Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Cuồng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 751
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2126 / 50
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 155
úc ánh nắng cuối chiếu vụt tắt trên đường chân trời, màn đêm buông xuống, trong sân bóng đại học Đông Hải hai chiếc đèn pha sáng lên ánh đèn, ánh đèn màu vàng chiếu sáng cả sân bóng, dõi mắt nhìn lại, trên khán đài đông nghịt một mảnh, khắp nơi đều là bóng người, cơ hồ không còn chỗ ngồi….
Trừ việc đó ra, ở giữa sân trước võ đài, để một dãy chiếc bàn dài, trên mỗi chiếc bàn lớn đều bày biện một chai nước khoáng bình thường.7h30".
Ở hiện trường trong tiếng hoan nghênh nhiệt liệt của người xem, lấy Cố Bồi Nguyên dẫn đầu lãnh đạo nhà trường cùng các đơn vị tài trợ đại biểu theo thứ tự xuất hiện ở sân bóng, ở dưới sự hướng dẫn của giáo sư chịu trách nhiệm bữa tiệc tối nay, đi về phía chỗ ngồi của sân.
Sau khi đoàn người Cổ Bồi Nguyên ngồi xuống, ánh đèn sân khấu sáng lên, bốn người chủ trì chân trọng bước lên sân khấu.
Trong đó một người chủ trì là một nam mặc áo sơ mi trắng phối hợp với quần Tây, một gã chủ trì khác đang mặc một thân Yến Vĩ Phục màu trắng nhìn rất chướng mắt, mà hai người nữ chủ trì còn lại mặc lễ phục dạ hội do thương nhân tài trợ cung cấp.
- Các vị lãnh đạo tôn kính, các vị lão sư, các vị đồng học, chúc mọi người buổi tối tốt lành!
Bốn người chậm rãi đi tới giữa đài vũ hội thì đứng lại, tên nam nhân chủ trì mặc đồ trắng Yến Vĩ Phục trên mặt nở nụ cười rực rỡ, chậm rãi mở miệng, thanh âm tràn ngập từ tính.
"Bành bạch…"
Tiếng nói của nam nhân chủ trì vừa dứt, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
- Đông Lai, ta nói với chú tiểu tử Yến Kinh theo đuổi Hạ mỹ nữ chính là người này, tên là Hà Hoa, cũng là trong học viện Quản Lý Kinh Tế, nghe nói hắn là một tân sinh viên mới rất được các nữ sinh ưa thích
Lúc khán giả toàn trường vỗ tay, Ngô Vũ Trạch chỉ tay vào Hà Hoa nói với Bùi Đông Lai.
Bên tai vang lên lời của Ngô Vũ Trạch… Nhìn Hà Hoa rất phong độ trong sân, Bùi Đông Lai dở khóc dở cười:
- Vũ Trạch, Ta đã nói với chú không biết bao nhiêu lần rồi? Ta cùng Hạ Y Na thật không có quan hệ gì.
- Đông Lai a, đừng trách là ka không có nhắc nhở chú, nếu là Hạ mỹ nữ bị tiểu tử này thu vào tay rồi, chú có hối hận cũng không kịp đâu.
Ngô Vũ Trạch buồn bực lắc đầu, cố gắng kích động Bùi Đông Lai theo đuổi Hạ Y Na.
Bùi Đông Lai không để ý Ngô Vũ Trạch huyên thuyên, đồng thời dư quang ánh mắt nhìn thấy một ít nữ sinh xung quanh hướng về phía Hà Hoa mà chỉ trỏ.
Không có Tùng Phong thu, nhạn đi trường không.
Không có gió đông, chợt ấm áp lại lạnh.
Thời gian thấm thoát, cứ thế trôi qua.
Vào tiết trời mùa thu mát mẻ này. Một lần nữa ĐH Đông Hải chúng ta nghênh đón người mới đến tham gia tiệc tối!
- Tối hôm nay, chào mừng mọi người đã đến tham gia.
- Bây giờ, kính mời Cổ hiệu trưởng tôn kính sẽ tuyên bố bữa tiệc tối bắt đầu.
Theo âm thanh của bốn người chủ trì trên khán đài, ánh đèn chiếu rọi trên người Cổ Bồi Nguyên đang ngồi ở hàng thứ nhất, cùng lúc đó, người lão sư chịu trách nhiệm đón người mới đến tiệc tối trước tiên đem cái mic đến trước mặt Cổ Bồi Nguyên.
- Chào các bạn sinh viên mới, ta tuyên bố, tiệc tối đón tân sinh viên chính thức bắt đầu!
Cổ Bồi Nguyên tay nắm cái mic, ngắm nhìn bốn phía, chậm rãi mở miệng, uy nghiêm mười phần.
"Bùm!"
"Bùm!"
Thanh âm của Cổ Bồi Nguyên vừa dứt, phảng phất giống như đạn pháo nổ vang lên, vô số pháo hoa phóng lên không trung, ánh sáng màu lam ngọc chói mắt.
" Hú…. Hú…"
Đang nhìn bầu trời đầy pháo hoa, bọn học sinh rối rít kích động từ chỗ ngồi đứng lên, tâm tình kích động, vung cánh tay hô to.
Thấy một màn như vậy, Bùi Đông Lai không khỏi âm thầm cảm thán đại học Đông Hải có thể trở thành trường nổi danh cả nước quả thật có chỗ hơn người, tạm thời không đề cập tới tiết mục kế tiếp trong tiệc tối đón người mới là như thế nào, chỉ là màn mở đầu đã đầy đủ rung động.
Lúc mà quả pháo hoa cuối cùng ánh sáng bị bóng tối bao phủ, khúc nhạc vui mừng vang lên, mười sáu người cả nam lẫn nữ mặc hồng sắc vũ hội từ hai bên sân khấu tiến lên khán đài, một cô gái mặc hồng sắc lễ phục dạ hội trên tay cầm cái mic, dần dần đi về phía giữa đài vũ hội.
Tiếng chiêng trống vang lên.
" Cắc cùm cum… Cắc cùm cum…"
" Cắc cùm cum… Đuốc lồ ô bập bùng lên ánh lửa"
"Sóc Bom Bo rộn rã tiếng chày khuya,
Bồng con ra võng để đòng đưa,
Giã gạo ban đêm vì ngày bận làm mùa."
Tiếng hát rõ to, kỹ thuật nhảy không bị cản trở, tiết mục thứ nhất của tiệc tối hát cùng bạn nhảy "Tiếng chày trên Sóc Bom Bo" của VN nổi tiếng khắp thế giới được vang lên liền nhận được sự ủng hộ của cả khán đài, lúc nữ sinh diễn xuất xong lui ra, tiếng vỗ tay muốn điếc tai. ( Cái này là tự sướng nghe )
Phía sau sân khấu, Hạ Y Na thân là một trong tổng chỉ huy của tiệc tối đón người mới đến lần này thấy tiết mục thứ nhất lấy được thành công, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời theo bản năng nhìn lướt qua chỗ ở phân biệt của nghành quản lý, dường như trong bóng tối nàng đang tìm một bóng hình mà khiến nàng phải tương tư.
Đập vào mắt nàng là một rừng người đông nghịt, khoảng cách xa như thế, Hạ Y Na không có cách nào tìm kiếm được thân ảnh kia.
- Ngô Vũ Trạch cùng Trang Bích Phàm muốn tới coi tiết mục của Lệ Na cùng Khả Tâm, hắn 2 tên kia sẽ đến chứ?
Dần dần, tiết mục thứ hai được bắt đầu. Trong lòng Hạ Y Na tự hỏi.
Không có đáp án, Hạ Y Na khẽ lắc nhẹ đầu, chuẩn bị cho kế tiếp có phải lên sân khấu diễn xuất chọc tức bọn học sinh.
- Bình thường cũng không có phát hiện trường học mỹ nữ như mây, làm sao những nữ sinh này vừa bước lên sân khấu cả đám đều hò reo nhiệt tình đến vậy?
Lúc tiết mục thứ tám, múa hiện đại vừa kết thúc, Ngô Vũ Trạch thở dài nói.
- Người dựa vào trang phục ngựa dựa vào yên, huống chi bây giờ là buổi tối, mà những em gái kia đều là hóa trang mà lên,
Trang Bích Phàm bí hiểm giải thích cho mọi người.
- Bích Phàm, ta không trang bức rồi, chú đừng nói nữa, được không?
Ngô Vũ Trạch thiếu chút nữa liền quỳ xuống.
- Đây không phải là trang bức, ta chỉ là trình bày đúng sự thật.
Vẻ mặt Trang Bích Phàm hờ hững.
- Vũ Trạch, tiết mục Quách Lệ Na là tiết mục thứ mấy?
Cổ Văn Cảnh thấy hai người lại muốn giống như ngày thường khẩu chiến mấy trăm hiệp, lập tức nói sang chuyện khác.
- Hẳn là tiếp mục tiếp theo đây rồi!
Ngô Vũ Trạch nói.
- Mời các bạn thưởng thức tiết mục của khoa Quản Lý Công Thương mang đến "trình diễn thời trang"
Ngô Vũ Trạch vừa dứt lời, một người chủ trì liền báo ra tiết muc.
Thanh âm người nữ chủ trì vừa vang lên, ánh đèn sân khấu vụt tắt, hiện trường vang lên không ít tiếng huýt sáo, hiển nhiên… Đối với các nam sinh mà nói, trình diễn thời trang là một trong những tiết mục làm bọn hắn hưng phấn nhất.
Ước chừng mười giây đồng hồ sau, ánh đèn sân khấu sáng lên, tám nữ sinh mặc váy liền áo bó sát người xuất hiện ở trên khán đài.
"Hú…Hú…"
Các nàng xuất hiện làm cho các nam sinh tại trường nhất thời thú huyết sôi trào, tru lên không ngừng.
Sau đó…
Âm nhạc mạnh bắt đầu vang lên, người mặc váy liền áo màu trắng bó sát người phối hợp giày cao gót màu trắng Quách Lệ Na, dẫn đầu hướng phía khán đài đi tới, giày cao gót dẫm trên khán đài phát ra tiếng vang thanh thúy mà giàu tiết tấu, đôi chân thon dài ở dưới ánh đèn phá lệ đẹp mắt.
Nhìn Quách Lệ Na là người dẫn đầu đi lên sân khấu, nghe tiếng nam sinh tại trường thú huyết sôi trào gầm rú, Ngô Vũ Trạch đã cùng Quách Lệ Na lăn qua lăn lại trên giường lại không có chút đắc ý nào, ngược lại, hắn nhìn cô gái đã từng nằm trong lồng ngực của hắn, trong lòng không biết nhớ ra cái gì đó, trong con ngươi tự nhiên lộ ra vài phần thương cảm.
Nhạy cảm thấy được vẻ mặt biến hóa của Ngô Vũ Trạch, trong lòng Bùi Đông Lai hơi ngẩn ra.
So sánh với Quách Lệ Na mà nói, mấy nữ sinh phía sau vóc người hơi kém một chút, bất quá vẫn đủ làm cho nam sinh tại trường kích động không thôi.
Mà người làm nổi bật lên ý tưởng của show trình diễn này lại chính là nhân vật chính Tằng Khả Tâm tâm tính đơn thuần, nàng mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, nhìn qua không giống vẻ dụ hoặc của mấy người trước, bất quá lại mang theo vài phần khả ái, mấy phần thanh thuần.
Lúc nữ sinh thứ bảy đi lên sân khấu vũ hội, cuối cùng một nữ sinh hiện ra ở trong tầm mắt của mọi người.
Nàng mặc một bộ váy liền áo màu tối bó sát người, đường cong tiêu chuẩn hình chữ S hiện ra vô cùng sệch si, bởi vì nguyên nhân mặc váy liền áo, phương vị dưới cổ hiện ra xương quai xanh vô cùng mỹ cảm ở trong không khí, dưới làn váy là cặp đùi trắng nõn, đôi chân thẳng tắp nhìn qua có lực hấp dẫn dị thường ma quỷ.
So sánh với các nàng đi trước dáng người bốc lửa kia mà nói, da nàng bóng loáng, da thịt trắng nõn ở dưới ánh đèn khiến cho các nam sinh cảm thụ một loại ma lực khó có thể kháng cự, để cho các ánh mắt của nam sinh bị nàng hấp dẫn trước tiên.
- Hạ Y Na! Hạ Y Na!
Mắt thấy Hạ Y Na là nhân vật nổi bật nhất, không khí tại hiện trường nhất thời nóng hẳn lên, bảy mươi phần trăm nam sinh trở lên đều là kìm lòng không đậu đứng lên, vung cánh tay hô to tên của Hạ Y Na.
Đối mặt toàn trường hô to tên mình, Hạ Y na mỉm cười nhịp bước tự tin, chiếc eo thon khẽ lắc, từng bước hướng phía khán đài đi tới.
So sánh với đám người Quách Lệ Na mà nói, Hạ Y Na chẳng những gương mặt, vóc người, khí chất càng thêm xuất sắc, hơn nữa bản lĩnh diễn xuất trên trên sân khấu tương đối cao, quả thực có thể sánh ngang với người mẫu chuyên nghiệp.
Ở nơi này là một dạng tình hình, tất cả nam sinh tại hiện trường cơ hồ đều là điên cuồng, buổi tiệc tối vì vậy lên cái cao trào thứ nhất.
Phía sau sân khấu, thân là người chủ trì Hà Hoa từ phía sau nhìn nghiêng Hạ Y Na lộ ra sống lưng trắng nõn, cái mông nhếch lên cùng đôi chân thẳng tắp dưới làn váy, trong mắt nổi lên ý tưởng chinh phuc. Dục vọng càng ngày càng đậm, cảm giác kia giống như hận không thể lập tức lên đài đẩy ngã Hạ Y Na vậy.
- HA..Ha, Đông Lai, chú xem một chút gương mặt của Hạ mỹ nữ kia, vóc người kia, đôi chân kia, còn có da thịt bóng loáng tựa như mỡ đông, chú nhẫn tâm nhìn nàng bị những tên dã thú khác làm thịt sao?
Nhìn Hạ Y Na vô cùng xinh đẹp trên sân khấu, Ngô Vũ Trạch không nhịn được cảm thán.
Bên tai vang lên lời nói của Ngô Vũ Trạch… Nhìn Hạ Y Na vô cùng xinh đẹp quyến rũ trên sân khấu, may là bên cạnh Bùi Đông Lai có không ít mỹ nữ, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Hạ Y Na có một mị lực đặc biệt thuộc về chính bản thân nàng.
Cứ đi tới phía trước, Hạ Y Na đi tới trước võ đài, nhịp bước bỗng dừng lại, bày ra một tư thế mê người nhất, sau đó ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn về hường nghành quản lý công thương bên này.
- Bùi Đông Lai, bây giờ tỷ mới bắt đầu biểu diễn!
Từ Quách Lệ Na mà biết được Bùi Đông Lai cũng tới xem buổi biểu diễn này Hạ Y Na thầm nghĩ ở trong lòng một câu, sau đó xoay người điệu nghệ, trở về phía sau sân khấu.
Cùng lúc đó, lúc trước người thứ nhất đi lên sân khấu Quách Lệ Na đã đổi lại một bộ trang phục nữ tiếp viên hàng không, một lần nữa xuất hiện trên sân khấu.
- Mẹ nó a, chế phục biểu diễn?
- Các em gái khoa Quản Lý thật tuyệt vời!
Mắt thấy Quách Lệ Na một thân nữ tiếp viên hàng không xuất hiện, các nam sinh hiện trường trực tiếp kích động lên không nói, một bộ phận nữ sinh cũng bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Mà trên khán đài, Cổ Bồi Nguyên cả đời nghiên cứu học thuật tựa hồ cũng không phải là một người có tư tưởng cổ hủ, hắn cũng không có bởi vì tiết mục này hơi có vẻ nhạy cảm mà cảm thấy bất mãn, mà trên mặt nở một nụ cười.
- Vũ Trạch, chú thành thật trả lời cho ka, có phải chú với Quách Lệ Na đã abc…xyz rồi không?
Trên khán đài, Trang Bích Phàm thấy vậy trong lòng nổi sóng, không nhịn được hướng Ngô Vũ Trạch hỏi han.
Ngô Vũ Trạch không biết là đang nhớ lại cái gì, khuôn mặt hơi đau thương, nghe được tiếng hô to tại trường dần dần lấy lại tinh thần, lúc này nghe được lời nói của Trang Bích Phàm… Vẻ mặt ngạo nghễ nói:
- Chỉ là nữ tiếp viên hàng không thôi sao? Trắng, đen, trang phục nữ tiếp viên hàng không, đồng phục y tá, trang phục người hầu… Ca cũng đều cho nàng thử qua rồi.
- Vô sỉ.
Trang Bích Phàm không một chút keo kiệt khinh bỉ hắn.
-"Trang Bích Phàm, Khả Tâm nhà chú mang mấy bộ trang dụ người thì sao?
Ngô Vũ Trạch không thèm để ý chút nào, mà là còn cười trêu ghẹo.
Lần này, Trang Bích Phàm cũng không có phản kích lại, mà là đem ánh mắt nhìn lên Tằng Khả Tâm trên sân khấu.
Đúng như theo lời của Ngô Vũ Trạch, Tằng Khả Tâm mặc một bộ nữ bộc phối hợp với tất lưới màu trắng, vẻ khả ái đồng thời mang theo hơi thở dụ hoặc.
- Không biết Hạ mỹ nữ của chúng ta sẽ mặc cái gì?
Mắt thấy biểu diễn của Tằng Khả Tâm kết thúc, Ngô Vũ Trạch sắc mặt mong đợi nói.
Một lát sau, đã có đáp án.
Người xem toàn trường đều biểu lộ ra vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.
Hạ Y Na đầu đội mũ cảnh sát màu đen, người mặc chế phục cảnh sát màu đen, chân đi giày cao gót màu đen, giơ lên một chiếc gậy cảnh sát cũng màu đen, tựa như một nữ vương cao cao tại thượng, khí phách uy vũ lại một lần nữa làm cho buổi biểu diễn lên một cao trào mới.
- Bạch Phú Mỹ v587!
Hạ Y Na lại một lần nữa làm buổi biểu diễn lên một cao trào, hoàn toàn làm cho các nam sinh hiện trường điên cuồng, một đám bọn họ giống như là uống thuốc kích thích, không ngừng hét lên điên cuồng, mà trên khán đài một ít lãnh đạo nhà trường cùng nhà tài trợ - đám thương nhân cũng trợn mắt há mồm.
Theo bọn hắn xem ra, Hạ Y Na cũng thực quá điên cuồng.
Không có điên cuồng nhất, chỉ có điên cuồng hơn!
Lúc mà các nam sinh hét chói tai, nữ sinh lại biểu lộ ra vẻ ghen tỵ, Hạ Y Na nhịp bước tự tin đi tới phía sân khấu thì dừng lại, nghiêng người mà đứng, hai chân tách ra, tùy ý đem cái gậy cảnh sát khoác lên đầu vai, mắt nhìn về phía chỗ ngồi của khoa Quản Lý.
- Có phải Hạ Y Na cố ý biểu diễn cho tên Bùi Đông Lai kia xem không?
Phía sau sân khấu, Hà Hoa một thân lễ phục dạ hội màu trắng thấy Hạ Y Na hai lần đem ánh mắt nhìn về hướng chỗ ngồi của khoa Quản Lý, không nhịn được thầm hỏi chính mình.
Sau đó… Hắn quyết đoán xua tan suy đoán này của mình, mà cho rằng Hạ Y Na sở dĩ hướng chỗ ngồi của khoa Quản Lý nhìn nhiều lần, đơn giản vì nàng là sinh viên của khoa Quản Lý mà thôi!
Như chứng minh suy đoán trong lòng của Hà Hoa là đúng, ánh đèn chiếu sáng chỗ ngồi của khoa Quản Lý, tất cả nam nữ sinh cơ hồ đều là đứng lên vì Hạ Y Na mà hoan hô.
Bùi Đông Lai không có.
Hắn chẳng qua là ngồi ở vị trí hàng thứ nhất, mỉm cười vỗ tay cho Hạ Y Na.
- Bùi Đông Lai, bổn tiểu thư nhất định chấm ngươi!
Ánh đèn sáng lên, Hạ Y Na ở trong đám người nhìn thấy Bùi Đông Lai, nhất thời trước mắt sáng ngời, thầm nghĩ trong lòng một câu, sau đó… Tiêu sái xoay người, để lại cho mọi người bao gồm Bùi Đông Lai ở bên trong một bóng lưng dụ người.
- Có câu nói, hoa cần phải có lá để phối, tối nay tất cả nữ sinh cũng là lá xanh của Hạ Y Na, mà bao gồm Bùi Đông Lai kia ở bên trong, tất cả nam sinh đều muốn trở thành lá xanh của ta!
Nhìn Hạ Y Na xinh đẹp danh tiếng xoay người trở về, Hà Hoa nghĩ đến kế hoạch tối nay của mình, không khỏi nở một nụ cười tự tin.
Tiên hoa quả thật cần lá xanh xứng đôi.
Giống như trước.
Diễn viên chính vĩnh viễn chỉ có một!
Siêu Cấp Cường Giả Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng