There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: kingbin
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 398 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 205: Đàm Phán Hợp Tác
ếu Vương Minh mà biết Thư Kiều nghĩ về hắn như vậy chắc chắn sẽ kêu oan lên tận trời. Hắn da mặt dày sao? Đương nhiên là không phải rồi, chỉ có hơi dày một chút mà thôi. Hắn không biết xấu hổ sao? Nói bậy, đúng là vu không trắng trợn mà
Thực sự đến Vương Minh cũng không biết tại sao cứ mỗi lần gặp Thư Kiều là không nhịn được phô ra cái bộ mặt lưu mạnh. Hắn cũng từng dùng thời gian rảnh để suy ngẫm kĩ càng về vấn đề này, cuối cùng rút ra được một kết luận. Có lẽ vì người đẹp Thư Kiều này lúc nào gặp hắn cũng trưng ra một cái bộ mặt lạnh như băng, lãnh đạm đến kinh người mà những người phụ nữ như thế này làm khơi dậy lên lòng háo thắng và khát vọng chinh phục ở đàn ông nên mỗi lần gặp nàng, hắn mới thành ra như vậy.
"Được rồi không nói nhảm với anh nữa, tôi có chuyện muốn trao đổi với anh"
Thư Kiều nhàn nhạt nói
Vương Minh hỏi
"Chuyện gì? Không nói luôn qua điện thoại được sao?"
"Không được. Phải trực tiếp gặp mặt nói chuyện"
"Ngay bây giờ sao?"
"Ngay bây giờ"
Vương Minh xoay xoay tròng mắt nhớ xem mình có việc gì không, khi xác định là mình hoàn toàn rảnh rỗi thì hắn đồng ý.
"Gặp nhau ở đâu?"
"Ở quán cafe M đối diện cổng chính đại học Tổng hợp Đông Doanh"
"Ok. Tôi đến ngay, nửa tiếng nữa gặp lại"
Vương Minh sảng khoái đồng ý sau đó cúp máy. Hắn dựa người lên ghế tựa, băn khoăn suy nghĩ nguyên nhân tại sao Thư Kiều lại yêu cầu gặp mặt. Quan hệ giữa hắn với nàng không hề tốt đẹp đến mức có thể thản nhiên mời đối phương ra ngoài uống cafe, chém gió. Suy đi nghĩ lại đột nhiên Vương Minh nghĩ đến một việc, bất giác trên trán hắn lấm tấm vài giọt mồ hôi. Vương Minh lẩm bẩm
"Không phải là vì chuyện của Thư Hồng Phong chứ"
Mặc dù không chắc chắn xác định nhưng Vương Minh có thể cam đoan sáu phần là dính đến việc này. Vương Minh cảm thấy có chút không yên, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, hắn lo lắng nếu chuyện này là thật thì liệu Thư Kiều có cản trở Thư Hồng Phong hợp tác với hắn hay không. Phải biết rằng Vương Minh đã quy hoặc Thư Hồng Phong một vị trí chiến lực trong kế hoạch, nếu Thư Hồng Phong bị cản trở thì chắc chắn chín phần kế hoạch đã vạch ra sẽ bị phá sản hoàn toàn. Lúc đó hậu quả… Vương Minh không dám nghĩ tiếp, hắn tận dụng tối đa trí óc làm sao để lách qua trường hợp này, lúc gặp mặt nên nói như thế nào để nàng ta không cản trở nhưng tính đi tính lại thì điều này gần như là bất khả thi. Bực mình, Vương Minh vỗ bàn nói
"Kệ mịa nó, đến lúc đó ứng biến sau"
Nhìn lên đồng hồ thấy cách giờ hẹn cũng không còn nhiều, hắn lập tức xuống gara khu chung cư, lên xe phóng đến quán cafe M.
Thực sự Vương Minh cũng không xa lạ với quán cafe M bởi đây là quán cafe nổi tiếng trong giới sinh viên trường đại học Tổng Hợp đông doanh. Thứ nhất là do quán nằm ngay đối diện cổng chính, sinh viên nào cũng có thể thấy. Thứ hai quán giá cả rất phải chăng hợp túi tiền với sinh viên nhưng chất lượng đồi uống và phục vụ phải nói là tuyệt hảo, khung cảnh bài trí cũng rất tốt. Thử hỏi với hai điều kiện tuyệt vời này quán cũng không muốn nổi tiếng là không được.
Vương Minh vào quán, nhìn khắp nơi không thấy bóng dáng xinh đẹp của Thư Kiều thì biết mình đến sớm rồi. Hắn liếc chọn một bàn gần với cửa kính, gọi một ly cafe. Vị trí ngồi của hắn cực đẹp, ngồi ở vị trí này Vương Minh có thể thấy dòng người đi lại trên phố, lại có thể nhìn thấy cổng trường đại học Tổng hợp Đông Doanh đang tấp nập sinh viên ra vào.
"Này"
Vương Minh đang mải mê ngoái nhìn ra bên ngoài đến thất thần không chú ý có người đang đến gần mãi đến khi người kia lên tiếng thì Vương Minh mới giật mình quay đầu lại nhìn.
Đứng trước mặt Vương Minh lúc này mà một mỹ nhân thân xuân xinh đẹp. Nàng diện một bộ OL công sở điển hiện ôm sát từng đường cong lồi lõm, bộ quần áo có phần nghiêm túc này không làm mất đi vẻ đẹp thanh xuân của nàng mà thậm chí còn giúp nàng có thêm một thứ khí chất thành thục của người phụ nữ trưởng thành. Mỹ nhân này không phải ai khác chính là Thư Kiều.
"Đã đẻ anh đợi lâu rồi. Tôi có chút việc đột xuất"
Thư Kiều gật đầu với Vương Minh rồi ngồi xuống rất tự nhiên.
Lúc này một nữ nhân viên xinh đẹp nhanh chóng chạy đến nói với Thư Kiều
"Xin hỏi chị uống gì"
"Cho ly nước cam"
"Vâng chị đợi chút"
Nói xong nữ nhân viên lập tức chạy đến bàn khác.
Đợi khi nữ nhân viên bồi bàn kia rời đi, Vương Minh nhìn Thư Kiều, chắp hay tay để lên bàn giọng nghiêm túc nhưng lại ẩn ẩn chút gì đó cười cợt không nghiêm chỉnh nói
"Bây giò có thể nói tại sao cô lại chủ động hẹn tôi ra đây rồi chứ. Đúng có nói là cô rỗi việc lại hẹn tôi ra uống nước tâm sự nhé"
Thư Kiều có chút trở tay không kịp. Vốn nàng nghĩ cái tên trước mặt sẽ nói những lời lưu manh bẩn thỉu khó nghe nhưng không ngờ hắn lại trưng ra cái bộ mặt nghiêm chỉnh như gặp đại sự vậy. Điều này quả thật là có chút quá so với nhận thức của nàng, mặc dù từ lúc thấy Vương Minh thi triển thần uy nhưng thủy chung quan niệm của nàng vẫn chỉ nghĩ Vương Minh là một tên lưu manh có chút thực lực mà thôi. Vì thanh kiến quá sâu nên nàng cảm thấy không thích ứng được với cái bộ mặt lúc này của Vương Minh.
"Hừ. Tên này chắc chắn là đang giả bộ"
Thư Kiều nghĩ. Nàng im lặng nhìn Vương Minh nhưng ánh mắt lại càng băng lãnh hơn lúc đầu. Hai bên im lặng, hai người không một ai muốn chủ động lên tiếng dù là người hỏi hay là người trả lời. Mãi cho đến khi…
"Nước cam của quí khách đến"
Nữ nhân viên bồi bàn lúc nãy trở lại đặt một ly nước cam xuống trước mặt Thư Kiều.
"Cảm ơn"
Thư Kiều gật đầu với nữ bồi bàn, nàng chậm rãi nâng chiếc cốc lên một cách tao nhã và quí phái, uống một ngụm nhỏ nước cảm sau đó mới nhìn Vương Minh, giọng điệu tức giận có chút khuynh hướng ra lệnh, cực ép người.
"Mục đích đến đây của tôi rất dơn giản. Tôi yêu cầu anh hãy chính xa em trai tôi ra, đừng lợi nó vào mấy chuyện vô sỉ của anh. Hồng Phong vẫn là một thằng nhóc"
Vương Minh ngẩn người ra trong vài giây. Quả nhiên việc hắn lo sợ nhất đã thành sự thật. Nhưng trong lòng hắn cực kì buồn bực, thứ nhất là cái giọng nói như kiểu về trên ra lệnh của Thư Kiều làm Vương Minh phản cảm, thứ hai hắn cảm thấy quá oan uổng, thậm chí còn oan hơn cả Thị Màu.
Không sai chính Vương Minh đã kéo Thư Hồng Phong tham gia nhưng không phải lợi dụng mà đôi bên cùng có lợi, chắc chắn nếu sự việc thành công thì Thư Hồng Phong cũng có phần trong đó, đấy làm sao tính là lợi dụng được. Mà càng làm Vương Minh buồn bực chính là Thư Kiều coi Thư Hồng Phong chỉ là một thằng nhóc, Vương Minh khinh bỉ vào nhìn bộ dạng tên đó hai lần trước có ai tin tên đó chỉ là một thằng nhóc hay không chứ. Tuy vậy Vương Minh trong tâm cũng có đôi chút khâm phục cái tên nhóc công tử Thư Hồng Phong này, có đủ bản lĩnh để lừa gạt được một bà chị thiên tài như Thư Kiều. Nói thật nếu hắn mà không đi làm diễn viên thì quả thật là một sự mất mát to lớn đối với nên điện ảnh thế giới.
"Này dừng lại đã"
Vương Minh không nhịn được mà lên tiếng, hắn nói
"Tôi phải nói là chúng tôi đang hợp tác đôi bên cùng có lợi chứ không phải hợp tác?"
"Đôi bên cùng có lợi?"
Thư Kiều đột nhiên lúc này giọng nói có chút cao hơn bình thường như muốn nhấn mạnh năm chữ này.
Vương Minh gật đầu hắn nói
"Nếu sự việc thành công, ngoại trừ việc giúp Hồng Phong bắt tên Nguyễn Phi Long cho hắn thoải mái hành hạ một phen thì tất cả tài sản ngoại trừ cái sòng bạc ở Macao tôi đều chuyển hết sang cho Hồng Phong"
Điều kiện này Vương Minh đã nghĩ kĩ lắm rồi. Nếu như thật sự tiêu diệt được Nguyễn Phi Long hắn không ngu gì tiếp nhận đống tài sản như củ khoai nóng của Nguyễn Phi Long ở thành phố Nam Hải. Thứ nhất, nếu hắn tiếp nhận chắc chắn sẽ chịu sự trả thù và chèn ép đến không thở nổi của Nguyễn gia Nam Hải, mà với thực lực của hắn bây giờ nếu thật sự chính diện giao phong với Nguyễn gia há chẳng phải là chán sống muốn đi tìm chết sao. Thứ hai, ngoại trừ cái sòng bạc kia ra thì tất cả tài sản của Nguyễn Phi Long cũng chả đáng mấy xu cả nên Vương Minh cũng không ham.
Thư Kiều vẻ mặt có chú tràm ngâm, đôi mắt đẹp nhìn vào Vương Minh như muốn dò xét lời nói của hắn. Một lúc sau Thư Kiều môi đẹp vệnh lên, nở nụ cười chế giễu rất mê người nói
"Phần này quá lớn khiến chúng tôi được sủng ái mà kinh a"
Siêu Cấp Ác Ma Siêu Cấp Ác Ma - kingbin