Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: kingbin
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 398 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 262: Sai Sót Trong Kế Hoạch
hực ra Vương Minh cũng chẳng có mục đích gì với Vũ Bác, Vương Minh nghĩ rằng dù sao hai người khoảng thời gian tới sẽ là đồng đội cùng tác chiến mà giữa hai người tính ra cũng chẳng có mâu thuẫn gì, chỉ là có chút va chạm giống như lông gà vỏ tỏi vì vậy Vương Minh muốn cùng với Vũ Bác hóa giải hiểu lầm giữa hai người.
“Này, Vũ Bác làm sao vậy? Trong người không khỏe sao”
Vương Minh quan tâm hỏi
“Không không, tôi rất khỏe… cảm ơn”
Vũ Bác lắc lắc đầu sau đó lập tức xoay người chạy lên trên lầu với một tốc độ có lẽ so với thỏ còn nhanh hơn. Sững sờ nhìn dáng vể vội vã như chạy trốn của Vũ Bác, Vương Minh gãi đầu bực mình nói
“Làm sao mà lại chạy nhanh vậy, lại bị cũng bị đau bụng à?”
Vương Minh lắc lắc đầu khó hiểu, hắn cũng chẳng thèm suy nghĩ nhiều nữa, cất bước trở về phòng nghỉ ngơi một chút. Trận chiến vừa rồi tuy rằng trông hắn nhàn nhã nhưng mà thực ra lại vô cùng vất cả, không phải là tốn sức chống đỡ những phương thức tấn công của Vũ Tuấn mà chủ yếu hắn phải cố sức đề nén hắc ám nội khí có xu hướng bạo phát ra ngoài trong quá trình chiến đấu. Đồng thời hắn cũng cần có một không gian yên tĩnh nghỉ ngơi để ngẫm lại về những thu hoạch trong chiến đấu vừa rồi.
---------------------------------o0o-----------------------------------
Một ngày nữa lại đến, ánh nắng mặt trời xen quan ô cửa sổ chiếu rọi cả căn phòng ngủ. Vương Minh mở mắt nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã mười giờ sáng. Rời giường, vặn người một cái lập tức xứng khớp xương vang lên những tiếng răng rắc. Vào phóng vệ sinh tắm rửa vệ sinh cá nhân xong, Vương Minh ra phòng khách tính gọi Hầu Dũng cùng đi ăn thì đã thấy trên cái bàn gỗ ở phòng khách có một đĩa thức ăn lớn, bên cạnh là một tập báo mới tinh còn thơm mùi mực và một chiếc đĩa CD âm nhạc. Nhìn đĩa thức ăn Vương Minh cũng biết đó là Hầu Dũng chuẩn bị trước cho hắn. Điều này cũng tốt a, từ lúc chiều hôm qua không biết bằng cách nào mà tin tức Vương Minh đánh bại Vũ Tuấn lan truyền ra, tin tức này vừa xuất hiện lập tức trở thành đề tài nói được các binh sĩ trong tòa nhà này bàn tán đồng thời Vương Minh lập tức trở thành tiêu điểm thu hút mọi ánh mắt của những binh sĩ nà
Lúc đầu Vương Minh cảm thấy rất khó hiểu, dù sao đó chỉ là một trận đấu mà thôi, làm gì có gì to tát mà mọi người lại quá mức để ý đến như vậy chứ. Mãi đến lúc trước bữa ăn tối, Hầu Dũng mới giải thích cho Vương Minh, hóa ra trong quận đội địa vị của Vũ Tuấn là vô cùng lớn, nói không quá Vũ Tuấn không khác gì một thần tượng trong lòng quân sỹ mà Vương Minh lại đánh bại được thần tượng của những quân sỹ tại đây, không nổi tiếng mới là điều lạ.
Bình thường, một người đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý của những người xung quanh thì chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng cao hứng và thích chú, cảm giác mình giống như các ngôi sao ca nhạc, các diễn viên điện ảnh vậy nhưng đối với Vương Minh thì cái việc trở thành tâm điểm này lại trở thành một đại phiến toái. Nói không dâu xa, chỉ trong bữa tối hôm qua, vừa ăn lại vừa bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào, lại còn bị chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán quả thực là Vương Minh muốn tức điên lên, ăn cơm cũng chả thấy ngon. Chính vì vậy, vào thời điểm hiện tại Vương Minh cảm thấy rất ngại ra ngoài, chỉ muốn ở lại trong căn hộ nhỏ của mình mà thôi.
Ăn xong đĩa thức ăn, ngồi xuống ghế salon, cầm tập báo ngày hôm nay, bắt đầu lật từng tờ ngồi đọc. Bình thường có lẽ Vương Minh cũng chả có cái sở thích cầm báo giấy đọc nhưng mà trong hoàn cảnh hiện tại, ngoại trừ cái tivi ra thì có lẽ những từ báo này là phương tiện duy nhất giúp Vương Minh biết được tình hình ở bên ngoài.
Đọc qua vài tờ báo, chỉ có duy nhất một tin tức khiến Vương Minh chú ý đó chính là tin trên trang nhất của tập chí An Ninh Đông Doanh. Ngay tại trang bìa, tờ báo giật một cái tít tiêu đề cực kỳ bắt mắt: “Xã hội đen thanh toán lẫn nhau, tình hình trị an thành phố đáng báo động”. Vương Minh cảm thấy khá hứng thú liền lật trang báo đọc. Đọc hết bái báo, khóe miệng của Vương Minh nhếch lên nói
“Cuối cùng mấy tên đó đã đến rồi a, xem ra sắp tới hắc đạo đông doanh sẽ có náo loạn lớn rồi. Cũng tốt, náo càng lớn càng tốt, càng lớn thì Hắc Phượng và Hầu Ba càng dễ ra tay a”
Nhưng mà đột nhiên Vương Minh lại nghĩ đến một vấn đề. Sự việc tiếp theo sẽ rất náo nhiệt, điều này sẽ khiến cho tình hình trị an ở Đông Doanh sẽ rất bất ổn mà thân là bí thư thành phố Đông Doanh, Thư Quốc Long chắc chắn sẽ bị liên lụy, mặc dù với thế lực của Thư gia chắc chắn Thư Quốc Long sẽ không bị đối thủ vặn ngã cái ghế hiện tại nhưng sự việc sắp tới chắc chắn sẽ có chút ảnh hưởng khiến con đường chính trị của Thư Quốc Long càng ngập nghềnh hơn.
Vương Minh ngả lưng dựa vào thành ghế, vỗ vỗ đầu, hắn thầm trách mình đáng trí tại sao lại quên mất Thư Quốc Long cơ chứ. Dù không nói đến mối quan hệ của Thư Quốc Long và Nguyễn Sinh, chỉ cần nói đến mối quan hệ của Vương Minh và Thư Kiều, Thư Vân hiện nay, nếu biết hắn làm cản trở con đường chính trị của Thư Quốc Long chắc có lẽ quan hệ vừa mới tốt đẹp lên một chút giữa Vương Minh và hai nàng lập tức tan thành mây khói. Đó là còn chưa kể dạo gần đây công ty đầu tư Vương thị của Vương Minh hợp tác với công ty Thư Kiều của Thư Kiều rất ăn ý. Vương Minh lo sợ nếu sự việc này xảy ra chắc chắn sẽ phá vỡ sự hợp tác tốt đẹp giữa hai công ty, lúc đó công ty Vương thị sẽ chịu sự tổn thất không nhỏ.
“Không được, phải đi gặp Thư Vân, nói cho nàng để Thư Quốc Long có chuẩn bị mới được”
Đang định đi ra ngoài tìm Thư Vân bàn bạc đột nhiên ánh mắt của Vương Minh vô tình liếc qua chiếc đĩa CD mà Hầu Dũng để lại. Vương Minh lập tức đứng lại cầm lên. Vốn lúc trước Vương Minh cũng không quá để ý, cứ tưởng rằng vì Hầu Dũng sợ hắn buồn chắn nên tìm mấy đĩa nhạc về cho Vương Minh nghe giải sầu, lúc này đây khi ánh mắt lướt quá tời giấy dán ở vở của CD thì Lê Phong nhoẻn miệng cười. Đương nhiên không phải đột nhiên Vương Minh dở chứng lại thích nghe đĩa nhạc, thứ khiến hắn phải tạm hoãn ý định đi tìm Thư Vân là bởi vì trên vỏ chiếc đĩa CD âm nhạc kia ở một góc có dán một tờ nhãn, bên trên ghi hai chữ viết tay chỉnh tể mảnh khảnh rất khó phát hiện nếu không để ý:“Hắc Phượng”. Lúc này nhìn hai chữ này, không cần xem nội dung Vương Minh cũng tám phần đoán được bên trong là gì.
Vì có chiếc CD này nên Vương Minh cũng không vội vàng đi tìm Thư Vân nữa, hắn đi vào trong phòng ngủ lấy chiếc laptop ở trên bàn, đút đãi CD vào. Lập tức trên màn hình xuất hiện hình ảnh, càng xem những hình ảnh về sau thì nụ cười trên mặt Vương Minh lại càng tươi hơn. Cho đến khi đoạn phim trong chiếc đĩa CD hết mà nụ cười trên mặt Vương Minh cũng không thể nào biến mất. Hắn lấy đĩa CD ra, nhét vào trong vào vỏ rồi đứng dậy đi ra ngoài tim Thư Vân
Đi trên đường, Vương Minh chặn vài binh sĩ hỏi vị trí của Thư Vân. Vương Minh lúc này chính là thần tượng trong mắt các binh sỹ tại đâu nên các binh sĩ được hỏi đều rất nhiệt tình, thậm chí còn tình nguyện dẫn đường. Vương Minh rất muốn từ chối nhưng lại không nỡ lại nói hắn cũng chưa quen thuộc đường đi lối về của khu này nên có người dẫn đường cũng tốt, tiết kiệm được một khoảng thời gian tìm đường.
Theo sự dẫn đường của vị binh sĩ nhiệt tình kia, Vương Minh đi một mạch lên trên tận tầng bảy, dừng lại trước một cánh cửa bằng gỗ
“Đây là phòng làm việc của Thư thủ trưởng”
“Cảm ơn vì sự nhiệt tình, mọi việc còn lại để tôi làm là được. Thật ngại vì đã làm phiền anh”
Vương Minh tươi cười cảm ơn
“Không phiền phức không phiền phức chút nào”
Vị binh sĩ kia vui cười nói rồi xoay ngươi rời đi. Vương Minh đứng trước cánh cửa gỗ chần chừ một lúc rồi gõ cửa
Cốc… cốc…
“Ai?”
Từ bên trong truyền ra tiếng nói lạnh lùng nghiêm nghị của Thư Vân. Vương Minh nói
“Là tôi Vương Minh”
Thư Vân bên trong phòng im lặng vài giây, có lẽ bất ngờ vì Vương Minh đến tìm nàng. Vài giây sau nàng mới nói
“Vậy anh vào đi”
Vương Minh đươc Thư Vân cho phép liền mở cửa tiến vào. Vào trong phòng hắn thấy Thư Vân đang ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc nhìn chằm chằm vào hắn. Đợi khi Vương Minh ngồi xuống, Thư Vân hỏi
“Anh uống gì? Trà hay cafe”
Vương Minh lắc đầu nói
“Không cần. Tôi lần này đến làm phiền cô là có việc muốn nói chứ không phải đến để uống nước”
“Việc? Việc gì?”
“Việc liên quan đến cha của Thư Kiều”
Vương Minh cũng không vòng vo làm gì trực tiếp nói ra kế hoạch ám sát các nhân vật đầu não trong giới hắc đạo Đông Doanh cùng những ảnh hưởng của nó mà Vương Minh có thể nghĩ tới.
Siêu Cấp Ác Ma Siêu Cấp Ác Ma - kingbin