We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: kingbin
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 398 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 369
ương Minh lắc đầu nói:
“Bất quá, chú nên nhớ mục đích chính của Nam Hải bang, hay của Nguyễn gia, chủ là chế tạo phiền toái, làm chậm bước tiến của Hắc Long bang thế nên giả sử nếu bọn chúng làm một cách công khai thì Hắc Long bang sẽ phải dồn lực chú ý đề phòng, làm việc gì cũng phải cẩn thận, không thể một đường băng băng thoải mái như trước.”
“Bất quá, vẫn còn…”
Hầu Toàn nói nửa vời thì không nói nữa nhưng Vương Minh cũng biết hắn muốn nói đến ai. Vương Minh cười nhắc nhở Hầu Toàn:
“Chú nên nhớ hiện giờ cả chính phủ và Nguyễn gia đều đang trong giai đoạn nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị đồng thời hai bên đều nhìn chằm chằm vào đối phương, chờ đối phương lộ ra cơ hội để ra tay trước. Thế nên thứ hai bên hiện giờ thiếu nhất bây giờ chính là một lý do để phát động tấn công. Chú nghĩ xem lần này Nam Hải bang đưa người xuống một cách công khai thì liệu chính phủ có dám mạnh tay ngăn cản hay không?”
Hầu Toàn trong thâm tâm hoàn toàn đồng ý với luận điểm của Vương Minh. Từ xưa đến nay, thứ đang sợ nhất chính là miệng lưỡi người đời. Dù ngươi có cường thế mạnh mẽ như thế nào đi nữa thì cũng không thể áp được miệng lưỡi của người khác thế nên trong bất cứ cuộc chiến tranh nào, bất cứ phe nào tham chiến đều cần tự viện cho bản thân một lý do thật chính đáng thể tham chiến đồng thời cũng là để che mắt người dân.
Có lẽ sẽ có người không tin vào luận điểm này nhưng hãy nhìn vào cuộc chiến tranh thế giới lần thứ hai. Ban đầu, nước Mỹ chỉ là một nước trung gian đứng hoàn toàn ngoài cuộc chiến thảm khốc này, thậm chí Mỹ còn đứng ra bán vũ khí cho cả hai phe Phát xít và Đồng Minh, kiếm được một món lợi cực kỳ khổng lồ, từ đó nghiễm nhiên độc chiếm vị trí số một thế giới về kinh tế. Vậy tại sao về sau Mỹ đột nhiên thay đổi thái độ, nhảy vào tham gia cuộc chiến? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là báo thù sự kiện Trân Châu Cảng thôi hay sao?
Thực sự mục đích của Mỹ khi ban đầu không chỉ là muốn kiếm một món lợi lớn thì việc bán vũ khí cho cả hai phe mà còn có một mục đích sâu xa hơn là mượn tay phát xít Đức để làm tiêu hao, suy yếu thực lực của kình địch mạnh nhất của Mỹ vào thời đó là Liên bang Xô Viết cùng với các đế quốc hùng mạnh ở châu Âu như Anh, Pháp,… tiến hành một bước chuẩn bị cho kế hoạch tạo ra một thế giới đơn cực.
Không tin ư, hãy nhìn vào thời kỳ sau chiến tranh thế giới lần thứ hai. Vì chịu ảnh hưởng của chiến tranh, khiến tình trạng kinh tế của các quốc gia từng một thời hùng bá thế giới như Anh, Pháp,… suy kiệt đến đáng thương, phải một phần nào đó, không ít thì nhiều lệ thuộc vào kinh tế Mỹ.
Bất quá dù sao quân phát xít cũng là những kẻ giết người dã man khiến cả thế giới căm phẫn đồng thời Mỹ nhận thấy phe phát xít đang có xu hướng thua trận, đặc biệt là từ sau thất bại thảm hại tại chiến trường Xô Viết và Mỹ cũng muốn kịp chấm mút một chút lợi ích từ cái cuộc chiến đang dần dần ngã ngũ này. Thế nên Mỹ không thể tiếp tục duy trì tư thái của một kẻ ngoài cuộc đứng xem được nữa. Bất quá lúc trước đó Mỹ thiếu một lý do chính đáng với người dân trên thể giới để có thể nhảy vào cuộc chiến này, dù sao từ đầu cuộc chiến Mỹ chỉ đóng vai trò là người ngoài, là nguồn cung cấp vũ khí cho cả hai phe, nếu lúc này đột nhiên vô duyên vô cớ xen ngang vào thì sẽ làm ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của nước Mỹ trong mắt các quốc gia khác, rất không tốt cho kế hoạch bá chủ thế giới trong tương lai. Và lúc đó, phát xít Nhật đột nhiên tập kích Trân Châu Cảng, làm hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ tại nơi này tổn hại thảm trọng khiến Mỹ bắt được một lý do chính đáng để tham gia vào cuộc chiến này với tư cách là một kẻ đi báo thù rửa hận.
Vương Minh ngồi đối diện Hầu Toàn, thấy Hầu Toàn khi suy từ thì hàng lông mày lúc nhăn lúc giãn. Vương Minh biết Hầu Toàn đã chấp nhận một nửa giả thuyết của Vương Minh, chỉ là hắn trong lòng vẫn còn có chút khúc mặt nên không thể chấp nhận nửa còn lại mà thôi. Lại nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng không còn dư dả nữa thế nên hắn cũng không có thời gian chờ đợi Hầu Toàn suy nghĩ thấu đáo mọi việc. Vì vậy Vương Minh mở miệng hỏi:
“Có phải chú thắc mắc là nếu là như vậy thì Nguyễn gia sẽ phái kẻ nào trong Nam Hải bang đến Giang Kiều phải không?”
Hầu Toàn hơi giật mình vì bị Vương Minh cắt đứt dòng suy nghĩ, sững người tâm hai ba giây thì hắn mới nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý câu hỏi của Vương Minh chính là điều hắn đang suy nghĩ.
Vương Minh cười, tuy rằng thời gian không nhiều nhưng vấn đề này hắn cũng không lập tức trả lời thắng luôn, hắn muốn nghe một chút dự đoán của Hầu Toàn. Vương Minh hỏi tiếp:
“Vậy theo chú thì Nguyễn gia sẽ cử kẻ nào xuống”
“Việc này…”
Hầu Toàn lại một lần nữa ngây người bởi hắn không nghĩ Vương Minh đột nhiên lại hỏi hắn vấn đề này. Nhất thời không có chuẩn bị nên Hầu Toàn phải mất một thời gian kha khá để suy nghĩ, hắn lập tức liên tục lục lọi tất cả các thông tin về nhân vật lãnh đạo cao tầng của Nam Hải bang mà hắn có thể lôi ra được từ trong bộ óc ra một lượt phân tích nhanh một lượt. Ước chừng khoảng mười lăm phút sau thì Hầu Toàn có được kết quả dự đoán sợ bộ, hơi chần chừ trả lời Vương Minh:
“Có ba người có khả năng”
“Là ai?”
Vương Minh hỏi.
Hầu Toàn không vội trả lời mà ngừng lại sắp xếp mớ thông tin hỗn loạn trong đầu rồi mới dùng giọng chậm rãi từ từ nói:
“Người thứ nhất và cùng là người có khả năng cao nhất chính là đương nhiệm bang chủ của Nam Hải bang, Trần Mạnh Cường”
“Tại sao hắn lại ở vị trí số một?”
“Nguyễn nhân thứ nhất, Trần Mạnh Cường là một kẻ túc trí đa mưu, đồng thời còn là một khí giả từng một thời nổi danh tại thế giới võ đài ngầm thế nên có thể nói kẻ này là một kẻ văn võ song toàn, rất phù hợp với một việc mà cần cả mưu cả trí cả vũ cả dũng như việc ngáng chân Hắc Long bang ở Đông Doanh. Nguyên nhân thứ hai, thanh danh của tên này trong giới hắc đạo khu vực châu Á rất có tiếng cộng với danh nghĩa là bang chủ đương nhiệm của Nam Hải bang nên lời nói của hắn sẽ khiến các bang phái khác cảm thấy tin tưởng.”
“Vậy còn kẻ thứ hai?”
Vương Minh chưa vội phát biểu ý kiến gì về phân tích vừa rồi của Hầu Toàn mà tiếp tục hỏi sang kẻ đứng thứ hai trong suy nghĩ của Hầu Toàn.
Hầu Toàn trả lời
“Kẻ thứ hai chính là phó bang chủ số một của Nam Hải bang, đồng thời cũng là em trai, quân sư, trợ thủ đắc lực trung thành của Trần Mạnh Cường, Trần Trung Kiên”
Hầu Toàn dừng lại một chút, không đợi Vương Minh mở miệng hỏi tại sao thì hắn đã lên tiếng nói tiếp:
“Tên này nổi tiếng là túc trí đa mưu, nhiều mưu nhiều kế, đặc biệt thông thạo mấy cái trò mờ ám. Thậm chí tài trí của tên này nổi tiếng đến mức từng có người đồn rằng Nguyễn gia từng định đưa hắn vào nhóm cố vấn tham mưu cao cấp. Như thế đủ để thấy được trí tuệ của tên này cao đến mức nào. Mà thử tượng tượng xem, nếu một kẻ âm hiểm luôn am hiểu trò đâm người sau lưng như thế mà ở Đông Doanh thì sẽ làm chính phủ và Hắc Long bang đau đầu như thế nào”
Hầu Toàn dừng lại một chút nói tiếp:
“Bất quá tên này thể chất khá kém, mà trong hắc đạo là tôn sùng thực lực thế nên trong một số trường hợp cần đến vũ lực để giải quyết thì tên này không thể bằng được anh trai hắn thế nên em xếp hắn ở vị trí thứ hai”
Siêu Cấp Ác Ma Siêu Cấp Ác Ma - kingbin