền trảo thảo trừ căn.
Đây là châm ngôn của Bùi Đông Lai.
Đối với hắn mà nói nếu không phải bán cho Tương Cương một cái nhân tình thì chuyện Phương Húc Vĩ cũng sẽ không đơn giản như vậy.
Nếu như Phương Húc Đông muốn giẫm lên vết xe đỗ kia thì Bùi Đông Lai sẽ thỏa mãn nguyện vọng của hắn.
Mộ Khuynh Nhan không có nhìn thấy được Phương Húc Đông rời đi, lúc này trong mắt nàng chỉ có một mình Bùi Đông Lai.
Cùng với lúc trước bất đồng, lúc này Bùi Đông Lai đã là tiêu điểm của toàn trường.
Đợi cho mọi người ăn hết bánh ngọt thì tên bồi bàn liền đẩy xe qua một bên, sau đó tiếng nhạc khiêu vũ được vang lên.
Khúc nhạc vang lên, mọi người đều đem ánh mắt dịch chuyển ra người của Bùi Đông Lai và Mộ Khuynh Nhan. Trong đó, một số khách nam mang bạn gái tới thì liền nắm tay bạn gái mình đi vào sàn nhảy, còn một đám vương bát đản còn FA thì chỉ biết giơ mắt liền nhìn những đôi tình nhân đang nhảy.
Mộ Khuynh Nhan vốn định để Bùi Đông Lai chủ động mời mình khiêu vũ, thấy một hồi lâu mà Bùi Đông Lai không có động tĩnh thì nàng đỏ mặt len lén nhìn trộm Bùi Đông Lai một cái sau đó lấy hết dũng khí, vươn tay ra rồi nhỏ giọng nói:
- Chúng ta cũng nhảy một điệu nào?
- Ngô, tớ chưa từng nhảy lần nào, đi ra chỉ bêu xấu thêm mà thôi.
Bùi Đông Lai liền âm thầm kêu khổ.
- Không sao, tớ sẽ dạy cho cậu.
Không biết Mộ Khuynh Nhan lấy dũng khí ở đâu, đang khi nói chuyện thì nàng liền trực tiếp nắm tay Bùi Đông Lai, kéo Bùi Đông Lai đi về phía sàn nhảy.
Cảm nhận được bàn tay mềm yếu của Mộ Khuynh Nhan thì Bùi Đông Lai âm thầm thở dài, trong lòng hiểu được nếu tối này mình muốn giữ khoảng cách với Mộ Khuynh Nhan thì điều ấy quả thật là còn khó hơn so với lên trời.
Trong sàn nhảy, một tay Bùi Đông Lai ôm lấy eo thon của Mộ Khuynh Nhan, một tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Mộ Khuynh Nhan. Đông tác rất tốt, hơn nữa ánh mắt cũng trong suốt không lộ ra một tia dục vọng nào.
So sánh với Bùi Đông Lai mà nói thì Mộ Khuynh Nhan lại không như vậy, dưới ánh đèn nàng không dám nhìn thẳng vào Bùi Đông Lai hơn nữa gương mặt lại đỏ hồng, trái tim đập liên hồi giống như là một chú nai con đang bị lạc đường.
Đối với những khách nhân thường xuyên tham gi tụ hội thì khiêu vũ chính là một trong những kỹ năng mà bọn hắn tự tin nhất.
Cho nên bọn hắn liền cảm thấy vũ kỹ của Bùi Đông Lai quá tệ, nói đúng hơn là giống như một chút hề đang biểu diễn.
Điều này làm cho bọn hắn buồn bực, buồn bực vì sao Mộ Khuynh Nhan lại coi trọng Bùi Đông Lai được.
Nhưng mà.
Rất nhanh, ánh mắt của bọn họ liền thay đổi.
Bởi vì lúc này điệu nhạc đã chuyển sang điệu Tăng-gô, lúc này không biết vì sao mà động tác khiêu vũ của Bùi Đông Lai lại trở nên hoành văn liền mạch lưu loát.
Nhận thấy được biến hóa của Bùi Đông Lai không riêng gì đám khách nhân mà ánh mắt của Mộ Khuynh Nhan cũng thay đổi, nàng hơi ngẩn ra không nghĩ rằng Bùi Đông Lai lại có thể nhảy được điệu Tăng-gô, điệu khó nhất này.
Mộ Khuynh Nhan nằm mơ cũng không ngờ rằng lúc tiếng nhạc Tăng-gô vừa vang lên thì trí nhớ của Tiêu Phi liền ùa về trong đầu của Bùi Đông Lai.
Thân là Long Nha thứ 3 của TQ thì đối với Tiêu Phi mà nói thì hắn đã từng học qua vũ kỹ, tuy rằng vũ kỹ không thể so sánh với nhưng đạo sư nhưng so với những tên nghiệp dư thì tuyệt đối ăn đứt.
Mặc du rất buồn bực tại sao Bùi Đông Lai lại nhảy tốt như thế, bất quá Mộ Khuynh Nhan cũng không suy nghĩ nhiều mà là phối hợp cùng nhảy với Bùi Đông Lai.
"Bành bạch..."
Bất tri bất giác, những khách nhân liền thối lui ra khỏi sàn nhảy, lúc tiếng nhạc kết thúc thì một số khách nhân không kìm lòng được mà vỗ tay.
" Phù..Phù…"
Trên trán Mộ Khuynh Nhan đầy mồ hôi, hô hấp trở nên hơi dồn dập, mùi thơm trong miệng thổi về phía mũi Bùi Đông Lai, đôi thánh nữ phong trước ngực khồn biết là cố ý hay vô tình mà ma sát vào thân thể của Bùi Đông Lai, làm cho Bùi Đông Lai dựng cờ, trực tiếp đâm vào bụng của Mộ Khuynh Nhan.
" Ách"
Cảm nhận được trước bụng bị vật gì đâm phải, cả người Mộ Khuynh Nhan giống như là bị điện giật, thân thể run lên, sau đó giống như là bị rút cạn hết khí lực, cả người mềm nhũn ngã vào lồng ngực của Bùi Đông Lai.
Thấy một màn như vậy thì tất cả các bị khách nhân mặc dù biết Bùi Đông Lai sẽ bị Phương Húc Đông trả thù nhưng mà bọn hắn vẫn không khỏi hâm mộ Bùi Đông Lai.
Trước của biệt thự, Phương Húc Đông vẫn hút thuốc, trong đôi mắt hiện lên vẻ sát cơ nồng đậm.
Sau đó hắn bóp tắt tàn thuốc, đi đến một bên rồi bấm số điện thoại của thủ hạ.
Hắn muốn để Nam Cảng trở thành nghĩa địa của Bùi Đông Lai.
Siêu Cấp Cường Giả Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng