Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: kingbin
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 398 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 226: Nói Chuyện Với Nguyễn Sinh
ra thế…”
Dương Hân gật gật đầu hiểu, mặc dù nghe xong làm tâm trạng vốn trầm tĩnh như nước của nàng nổi sóng dữ dội, nói đùa một người dân bình thường định vặn ngã ủy viên bộ chính trị, đúng là nói mơ giữa ban ngày nhưng mà Dương Hân trong lòng cũng có chút gì đó hâm mộ với cái dũng khí này của Vương Minh. Dương Hân tự nhận mình là người theo dòng của Vương Minh, nếu không có Vương Minh thì không có nàng lúc này vì vậy nàng cũng mặc kệ không cần biết vị ủy viên bộ chính trị kia hùng mạnh như thế nào chỉ cần biết hắn là đối thủ của Vương Minh thì phải bị diệt, nàng im lặng một lúc lâu đầu óc điên cuồng vận chuyển tìm cách.
Vương Minh thấy nàng im lặng biết nàng đang suy nghĩ nên cũng im lặng kiên nhân chờ đợi, không lên tiếng quấy rầy nàng. Khoảng nửa tiếng sau Dương Hân mới lại lên tiếng, nàng nói với giong nghiêm túc đúng phong thái của vị phó chủ tịch thành phố
“Nếu như vậy anh hãy dùng phương pháp kẻ thù chính trị”
“Kẻ thù chính trị?”
Vương Minh không hiểu rõ lắm vì vậy hỏi lại, mong muốn Dương Hân giải thích rõ ràng hơn
“Thực tế chính trị là một cuộc tranh giành lợi ích, giống như thương trường và hắc đạo chỉ là nó diễn ra trong tối không tiếng động, không đổ máu. Mà trong quá trình phân tranh lợi ích không tránh không va chạm lợi ích kết thù với một số người nào đó. Những người này chính là kẻ thù chính trị. Bất cứ người nào trong chính giới trong quá trình phấn đấu vươn lên chắc chắn sẽ kết thù với rất nhiều người. đặc biệt vị trí càng cao thì kết thù càng nhiều chỉ là do địa vị của người thắng nên những người này không dám ho he phản kháng gì chỉ nằm yên kiên nhân chờ cơ hội phản kích mà thôi”
Dương Hân từ từ giải thích
Vương Minh nghe xong linh cơ vừa động, hắn hỏi
“Ý cô là… ”
Dương Hân gật đầu nói
“Đúng vậy. Nếu anh muốn đối hó với vị ủy viên bộ chính trị kia trước hết phải xem những kẻ thù tiềm năng của vị này rồi dẫn dụ bằng lợi ích và sáng tạo điều kiện để họ hợp tác với anh công kích mục tiêu”
“Đúng vậy. Quả thật nghe cô nói làm tôi vỡ ra được nhiều điều, Dương Hân cảm ơn”
“Không phải khách khí”
“Hì hì… lần này nếu thành công thì lần sau tôi xuống Giang Kiều tôi sẽ mời cô đi ăn một bữa tối thật hoành tráng”
“Được đến lúc đó thấy hóa đơn đường có vào nhà vệ sinh chui qua lỗ thông gió mà chạy”
“Nào có như vậy chứ. Cô yên tâm đi thằng Vương Minh này một khi đã nói được thì sẽ làm được”
Vương Minh mỉm cười vỗ ngực tự tin nói
“Được đến lúc đó gặp lại. Chúc anh thành công”
Không hiểu sao từ cái đêm đó, khi mà hình ảnh của Vương Minh thay đổi thì Dương Hân cảm thấy mình không còn bài xích với Vương Minh nữa, thái độ đối với hắn cũng ôn hòa hơn không còn kiểu gần ngay trước mặt mà xa tận chân trời. Nàng trong lòng tự nhiên sinh ra một cảm giác nhỏ muốn tiếp tục nói chuyện với Vương Minh nhưng thư ký lúc này gõ cửa đi vào báo đã đến giờ họp vì vậy trong lòng hơi chút tiếc nuối mà nói lời tạm biệt
“Ừ. Tạm biệt”
Vương Minh nói lời tạm biệt với Dương Hân rồi lập tức bấm số của Nguyễn Sinh. Đầu dây bên kia rất nhanh được nối thông.
“Alo Vương Minh à”
Từ trong điện thoại truyền đến giọng nói đàn ông, Vương Minh đương nhiên biết người nói chuyện này là ai, đó chính là thư ký lâu năm của Nguyễn Sinh, Lê Đức Cường hay thường được gọi là chú Cường. Vương Minh nghe Nguyễn Giai Giai nói người này đã đi theo Nguyễn Sinh từ những ngày mới lập nghiệp cho đến bây giờ, cùng với Nguyễn Sinh trải qua bao nhiêu cay đắng và khổ sở vì vậy Nguyễn Sinh rất quý trọng người này, coi hắn như là người trong nhà đến cả Nguyễn Giai Giai khi gặp người đàn ông này cũng phải cung kính dùng thân phận con cháu gọi một tiếng chú Cường.
“Chú Cường là cháu, chú cho cháu hỏi cha vợ cháu hiện có rảnh không?”
Từ ngày chính thức có cái thân phận con rể Nguyễn gia thì hai vợ chồng Nguyễn Sinh và Liễu Mai cứ bắt Vương Minh đổi xưng hô thành cha vợ và mẹ vợ, lúc đầu còn không quen nói có chút ngượng miệng sau này nói nhiều rồi thành quen, càng nói càng cảm thấy thuận hơn.
“Không, hiện giờ chủ tịch đang họp hội đồng quản trị”
“À. Nếu vậy chú xem lịch của cha cháu xem ông có rảnh vào lúc nào không cháu đến gặp”
“Để chú xem đã”
Ở đầu đây bên kia im lặng khoảng chừng mười phút rồi Lê Đức Cường mới nói
“Chủ tịch hôm nay không có thời gian trống, sau khi họp xong thì chủ tịch lập tức phải bay sang Mĩ”
“Bay sang Mĩ”
Vương Minh cắn răng đồng thời trong lòng chửi thầm không biết hôm nay số chó gì mà mình đen như vậy, trước là Mã Đống này là Nguyễn Sinh, cứ có việc gì cần nhờ đến người thì người ta lại đi ra nước ngoài. Đúng là ông trời trêu ngươi. Nhưng mà việc bây giờ rất gấp không thể chậm trễ nên Vương Minh đành nói
“Cháu hiện giờ rất gấp cần gặp cha vợ, nếu cha có thời gian rảnh chú bảo ông gọi điện ngay cho cháu?”
“Điều này thì được”
Lê Đức Cường là người theo bên cạnh Nguyễn Sinh đã lâu, kinh nghiệm phong phú vừa nghe thấy giọng điệu và cách nói chuyện của Vương Minh lập tức biết ngay việc hắn cần là rất quan trọng vì vậy không mất một giây nghĩ ngợi gì mà đồng ý luôn
“Vậy thì cháu căm ơn chú rất nhiều”
“Không có gì. Người nhà cả mà làm gì mà phải khách khí như vậy chứ”
“Vâng vâng”
Vương Minh gật đầu vâng vâng liên tục vài tiếng rồi cúp điện thoại.
---------------------------o0o---------------------------------
Phải mãi ba ngày sau Vương Minh mới nhận được điện thoại của Nguyễn Sinh, vì biết Nguyễn Sinh còn rất nhiều việc nên hắn cũng không dài dòng mà đập thẳng vào vấn đề chính, nói rất thẳng thắn mạch lạc không chơi trò đi đường vòng vo.
“Haiz Vương Minh à, mọi việc không đơn giản như con nghĩ đâu”
Nguyễn Sinh nghe xong Vương Minh nói mà hắn thở dài một hơi
Vương Minh nhíu mày hắn hỏi
“Cha nói không đơn giản nghĩa là sao”
Nguyễn Sinh nghe Vương Minh hỏi mà lắc lắc đầu, hắn biết Vương Minh sống ở nước ngoài lâu năm mà từ khi về nước thì ánh mắt chỉ nhìn vào ba thành phố Đông Doanh, Nam Hải, Giang Kiều nên không có cái nhìn đại cục và rõ ràng về tình hình trong nước. Vì lo lắng nên Nguyễn Sinh không tiếc hủy một bữa tiệc gặp mặt để dành thời gian lên lớp một khóa học về đại cục cho hắn.
Trong quan niệm của Nguyễn Sinh đáng sợ nhất không phải là không có thực lực mà là không có cái nhìn rõ ràng về đại cục. Ở trên đời một kẻ có thực lực dù vô song nhưng không có cái nhìn rõ ràng thì rất dễ rơi vào tình trạng ếch ngồi đáy giếng, dễ dàng bị kẻ khác dắt mũi rồi ám hại sau lưng, chết một cách không nhắm mắt. Nhưng ở chiều ngược lại, nếu kẻ đó có được cái nhìn rõ ràng sẽ biết lựa thời cơ thích hợp mà ra tay, lúc nào nên tránh thì tránh lúc nào nên xông xáo thì xông xáo nên lui thì lui, loại người này mới là những vương giả thật sự trong các cuộc tranh đấu, luôn luôn thu được lợi ích lớn nhất nhưng thiệt hại cũng ít nhất. Mà qua nghiên cứu tư liệu về những việc làm của cậu con rể tương lại của mình thì Nguyễn Sinh kết luận Vương Minh chính là đại khái là loại người có cơ bắp nhưng mà ảnh mắt chưa đủ tinh. Vì nghĩ đến tương lai của đứa con gái yêu quí, tương lai của cháu ngoại chưa ra đời, Nguyễn Sinh dù chết cũng phải làm ngay một khóa học cấp tốc cho Vương Minh
Thực sự cái nhìn của Nguyễn Sinh về Vương Minh có hơi chút quá đáng, không phải hắn không có ảnh mắt mà là hệ thống tình báo của hắn mới xây dựng được có nửa năm làm sao so sánh với một Nguyễn Sinh đã kinh doanh hàng chục năm sở hữu một mạnh lưới tình báo trải rộng trên mọi lĩnh vực, từ cao đến thấp được cơ chú. Chính vì thông tin hạn chết mới khiến cho ánh mắt đại cục của Vương Minh chưa có cơ hội để phát triển ra bất quá cùng với việc thế lực càng ngày càng lớn hắn cũng nhận ra được sự thiếu sót này. Vì vậy ngay hôm qua hắn cùng với Hầu Toàn đã có một cuộc họp trực tiếp kéo dài hàng tiếng đồng hồ bàn về việc tạo ra một bộ phận tình báo bí mật của riêng mình. Đương nhiên Hầu Toàn nghe xong thì hai tay hai chân đồng ý tán thành, mà ba người anh em họ Hầu vốn xuất thân từ lính trinh sát tinh anh trong bộ đội về khoản thu thập thông tin là một hạng mục huấn luyện ba người phải tinh tường nhất nên Vương Minh nghe theo kiến nghị của Hầu Toàn giao cho Hầu Ba lo liệu việc huấn luyện và điều hành bộ phận tình báo vừa mới thành lập này.
Siêu Cấp Ác Ma Siêu Cấp Ác Ma - kingbin