Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: kingbin
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 398 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 372
ương Minh nghe xong mà trợn trừng mắt nhìn Trần Thanh Thanh. Nói đùa, nhờ đoạn gien đặc biệt kia mà trí tuệ của hắn phát triển vượt trên người thường, chỉ số IQ có thể coi như là cao nhất trong lịch sử loài người, nếu như nói hắn thiểu năng vậy hơn bảy tỉ người trên trái đất này không biết là dạng gì nữa. Vương Minh rất bực mình nhưng nghĩ đến cô nàng Trần Thanh Thanh này vừa trải qua một cú sốc cực lớn trên phương diện tình cảm, mà hắn nghe nói những người giống như nàng ta thì di chứng để lại rất lâu dài, khiến cho tâm thần luôn trong một khoảng thời gian dài luôn ở trong trạng thái kích động, rất dễ bị làm cho hoảng loạn thế nên Vương Minh có bực thì cũng nhẫn nhịn không đôi co với nàng ta. Nhưng mà nhịn thì nhịn, Vương Minh vẫn cảm thấy khó chịu bởi cơn tức không thể phát ra. Thế là hắn nghĩ ra một cách, ngoài mặt thì tỉnh bơ như thể lời nói châm chọc của Trần Thanh Thanh không hề ảnh hưởng gì đến hắn, còn ở trong lòng lại luôn niệm đi niệm lại một câu: “Không chấp với người tâm thần, không chấp với cô gái điên này”.
Quả nhiên cách này cũng có chút tác dụng, niệm tầm chục lượt trong vài cái hô hấp thì hắn cảm thấy con tức giận trong lòng giảm đi đôi chút. Tuy vậy ánh mắt của Vương Minh nhìn Trần Thanh Thanh càng lúc càng khó chịu, vốn ấn tượng của nàng để cho hắn đã xấu rồi thì nay lại càng xấu hơn.
Trần Thanh Thanh thấy Vương Minh trợn mắt nhìn nàng thì bản tỉnh quật cường được di truyền từ người cha làm quân nhân lại nổi lên, cũng không yếu thế cũng trừng đôi mắt to, mắt đối mắt với Vương Minh đồng thời tiếp tục châm chọc hắn:
“Anh tưởng đây là tiểu thuyết ngôn tình hay mấy cái phim tình cảm Hàn Quốc mà dùng cái cách ngu ngốc, đần độn, cổ lỗ đến không thể thể cổ hơn nữa mà giải quyết sao?”
Vương Minh cố giả khuôn mặt tươi cười, độ lượng nói:
“Thế theo cô thì chúng ta lên làm thế nào?”
“Cái này…”
Trần Thanh Thanh ngập ngừng không trả lời được. Đúng vậy, nếu không làm như vậy thì nàng làm như thế nào bây giờ? Nàng suốt quãng thời gian qua luôn luôn chìm đắm trong khổ tâm cùng thống hận lại luôn nghe cô em giá Nguyễn Giai Giai cam đoan sẽ ra tay giúp nàng thế nên nàng chưa từng có một giây một phút nào nghĩ đến vấn đề này. Vì vậy nàng lúc này rất hoang mang, không biết trả lời Vương Minh như thế nào cả
Lúc trước, Trần Thanh Thanh mở miệng châm chọc kế hoạch của Vương Minh bởi nàng cảm thấy cái kế hoạch của Vương Minh lập ra quá mức ngây thơ. Nàng tuy rằng cùng với Trịnh Thanh Hưng cũng không tính là dài nhưng nàng phần nào hiểu được một chút tính cách của tên này. Tên này xuất thân từ hàng con cháu Trịnh gia lại cộng với việc thực lực cũng không tệ nên không thể tránh khỏi mà sinh ra một chút tính cách phổ biến của đám con ông cháu cha nhà quyền thế như kiêu ngạo, mắt cao hơn trán, háo sắc,… đặc biệt tính sĩ diện và ham muốn độc chiếm rất mạnh.
Chính tính sĩ diện và ham muốn độc chiếm của hắn quá mạnh liệt khiến hắn không thể chấp nhận Trần Thanh Thanh nàng cùng hắn chia tay, không chịu từ bỏ mà ngày ngày bám lấy nàng, quấy rầy cuộc sống của nàng. Nhiều lúc Trần Thanh Thanh cảm thấy cực độ hối hận, nàng hận đôi mắt mình không phải là Hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không mà có thể nhìn thấu cái bản chất thật được ẩn sau lớp vỏ bọc hoàn mỹ bên ngoài của Trịnh Thanh Hưng. Nếu như khi đó nàng có thể thấy được thì mọi việc đã không đến mức như hiện tại, nàng không chỉ không phải chịu sự tổn thương về tình cảm mà còn không cần phải nhờ vả Vương Minh, một kẻ háo sắc mà nàng luôn luôn chán ghét. Nhưng mà trên đời không có nơi nào sản xuất cái thứ thuốc có tên “hối hận” hay chí ít là máy thời gian thế nên nàng chỉ có thể chấp nhận sự thật phũ phàng, đau đớn hiện tại đồng thời trong tâm ghi hận Trịnh Thanh Hưng càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Lại nói, vừa rồi nàng châm chọc kế hoạch của Vương Minh cũng không phải hoàn toàn là vì nàng thấy cái kế hoạch của Vương Minh quá siêu tưởng mà một phần cũng xuất phát từ bản năng ngày thường Vương Minh cũng nàng luôn bất hoa, nhìn nhau không thuận mắt. Nàng có khi cũng đã tự ngẫm không biết tại sao lần đầu tiên nhìn Vương Minh đã cảm thấy chứng mắt nhưng mà tâm lý con người mà một thứ từ trước đến nay rất khó để lý giải thế nên Trần Thanh Thanh nghĩ mãi nghĩ mãi, nghĩ rất lâu rất nhiều lần cũng không hiểu được nguyên nhân chính là tại sao. Thế nên nàng chỉ có quy kết rằng là do nhìn Vương Minh trái ôm phải ấp lại lớn lên có một bộ dạng như sắc lang nên trong tâm đặc biệt bài xích.
Vương Minh thấy nàng ấp úng mãi không nói thì cũng không nhịn được mà dùng một giọng cứng rắn, không chút thương lượng nói:
“Nếu đã không có thì tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn làm theo kế hoạch của tôi. Còn nếu cô không muốn thì tốt thôi, tôi càng nhẹ”
Trần Thanh Thanh biết Vương Minh cũng không phải là vì tức giận mà dọa nàng. Nàng biết Vương Minh ghét nàng y hệt như nàng ghét Vương Minh nhưng hắn lại chịu ra giúp nàng việc này nguyên nhân lớn nhất chính là vì Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận. Thế nên lúc này nàng nếu như chỉ vì một phút tự ái mà nói không cần thì không nghi ngờ gì khi mà những lời của nàng đối với Vương Minh chẳng khác nào lệnh đặc xá, chắc chắc hắn sẽ không cần đến một giây sẽ lập tức làm ra phản ứng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi nơi này.
Nàng há lại làm ra cái việc ngu xuẩn như vậy chứ. Cứ nghĩ đến mấy ngày gần đây luôn bị Trịnh Thanh Hưng đeo bám cùng quấy rầy thì nàng có chút sợ hãi thế nên nàng thế nào mà lại để Vương Minh chạy thoát việc này được chứ. Tự nhủ trong lòng để trấn áp sự chán ghét với Vương Minh đang dần dần nảy nở trong tâm trí nàng, nàng ngẩng đầu lên nợ một nụ cười mà nàng cho là tươi rói nhất bất quá nàng không biết có lẽ vì ngượng ép chính bản thân nên nụ cười của nàng lúc này làm cho Vương Minh ở đối diện chứng kiến cảm thấy mèo mó, hơi kỳ dị. Trần Thanh Thanh dùng giọng rất chân thành nói:
“Được, tôi sẽ nghe theo anh”
Ngừng lại một chút, nàng ngập ngừng nói:
“Chỉ là cái kế hoạch của anh, nó hơi có chút… có chút…”
Vương Minh nhìn bộ dạng nói ngập ngừng lắp bắp mãi không hoàn chỉnh được câu của Trần Thanh Thanh mà trong lòng không khỏi cảm thấy phụ nữ đúng là loại tâm tính phức tạp, hèn chi có người từng nói rằng dò tâm của người phụ nữ còn khó hơn cả dò kim dưới đáy biển, quả thật là không sai a. Nhớ lại cách đây chỉ vài phút thôi, Trần Thanh Thanh còn hùng hùng hổ hổ, chê bai cái kế hoạch của hắn là siêu tưởng vậy mà lúc này cũng là một ý đó nhưng lại nói mãi không ra được lời, làm ra một bộ dáng mà khiến hắn không thể nào liên tưởng Trần Thanh Thanh lúc này cùng với cái bộ dáng như cọp cái của Trần Thanh Thanh lúc nãy của nàng. Vương Minh thấy với cái khả năng thay đổi thái độ và biểu cảm nhanh hơn cả chong chóng này của nàng thì có lẽ nàng nên đi làm diễn viên thì hơn, đảm bảo tương lai sẽ rất rực rỡ a.
Vương Minh thấy nàng cúi đầu, một bộ dạng xấu hổ nói mãi không nên lời, một bộ dạng cô gái nhu thuận mà hắn thường thấy ở Triệu Vận khiến Vương Minh trong tâm không khỏi trong lòng sinh ra một cô sợ hãi vô hình. Hắn vội vàng lên tiếng nói thay nàng:
“Cô thấy nó có chút không thực tế phải không? Cô yên tâm đi, tôi cũng biết trước nên đã có kế hoạch dự phòng rồi.”
Siêu Cấp Ác Ma Siêu Cấp Ác Ma - kingbin