To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Tác giả: kingbin
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 398 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 250: Trần Khắc Minh
ảm ơn mọi người”
Trần Thanh Thanh nghe những lời nói này mà cảm động vô cùng, khóe mắt nàng đỏ hoe, rưng rưng muốn khóc. Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận vội vàng an ủi nàng đồng thời khích lệ khuyên bảo. Vương Minh thấy tình cảnh lúc này thích hợp dành ấy chị em hơn là một thằng đàn ông chính hiệu như hắn nên biết điều lặng lặng đi ra ngoài. Nhưng vừa đi ra ngoài Vương Minh thấy một người đang đứng ngoài cửa, khi nhìn thấy hắn định lên tiếng thì người này đặt ngón trỏ lên trên môi ý bảo hắn không cần lên tiếng rồi chỉ ra cửa sổ ở cuối hành lang. Vương Minh hiểu ý không lên tiếng, đi theo người đàn ông này đi ra cửa sổ cuối hành lang.
Vừa đi Vương Minh vừa đánh giá người đàn ông này. Người đàn ông này chỉ khoảng chừng ba tư, ba nam tuổi, dáng người cao to, trên người mặc một bộ quân phục, Vương Minh chú ý đến cấp hàm trên vai người này thì hơi có chút bất ngờ, người này không ngờ quân hàm lại là trung tướng. Lại nhìn lên trên khuôn mặt của người đàn ông này, Vương Minh được sự rắn rỏi, ánh mắt sắc bén đầy áp lực mà một viên sĩ quan cấp cao của quân đội thường có bất quá hắn nhìn khuôn mặt người này mà có chút quen quen thì phải.
Vương Minh và người đàn ông kia dừng lại ở ban công, người đàn ông này lấy từ trong túi một bao thuốc mời Vương Minh. Bao thuốc này khá đặc biệt nhưng chưa phải hắn chưa nhìn thấy, đây là loại thuốc lá được sản xuất đặc biệt chuyên phục vụ các quan chức cấp cao trong quân đôi, cái loại này hắn đã từng thấy qua ở nhà Liễu Sơn Thành, ông ngoại Nguyễn Giai Giai. Hắn cũng không khách khí rút một điếu thuốc tự chân lửa. Hắn nhìn người đàn ông trước mặt hỏi
“Chú là…?”
“Ta tên là Trần Khắc Minh’
Trần Khắc Minh thở ra một làn khó báo tên
“A”
Vương Minh kinh hô một tiếng. Hắn không hề xa lạ với cái tên Trần Khắc Minh này, ngược lại còn rất quen thuộc bất quá bình thường chỉ nghe Liễu Sơn Thành và Nguyễn Sinh nhắc đến chứ chưa từng gặp mặt lần nào vì vậy mà khi hắn gặp Trần Khắc Minh thì hắn không hề nhận ra. Vương Minh vội vàng cúi chào.
“Chào chú, chú đến thăm Thanh Thanh ạ”
“Ừ. Chú đang ở quân khu xử lí công việc thì nghe thuộc hạ báo rằng Thanh Thanh nó tự nhiên ngất xỉu. Vương Minh rốt cuộc chuyện gì xảy ra với nói”
Trần Khắc Minh gật đầu nói, tuy rằng khuôn mặt vẫn lạnh lùng cứng rắn nhưng ánh mắt lại không còn sắc bén nữa mà thay vào đó là một ánh mắt của người cha đang lo lắng cho đứa con của mình, rất quan tâm, rất nhu hòa. Đúng thật là đáng thương cho tấm lòng cha mẹ a. Vương Minh thở dài bắt đầu kể lại câu chuyện mà hắn đã kể cho hai người Nguyễn Giai Giai cách đây không lâu. Chỉ thấy Trần Khắc Minh nghe xong thì mắt âm trầm, đen xì, hai nắm ta siết chặt. Vương Minh thấy vậy vội vàng nói
“Chú Khắc Minh, chú đừng giận đừng giận”
Trần Khắc Minh hít một hơi thật sâu ổn định tâm tình, hắn cố cười nhưng mà trong mắt Vương Minh thì nụ cười này còn xấu hơn cả khóc.
“Chú không sao cảm ơn cháu”
“Không có gì”
Vương Minh phất tay nói rồi đột nhiên hắn hỏi
“Chú Khắc Minh, cái tên Trịnh Thanh Hưng đó lai lịch ra sao?”
Trần Khắc Mịnh bị Vương Minh đột nhiên hỏi như vậy thì giật nảy mình nhưng là một nhân vật cao tầng trong quân đội, hắn rất nhanh tỉnh lại nhìn Vương Minh với một ánh mắt chăm chú. Một lát sau Trần Khắc Minh nói
“Đã nghe đến Trịnh gia bao giờ chưa?”
“Đã nghe”
“Trịnh Khắc Minh là con cháu dòng chi của Trịnh gia, tuy rằng không phải là con cháu trực hệ dòng chính nhưng dù sao cũng là con cháu của Trịnh gia nên từ rất nhỏ đã được đưa vào trong quân ngũ rèn luyện. Cha Trịnh Khắc Minh vốn là đồng đội cũ của ta nên cũng có chút quan lại, vốn ta thấy Trịnh Thanh Hưng là một thanh niên tốt nên muốn làm mối cho Thanh Thanh ai ngờ lại thành ra như thế này”
Hắn thở dài rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vào Vương Minh nói với giọng cảnh báo
“Tuy rằng tên này là dòng chi của Trịnh gia nhưng là một trong những nhân vật được Trịnh gia tài bồi, Vương Minh nếu cháu mà đụng đến hắn thì chính là tát một cái thật mạnh vào mặt của Trịnh gia lúc đó Trịnh gia ra mặt sợ rằng đến cả thủ trưởng Liễu Sơn Thành cũng không gánh vác được cho cháu đâu”
“Ghê gớm vậy sao”
Vương Minh xoa xoa cầm. Vốn từ lúc ở trong phòng bệnh hắn đã một mực suy nghĩ về thân phận của Trịnh Thanh Hưng cũng mơ mơ hồ hồ đoán ra một ít thật không ngờ sự thật lại có chút quá mức dự đoán của hắn a. Bất quá Trịnh gia hắn cũng chả sợ, đến cả Nguyễn gia hắn cũng dám chiến huống chi là một cái Trịnh gia bất quá việc Trịnh gia phải để sau đã, nếu không cùng một lúc đấu tay đôi với hai con quái vật quả là một việc hết sức ngu xuẩn. Vương Minh cười cười cúi người cảm ta
“Cảm ơn chú đã nhắc nhở. Cháu sẽ nghi nhớ”
Trần Khắc Minh nhìn Vương Minh gật đầu nói
“Ghi nhớ là tốt. Thôi ở quân khu còn có việc chú phải đi trước đây”
“Chú không vào thăm Thanh Thanh sao?”
“Không cần, có ba cháu là chú yên tâm rồi”
Trần Khắc Minh nói xong thì bước đi nhưng khi đi qua gần sát trong tích tắc, đột nhiên hắn không hiểu vô ý hay là cố ý nói một câu rất nhỏ
“Lớn thì lớn thật bất quá nếu thần không biết quỉ không hay thì…”
Vương Minh nghe thấy câu này thì giật mình, hắn quay người lại nhìn Trần Khắc Minh đang đi thì thấy hắn vân bước đi như bình thường dường như hắn chưa hề nói một câu nào cả. Vương Minh dựa vào thành lan can ngẫm lại câu nói của Trần Khắc Minh. Nếu nói Trần Khắc Minh chỉ vô tình nói ra câu đó thì đánh chết Vương Minh cũng không tin, chắc chắn bên trong có ẩn ý gì đó. Nhắm mắt lại ngẫm vài lượt đột nhiên Vương Minh mở to mắt, vỗ một cái thật mạnh lên đùi đắc chí lẩm nhẩm nói
“Nếu vậy thì làm thôi, chỉ cần không ai biết là được”
Nghĩ thông suốt Vương Minh cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều liền đi trở lại phòng bệnh báo tin vui cho ba người Nguyễn Giai Giai
------------------------------o0o-----------------------------
Còn một ngày nữa là đến ngày tập trung tại biệt thự của Maria Fringer vì vậy Vương Minh quyết định dùng cả ngày hôm nay cùng với hai bà xã Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai đi giải quyết cho xong vụ nhà ở.
Thế là Vương Minh kéo hai nàng đi khắp một lượt các khu biệt thư trong toàn thành phố Đông Doanh này. Từ bốn khu biệt thự nổi danh nhất cho đến khác khu biệt thự mới xây nhưng lựa chọn mãi cũng không được cái nào vừa ý cả. Có cái thì vừa ý Vương Minh nhưng lại không hợp ý của hai nàng, có cái hai nàng hợp ý nhưng lại không hợp mắt của Vương Minh, cứ thế mà nguyên cả ngày dù đi xem qua rất nhiều khu biệt thự nhưng kết quả vẫn là công cốc.
“Oài”
Chở hai nàng vê nhà của Nguyễn Sinh thì cũng là đến gần giờ bữa tối nên Liễu Mai cố giữ hắn lại ăn cơm. Vương Minh cũng không muốn từ chối bà mẹ vợ tương lai này nên đồng ý. Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận dừng như không chút mệt mỏi này vội vàng cùng Liễu Mai chạy vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn còn Vương Minh cảm thấy cơ thể mệt rã rời, vừa thả người xuống ghế salon thì cảm thấy cả cơ thể thật thư sướng khiến hắn rên lên một tiếng.
Nằm trên ghế salon, nghe những tiếng cười cười nói nói huyên náo của ba người phụ nữ vọng ra từ trong bếp đột nhiên Vương Minh cảm thấy cái hoàn cảnh lúc này thật thoải mái a. Hắn nhắm mắt lại, ngả người ra phía sau để tận hưởng cái cảm giác gia đình. Đột nhiên lúc này cửa phòng khách mở ra, một giọng nói rất quen thuộc vang lên
“Vương Minh dạo này rảnh rỗi sao mà đến vậy”
Người nói chuyện không ai khác chính là vị cha vợ tương lại Nguyễn Sinh, Vương Minh mở mắt nói
“Chẳng lẽ cha không chào đón con rể này sao?”
Mặc dù quan hệ giữa hai người là cha vợ và con rể nhưng Vương Minh là người không thích bị trói buộc bởi các mối quan hệ mà Nguyễn Sinh cũng là người thoải mái nên giọng điệu khi nói chuyện của hai người cũng không giống với bề trên nói chuyện với bề dưới vì vậy khiến Vương Minh với Nguyễn Sinh nói chuyện với nhau mỗi lần đều rất thoải mái, tùy tiện.
Nguyễn Sinh cười hả hả nói
“Làm gì có chuyện đó. Đã đến thì ở lại ăn cơm đi, ăn cơm xong hai chúng ta nói chuyện một phen. Cũng lâu rồi hai người chúng ta chưa trực tiếp nói chuyện nhỉ”
“Ha ha… khoảng chừng hai tháng rồi”
Vương Minh cười nói. Tính là đâu là lần đầu tiên trong hai tháng qua Vương Minh và Nguyễn Sinh trực tiếp gặp nhau như thế này. Vương Minh cũng có rất nhiều điều cần một người dày dặn kinh nghiệm như Nguyễn Sinh chỉ bảo nên cũng không từ chối mà đáp ứng.
Siêu Cấp Ác Ma Siêu Cấp Ác Ma - kingbin