In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: kingbin
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 398 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 233: Hắc Phượng (1)
ẩn thận phi thân với tốc độ cao, dạo gần đây tối nào Vương Minh cũng luyện tập trò này nên giờ đây kĩ năng và kĩ thuật đã đạt đến mức thượng thừa, hắn tự tin dù rằng nhắm mắt cũng cóc thể thi triển cái loại thân pháp không kém gì khinh công này một cách thuần thục tự nhiên.
Đáp xuống là tại con ngõ cửa ra nhà kho phía sau khách sạn, Vương Minh cẩn thận dùng dị năng quét một lần bán kính 10m xung quanh hắn lập tức phát hiện ra ở cửa hậu của khách sạn đang có hai bảo vệ canh giác. Dạo gần đây vì tiện cho việc xuất hành ban đêm nên Vương Minh đã bí mật theo dõi các ca trực, thói quen của phục vụ và bảo vệ tại hành lang và các cửa ra vào khách sạn nên hắn nắm chắc thời giam làm việc của những người này như trong lòng bàn tay, nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử trên tay thì thấy khoảng mười phút nữa mới giao ca nên hắn cẩn thận chọn một góc tối cách cổng không xa ẩn thân kiên nhân chờ đợi
Mười phút sau, hai bảo vệ rời đi, đợi khi hai bảo vệ vừa đi cách cánh cổng khoảng chục bước chân Vương Minh vận hắc ám nội khí vào bàn chân rồi đạp mạnh vào đất, cả người như hóa thành một làn gió với tốc độ cực nhanh lao về phía cửa hậu. Thoát ra ngoài, Vương Minh cẩn thận lấy kính râm và mũ lưỡi tra đội lên rồi mới đi ra bên ngoài đường bắt một chiếc taxi gần đó
“Quý khách đi đâu?”
Người lái xe đang há dài mồm đợi khách thấy có khách đi vào vội vàng tươi cười chào đón nhưng lập tức nụ cười trên mặt cứng đờ. Cũng dễ hiểu thôi bởi cái vị khách vừa vào xe của hắn phải nói là quái nhân. Trời mặc dù chưa về hè nhưng nhiệt độ cũng không thấp, người đi ra ngoài đường nam thì mặc áo cộc tay nữ thì mặc hai dây vậy mà vị khách này lại mặc một bộ quần áo da bó sát người đen từ đầu đến chân. Chưa hết trời đã về đêm tối vậy mà vị khách nhân này lại đeo kính râm đội mũ lưỡi trai, lập tức làm người lại xe rùng mình nghĩ
“Mịa nó không phải mình đen đủi gặp phải cướp đó chứ”
Cũng khó trách người lái xe này lại nghĩ như vậy bởi dạo gần đây số vụ cướp giả khách bảo lái xe đến nơi hoang vắng giết người cướp của nhan nhản trên báo như nấm mọc sau mưa, lại cộng với cách ăn mặc quái dị của người khách này thì không trách.
Vương Minh nhìn khuôn mặt như gặp đại địch của người lái xe, hắn dở khóc dở cười nhưng cũng mặc kệ, hắn dùng một thứ giọng nói ồm ồm sang sảng khác với giọng thường nói
“Cho tôi đến khu trại trẻ mồ côi số 1”
“A”
Người lái xe thấy vị khách đáng nghi kia mở miệng thì giật mình rồi lại nghe địa điểm thì trong lòng như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm. Cái trại trả mồ côi số 1 đó nằm ở ngay gần cầu vượt tuy không phải là nơi đông đúc nhưng cũng không phải là nơi hoang vắng gì, mà xung quanh gần đấy cũng có vài chốt công an giao thông nên người lái xe cũng vững dạ hơn. Dù cái tên khách nhân đáng nghi kia có giở trò cướp đường thì hắn cũng không sợ chỉ cần hô ra lập tức sẽ có người chạy đến bắt cướp
“Quý khách xin hãy thắt dây an toàn, xe sẽ lập tức chạy”
Đi chừng khoảng gần một tiếng đồng hồ thì xe dừng lại trước một cái cổng sắt, Vương Minh bước xuống trả tiền xe. Người lái xe nhận tiếng rồi lập tức đạp chân ga bỏ chạy không một chút chậm trễ. Nhìn chiếc xe taxi rời đi, Vương Minh miệng méo xếch cười khổ nghĩ
“Không phải bộ dạng của mình dọa người như vậy chứ”
Lắc lắc đầu Vương Minh nhìn về cánh cổng sắt, ở phía bên trên chiếc cổng có một tấm biển to với các hàng chữ: “Trại trẻ mồ côi số một”. Vương Minh đứng trước cửa dùng dị năng quét một lượt vào bên trong, khi đã tìm ra được lỗ hổng trong hệ thống phòng vệ nơi này lập tức hoàn mình vào màn đêm, thân ảnh biến mất như ma như quỷ.
-------------------------o0o----------------------------
Hắc Phượng, tên thật là Trần Thị Phượng, năm nay ba mươi tuổi, đã qua một đời chồng, là một người phụ nữ được mệnh danh là truyền kỳ của hắc đạo Đông Doanh, thậm chí là cả hắc đạo khu vực miền Nam này. Khác với các nhân vật lừng lẫy trong hắc đạo, Hắc Phượng là một người phụ nữ rất trầm tĩnh, có thiên hướng sống an nhàn nội tâm hơn là tham luyến hưởng lạc hay khát máu bạo lực. Vậy mà với tính cách như vậy nàng ta vẫn có thể sinh tồn và phát triển trong thế giới hắc đạo đầy đen tối này, quả thật không chỉ Vương Minh mà tất cả mọi người cũng không thể hiểu được tại sao lại có điều này.
Khu trại trẻ mồ côi số một này chính là tài sản nàng ta xây dựng, bên trong có một căn biệt thự được xây dựng để dành làm nơi ở của nàng. Không ai hiểu được tại sao nàng ta lại xây nhà ở cái nơi mà không ai cảm thấy thích thú này cả nhưng Vương Minh lại biết. Qua điều tra Vương Minh biết được Hắc Phượng vốn là trẻ mồ côi, mà chồng nàng cũng giống nàng đều là trẻ mồ côi, hai người từ bé lớn lên nương tựa vào nhau mà sống rồi cuối cùng kết thành vợ chồng. Chính cái khu trại trẻ mồ côi số một là do chồng của Hắc Phượng đặt nền móng vì vậy từ khi cồng nàng yểu mệnh chết sớm ba năm trước khi nàng từ đó chuyển vào đây sống coi như là một loại hình thức nhắc nhở bản thân không được quên đi nguồn gốc của bản thân đồng thời cũng tưởng niệm đến người chồng quá cố.
Hôm nay cũng giống như mọi ngày, Hắc Phượng một mình lái xe trở về căn biệt thự bên trong khu trại trẻ mồ côi nhưng suốt trên đường đi hai hàng lông mày của nàng nhíu chặt lại với nhau chưa lúc nào giãn ra, trên khuôn mặt không giâu nổi vẻ sầu muộn cùng lo lắng.
Nàng dừng xe lại trước cổng biệt thự nhưng không mở cửa xe đi ra mà ngửa ra ghế đằng sau, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào trần xe, hai tay nâng lên xoa xoa hai huyệt thái dương. Không biết bao lâu sau nàng mới dừng xoa huyệt lại mà đi xuống, bộ dạng mệt mỏi chậm rãi lê thân thể nhỏ nhắn nhưng đầy đặn thục phụ của mình vào trong nhà.
Vừa vào phòng khách vừa bật công tắc lên lập tức Hắc Phượng thấy một người thanh niên đeo mặt nạ ngồi trên ghế salon đang dùng ánh mắt sắc bén đánh giá nàng. Nàng không một chút giật mình hay sợ hãi, vẫn theo thói quen bình thường chậm rãi cởi đôi giày cao gót, đi vào trong phòng bếp lấy hai cốc nước đặt lên bàn rồi mới ưu nhã chậm rãi ngồi xuống.
Vương Minh đột nhập vào trong căn biệt thự của Hắc Phượng thì nàng chưa về nên không thể nào khác hơn là ngồi ở phòng khách đợi nàng. Vừa ngồi xuống ghế salon chưa kịp ấm mông thì từ bên ngoài truyền đến tiếng phanh xe rất nhỏ, hắn biết nàng đã về nhưng không thèm tìm chỗ ẩn nấp bởi hôm nay hắn đến là để nói chuyện với nàng, không cần gì phải lén lén lút lút, càng đường đường chính chính thì khả năng thuyết phục thành công mới cao
Đợi khi Hắc Phượng ngồi xuống đối diện với Vương Minh, Vương Minh mới cẩn thận đánh giá kỹ về người phụ nữ được mệnh danh truyền kỳ này. Tuy rằng ba mươi tuổi, khuôn mặt tuy không phải thuộc vào hàng mỹ nhân như Triệu Vận hay Nguyễn Giai Giai nhưng cũng không phải quá tệ, mặc dù ba mươi nhưng có lẽ do bảo dưỡng tốt nên nhìn vẫn như gái hai mươi vậy, vóc người không cao nhưng cũng có thể nói là đầy dặn, làn da trắng mịn màng căng tràn sức sống như của thiếu nữ. Có thể nói đây là một người đẹp bất quá cũng chưa đạt đến ngưỡng nghiêng nước nghiêng thành.
“Cô không sợ tôi sao?”
Vương Minh dùng một thứ giọng ồm ồm như bò rống hỏi
Hắc Phượng ánh mắt hay khuôn mặt không một chút nào xao động, vẫn giữ nguyên bộ dạng nhàn nhã như không nhìn kẻ đeo mặt nạ bí ẩn trước mặt. Nàng lắc đầu nói
“Không sợ”
“Không sợ? Tại sao? Chẳng lẽ trông tôi không đáng sợ chút nào sao?”
“Không phải bởi ta biết ngươi đến đây không phải là muốn cái mạng nhỏ này của ta”
“Ồ đó là do cô nghĩ vậy thôi”
Hắc Phượng lắc lắc đầu giọng chắc chắn khẳng định nói
“Bởi ta biết ngươi đến đây là muốn thương thuyết với ta”
“Ồ”
Vương Minh không nói gì chỉ kêu lên một tiếng kinh ngạc, hắn lúc này quả thật khâm phục trí tuệ và sự bình thản của người phụ nữ, chỉ với khí độ này thôi cũng có thể thấy hai chữ “truyền kỳ ” của người phụ nữ này là hàng thật giá thật trăm phần trăm không thể giả được. Bất quá Vương Minh vẫn hỏi một câu
“Chắc cô biết tôi là ai rồi phải không?”
Hắc Phượng gật đầu rồi lại lắc đầu nói
“Tôi chỉ đoán thôi chưa dám chắc”
Vương Minh nghe vậy thì cảm thấy rất hứng thú hỏi
“Vậy cô nói xem tôi là ai”
Hắc Phương nhìn vào đôi mặt, bộ phận duy nhất trên khuôn mặt của Vương Minh mà không bị chiếc mặt nạ che đi. Nàng nhàn nhạt nói
“Nếu ta đoán không sai ngươi là Mr. Boss bí ẩn, ông trùm luôn ẩn giấu sau lưng của Hắc bang phải không”
Nàng dừng lại suy nghĩ một chút rồi nói
“Chắc lần này ngươi đến đây là muốn thuyết phục ta cùng nhau bắt tay đối phó với Thanh Long và Bạch Hổ”
Siêu Cấp Ác Ma Siêu Cấp Ác Ma - kingbin